Lúc này ông cụ Trịnh hít sâu một hơi, ánh mắt và vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Vì sao Bùi Nguyên Minh có tư cách đi bên cạnh Nạp Hoàng Chi, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng chuyện này, nhưng với tình hình bây giờ mà nói, nguyên nhân trái lại không quan trọng.
Quan trọng nhất chính là, chuyện này đã thật sự xảy ra rồi.
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Tên bỏ đi Bùi Nguyên Minh này, dựa vào cái gì?” Trịnh Thu Hằng đầy vẻ không cam lòng.
Mặc dù cô ta không gặp được Bùi Nguyên Minh đã phải quỳ xuống,
nhưng cô ta cũng không thể chấp nhận, tên bỏ đi trong mắt mình bây giờ đã đỉnh cao đi theo Nạp Hoàng Chi, như là con vua cháu chúa!
Trịnh Tuyết Dương cũng không hiểu, mặc dù cô không thấy kinh ngạc như những người khác, thậm chí gần đây tên bỏ đi này càng lúc càng làm cô cảm thấy vô cùng thần bí.
Nhưng mà cô chưa từng nghĩ tới, Bùi Nguyên Minh có thể đứng trên đỉnh cao, quen biết nhận vật đứng đầu như Nạp Hoàng Chi.
“Chẳng lẽ là vì “Cứ đồ núi Phú Xuân” sao? Cho nên mới được thầy Hoàng Chi xem trọng?” Trịnh Tuyết Dương lẩm bẩm, có lẽ chỉ có lời giải thích này.
Ông cụ Trịnh nghe thấy, thấp giọng nói: “Trịnh Tuyết Dương, “Cư đồ núi
Phú Xuân” cái gì, giải thích rõ?”
Trịnh Tuyết Dương nghĩ ngợi, nói: “Trong một hội đấu giá không lâu trước đây, Bùi Nguyên Minh giám định một bức tranh truyền đời nổi tiếng “Cư đồ núi Phú Xuân”, lúc ấy cô Nạp Nhã Lan nói bức tranh là giả, Bùi Nguyên Minh nói là thật, cuối cùng Nạp Nhã Lan gọi điện video cho thầy Hoàng Chi ngay tại chỗ, kết quả chứng minh bức tranh đó là thật, giá trị mấy trăm tỉ..
“Thì ra vậy thế..” ông cụ Trịnh thở ra một hơi.
Ông ta còn tưởng rằng Bùi Nguyên Minh có bối cảnh đặc biệt, hóa ra là mèo mù vớ cá rán, dựa vào chuyện đó để làm quen với Nạp Hoàng Chi, thậm chí trở thành bạn thân.
“Đúng rồi, bức tranh đó đâu?” ông cụ Trịnh vô thức nói.
Nếu như bức tranh đó ở trong tay Trịnh Tuyết Dương, ông ta nhất định phải lấy được, giá trị của bức tranh truyền đời nổi tiếng này tuyệt đối vượt xa tưởng tượng.
Ánh mắt của Trịnh Tuyết Dương phức tạp, nói: “Anh ấy đã đổi một chiếc nhẫn với công ty đầu tư Bùi Thị để cho con…” Nhắc đến chuyện này, bản thân Trịnh Tuyết Dương cũng thấy hơi xao động, Bùi Nguyên Minh đối xử với mình tốt như vậy, mình lại cứ nghi ngờ anh…
Người của nhà họ Trịnh ngồi bên cạnh nghe vậy, lúc này từng ánh mắt nhìn Trịnh Tuyết Dương đều thêm vẻ thì ra là như vậy.
Chẳng trách Trịnh Tuyết Dương cô đến công ty đầu tư Bùi Thị có thể như cá gặp nước, hóa ra là vì chuyện này, cô tặng “Cư đồ núi Phú Xuân” làm quà.
Trước đây mọi người còn tưởng cô có chút bản lĩnh, hóa ra cũng chỉ là đi cửa sau mà thôi.
Cùng lúc đó, Nạp Hoàng Chi đã tới ngồi xuống vị trí chính, mà Bùi Nguyên Minh cũng đi theo, ngồi ngay bên trái ông ta.
Cảnh này trực tiếp khiến cả phòng kinh ngạc.
Một người ngoài không thuộc nhà họ Nạp, lại có thể ngồi ở vị trí quan trọng thứ hai, thế này là tình huống gì?
Mà bên phải của Nạp Hoàng Chi chính là Nạp Nhã Lan, tình huống này khiến nhiều người nghĩ đến khả năng khác.
Chẳng lẽ người trẻ tuổi này chính là cháu rể tương lai của nhà họ Nạp, bạn trai của Nạp Nhã Lan?
“Ánh mắt của cô chủ Nạp Nhã Lan thật tốt, người trẻ tuổi này phong thái hiên ngang, khẳng định là người có tài!”
“Đây gọi là dáng vẻ hơn người, còn đẹp trai nữa, ở bên cạnh cô chủ thật sự là Kim Đồng Ngọc Nữ, ông trời tác hợp!
“Nhưng mà không biết rốt cuộc là cậu chủ nhà nào, xem ra sẽ có một dòng họ mới nổi lên ở thành phố Hải Dương chúng ta!” Những lời này truyền vào tài người nhà họ Trịnh, làm bọn họ như ngồi trên đệm gai, cực kỳ chói tai.
Bởi vì ba năm qua, Bùi Nguyên Minh chỉ là một oắt con vô dụng ở nhà họ Trịnh mà thôi, mà địa vị còn không bằng con chó.
Thế nhưng tên vô dụng ở rể này, bây giờ lại được nhiều người tâng bốc, điều này khiến cho người nhà họ Trịnh cảm thấy vô cùng khó chịu, ai cũng rất chán ngán.
“Một tên vô dụng ở rể mà thôi, gì mà phong thái không tầm thường, những người này bị mù sao?” Trinh Thu Hằng nghiến răng nghiến lợi nói.
Vì sao Bùi Nguyên Minh có tư cách đi bên cạnh Nạp Hoàng Chi, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng chuyện này, nhưng với tình hình bây giờ mà nói, nguyên nhân trái lại không quan trọng.
Quan trọng nhất chính là, chuyện này đã thật sự xảy ra rồi.
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Tên bỏ đi Bùi Nguyên Minh này, dựa vào cái gì?” Trịnh Thu Hằng đầy vẻ không cam lòng.
Mặc dù cô ta không gặp được Bùi Nguyên Minh đã phải quỳ xuống,
nhưng cô ta cũng không thể chấp nhận, tên bỏ đi trong mắt mình bây giờ đã đỉnh cao đi theo Nạp Hoàng Chi, như là con vua cháu chúa!
Trịnh Tuyết Dương cũng không hiểu, mặc dù cô không thấy kinh ngạc như những người khác, thậm chí gần đây tên bỏ đi này càng lúc càng làm cô cảm thấy vô cùng thần bí.
Nhưng mà cô chưa từng nghĩ tới, Bùi Nguyên Minh có thể đứng trên đỉnh cao, quen biết nhận vật đứng đầu như Nạp Hoàng Chi.
“Chẳng lẽ là vì “Cứ đồ núi Phú Xuân” sao? Cho nên mới được thầy Hoàng Chi xem trọng?” Trịnh Tuyết Dương lẩm bẩm, có lẽ chỉ có lời giải thích này.
Ông cụ Trịnh nghe thấy, thấp giọng nói: “Trịnh Tuyết Dương, “Cư đồ núi
Phú Xuân” cái gì, giải thích rõ?”
Trịnh Tuyết Dương nghĩ ngợi, nói: “Trong một hội đấu giá không lâu trước đây, Bùi Nguyên Minh giám định một bức tranh truyền đời nổi tiếng “Cư đồ núi Phú Xuân”, lúc ấy cô Nạp Nhã Lan nói bức tranh là giả, Bùi Nguyên Minh nói là thật, cuối cùng Nạp Nhã Lan gọi điện video cho thầy Hoàng Chi ngay tại chỗ, kết quả chứng minh bức tranh đó là thật, giá trị mấy trăm tỉ..
“Thì ra vậy thế..” ông cụ Trịnh thở ra một hơi.
Ông ta còn tưởng rằng Bùi Nguyên Minh có bối cảnh đặc biệt, hóa ra là mèo mù vớ cá rán, dựa vào chuyện đó để làm quen với Nạp Hoàng Chi, thậm chí trở thành bạn thân.
“Đúng rồi, bức tranh đó đâu?” ông cụ Trịnh vô thức nói.
Nếu như bức tranh đó ở trong tay Trịnh Tuyết Dương, ông ta nhất định phải lấy được, giá trị của bức tranh truyền đời nổi tiếng này tuyệt đối vượt xa tưởng tượng.
Ánh mắt của Trịnh Tuyết Dương phức tạp, nói: “Anh ấy đã đổi một chiếc nhẫn với công ty đầu tư Bùi Thị để cho con…” Nhắc đến chuyện này, bản thân Trịnh Tuyết Dương cũng thấy hơi xao động, Bùi Nguyên Minh đối xử với mình tốt như vậy, mình lại cứ nghi ngờ anh…
Người của nhà họ Trịnh ngồi bên cạnh nghe vậy, lúc này từng ánh mắt nhìn Trịnh Tuyết Dương đều thêm vẻ thì ra là như vậy.
Chẳng trách Trịnh Tuyết Dương cô đến công ty đầu tư Bùi Thị có thể như cá gặp nước, hóa ra là vì chuyện này, cô tặng “Cư đồ núi Phú Xuân” làm quà.
Trước đây mọi người còn tưởng cô có chút bản lĩnh, hóa ra cũng chỉ là đi cửa sau mà thôi.
Cùng lúc đó, Nạp Hoàng Chi đã tới ngồi xuống vị trí chính, mà Bùi Nguyên Minh cũng đi theo, ngồi ngay bên trái ông ta.
Cảnh này trực tiếp khiến cả phòng kinh ngạc.
Một người ngoài không thuộc nhà họ Nạp, lại có thể ngồi ở vị trí quan trọng thứ hai, thế này là tình huống gì?
Mà bên phải của Nạp Hoàng Chi chính là Nạp Nhã Lan, tình huống này khiến nhiều người nghĩ đến khả năng khác.
Chẳng lẽ người trẻ tuổi này chính là cháu rể tương lai của nhà họ Nạp, bạn trai của Nạp Nhã Lan?
“Ánh mắt của cô chủ Nạp Nhã Lan thật tốt, người trẻ tuổi này phong thái hiên ngang, khẳng định là người có tài!”
“Đây gọi là dáng vẻ hơn người, còn đẹp trai nữa, ở bên cạnh cô chủ thật sự là Kim Đồng Ngọc Nữ, ông trời tác hợp!
“Nhưng mà không biết rốt cuộc là cậu chủ nhà nào, xem ra sẽ có một dòng họ mới nổi lên ở thành phố Hải Dương chúng ta!” Những lời này truyền vào tài người nhà họ Trịnh, làm bọn họ như ngồi trên đệm gai, cực kỳ chói tai.
Bởi vì ba năm qua, Bùi Nguyên Minh chỉ là một oắt con vô dụng ở nhà họ Trịnh mà thôi, mà địa vị còn không bằng con chó.
Thế nhưng tên vô dụng ở rể này, bây giờ lại được nhiều người tâng bốc, điều này khiến cho người nhà họ Trịnh cảm thấy vô cùng khó chịu, ai cũng rất chán ngán.
“Một tên vô dụng ở rể mà thôi, gì mà phong thái không tầm thường, những người này bị mù sao?” Trinh Thu Hằng nghiến răng nghiến lợi nói.
/4183
|