“Xem ra tổng giám đốc tiền nhiệm chưa từng đụng tới cô? Nếu vậy thì để ông đây dạy dỗ cô!” Giang Văn Huy đầy vẻ phách lối, lúc này không hề quan tâm tới hậu quả.
Bây giờ anh ta là tổng giám đốc của công ty đầu tư Bùi Thị, ngủ với một thư ký thì có hậu quả gì chứ?
Hạ Vân không ngừng vùng vẫy, trong phòng truyền ra tiếng vang lớn.
Tống Kiều Linh xử lý xong chuyện ở đại sảnh đang muốn đi vào báo cáo, lúc này cô ta nghe thấy tiếng kêu cứu, lúc đẩy cửa ra thì thấy cảnh trước mắt. “Giang Văn Huy! Tên súc sinh nhà anh! Anh buông tay ra!” Mặc dù Tổng Kiều Linh rất sợ hãi, nhưng trước đây Hạ Vân từng giúp cô ta, cô ta không thể trơ mắt nhìn Hạ Vân bị tên súc sinh trước mắt này làm nhục.
Cô ta cố gắng nâng một cái ghế lên, đập mạnh vào lưng Giang Văn Huy.
“Đồ ngu nhà cô!” Giang Văn Huy bị đập một cái xụi lơ trên đất, mấy hôm nay anh ta bị Bùi Lệ Trân móc rỗng cơ thể, lúc này bị đập như thế, anh ta lập tức hoa mắt chóng mặt, mất hết sức lực.
“Con điên này, cô lo mấy chuyện đâu đâu làm gì? Ông đây chơi đùa với thư ký có liên quan gì đến cô? Có tin ngày mai tôi sẽ đuổi việc cô không!” Giang Văn Huy loạng choạng đứng lên, sắc mặt hung dữ nói.
Thịt đến miệng rồi mà bay mất, anh ta hận đến sắp nổi điên.
“Giang Văn Huy, anh đừng đắc ý, nhà họ Bùi vẫn chưa trả lời công văn của tôi đâu! Nếu như công văn nhậm chức của anh là giả, anh biết hậu quả rồi đấy.” Lúc này Hạ Vân cũng phản ứng lại, cô ta ngăn cản Tống Kiều Linh ở sau lưng, nhìn chằm chằm Giang Văn Huy mà quát lên.
Giang Văn Huy cười nhạt: “Cô uy hiếp tôi à? Cô có tin, chỉ cần mấy phút là tôi có thể giết chết cô không!”.
“Nếu như anh có bản lĩnh đó thì làm đi, tôi muốn xem anh lợi hại cỡ nào.” Hạ Vân khẽ cắn răng, dù thế nào cô ta cũng sẽ không cho phép mình bị tên khốn này làm nhục.
“Được, tôi nhớ mặt hai người các cô! Đợi đến lúc tôi xác nhận thân phận, tôi bắt các cô phải trả giá đắt vì hành động hôm nay!”
Giang Văn Huy có hơi choáng váng, anh ta cảm thấy tiếp tục như vậy mình không thể chiếm được lợi lộc gì, chỉ có thể bỏ lại một câu nói độc ác rồi nhếch nhác rời khỏi công ty.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Hạ Vân và Tống Kiều Linh nhìn nhau, hai người đều không hiểu tại sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy.
“Thư ký Vân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tổng giám đốc Minh đâu? Anh ấy không sao chứ?” Tống Kiều Linh lo lắng, mấy ngày nay Bùi Nguyên Minh không đến, bây giờ đột nhiên có một tổng giám đốc mới, cô ta hơi lo lắng cho Bùi Nguyên Minh.
“Tổng giám đốc không sao hết.” Hạ Vân nói câu này cũng thấy hơi chột dạ, cô ta nhanh chóng gọi điện cho Bùi Nguyên Minh, nhưng mà bên kia điện thoại lại truyền đến tiếng máy bận.
“Làm sao đây…”
Không gọi được điện thoại, Tống Kiều Linh luống cuống.
Hạ Vân hít sâu một hơi, ép buộc bản thân tỉnh táo, nói: “Đi, rời khỏi công ty trước đã, tới chung cư của tôi, nơi đó khá an toàn, còn chuyện khác thì đợi tôi nghĩ cách liên lạc với tổng giám đốc Minh rồi xem xét tình hình.”
Bây giờ anh ta là tổng giám đốc của công ty đầu tư Bùi Thị, ngủ với một thư ký thì có hậu quả gì chứ?
Hạ Vân không ngừng vùng vẫy, trong phòng truyền ra tiếng vang lớn.
Tống Kiều Linh xử lý xong chuyện ở đại sảnh đang muốn đi vào báo cáo, lúc này cô ta nghe thấy tiếng kêu cứu, lúc đẩy cửa ra thì thấy cảnh trước mắt. “Giang Văn Huy! Tên súc sinh nhà anh! Anh buông tay ra!” Mặc dù Tổng Kiều Linh rất sợ hãi, nhưng trước đây Hạ Vân từng giúp cô ta, cô ta không thể trơ mắt nhìn Hạ Vân bị tên súc sinh trước mắt này làm nhục.
Cô ta cố gắng nâng một cái ghế lên, đập mạnh vào lưng Giang Văn Huy.
“Đồ ngu nhà cô!” Giang Văn Huy bị đập một cái xụi lơ trên đất, mấy hôm nay anh ta bị Bùi Lệ Trân móc rỗng cơ thể, lúc này bị đập như thế, anh ta lập tức hoa mắt chóng mặt, mất hết sức lực.
“Con điên này, cô lo mấy chuyện đâu đâu làm gì? Ông đây chơi đùa với thư ký có liên quan gì đến cô? Có tin ngày mai tôi sẽ đuổi việc cô không!” Giang Văn Huy loạng choạng đứng lên, sắc mặt hung dữ nói.
Thịt đến miệng rồi mà bay mất, anh ta hận đến sắp nổi điên.
“Giang Văn Huy, anh đừng đắc ý, nhà họ Bùi vẫn chưa trả lời công văn của tôi đâu! Nếu như công văn nhậm chức của anh là giả, anh biết hậu quả rồi đấy.” Lúc này Hạ Vân cũng phản ứng lại, cô ta ngăn cản Tống Kiều Linh ở sau lưng, nhìn chằm chằm Giang Văn Huy mà quát lên.
Giang Văn Huy cười nhạt: “Cô uy hiếp tôi à? Cô có tin, chỉ cần mấy phút là tôi có thể giết chết cô không!”.
“Nếu như anh có bản lĩnh đó thì làm đi, tôi muốn xem anh lợi hại cỡ nào.” Hạ Vân khẽ cắn răng, dù thế nào cô ta cũng sẽ không cho phép mình bị tên khốn này làm nhục.
“Được, tôi nhớ mặt hai người các cô! Đợi đến lúc tôi xác nhận thân phận, tôi bắt các cô phải trả giá đắt vì hành động hôm nay!”
Giang Văn Huy có hơi choáng váng, anh ta cảm thấy tiếp tục như vậy mình không thể chiếm được lợi lộc gì, chỉ có thể bỏ lại một câu nói độc ác rồi nhếch nhác rời khỏi công ty.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Hạ Vân và Tống Kiều Linh nhìn nhau, hai người đều không hiểu tại sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy.
“Thư ký Vân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tổng giám đốc Minh đâu? Anh ấy không sao chứ?” Tống Kiều Linh lo lắng, mấy ngày nay Bùi Nguyên Minh không đến, bây giờ đột nhiên có một tổng giám đốc mới, cô ta hơi lo lắng cho Bùi Nguyên Minh.
“Tổng giám đốc không sao hết.” Hạ Vân nói câu này cũng thấy hơi chột dạ, cô ta nhanh chóng gọi điện cho Bùi Nguyên Minh, nhưng mà bên kia điện thoại lại truyền đến tiếng máy bận.
“Làm sao đây…”
Không gọi được điện thoại, Tống Kiều Linh luống cuống.
Hạ Vân hít sâu một hơi, ép buộc bản thân tỉnh táo, nói: “Đi, rời khỏi công ty trước đã, tới chung cư của tôi, nơi đó khá an toàn, còn chuyện khác thì đợi tôi nghĩ cách liên lạc với tổng giám đốc Minh rồi xem xét tình hình.”
/4183
|