“Ha ha!”
Mấy nhân viên cửa hàng trang sức lúc này đều kinh ngạc vô cùng.
Đó chính là thẻ bạch kim đấy!
Thứ này tuy không thể so sánh với tấm thẻ vàng đen huyền thoại nhưng nó cũng là thứ có thể đại diện cho thân vận và địa vị, người sở hữu thẻ bạch kim chắc chắn số dư trong tài khoản có thể lên đến hàng chục tỷ.
Thứ này ở cả thành phố Hải Phòng, e rằng cũng khó mà vượt quá một trăm chiếc.
Sau một hồi sửng sốt, cô nhân viên chồm tới nói: “Thưa ngài, có tấm thẻ bạch kim này, chúng tôi có thể bán “Ảo mộng xanh” cho ngài ngay lập tức.”
Âm thanh tuy không lớn nhưng rất nhiều người đang xem trang sức gần đó đều phải chú ý đến, không ngờ món hàng giới hạn “Ảo mộng xanh” này mới trưng bày chưa được mấy ngày đã sắp bán ra rồi.
Nghe được những lời này, Lữ Dương đắc ý liếc nhìn Nạp Nhã Lan, cười mia: “Nạp Nhã Lan, chọn đàn ông để dựa vào ấy mà, phải thật sáng suốt mới được, không phải cứ tiện tay vớt đại một kẻ tầm thường hắn ta có thể mua cho cô chiếc vòng cổ như thế này đâu.”
Dương Đan cũng ôm lấy cánh tay Lữ Dương, nũng nịu nói: “Chồng à, cám ơn anh, em cảm thấy trên đời này em là người phụ nữ hạnh phúc nhất.”
“Mau gói đồ lại đi.” Lữ Dương cười cười, từ đầu đến cuối đều không nhìn Bùi Nguyên Minh lấy một cái.
Cho dù Nạp Nhã Lan bình thường tính khí đều vô cùng lạnh lùng, nhưng lông mày của cô cũng phải cau lại.
Cái tên Lữ Dương này đúng là quá đáng, mua thì cứ mua đi, còn châm chọc người khác ác ý như vậy làm gì?
“Chờ một chút.” Lúc này, Bùi Nguyên Minh đột nhiên tiến lên một bước, lạnh lùng nói.
Lúc này, sự chú ý của đám đông xung quanh gần như đổ dồn về phía anh, không biết anh chàng trông vẻ ngoài tội nghiệp này rốt cuộc muốn làm gì.
“Chuyện gì cũng nên để ý đến thứ tự trước sau chứ nhỉ? Sợi dây chuyền này là tôi chấm nó trước. Tôi còn chưa quyết định có mua hay không, các cô đã bán cho người khác như vậy, hình như không hay lắm đâu!”
Mấy lời này vừa thốt ra khỏi miệng, tất cả mọi người đứng đó đều đồng loạt sửng sốt.
Hahaha, thật buồn cười, một tên khố rách áo ôm mà cũng đòi hỏi thứ tự trước sau sao?
Nhân viên bán hàng tuy rằng tươi cười, nhưng trong mắt không giấu được tia giễu cợt: “Thưa ngài, ngài không nghe rõ chúng tôi vừa nói gì sao? Người mua “Ảo mộng xanh” nhất định phải có thân phận mới được ạ.”
“Thân phận? Một tấm thẻ bạch kim đơn thuần có thể đại diện cho thân phận sao?” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.
“Tại sao không chứ.”
“Được, vậy tôi nhất định phải có được thứ này.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
“Thưa ông, ông có chắc chắn không? Để mua được sợi dây chuyền này, ông phải lấy ra một tấm thẻ bạch kim để chứng minh thân phận của mình đó.” Nhân viên bán hàng lại “thiện chí” nhắc nhở một lần nữa.
Tên khốn này thực sự rất buồn cười, vì muốn lấy le trước mặt người phụ nữ của mình mà anh ta dám liều lĩnh như vậy ư? Nhìn quần áo trên người của anh ta, e rằng hôm nay cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy thẻ bạch kim này mà thôi. “Tôi biết quy tắc.” Bùi Nguyên Minh từ trong túi lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, ném lên quầy, “Quet thẻ đi.”
“Gì chứ?”
“Đây… đây là… thẻ đen quyền lực trong truyền thuyết đây sao?”
“Làm thế nào mà anh ta có được nó chứ?”
Lúc này, hầu như tất cả mọi người đều bị thu hút.
Phải hiểu rằng, cả thành phố Hải Dương này không bao giờ có quá năm chiếc thẻ đen. Nhưng có nằm mơ cũng không ngờ, hôm nay ở đây lại xuất hiện một chiếc như thế!
Thẻ đen có nghĩa là tài sản ngân hàng của người sở hữu nó ít nhất cũng phải vượt quá ba nghìn tỷ, có thể anh chàng này thực sự là một tỷ phú?
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh rút ra một tấm thẻ đen, Lữ Dương cũng sửng sốt một hồi, một lúc sau mới chế nhạo nói: “Ồ, Nạp Nhã Lan, xem ra nhà họ Nạp của cô gần đây làm ăn cũng khá tốt đấy, ngay cả cô cũng được cấp một chiếc thẻ đen. Nhưng đưa thẻ đen cho gã trai bao thì có phí quá không?”
“Đây là của tôi.” Bùi Nguyên Minh giương mắt nhìn anh ta, nhẹ giọng nói.
Hahaha!
Lời vừa nói xong, đám đông lại phá lên cười.
Lúc này tất cả mọi người có nghe ra được Lữ Dương và Nạp Nhã Lan đều là trâm anh thế phiệt thực sự. Vả lại, giữa bọn họ dường như còn hợp tác làm ăn.
Còn gã trai bao bia, thoạt nhìn đã biết không có tiền, càng nhìn càng giống một kẻ bám váy phụ nữ chờ chực người ta bao nuôi mà thôi.
Nhưng muốn làm trai bao thì cứ làm đi, lại còn tỏ vẻ khí khách cao quý cái gì chứ? Lại dùng thẻ đen của phụ nữ ra để lòe thiên hạ? Anh ta thực sự nghĩ rằng tất cả mọi người đều là thằng ngu hết? Dễ bị anh ta lừa gạt lắm à?
Mấy nhân viên cửa hàng trang sức lúc này đều kinh ngạc vô cùng.
Đó chính là thẻ bạch kim đấy!
Thứ này tuy không thể so sánh với tấm thẻ vàng đen huyền thoại nhưng nó cũng là thứ có thể đại diện cho thân vận và địa vị, người sở hữu thẻ bạch kim chắc chắn số dư trong tài khoản có thể lên đến hàng chục tỷ.
Thứ này ở cả thành phố Hải Phòng, e rằng cũng khó mà vượt quá một trăm chiếc.
Sau một hồi sửng sốt, cô nhân viên chồm tới nói: “Thưa ngài, có tấm thẻ bạch kim này, chúng tôi có thể bán “Ảo mộng xanh” cho ngài ngay lập tức.”
Âm thanh tuy không lớn nhưng rất nhiều người đang xem trang sức gần đó đều phải chú ý đến, không ngờ món hàng giới hạn “Ảo mộng xanh” này mới trưng bày chưa được mấy ngày đã sắp bán ra rồi.
Nghe được những lời này, Lữ Dương đắc ý liếc nhìn Nạp Nhã Lan, cười mia: “Nạp Nhã Lan, chọn đàn ông để dựa vào ấy mà, phải thật sáng suốt mới được, không phải cứ tiện tay vớt đại một kẻ tầm thường hắn ta có thể mua cho cô chiếc vòng cổ như thế này đâu.”
Dương Đan cũng ôm lấy cánh tay Lữ Dương, nũng nịu nói: “Chồng à, cám ơn anh, em cảm thấy trên đời này em là người phụ nữ hạnh phúc nhất.”
“Mau gói đồ lại đi.” Lữ Dương cười cười, từ đầu đến cuối đều không nhìn Bùi Nguyên Minh lấy một cái.
Cho dù Nạp Nhã Lan bình thường tính khí đều vô cùng lạnh lùng, nhưng lông mày của cô cũng phải cau lại.
Cái tên Lữ Dương này đúng là quá đáng, mua thì cứ mua đi, còn châm chọc người khác ác ý như vậy làm gì?
“Chờ một chút.” Lúc này, Bùi Nguyên Minh đột nhiên tiến lên một bước, lạnh lùng nói.
Lúc này, sự chú ý của đám đông xung quanh gần như đổ dồn về phía anh, không biết anh chàng trông vẻ ngoài tội nghiệp này rốt cuộc muốn làm gì.
“Chuyện gì cũng nên để ý đến thứ tự trước sau chứ nhỉ? Sợi dây chuyền này là tôi chấm nó trước. Tôi còn chưa quyết định có mua hay không, các cô đã bán cho người khác như vậy, hình như không hay lắm đâu!”
Mấy lời này vừa thốt ra khỏi miệng, tất cả mọi người đứng đó đều đồng loạt sửng sốt.
Hahaha, thật buồn cười, một tên khố rách áo ôm mà cũng đòi hỏi thứ tự trước sau sao?
Nhân viên bán hàng tuy rằng tươi cười, nhưng trong mắt không giấu được tia giễu cợt: “Thưa ngài, ngài không nghe rõ chúng tôi vừa nói gì sao? Người mua “Ảo mộng xanh” nhất định phải có thân phận mới được ạ.”
“Thân phận? Một tấm thẻ bạch kim đơn thuần có thể đại diện cho thân phận sao?” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.
“Tại sao không chứ.”
“Được, vậy tôi nhất định phải có được thứ này.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
“Thưa ông, ông có chắc chắn không? Để mua được sợi dây chuyền này, ông phải lấy ra một tấm thẻ bạch kim để chứng minh thân phận của mình đó.” Nhân viên bán hàng lại “thiện chí” nhắc nhở một lần nữa.
Tên khốn này thực sự rất buồn cười, vì muốn lấy le trước mặt người phụ nữ của mình mà anh ta dám liều lĩnh như vậy ư? Nhìn quần áo trên người của anh ta, e rằng hôm nay cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy thẻ bạch kim này mà thôi. “Tôi biết quy tắc.” Bùi Nguyên Minh từ trong túi lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, ném lên quầy, “Quet thẻ đi.”
“Gì chứ?”
“Đây… đây là… thẻ đen quyền lực trong truyền thuyết đây sao?”
“Làm thế nào mà anh ta có được nó chứ?”
Lúc này, hầu như tất cả mọi người đều bị thu hút.
Phải hiểu rằng, cả thành phố Hải Dương này không bao giờ có quá năm chiếc thẻ đen. Nhưng có nằm mơ cũng không ngờ, hôm nay ở đây lại xuất hiện một chiếc như thế!
Thẻ đen có nghĩa là tài sản ngân hàng của người sở hữu nó ít nhất cũng phải vượt quá ba nghìn tỷ, có thể anh chàng này thực sự là một tỷ phú?
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh rút ra một tấm thẻ đen, Lữ Dương cũng sửng sốt một hồi, một lúc sau mới chế nhạo nói: “Ồ, Nạp Nhã Lan, xem ra nhà họ Nạp của cô gần đây làm ăn cũng khá tốt đấy, ngay cả cô cũng được cấp một chiếc thẻ đen. Nhưng đưa thẻ đen cho gã trai bao thì có phí quá không?”
“Đây là của tôi.” Bùi Nguyên Minh giương mắt nhìn anh ta, nhẹ giọng nói.
Hahaha!
Lời vừa nói xong, đám đông lại phá lên cười.
Lúc này tất cả mọi người có nghe ra được Lữ Dương và Nạp Nhã Lan đều là trâm anh thế phiệt thực sự. Vả lại, giữa bọn họ dường như còn hợp tác làm ăn.
Còn gã trai bao bia, thoạt nhìn đã biết không có tiền, càng nhìn càng giống một kẻ bám váy phụ nữ chờ chực người ta bao nuôi mà thôi.
Nhưng muốn làm trai bao thì cứ làm đi, lại còn tỏ vẻ khí khách cao quý cái gì chứ? Lại dùng thẻ đen của phụ nữ ra để lòe thiên hạ? Anh ta thực sự nghĩ rằng tất cả mọi người đều là thằng ngu hết? Dễ bị anh ta lừa gạt lắm à?
/4183
|