Ngày hôm sau, khách sạn Hải Dương.
Hôm nay có thể coi là ngày lễ lớn của thành phố Hải Dương, là buổi lễ trọng đại của giới thượng lưu Thành phố Hải Dương, bởi vì hôm nay là ngày gia tộc hạng nhất ở tỉnh thành, nhà họ Nạp sẽ tổ chức buổi đánh giá đồ cổ ở Thành phố Hải Dương.
Buổi đánh giá đồ cổ của nhà họ Nạp sẽ không được tổ chức tùy ý, mỗi một lần tổ chức đều sẽ xuất hiện những vật hiếm có.
Quan trọng nhất đó là quy định của buổi đánh giá đồ cổ này quá cao! Căn bản không phải buổi lễ mà người bình thường có thể tham dự được.
Lúc này đây, vì buổi đánh giá đồ cổ này, khách sạn Hải Dương đã dừng nhận khách từ ba ngày trước, để toàn nhân lực chuẩn bị cho đuổi đánh giá này.
Hôm nay, ngoài những gia tộc, doanh nghiệp được mời ra, không cho phép bất kỳ ai không có phận sự ra vào khách sạn Hải Dương.
Ngay cả nhân viên phục vụ của khách sạn cũng phải tuyển chọn tỉ mỉ mới có được phục vụ, đủ để chứng minh buổi lễ này ảnh hưởng lớn thế nào với Thành phố Hải Dương.
Từng chiếc xe sang trọng không ngừng ra vào bãi đỗ xe Hải Dương khách sạn, mà những người có thể đi xuống từ cửa chính của khách sạn đều là những nhân vật máu mặt, các lão làng trong giới kinh doanh của Thành phố Hải Dương.
Đoàn người của nhà họ Trịnh cũng ngồi trên xe Mercedes Benz S lao vụt tới, ngoài Trịnh Tùng, Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng ra thì Trịnh Tuyết Dương cũng tới.
Những người còn lại cũng đều là nhân viên nòng cốt của nhà họ Trịnh, mỗi người đều có vị trí rất cao trong nhà họ Trịnh.
Ông cụ Trịnh dẫn đầu đoàn người này, lúc xuống xe, trong mắt ông cụ
Trịnh ngập tràn kích động không thể che giấu được. Thậm chí ông ta còn tự mình đưa thiệp mời cho người giữ cửa, sau khi có người cẩn thận quan sát xong, nhân viên phục vụ mới dẫn bọn họ đến sảnh
lớn của yến hội của khách sạn lớn nhất Thành phố Hải Dương.
Buổi đánh giá đồ cổ lần này, ngoài việc đánh giá đồ cổ ra thì còn là một buổi tiệc rất lớn, mà mười người của nhà họ Trịnh lại vừa chiếm trọn một cái bàn, bà vị trí này cách chủ tịch không xa, không có những người khác, điểm này đủ để chứng minh nhà họ Nạp cực kỳ coi trọng bọn họ.
Cảnh tượng này làm cho ông cụ Trịnh rất kích động, nhà họ Trịnh bọn họ thật vất vả với được đối xử như vậy, đúng là đáng ngưỡng mộ.
Chỗ ngồi của sảnh yến hội được sắp xếp có mục đích, càng gần đài chủ tịch càng chứng minh rằng nhà họ Nạp coi trọng bọn họ.
Lần trước nhà họ Trịnh căn bản không có cách vào cửa, nhưng lần này lại một mình chiếm một bàn, mà còn cách đài chủ tịch gần như thế, vì thế địa vị cùng càng tăng lên.
Thậm chí có một số gia tộc hạng nhất của Thành phố Hải Dương cũng ngồi sau nhà họ Trịnh, chuyện này càng khiến ông cụ Trịnh cực kỳ kiêu ngạo.
“Không ngờ nhà họ Trịnh chúng ta cũng có ngày hôm nay! Những gia tộc kia luôn luôn giẫm trên đầu nhà họ Trịnh chúng ta, hiện tại lại ngồi đằng sau kia, con cũng muốn xem xem sau những cậu ấm này còn giả vờ bao lâu!” Trịnh Chí Dụng liếc nhìn phía sau một vòng, đắc ý mở miệng nói.
“Chí Dụng, khiêm tốn một chút đi, mặc dù vị trí của chúng ta hiện tại cao hơn không ít, nhưng nhớ phải khiêm tốn, nếu không súng bắn chim đầu đàn, nếu như bị những gia tộc hạng nhất khác nhằm vào, chúng ta cũng sẽ gặp phiền phức.” Trịnh Tùng nhắc nhở một câu.
Trịnh Chí Dụng “chậc” một tiếng nói: “Bây giờ những người này còn dám nhằm vào chúng ta sao? Chúng ta không chỉ hợp tác với công ty dau từ Bul Thị, mà còn được thành phố Hải Dương ưu ái, nếu bọn họ thức thời thì nên đến ôm đùi nhà họ Trịnh ngay!”
Trịnh Chí Dụng cực kỳ đắc ý, hoàn toàn quên mất chuyện nhà họ Trịnh có thể hợp tác công ty đầu tư Bùi Thị không hề liên quan gì đến anh ta.
Anh ta cũng không biết, chuyện nhà họ Trịnh có thể tới tham dự buổi đánh giá đồ cổ này cũng chẳng liên quan gì đến anh ta.
Sau khi phách lối xong, Trịnh Chí Dụng cảm thấy hơi nhàm chán, mở miệng nói: “Có một số người ấy, có lúc thì cảm thấy rất phiền, mà không có thì lại hơi nhớ nhung, cũng không biết đồ vô dụng kia bây giờ ở đâu rồi? Có phải đang luyện tập làm sao để quỳ xuống không.”
“Trịnh Chí Dụng, anh nói thế là sao?” Trịnh Thu Hằng bên cạnh lập tức hiểu ý anh ta, khuôn mặt mỉm cười mở miệng nói.
“Còn có thể có ý gì nữa chứ? Không phải đồ vô dụng kia tự mình nói được cô cả Nạp Lan Nhược nhà họ Nạp tự mình mời anh ta tới đây sao? Sau bây giờ không thấy đồ bỏ đi kia đâu? Tôi vẫn muốn nhìn thấy cảnh tượng anh ta tự mình quỳ xuống trước mặt tôi đấy! Chắc là thú vị lắm đây!” Trịnh Chí Dụng kiêu ngạo nói.
Trịnh Tuyết Dương rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cô lạnh lùng nhìn
Trịnh Chí Dụng một cái, nói: “Hẳn anh nên cảm thấy may mắn đó, nếu như anh ấy đến, người quỳ xuống là anh đó!” “Ôi ôi ôi, Trịnh Tuyết Dương, hai vợ chồng các cô đúng là không phải người một nhà thì không vào một cửa đấy, không biết xấu hổ như nhau.” Trịnh
Chí Dụng lạnh lùng nói: “Cô thật sự cảm thấy đồ vô dụng nhà cô có tư cách tới đây sao? Cô chưa tỉnh ngủ à?”
Hôm nay có thể coi là ngày lễ lớn của thành phố Hải Dương, là buổi lễ trọng đại của giới thượng lưu Thành phố Hải Dương, bởi vì hôm nay là ngày gia tộc hạng nhất ở tỉnh thành, nhà họ Nạp sẽ tổ chức buổi đánh giá đồ cổ ở Thành phố Hải Dương.
Buổi đánh giá đồ cổ của nhà họ Nạp sẽ không được tổ chức tùy ý, mỗi một lần tổ chức đều sẽ xuất hiện những vật hiếm có.
Quan trọng nhất đó là quy định của buổi đánh giá đồ cổ này quá cao! Căn bản không phải buổi lễ mà người bình thường có thể tham dự được.
Lúc này đây, vì buổi đánh giá đồ cổ này, khách sạn Hải Dương đã dừng nhận khách từ ba ngày trước, để toàn nhân lực chuẩn bị cho đuổi đánh giá này.
Hôm nay, ngoài những gia tộc, doanh nghiệp được mời ra, không cho phép bất kỳ ai không có phận sự ra vào khách sạn Hải Dương.
Ngay cả nhân viên phục vụ của khách sạn cũng phải tuyển chọn tỉ mỉ mới có được phục vụ, đủ để chứng minh buổi lễ này ảnh hưởng lớn thế nào với Thành phố Hải Dương.
Từng chiếc xe sang trọng không ngừng ra vào bãi đỗ xe Hải Dương khách sạn, mà những người có thể đi xuống từ cửa chính của khách sạn đều là những nhân vật máu mặt, các lão làng trong giới kinh doanh của Thành phố Hải Dương.
Đoàn người của nhà họ Trịnh cũng ngồi trên xe Mercedes Benz S lao vụt tới, ngoài Trịnh Tùng, Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng ra thì Trịnh Tuyết Dương cũng tới.
Những người còn lại cũng đều là nhân viên nòng cốt của nhà họ Trịnh, mỗi người đều có vị trí rất cao trong nhà họ Trịnh.
Ông cụ Trịnh dẫn đầu đoàn người này, lúc xuống xe, trong mắt ông cụ
Trịnh ngập tràn kích động không thể che giấu được. Thậm chí ông ta còn tự mình đưa thiệp mời cho người giữ cửa, sau khi có người cẩn thận quan sát xong, nhân viên phục vụ mới dẫn bọn họ đến sảnh
lớn của yến hội của khách sạn lớn nhất Thành phố Hải Dương.
Buổi đánh giá đồ cổ lần này, ngoài việc đánh giá đồ cổ ra thì còn là một buổi tiệc rất lớn, mà mười người của nhà họ Trịnh lại vừa chiếm trọn một cái bàn, bà vị trí này cách chủ tịch không xa, không có những người khác, điểm này đủ để chứng minh nhà họ Nạp cực kỳ coi trọng bọn họ.
Cảnh tượng này làm cho ông cụ Trịnh rất kích động, nhà họ Trịnh bọn họ thật vất vả với được đối xử như vậy, đúng là đáng ngưỡng mộ.
Chỗ ngồi của sảnh yến hội được sắp xếp có mục đích, càng gần đài chủ tịch càng chứng minh rằng nhà họ Nạp coi trọng bọn họ.
Lần trước nhà họ Trịnh căn bản không có cách vào cửa, nhưng lần này lại một mình chiếm một bàn, mà còn cách đài chủ tịch gần như thế, vì thế địa vị cùng càng tăng lên.
Thậm chí có một số gia tộc hạng nhất của Thành phố Hải Dương cũng ngồi sau nhà họ Trịnh, chuyện này càng khiến ông cụ Trịnh cực kỳ kiêu ngạo.
“Không ngờ nhà họ Trịnh chúng ta cũng có ngày hôm nay! Những gia tộc kia luôn luôn giẫm trên đầu nhà họ Trịnh chúng ta, hiện tại lại ngồi đằng sau kia, con cũng muốn xem xem sau những cậu ấm này còn giả vờ bao lâu!” Trịnh Chí Dụng liếc nhìn phía sau một vòng, đắc ý mở miệng nói.
“Chí Dụng, khiêm tốn một chút đi, mặc dù vị trí của chúng ta hiện tại cao hơn không ít, nhưng nhớ phải khiêm tốn, nếu không súng bắn chim đầu đàn, nếu như bị những gia tộc hạng nhất khác nhằm vào, chúng ta cũng sẽ gặp phiền phức.” Trịnh Tùng nhắc nhở một câu.
Trịnh Chí Dụng “chậc” một tiếng nói: “Bây giờ những người này còn dám nhằm vào chúng ta sao? Chúng ta không chỉ hợp tác với công ty dau từ Bul Thị, mà còn được thành phố Hải Dương ưu ái, nếu bọn họ thức thời thì nên đến ôm đùi nhà họ Trịnh ngay!”
Trịnh Chí Dụng cực kỳ đắc ý, hoàn toàn quên mất chuyện nhà họ Trịnh có thể hợp tác công ty đầu tư Bùi Thị không hề liên quan gì đến anh ta.
Anh ta cũng không biết, chuyện nhà họ Trịnh có thể tới tham dự buổi đánh giá đồ cổ này cũng chẳng liên quan gì đến anh ta.
Sau khi phách lối xong, Trịnh Chí Dụng cảm thấy hơi nhàm chán, mở miệng nói: “Có một số người ấy, có lúc thì cảm thấy rất phiền, mà không có thì lại hơi nhớ nhung, cũng không biết đồ vô dụng kia bây giờ ở đâu rồi? Có phải đang luyện tập làm sao để quỳ xuống không.”
“Trịnh Chí Dụng, anh nói thế là sao?” Trịnh Thu Hằng bên cạnh lập tức hiểu ý anh ta, khuôn mặt mỉm cười mở miệng nói.
“Còn có thể có ý gì nữa chứ? Không phải đồ vô dụng kia tự mình nói được cô cả Nạp Lan Nhược nhà họ Nạp tự mình mời anh ta tới đây sao? Sau bây giờ không thấy đồ bỏ đi kia đâu? Tôi vẫn muốn nhìn thấy cảnh tượng anh ta tự mình quỳ xuống trước mặt tôi đấy! Chắc là thú vị lắm đây!” Trịnh Chí Dụng kiêu ngạo nói.
Trịnh Tuyết Dương rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cô lạnh lùng nhìn
Trịnh Chí Dụng một cái, nói: “Hẳn anh nên cảm thấy may mắn đó, nếu như anh ấy đến, người quỳ xuống là anh đó!” “Ôi ôi ôi, Trịnh Tuyết Dương, hai vợ chồng các cô đúng là không phải người một nhà thì không vào một cửa đấy, không biết xấu hổ như nhau.” Trịnh
Chí Dụng lạnh lùng nói: “Cô thật sự cảm thấy đồ vô dụng nhà cô có tư cách tới đây sao? Cô chưa tỉnh ngủ à?”
/4183
|