Sắc mặt Thanh Linh thay đổi, bà ta đột nhiên đứng dậy chỉ vào mặt Bùi Nguyên Minh: “Đồ vô dụng, cậu đừng tưởng rằng lấy mười bảy tỷ ra là xong chuyện. Tôi nói cho cậu biết, ít nhất là cậu phải thêm mười bảy tỷ nữa, không được thiếu một đồng và món nợ này cậu phải tự mình trả.”
“Được thôi, không vấn đề gì nhưng có lẽ sẽ phải đợi thêm mấy năm nữa, con mới vay bạn con mười bảy tỷ. Dù sao thì cậu ấy cũng không thể cho con vay liên tục, phải không?” Bùi Nguyên Minh vui vẻ nói.
“Cậu …” Vẻ mặt của Thanh Linh lại thay đổi, bà ta tiếp tục nói: “Cậu là con rể nhà họ Trịnh chúng tôi, hiện tại cậu đã có công việc rồi, thẻ lương của cậu đâu, tiền lương mỗi tháng của cậu sẽ phải đưa tôi giữ!”
“Nếu mẹ có muốn con có thể đưa thẻ lương của con cho mẹ giữ.” Bùi
Nguyên Minh mỉm cười, tất cả những điều này đều nằm trong tính toán của anh. Lúc này, Trịnh Khánh Vân đang ngồi bên cạnh chơi điện thoại di động cũng không chịu nổi nữa, thu thẻ lương của anh làm gì chứ? Nếu thu thẻ lương của anh rồi vậy chẳng phải là không thể đuổi anh ra khỏi nhà họ Trịnh được nữa sao.
Trong phòng ngủ, Trịnh Khánh Vân khó hiểu mở miệng hỏi: “Mẹ, mẹ muốn thẻ lương của anh ta làm gì? Một tháng anh ta có thể có bao nhiêu tiền? Mà mẹ lấy thẻ lương của anh ta thì làm sao đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Trịnh bây giờ?”
Thanh Linh lạnh lùng nói: “Nếu như bạn của cậu ta sẵn sàng cho cậu ta vay nhiều tiền như vậy thì chắc chắn tiền lương của cậu ta không quá thấp. Với số tiền này, mẹ có thể mua thêm mấy món đồ của Hermes rồi.”
“Còn về việc đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Trịnh thì phải đợi chị gái con suy nghĩ thông suốt mới được. Bây giờ nó còn chưa đưa ra quyết định, còn thẻ lương này mẹ không lấy không được!” Nói đến đây, Thanh Linh càng cảm thấy chuyện này là đương nhiên. Sau
khi đuổi Bùi Nguyên Minh ra khỏi nhà lúc ấy trả thẻ lương cũng không muộn, dù sao thì bây giờ thẻ lương của Bùi Nguyên Minh chắc chắn phải là của bà ta.
Ngay lúc Thanh Linh còn đang băn khoăn không biết có nên nói chuyện về Bùi Nguyên Minh với ông cụ Trịnh hay không thì ông ta đã gọi điện thoại đến và yêu cầu cả nhà họ Trịnh Tuyết Dương đến gặp ông ta.
Nhà họ Trịnh.
Ông cụ Trần ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt có chút khó chịu, Trịnh Chí Dụng chắp hai tay đứng bên cạnh ông ta với vẻ mặt cung kính.
Nhưng khi nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương và Bùi Nguyên Minh bước vào, trong lòng anh ta thầm cười nhạo.
Anh ta đã đoán được thái độ của Trịnh Tuyết Dương, có lẽ cô muốn ly hôn với Bùi Nguyên Minh nhân cơ hội này thoát khỏi người chồng vô dụng này, tìm một người con rể hữu dụng hỗ trợ cô có chỗ đứng trong nhà họ Trịnh.
“Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, nếu có cháu ở đó, cháu sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra.” Trịnh Chí Dụng không ngừng chế nhạo trong lòng, nhưng trên mặt anh ta lại không có biểu cảm gì.
“Không biết có việc gì mà ông không thể nói qua điện thoại.” Nhìn thấy sắc mặt khó chịu của ông cụ, Thanh Linh cũng không cảm thấy thoải mái, nhưng bà ta vẫn bước đến và hỏi.
Ông cụ Trịnh không trả lời mà nhìn Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Bùi
Nguyên Minh, năng lực của cậu quả là không nhỏ, vậy mà cậu có thể đặt một chỗ ngồi VIP ở nhà hàng tây trên tầng cao nhất của khách sạn Hải Dương!
Còn cho người đuổi Chí Dụng đi, cậu quả thật là rất giỏi! Tôi hỏi cậu, có phải
cậu cố tình làm cho nhà họ Trịnh của chúng tôi xấu hổ không!” Sau khi nghe xong câu nói này, cả Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương đều kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh.
Họ đều là những người hiểu biết, và họ đương nhiên biết rằng việc đặt một chỗ ngồi VIP trong nhà hàng phương Tây trên tầng cao nhất của khách sạn Hải Dương là khó khăn như thế nào.
ít nhất là nhà họ Trịnh không ai có khả năng làm được chuyện này, nhưng người con rể vô dụng này lại làm được? Rốt cuộc anh là ai?
“Ông, có phải ông đã hiểu lầm chuyện gì rồi không? Mặc dù cháu đã đến khu VIP, nhưng cháu không bảo ai đuổi Trịnh Chí Dụng đi. Việc anh ấy không thể vào khu VIP thì liên quan đến cháu?” Anh nhàn nhạt nói.
“Cậu…” Sắc mặt ông cụ Trịnh tối sầm lại, ông ta cũng tự biết chuyện này là sự thật, nhưng tại sao một tên vô dụng lại có thể làm được những chuyện này.
“Được rồi! Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu đặt chỗ đó bằng cách nào? Có phải cậu dùng thẻ thành viên của nhà họ Trịnh chúng tôi không?” Ông cụ Trịnh lạnh lùng nói tiếp.
“Ông, ông thử tự hỏi mình xem, nếu nhà họ Trịnh có thể dùng thẻ thành viên để đặt chỗ ngồi VIP thì tại sao Trịnh Chí Dụng không được ngồi?” Bùi Nguyên Minh thản nhiên hỏi.
“Cậu…” Sắc mặt Trịnh Chí Dụng tái xanh, nếu là bình thường theo như tính cách của anh ta thì chắc chắn bây giờ anh ta đã nổi điên nhưng hôm nay anh ta có mục đích riêng nên giờ chỉ có thể chịu đựng.
“Được thôi, vậy cậu hãy nói cho tôi biết cậu đã làm như thế nào.”
Ông cụ Trịnh cũng có chút tò mò, ghế VIP ở chỗ đó chỉ dành cho những gia đình thượng lưu? Tên vô dụng này đã làm cách nào?
“Không phải cháu đã nói rồi sao? Cháu là tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị.” Bùi Nguyên Minh cười nói.
“Được thôi, không vấn đề gì nhưng có lẽ sẽ phải đợi thêm mấy năm nữa, con mới vay bạn con mười bảy tỷ. Dù sao thì cậu ấy cũng không thể cho con vay liên tục, phải không?” Bùi Nguyên Minh vui vẻ nói.
“Cậu …” Vẻ mặt của Thanh Linh lại thay đổi, bà ta tiếp tục nói: “Cậu là con rể nhà họ Trịnh chúng tôi, hiện tại cậu đã có công việc rồi, thẻ lương của cậu đâu, tiền lương mỗi tháng của cậu sẽ phải đưa tôi giữ!”
“Nếu mẹ có muốn con có thể đưa thẻ lương của con cho mẹ giữ.” Bùi
Nguyên Minh mỉm cười, tất cả những điều này đều nằm trong tính toán của anh. Lúc này, Trịnh Khánh Vân đang ngồi bên cạnh chơi điện thoại di động cũng không chịu nổi nữa, thu thẻ lương của anh làm gì chứ? Nếu thu thẻ lương của anh rồi vậy chẳng phải là không thể đuổi anh ra khỏi nhà họ Trịnh được nữa sao.
Trong phòng ngủ, Trịnh Khánh Vân khó hiểu mở miệng hỏi: “Mẹ, mẹ muốn thẻ lương của anh ta làm gì? Một tháng anh ta có thể có bao nhiêu tiền? Mà mẹ lấy thẻ lương của anh ta thì làm sao đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Trịnh bây giờ?”
Thanh Linh lạnh lùng nói: “Nếu như bạn của cậu ta sẵn sàng cho cậu ta vay nhiều tiền như vậy thì chắc chắn tiền lương của cậu ta không quá thấp. Với số tiền này, mẹ có thể mua thêm mấy món đồ của Hermes rồi.”
“Còn về việc đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Trịnh thì phải đợi chị gái con suy nghĩ thông suốt mới được. Bây giờ nó còn chưa đưa ra quyết định, còn thẻ lương này mẹ không lấy không được!” Nói đến đây, Thanh Linh càng cảm thấy chuyện này là đương nhiên. Sau
khi đuổi Bùi Nguyên Minh ra khỏi nhà lúc ấy trả thẻ lương cũng không muộn, dù sao thì bây giờ thẻ lương của Bùi Nguyên Minh chắc chắn phải là của bà ta.
Ngay lúc Thanh Linh còn đang băn khoăn không biết có nên nói chuyện về Bùi Nguyên Minh với ông cụ Trịnh hay không thì ông ta đã gọi điện thoại đến và yêu cầu cả nhà họ Trịnh Tuyết Dương đến gặp ông ta.
Nhà họ Trịnh.
Ông cụ Trần ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt có chút khó chịu, Trịnh Chí Dụng chắp hai tay đứng bên cạnh ông ta với vẻ mặt cung kính.
Nhưng khi nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương và Bùi Nguyên Minh bước vào, trong lòng anh ta thầm cười nhạo.
Anh ta đã đoán được thái độ của Trịnh Tuyết Dương, có lẽ cô muốn ly hôn với Bùi Nguyên Minh nhân cơ hội này thoát khỏi người chồng vô dụng này, tìm một người con rể hữu dụng hỗ trợ cô có chỗ đứng trong nhà họ Trịnh.
“Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, nếu có cháu ở đó, cháu sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra.” Trịnh Chí Dụng không ngừng chế nhạo trong lòng, nhưng trên mặt anh ta lại không có biểu cảm gì.
“Không biết có việc gì mà ông không thể nói qua điện thoại.” Nhìn thấy sắc mặt khó chịu của ông cụ, Thanh Linh cũng không cảm thấy thoải mái, nhưng bà ta vẫn bước đến và hỏi.
Ông cụ Trịnh không trả lời mà nhìn Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Bùi
Nguyên Minh, năng lực của cậu quả là không nhỏ, vậy mà cậu có thể đặt một chỗ ngồi VIP ở nhà hàng tây trên tầng cao nhất của khách sạn Hải Dương!
Còn cho người đuổi Chí Dụng đi, cậu quả thật là rất giỏi! Tôi hỏi cậu, có phải
cậu cố tình làm cho nhà họ Trịnh của chúng tôi xấu hổ không!” Sau khi nghe xong câu nói này, cả Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương đều kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh.
Họ đều là những người hiểu biết, và họ đương nhiên biết rằng việc đặt một chỗ ngồi VIP trong nhà hàng phương Tây trên tầng cao nhất của khách sạn Hải Dương là khó khăn như thế nào.
ít nhất là nhà họ Trịnh không ai có khả năng làm được chuyện này, nhưng người con rể vô dụng này lại làm được? Rốt cuộc anh là ai?
“Ông, có phải ông đã hiểu lầm chuyện gì rồi không? Mặc dù cháu đã đến khu VIP, nhưng cháu không bảo ai đuổi Trịnh Chí Dụng đi. Việc anh ấy không thể vào khu VIP thì liên quan đến cháu?” Anh nhàn nhạt nói.
“Cậu…” Sắc mặt ông cụ Trịnh tối sầm lại, ông ta cũng tự biết chuyện này là sự thật, nhưng tại sao một tên vô dụng lại có thể làm được những chuyện này.
“Được rồi! Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu đặt chỗ đó bằng cách nào? Có phải cậu dùng thẻ thành viên của nhà họ Trịnh chúng tôi không?” Ông cụ Trịnh lạnh lùng nói tiếp.
“Ông, ông thử tự hỏi mình xem, nếu nhà họ Trịnh có thể dùng thẻ thành viên để đặt chỗ ngồi VIP thì tại sao Trịnh Chí Dụng không được ngồi?” Bùi Nguyên Minh thản nhiên hỏi.
“Cậu…” Sắc mặt Trịnh Chí Dụng tái xanh, nếu là bình thường theo như tính cách của anh ta thì chắc chắn bây giờ anh ta đã nổi điên nhưng hôm nay anh ta có mục đích riêng nên giờ chỉ có thể chịu đựng.
“Được thôi, vậy cậu hãy nói cho tôi biết cậu đã làm như thế nào.”
Ông cụ Trịnh cũng có chút tò mò, ghế VIP ở chỗ đó chỉ dành cho những gia đình thượng lưu? Tên vô dụng này đã làm cách nào?
“Không phải cháu đã nói rồi sao? Cháu là tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị.” Bùi Nguyên Minh cười nói.
/4183
|