Sau khi nghe được câu nói này của Trịnh Trí Dụng, ông cụ Trịnh sửng sốt hồi lâu. Ông không nghĩ một người có lòng dạ nhỏ mọn như Trịnh Chí Dụng lại nói được một câu như vậy.
Ông vừa ngẫm nghĩ vừa vuốt cằm nói: “Vậy cũng được. Nếu thằng nhãi phế vật này có thể đền bù đầy đủ cho cháu thì coi như chuyện này được bỏ qua.”
“Mày nghe thấy gì chưa? Mày phải đền bù cho tao!” Trịnh Chí Dụng nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt thèm thuồng, đắc thắng.
Bây giờ có ông cụ Trịnh làm chỗ dựa, anh ta nhất định phải giành được thắng lợi.
“Đền bù?” Khóe miệng Bùi Nguyên Minh cong lên thành một nụ cười, anh hỏi: “Không biết phó tổng giám đốc của chúng ta định bắt tôi đền bù như thế nào đây?”
“Mày cho tao cái đồng hồ trên tay mày đi, xong rồi tao sẽ tha thứ cho mày.” Giờ phút này, trên gương mặt Trịnh Chí Dụng hiện rõ vẻ tham lam chẳng giấu đi đâu được.
Đó là chiếc đồng hồ Rolex cổ trị giá mấy trăm tỷ. Nếu bán nó đi thì anh ta có thể ăn chơi đàng điểm được bao lâu? Có khi gọi mấy em gái minh tinh tới phục vụ mình dăm bữa nửa tháng gì đó cũng chẳng thành vấn đề.
Bùi Nguyên Minh nghe vậy không kiểm được mà bật cười thành tiếng.
Trịnh Chí Dụng hỏi tội anh như tra khảo phạm nhân ai ngờ không phải đến đòi giảng đạo lí mà là quan tâm tới chiếc đồng hồ Rolex cổ trên tay mình.
Có điều chuyện này cũng bình thường. Mặc dù nhà họ Trịnh thuộc dòng hạng hai nhưng vấn đề chính ở đây là tiền lương hàng năm của Trịnh Chí Dụng có thể lên tới hàng triệu USD.
Trừ khi anh ta có thể kế thừa hết tài sản của nhà họ Trịnh, nếu không thì một chiếc đồng hồ trị giá mấy trăm tỷ như thế này chắc chắn sẽ khiến anh ta thèm khát đến mức chảy nước miếng.
Có thể nói, Trịnh Chí Dụng xài cách này chỉ để che mắt người khác. Mấu chốt nằm ở chỗ chỉ cần hai chữ “đền bù” đã có thể che cái tham của bản thân mình.
Mặc kệ trước kia Bùi Nguyên Minh từng bị đối xử tệ ở nhà họ Trịnh như thế nào thì cũng không chuyện anh để cho Trịnh Chí Dụng đạp lên mặt mũi mình như vậy.
Muốn cái đồng hồ này sao? Nằm mơ đi!
“Trịnh Chí Dụng, mày dựa vào đâu mà bắt tao phải cho mày cái đồng hồ này? Mày nghĩ mình xứng sao?” Bùi Nguyên Minh nói với giọng thản nhiên.
“Bùi Nguyên Minh, mày chớ có mà không biết điều, tao đây đã cho mày cơ hội đền bù rồi. Mày không sợ ông nội sẽ phạt Trịnh Tuyết Dương khiến cô ta mất hết quyền lực trong tay sao?” Trịnh Chí Dụng khoanh tay làm ra vẻ ta đây nhất định phải có được nó.
Bùi Nguyên Minh cầm lòng không được mà cười to. Làm Trịnh Tuyết Dương mất hết tất cả quyền lực trong tay ư? Bây giờ nhà họ Trịnh dám làm vậy sao? Trịnh Chí Dụng gieo gió gặt bão nên mới dẫn đến kết quả ngày hôm nay.
Thế mà bây giờ còn dám mặt dày đưa ra yêu cầu. Rốt cuộc anh ta lấy tự tin này ở đâu ra thế?
Hoặc nói cách khác, rốt cuộc người đàn ông này ngu xuẩn đến cỡ nào?
“Vậy để tao chống mắt lên xem. Nếu mày dám thu lại chức vụ hiện tại của Tuyết Dương thì tao cho mày cái đồng hồ này luôn.” Bùi Nguyên Minh bình tĩnh đáp lời. . ngôn tình ngược
Mấy câu uy hiếp hăm dọa của Trịnh Chí Dụng chằng khác nào đang chọc cười anh.
Hạng mục trung tâm thương mại lần này liên quan đến sự sống chết của nhà họ Trịnh, Trịnh Chí Dụng dám cắt chức Trịnh Tuyết Dương sao?
Nếu anh ta dám, thì liệu ông cụ Trịnh có dám không?
Mặc dù ông cụ Trịnh là người kiêu căng, mặc dù ông ta luôn cho mình đúng nhưng có một chuyện ông ta làm rất tốt, đó chính là sở hữu đầu óc buôn bán kinh doanh.
Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thế làm, ông ta biết rõ hơn anh. Giờ phút này, Trịnh Chí Dụng tức tới mức khóe mắt anh ta giật giật mấy hồi. Bởi vì anh ta thật sự không dám cắt chức vụ của Trịnh Tuyết Dương.
Một khi Trịnh Tuyết Dương bị sa thải, lỡ như không ai có thể bàn chuyện làm ăn với công ty đầu tư Bùi thị thì nhà họ Trịnh cũng coi như xong đời!
Trịnh Chí Dụng hiểu rõ chuyện nhà họ Trịnh có thể đạt tới địa vị như hiện tại cũng liên quan ít nhiều với công ty đầu tư Bùi Thị.
Nếu nhà họ Trịnh thật sự làm vậy với Trịnh Tuyết Dương thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ tự đào hố chôn mình! “Ông nói, xem ra con không thể kiểm soát nối thằng phế vật này. Con xin ông giúp con chủ trì công đạo, giữ gìn lẽ phải!” Trịnh Chí Dụng nghiến răng nghiến lợi. Không đạt được mục đích ban đầu, anh ta quyết định lùi một bước để tiến ba bước.
Ông cụ Trịnh hơi thất vọng nhìn anh ta một hồi. Ông ta rất quan tâm coi trọng Trịnh Chí Dụng, ban đầu ông vốn cho rằng anh ta sẽ xin Bùi Nguyên Minh để nhà họ Nạp giúp nhà họ Trịnh một tay. Ai ngờ Trịnh Chí Dụng vẫn vì lợi ích cá nhân của mình mà đưa ra yêu cầu này.
Ông cụ Trịnh thở dài một hơi, ông mặc kệ Trịnh Chí Dụng mà nhìn Bùi Nguyên Minh rồi nói: “Cất cái đồng hồ của cậu cho kĩ. Đó là phần đặt cược của cậu, của chính cậu… Chỉ có điều, cậu phải làm một chuyện khác để đền bù tổn thất cho nhà họ Trịnh chúng tôi…”
Ông vừa ngẫm nghĩ vừa vuốt cằm nói: “Vậy cũng được. Nếu thằng nhãi phế vật này có thể đền bù đầy đủ cho cháu thì coi như chuyện này được bỏ qua.”
“Mày nghe thấy gì chưa? Mày phải đền bù cho tao!” Trịnh Chí Dụng nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt thèm thuồng, đắc thắng.
Bây giờ có ông cụ Trịnh làm chỗ dựa, anh ta nhất định phải giành được thắng lợi.
“Đền bù?” Khóe miệng Bùi Nguyên Minh cong lên thành một nụ cười, anh hỏi: “Không biết phó tổng giám đốc của chúng ta định bắt tôi đền bù như thế nào đây?”
“Mày cho tao cái đồng hồ trên tay mày đi, xong rồi tao sẽ tha thứ cho mày.” Giờ phút này, trên gương mặt Trịnh Chí Dụng hiện rõ vẻ tham lam chẳng giấu đi đâu được.
Đó là chiếc đồng hồ Rolex cổ trị giá mấy trăm tỷ. Nếu bán nó đi thì anh ta có thể ăn chơi đàng điểm được bao lâu? Có khi gọi mấy em gái minh tinh tới phục vụ mình dăm bữa nửa tháng gì đó cũng chẳng thành vấn đề.
Bùi Nguyên Minh nghe vậy không kiểm được mà bật cười thành tiếng.
Trịnh Chí Dụng hỏi tội anh như tra khảo phạm nhân ai ngờ không phải đến đòi giảng đạo lí mà là quan tâm tới chiếc đồng hồ Rolex cổ trên tay mình.
Có điều chuyện này cũng bình thường. Mặc dù nhà họ Trịnh thuộc dòng hạng hai nhưng vấn đề chính ở đây là tiền lương hàng năm của Trịnh Chí Dụng có thể lên tới hàng triệu USD.
Trừ khi anh ta có thể kế thừa hết tài sản của nhà họ Trịnh, nếu không thì một chiếc đồng hồ trị giá mấy trăm tỷ như thế này chắc chắn sẽ khiến anh ta thèm khát đến mức chảy nước miếng.
Có thể nói, Trịnh Chí Dụng xài cách này chỉ để che mắt người khác. Mấu chốt nằm ở chỗ chỉ cần hai chữ “đền bù” đã có thể che cái tham của bản thân mình.
Mặc kệ trước kia Bùi Nguyên Minh từng bị đối xử tệ ở nhà họ Trịnh như thế nào thì cũng không chuyện anh để cho Trịnh Chí Dụng đạp lên mặt mũi mình như vậy.
Muốn cái đồng hồ này sao? Nằm mơ đi!
“Trịnh Chí Dụng, mày dựa vào đâu mà bắt tao phải cho mày cái đồng hồ này? Mày nghĩ mình xứng sao?” Bùi Nguyên Minh nói với giọng thản nhiên.
“Bùi Nguyên Minh, mày chớ có mà không biết điều, tao đây đã cho mày cơ hội đền bù rồi. Mày không sợ ông nội sẽ phạt Trịnh Tuyết Dương khiến cô ta mất hết quyền lực trong tay sao?” Trịnh Chí Dụng khoanh tay làm ra vẻ ta đây nhất định phải có được nó.
Bùi Nguyên Minh cầm lòng không được mà cười to. Làm Trịnh Tuyết Dương mất hết tất cả quyền lực trong tay ư? Bây giờ nhà họ Trịnh dám làm vậy sao? Trịnh Chí Dụng gieo gió gặt bão nên mới dẫn đến kết quả ngày hôm nay.
Thế mà bây giờ còn dám mặt dày đưa ra yêu cầu. Rốt cuộc anh ta lấy tự tin này ở đâu ra thế?
Hoặc nói cách khác, rốt cuộc người đàn ông này ngu xuẩn đến cỡ nào?
“Vậy để tao chống mắt lên xem. Nếu mày dám thu lại chức vụ hiện tại của Tuyết Dương thì tao cho mày cái đồng hồ này luôn.” Bùi Nguyên Minh bình tĩnh đáp lời. . ngôn tình ngược
Mấy câu uy hiếp hăm dọa của Trịnh Chí Dụng chằng khác nào đang chọc cười anh.
Hạng mục trung tâm thương mại lần này liên quan đến sự sống chết của nhà họ Trịnh, Trịnh Chí Dụng dám cắt chức Trịnh Tuyết Dương sao?
Nếu anh ta dám, thì liệu ông cụ Trịnh có dám không?
Mặc dù ông cụ Trịnh là người kiêu căng, mặc dù ông ta luôn cho mình đúng nhưng có một chuyện ông ta làm rất tốt, đó chính là sở hữu đầu óc buôn bán kinh doanh.
Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thế làm, ông ta biết rõ hơn anh. Giờ phút này, Trịnh Chí Dụng tức tới mức khóe mắt anh ta giật giật mấy hồi. Bởi vì anh ta thật sự không dám cắt chức vụ của Trịnh Tuyết Dương.
Một khi Trịnh Tuyết Dương bị sa thải, lỡ như không ai có thể bàn chuyện làm ăn với công ty đầu tư Bùi thị thì nhà họ Trịnh cũng coi như xong đời!
Trịnh Chí Dụng hiểu rõ chuyện nhà họ Trịnh có thể đạt tới địa vị như hiện tại cũng liên quan ít nhiều với công ty đầu tư Bùi Thị.
Nếu nhà họ Trịnh thật sự làm vậy với Trịnh Tuyết Dương thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ tự đào hố chôn mình! “Ông nói, xem ra con không thể kiểm soát nối thằng phế vật này. Con xin ông giúp con chủ trì công đạo, giữ gìn lẽ phải!” Trịnh Chí Dụng nghiến răng nghiến lợi. Không đạt được mục đích ban đầu, anh ta quyết định lùi một bước để tiến ba bước.
Ông cụ Trịnh hơi thất vọng nhìn anh ta một hồi. Ông ta rất quan tâm coi trọng Trịnh Chí Dụng, ban đầu ông vốn cho rằng anh ta sẽ xin Bùi Nguyên Minh để nhà họ Nạp giúp nhà họ Trịnh một tay. Ai ngờ Trịnh Chí Dụng vẫn vì lợi ích cá nhân của mình mà đưa ra yêu cầu này.
Ông cụ Trịnh thở dài một hơi, ông mặc kệ Trịnh Chí Dụng mà nhìn Bùi Nguyên Minh rồi nói: “Cất cái đồng hồ của cậu cho kĩ. Đó là phần đặt cược của cậu, của chính cậu… Chỉ có điều, cậu phải làm một chuyện khác để đền bù tổn thất cho nhà họ Trịnh chúng tôi…”
/4183
|