Bùi Nguyên Minh nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương đã ngủ nên cũng không hỏi nhiều mà dời đồ đến thư phòng ngủ một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Nguyên Minh vừa thức dậy muốn bắt đầu chuẩn bị bữa sáng thì lại nghe thấy Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ hôm nay anh không cần phải chuẩn bị bữa sáng cho nhà chúng ta nữa.”
Bùi Nguyên Minh bất đắc dĩ thở dài nói: “Bà xã à, thật sự là em nghĩ nhiều về chuyện ngày hôm qua rồi, anh và Trình Tiên chỉ là bạn bè mà thôi.”
Trịnh Tuyết Dương liếc Bùi Nguyên Minh nhưng không muốn cãi nhau với anh mà chỉ trưng ra vẻ mặt lạnh như băng.
Cô vốn còn cho là quan hệ của hai người đã thay đổi và không hề giống như trước đây nữa, thậm chí cô còn ảo tưởng có lẽ sẽ có một ngày hai người sẽ trở nên giống như vợ chồng bình thường.
Thậm chí cô còn cho rằng là mình hiểu lầm chuyện ở bệnh viện và còn tính bày tỏ lòng cảm ơn.
Nhưng không nghĩ tới cuộc gọi và tấm hình tối hôm qua đã phá vỡ tất cả ảo tưởng của cô.
Lúc trước cô luôn kháng cự chuyện ly hôn, nhưng ánh mắt cô nhìn Bùi Nguyễn Minh vào giờ phút này lại chỉ có sự lạnh lùng.
Bùi Nguyên Minh thấy vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương như vậy thì chỉ cho đó vẫn là chuyện bệnh viện mà không biết vì Trịnh Chí dùng là quan hệ mà
chuyện bây giờ đã hơi phiền phức. Bùi Nguyên Minh còn có chuyện khác cần phải xử lý nên anh không suy nghĩ nhiều mà sáng sớm đã đến Khách sạn Royal,
Bên trong văn phòng tổng quản lý, Ngô Kim Hổ chờ đợi đã lâu, anh ta thấy Bùi Nguyên Minh đi vào thì nhanh chóng đứng dậy khom người nói: “Anh Minh, anh tới rồi à?”
“Chuyện xử lý sao rồi?”
Tối hôm qua, sau khi về nhà Bùi Nguyên Minh đã gọi một cuộc gọi cho Ngô Kim Hồ cả đêm. Phong cách làm việc của Bạch Kiến Phúc khiến cho anh hơi cảnh giác, nếu nhà họ Bạch đã hoàn toàn đắc tội mình thì cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.
“Anh Minh, tối hôm qua tôi đã bắt tay vào điều tra từ mọi phương diện, có thể nói nhà họ Bạch đúng là có chút bản lĩnh, tuy chỉ là một gia tộc hạng hai nhưng trừ Tôn Phước Long ra thì bọn họ lại còn tự mình sắp xếp.” Ngô Kim Hồ nhỏ giọng nói.
“Sắp xếp cái gì?” Bùi Nguyên Minh hỏi.
“Bọn họ có người trên đường, mặc dù đều là vài người không có địa vị gì nhưng cũng coi như là có mấy phần danh tiếng. Nếu như tiếp tục kích thích nhà họ Bạch dưới tình huống này thì tôi e mấy nhân vật nhỏ đó sẽ quấy rối làm hư chuyện tốt của anh.” Ngô Kim Hồ nói.
“Vậy anh tính xử lý thế nào?” Bùi Nguyễn Minh thấy vẻ mặt Ngô Kim Hồ như vậy là anh biết chắc chắn anh ta đã nghĩ ra cách nhưng không dám mở
miệng nói trước mặt mình mà thôi.
Ngô Kim Hổ suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Thật ra thì có người có thể giúp chúng ta dễ dàng thu phục những người nhà họ Bạch sắp xếp, thậm chí có thể nói có người đó ở đây thì không tới hai ba ngày là có thể khiến cho nhà họ Bạch biến thành con cọp rụng răng.”
“Ai? Không phải là Triệu Nam đó chứ?” Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một lát rồi nói.
Ngô Kim Hồ hơi sửng sốt nhưng một lát sau lại gật đầu nói: “Không sai, chính là Triệu Nam, anh ta có nhân duyên không tốt với đàn em của Tôn Phước Long nhưng thực lực của anh ta lại được mọi người ở Hài Dương công nhận. Hơn nữa mấy binh tôm tướng cá còn dư lại của nhà họ Bạch bây giờ ít nhiều gì cũng có mấy phần quan hệ với anh ta nên chỉ cần anh ta ra mặt thì chúng ta là có thể im hơi lặng tiếng giải quyết cái gọi là con át chủ bài của nhà họ Bạch.”
Ngô Kim Hồ vừa nói chuyện vừa âm thầm cảnh cáo mình sau này nhất định phải kiềm chế tính khoe khoang của mình ở trước mặt Bùi Nguyên Minh.
“Ý tưởng không tệ, mấu chốt là đủ khiêm tốn, tôi thích.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nhưng có một vấn đề, tuy bây giờ Tôn Phước Long cũng coi như là người của chúng ta nhưng tôi từng đánh nhau với tên Triệu Nam kia, anh ta kiêu ngạo khó thuần lại có thực lực và kinh nghiệm, sao anh có thể đảm bảo người như vậy sẽ làm việc cho tôi?”
“Anh Minh, mấy ngày nay tôi cũng không ăn không, tối hôm qua tôi đã tìm hiểu rõ tình huống của anh ta rồi.”
“Nói ra Triệu Nam cũng là người đáng thương, anh ta có một cô em gái nhưng hai chân lại bị bại liệt ngoài ý muốn, vốn với tính cách kiêu ngạo của anh ta mà nói sẽ không thể nào ra ngoài đánh đấm nhưng vì kiếm tiền nên anh ta không thể không ra ngoài.”
“Cho nên, nếu chúng ta muốn anh ta làm việc cho chúng ta thì chỉ cần ra tay từ chỗ em gái của anh ta là được.” Ngô Kim Hổ nói.
Bùi Nguyên Minh cau mày, nói: “Anh tính ra tay với một cô gái bị bại liệt?”
Ngô Kim Hổ lắc đầu, nói: “Anh Minh, nếu đã làm giúp anh thì phải làm cho hoàn hảo, em gái dưỡng bệnh ở một trạm xá nông thôn thì sao có thể chữa khỏi chân của cô ấy? Tôi định đưa cô ấy đến bệnh viện nhân dân của chúng ta để bác sĩ tốt nhất chữa trị cho cô ấy, đây tuyệt đối là chuyện tốt.”
“Đúng thật là chuyện tốt, hiếm khi anh biết suy nghĩ như vậy.” Bùi Nguyên Minh gật đầu.
Ngô Kim Hổ xấu hổ, gần đây anh ta đều làm việc gì cũng đều không tốt, bây giờ chuyện này lại được Bùi Nguyên Minh khen ngợi nên xem ra không làm cho tốt thì không được…
Trạm xá thị trấn nhỏ ở ngoại ô Hải Dương. Triệu Nam đứng ở trước cửa phòng làm việc của viện trường với vẻ mặt âm trầm, hôm nay trạm xá lại thúc giục giao nộp tiền viện phí, theo lời y tá nói nếu như không nộp viện phí thì chắc chắn hôm nay phải xuất viện.
Lúc này Triệu Nam tới để hỏi cho rõ ràng.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Nguyên Minh vừa thức dậy muốn bắt đầu chuẩn bị bữa sáng thì lại nghe thấy Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ hôm nay anh không cần phải chuẩn bị bữa sáng cho nhà chúng ta nữa.”
Bùi Nguyên Minh bất đắc dĩ thở dài nói: “Bà xã à, thật sự là em nghĩ nhiều về chuyện ngày hôm qua rồi, anh và Trình Tiên chỉ là bạn bè mà thôi.”
Trịnh Tuyết Dương liếc Bùi Nguyên Minh nhưng không muốn cãi nhau với anh mà chỉ trưng ra vẻ mặt lạnh như băng.
Cô vốn còn cho là quan hệ của hai người đã thay đổi và không hề giống như trước đây nữa, thậm chí cô còn ảo tưởng có lẽ sẽ có một ngày hai người sẽ trở nên giống như vợ chồng bình thường.
Thậm chí cô còn cho rằng là mình hiểu lầm chuyện ở bệnh viện và còn tính bày tỏ lòng cảm ơn.
Nhưng không nghĩ tới cuộc gọi và tấm hình tối hôm qua đã phá vỡ tất cả ảo tưởng của cô.
Lúc trước cô luôn kháng cự chuyện ly hôn, nhưng ánh mắt cô nhìn Bùi Nguyễn Minh vào giờ phút này lại chỉ có sự lạnh lùng.
Bùi Nguyên Minh thấy vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương như vậy thì chỉ cho đó vẫn là chuyện bệnh viện mà không biết vì Trịnh Chí dùng là quan hệ mà
chuyện bây giờ đã hơi phiền phức. Bùi Nguyên Minh còn có chuyện khác cần phải xử lý nên anh không suy nghĩ nhiều mà sáng sớm đã đến Khách sạn Royal,
Bên trong văn phòng tổng quản lý, Ngô Kim Hổ chờ đợi đã lâu, anh ta thấy Bùi Nguyên Minh đi vào thì nhanh chóng đứng dậy khom người nói: “Anh Minh, anh tới rồi à?”
“Chuyện xử lý sao rồi?”
Tối hôm qua, sau khi về nhà Bùi Nguyên Minh đã gọi một cuộc gọi cho Ngô Kim Hồ cả đêm. Phong cách làm việc của Bạch Kiến Phúc khiến cho anh hơi cảnh giác, nếu nhà họ Bạch đã hoàn toàn đắc tội mình thì cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.
“Anh Minh, tối hôm qua tôi đã bắt tay vào điều tra từ mọi phương diện, có thể nói nhà họ Bạch đúng là có chút bản lĩnh, tuy chỉ là một gia tộc hạng hai nhưng trừ Tôn Phước Long ra thì bọn họ lại còn tự mình sắp xếp.” Ngô Kim Hồ nhỏ giọng nói.
“Sắp xếp cái gì?” Bùi Nguyên Minh hỏi.
“Bọn họ có người trên đường, mặc dù đều là vài người không có địa vị gì nhưng cũng coi như là có mấy phần danh tiếng. Nếu như tiếp tục kích thích nhà họ Bạch dưới tình huống này thì tôi e mấy nhân vật nhỏ đó sẽ quấy rối làm hư chuyện tốt của anh.” Ngô Kim Hồ nói.
“Vậy anh tính xử lý thế nào?” Bùi Nguyễn Minh thấy vẻ mặt Ngô Kim Hồ như vậy là anh biết chắc chắn anh ta đã nghĩ ra cách nhưng không dám mở
miệng nói trước mặt mình mà thôi.
Ngô Kim Hổ suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Thật ra thì có người có thể giúp chúng ta dễ dàng thu phục những người nhà họ Bạch sắp xếp, thậm chí có thể nói có người đó ở đây thì không tới hai ba ngày là có thể khiến cho nhà họ Bạch biến thành con cọp rụng răng.”
“Ai? Không phải là Triệu Nam đó chứ?” Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một lát rồi nói.
Ngô Kim Hồ hơi sửng sốt nhưng một lát sau lại gật đầu nói: “Không sai, chính là Triệu Nam, anh ta có nhân duyên không tốt với đàn em của Tôn Phước Long nhưng thực lực của anh ta lại được mọi người ở Hài Dương công nhận. Hơn nữa mấy binh tôm tướng cá còn dư lại của nhà họ Bạch bây giờ ít nhiều gì cũng có mấy phần quan hệ với anh ta nên chỉ cần anh ta ra mặt thì chúng ta là có thể im hơi lặng tiếng giải quyết cái gọi là con át chủ bài của nhà họ Bạch.”
Ngô Kim Hồ vừa nói chuyện vừa âm thầm cảnh cáo mình sau này nhất định phải kiềm chế tính khoe khoang của mình ở trước mặt Bùi Nguyên Minh.
“Ý tưởng không tệ, mấu chốt là đủ khiêm tốn, tôi thích.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nhưng có một vấn đề, tuy bây giờ Tôn Phước Long cũng coi như là người của chúng ta nhưng tôi từng đánh nhau với tên Triệu Nam kia, anh ta kiêu ngạo khó thuần lại có thực lực và kinh nghiệm, sao anh có thể đảm bảo người như vậy sẽ làm việc cho tôi?”
“Anh Minh, mấy ngày nay tôi cũng không ăn không, tối hôm qua tôi đã tìm hiểu rõ tình huống của anh ta rồi.”
“Nói ra Triệu Nam cũng là người đáng thương, anh ta có một cô em gái nhưng hai chân lại bị bại liệt ngoài ý muốn, vốn với tính cách kiêu ngạo của anh ta mà nói sẽ không thể nào ra ngoài đánh đấm nhưng vì kiếm tiền nên anh ta không thể không ra ngoài.”
“Cho nên, nếu chúng ta muốn anh ta làm việc cho chúng ta thì chỉ cần ra tay từ chỗ em gái của anh ta là được.” Ngô Kim Hổ nói.
Bùi Nguyên Minh cau mày, nói: “Anh tính ra tay với một cô gái bị bại liệt?”
Ngô Kim Hổ lắc đầu, nói: “Anh Minh, nếu đã làm giúp anh thì phải làm cho hoàn hảo, em gái dưỡng bệnh ở một trạm xá nông thôn thì sao có thể chữa khỏi chân của cô ấy? Tôi định đưa cô ấy đến bệnh viện nhân dân của chúng ta để bác sĩ tốt nhất chữa trị cho cô ấy, đây tuyệt đối là chuyện tốt.”
“Đúng thật là chuyện tốt, hiếm khi anh biết suy nghĩ như vậy.” Bùi Nguyên Minh gật đầu.
Ngô Kim Hổ xấu hổ, gần đây anh ta đều làm việc gì cũng đều không tốt, bây giờ chuyện này lại được Bùi Nguyên Minh khen ngợi nên xem ra không làm cho tốt thì không được…
Trạm xá thị trấn nhỏ ở ngoại ô Hải Dương. Triệu Nam đứng ở trước cửa phòng làm việc của viện trường với vẻ mặt âm trầm, hôm nay trạm xá lại thúc giục giao nộp tiền viện phí, theo lời y tá nói nếu như không nộp viện phí thì chắc chắn hôm nay phải xuất viện.
Lúc này Triệu Nam tới để hỏi cho rõ ràng.
/4183
|