Trịnh Chí Dụng cười nhạo nói: “Bùi Nguyên Minh, mày đúng là có thể khoe khoang, lúc trước còn tự khoe mình là tổng giám đốc của công ty đầu tư Bùi Thị, bây giờ lại muốn khoe vị trí của mình nhà họ Trịnh không đặt được, mày nghĩ mày là ai? Một con trâu ở rể nhà họ Trịnh mà lớn mặt như vậy sao?”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Tôi có phải trâu hay không thì liên quan gì đến anh? Tôi ăn cơm ở đâu cũng liên quan gì đến anh? Anh nói nhiều như vậy làm gì?”
Trịnh Chí Dụng lạnh lùng nói: “Là phó tổng giám đốc của nhà họ Trịnh, có người dùng tiền của nhà họ Trịnh chúng ta để đi cua gái, tao có thể cứ để yên sao?”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không ngừng bị nhắm vào, giờ phút này Trình Tiên mới vô thức nói: “Bùi Nguyên Minh, nếu không hay là chúng ta đi ăn ở chỗ khác đi?”
“Không cần, cứ ở đây đi.” Bùi Nguyên Minh ngừng nói chuyện vô nghĩa với Trịnh Chí Dụng, mà trực tiếp dẫn Trình Tiên vào thang máy.
“Được, để tạo xem mày đặt được vị trí nào!” Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Chí Dụng cũng bước vào thang máy, anh ta không tin một đứa ở rể như Bùi Nguyên Minh lát nữa có thể có thủ đoạn gì.
Nếu phát hiện Bùi Nguyên Minh đang dùng thẻ hội viên của nhà họ Trịnh, như vậy chỉ cần hủy hẹn ngay tại chỗ, đến lúc đó Trịnh Chí Dụng muốn chứng kiến tên vô dụng này làm sao giải thích trước mặt người đẹp này.
Trên tầng cao nhất của nhà hàng phương Tây, dù là trang trí hay các loại nội thất đều được sử dụng theo phong cách Châu Âu, đều vô cùng sang trọng, các loại đèn và lồng đèn đều được làm bằng pha lê, trông rất sang trọng và khí thế.
Bùi Nguyên Minh nhìn cách bài trí nơi này, cũng có chút kinh ngạc, chẳng trách nơi đây được mệnh danh là nhà hàng Tây cao cấp nhất thành phố Hải Dương, có tiền cũng chưa chắc đến tiêu được.
Trình Tiên như một cô bé, cô ấy nhìn quanh và thốt lên: “Từ lâu tôi đã nghe nói rằng nhà hàng phương Tây này rất nổi tiếng và thực sự rất đẹp, đây là lần đầu tiên tôi đến đây.”
Bùi Nguyên Minh còn chưa nói gì, Trịnh Chí Dụng bên cạnh đã kỳ quái nói: “Người đẹp, lát nữa có thể ăn được hay không còn chưa biết, đương nhiên, nếu như cô đồng ý lời mời ăn tối với tôi, vị trí tôi đặt ở bên kia đã chuẩn bị xong rồi.”
Vừa nói, anh ta lại liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt: “Không giống như mấy người nào đó, hiện tại vẫn giả vờ bình tĩnh, nếu không phải có ánh sáng của nhà họ Trịnh chúng tôi thì chắc cả đời này cậu ta cũng không có cơ hội đến đây để mở mang kiến thức đâu.”
Lúc này, Trịnh Chí Dụng đã quên nói với Trịnh Tuyết Dương một tiếng, theo ý kiến của anh ta, đêm nay biểu hiện của Bùi Nguyên Minh càng tệ thì anh ta càng có cơ hội kéo người đẹp có gương mặt mối tình đầu trước mặt này xuống.
Nếu bây giờ Bùi Nguyên Minh bị Trịnh Tuyết Dương gọi đi thì anh ta sẽ không có cơ hội.
Nghĩ đến đây, Trịnh Chí Dụng cố ý nói: “Đồ vô dụng, không phải mày đã đặt chỗ trước rồi sao? Là chỗ nào, đưa tao đi xem để mở mang tầm mắt đi, tao muốn xem chỗ nào mà nhà họ Trịnh chúng tao lại không đặt trước được.”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Tôi không biết chính xác là vị trí nào, tôi chỉ nhờ người gọi điện thoại, giám đốc của bọn họ sẽ sắp xếp vị trí tốt nhất cho tôi.”
Trịnh Chí Dụng dùng một vẻ mặt giễu cợt: “Mày biết ở đây là ở đâu không? Đừng có mạnh miệng ở đây, nơi này là khách sạn lớn nhất thành phố Hải Dương, giám đốc Trần Kiến Hoa lại người ấy nổi tiếng ở thành phố Hải Dương, mày còn dám nói chuyện nhảm nhí, coi chừng tổng giám đốc Hoa nghe thấy thì chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng đủ giết mày rồi.”
Lúc này Trình Tiên mới kì quái liếc nhìn Trịnh Chí Dụng, vừa rồi Trần Kiến Hoa cỏ thái độ như thế nào trước mặt Bùi Nguyên Minh, cô ấy biết rõ ràng. Trịnh Chí Dụng này không phải có bệnh gì rồi chứ? Cái gì cũng không biết mà còn ở đây ba hoa chém gió.
Nhìn thấy ánh mắt của người đẹp rơi vào trên người mình, vẻ mặt của Trịnh Chí Dụng lại vô cùng tự mãn, lát nữa Bùi Nguyên Minh mất mặt thì anh ta sẽ càng đắc ý hơn.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh tiện tay gọi một người phục vụ đến và nói: “Trần Kiến Hoa đã đặt chỗ cho tôi, đưa tôi đến đi.”
Nghe được lời Bùi Nguyên Minh nói, Trịnh Chí Dụng lập tức cười nhạo: “Ha ha ha… nói mày béo mày đúng là thở không nổi, còn để cho người phục vụ đưa đến sao? Bùi Nguyên Minh, mày đừng làm tao phải cười chết chứ? Toàn bộ thành phố Hải Dương này, không có hơn mười người có thể khiến tổng giám đốc Hoa tự mình đặt chỗ cho đâu! Mày thì là cái đách gì chứ!”
Kết quả anh ta vừa dứt lời, người phục vụ lập tức nghiêng người nói: “Anh là anh Minh đúng không? Tổng giám đốc Hoa đã phân phó, vị trí đặt cho anh là vị trí khách quý bên cửa sổ, mời anh vào đây!”
Rõ ràng vừa rồi Trần Kiến Hoa đã đích thân ra lệnh cho người phục vụ của nhà hàng Tây, đồng thời còn miêu tả cụ thể trang phục và số lượng người đến ăn cùng Bùi Nguyên Minh, để không ai có thể nhận lầm.
“Ừm.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên gật đầu, cùng Trình Tiên hai người đi về phía cửa sổ.
Trịnh Chí Dụng sững sờ, vô thức muốn đi theo, nhưng không ngờ, người phục vụ rất lịch sự, chỉ hờ hững giơ tay ra nói: “Thưa anh, nơi này của chúng tôi phải hẹn trước, nếu anh có hẹn thì xin mời cũng xuất trình thẻ hội viên ra, nếu không anh sẽ không thể vào nhà hàng phương Tây của chúng tôi.”
Trịnh Chí Dụng nổi trận lôi đình, chỉ vào hướng Bùi Nguyên Minh, nói: “Cái đồ bỏ đi kia tại sao không cần dùng thẻ hội viên mà vẫn có thể thông qua, lại còn là vị trí ở bên cửa sổ.”
Người phục vụ cười nói: “Là tổng giám đốc Hoa của chúng tôi đặt chỗ cho anh Minh này, đương nhiên không cần xuất trình thẻ hội viên…”
“Anh..” Trịnh Chí Dụng nghe được những lời này thì khoé mắt giật giật, nhưng anh ta không định bỏ qua mà nhanh chóng rút thẻ thành viên ra.
“Thật xin lỗi anh, thẻ hội viên của anh không đủ cấp để ăn ở khu vực khách quý, xin mời anh đến khu vực thường ngồi một chỗ.”
Người phục vụ mỉm cười, nhưng sắc mặt của Trịnh Chí Dụng lại lúc xanh lúc trắng.
Cấp thẻ hội viên không đủ? Chết tiệt! Tên con rể này đã lấy bao nhiêu tiền của nhà họ Trịnh để tiêu phí chứ? Đây là tất cả của tôi!
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Tôi có phải trâu hay không thì liên quan gì đến anh? Tôi ăn cơm ở đâu cũng liên quan gì đến anh? Anh nói nhiều như vậy làm gì?”
Trịnh Chí Dụng lạnh lùng nói: “Là phó tổng giám đốc của nhà họ Trịnh, có người dùng tiền của nhà họ Trịnh chúng ta để đi cua gái, tao có thể cứ để yên sao?”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không ngừng bị nhắm vào, giờ phút này Trình Tiên mới vô thức nói: “Bùi Nguyên Minh, nếu không hay là chúng ta đi ăn ở chỗ khác đi?”
“Không cần, cứ ở đây đi.” Bùi Nguyên Minh ngừng nói chuyện vô nghĩa với Trịnh Chí Dụng, mà trực tiếp dẫn Trình Tiên vào thang máy.
“Được, để tạo xem mày đặt được vị trí nào!” Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Chí Dụng cũng bước vào thang máy, anh ta không tin một đứa ở rể như Bùi Nguyên Minh lát nữa có thể có thủ đoạn gì.
Nếu phát hiện Bùi Nguyên Minh đang dùng thẻ hội viên của nhà họ Trịnh, như vậy chỉ cần hủy hẹn ngay tại chỗ, đến lúc đó Trịnh Chí Dụng muốn chứng kiến tên vô dụng này làm sao giải thích trước mặt người đẹp này.
Trên tầng cao nhất của nhà hàng phương Tây, dù là trang trí hay các loại nội thất đều được sử dụng theo phong cách Châu Âu, đều vô cùng sang trọng, các loại đèn và lồng đèn đều được làm bằng pha lê, trông rất sang trọng và khí thế.
Bùi Nguyên Minh nhìn cách bài trí nơi này, cũng có chút kinh ngạc, chẳng trách nơi đây được mệnh danh là nhà hàng Tây cao cấp nhất thành phố Hải Dương, có tiền cũng chưa chắc đến tiêu được.
Trình Tiên như một cô bé, cô ấy nhìn quanh và thốt lên: “Từ lâu tôi đã nghe nói rằng nhà hàng phương Tây này rất nổi tiếng và thực sự rất đẹp, đây là lần đầu tiên tôi đến đây.”
Bùi Nguyên Minh còn chưa nói gì, Trịnh Chí Dụng bên cạnh đã kỳ quái nói: “Người đẹp, lát nữa có thể ăn được hay không còn chưa biết, đương nhiên, nếu như cô đồng ý lời mời ăn tối với tôi, vị trí tôi đặt ở bên kia đã chuẩn bị xong rồi.”
Vừa nói, anh ta lại liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt: “Không giống như mấy người nào đó, hiện tại vẫn giả vờ bình tĩnh, nếu không phải có ánh sáng của nhà họ Trịnh chúng tôi thì chắc cả đời này cậu ta cũng không có cơ hội đến đây để mở mang kiến thức đâu.”
Lúc này, Trịnh Chí Dụng đã quên nói với Trịnh Tuyết Dương một tiếng, theo ý kiến của anh ta, đêm nay biểu hiện của Bùi Nguyên Minh càng tệ thì anh ta càng có cơ hội kéo người đẹp có gương mặt mối tình đầu trước mặt này xuống.
Nếu bây giờ Bùi Nguyên Minh bị Trịnh Tuyết Dương gọi đi thì anh ta sẽ không có cơ hội.
Nghĩ đến đây, Trịnh Chí Dụng cố ý nói: “Đồ vô dụng, không phải mày đã đặt chỗ trước rồi sao? Là chỗ nào, đưa tao đi xem để mở mang tầm mắt đi, tao muốn xem chỗ nào mà nhà họ Trịnh chúng tao lại không đặt trước được.”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Tôi không biết chính xác là vị trí nào, tôi chỉ nhờ người gọi điện thoại, giám đốc của bọn họ sẽ sắp xếp vị trí tốt nhất cho tôi.”
Trịnh Chí Dụng dùng một vẻ mặt giễu cợt: “Mày biết ở đây là ở đâu không? Đừng có mạnh miệng ở đây, nơi này là khách sạn lớn nhất thành phố Hải Dương, giám đốc Trần Kiến Hoa lại người ấy nổi tiếng ở thành phố Hải Dương, mày còn dám nói chuyện nhảm nhí, coi chừng tổng giám đốc Hoa nghe thấy thì chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng đủ giết mày rồi.”
Lúc này Trình Tiên mới kì quái liếc nhìn Trịnh Chí Dụng, vừa rồi Trần Kiến Hoa cỏ thái độ như thế nào trước mặt Bùi Nguyên Minh, cô ấy biết rõ ràng. Trịnh Chí Dụng này không phải có bệnh gì rồi chứ? Cái gì cũng không biết mà còn ở đây ba hoa chém gió.
Nhìn thấy ánh mắt của người đẹp rơi vào trên người mình, vẻ mặt của Trịnh Chí Dụng lại vô cùng tự mãn, lát nữa Bùi Nguyên Minh mất mặt thì anh ta sẽ càng đắc ý hơn.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh tiện tay gọi một người phục vụ đến và nói: “Trần Kiến Hoa đã đặt chỗ cho tôi, đưa tôi đến đi.”
Nghe được lời Bùi Nguyên Minh nói, Trịnh Chí Dụng lập tức cười nhạo: “Ha ha ha… nói mày béo mày đúng là thở không nổi, còn để cho người phục vụ đưa đến sao? Bùi Nguyên Minh, mày đừng làm tao phải cười chết chứ? Toàn bộ thành phố Hải Dương này, không có hơn mười người có thể khiến tổng giám đốc Hoa tự mình đặt chỗ cho đâu! Mày thì là cái đách gì chứ!”
Kết quả anh ta vừa dứt lời, người phục vụ lập tức nghiêng người nói: “Anh là anh Minh đúng không? Tổng giám đốc Hoa đã phân phó, vị trí đặt cho anh là vị trí khách quý bên cửa sổ, mời anh vào đây!”
Rõ ràng vừa rồi Trần Kiến Hoa đã đích thân ra lệnh cho người phục vụ của nhà hàng Tây, đồng thời còn miêu tả cụ thể trang phục và số lượng người đến ăn cùng Bùi Nguyên Minh, để không ai có thể nhận lầm.
“Ừm.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên gật đầu, cùng Trình Tiên hai người đi về phía cửa sổ.
Trịnh Chí Dụng sững sờ, vô thức muốn đi theo, nhưng không ngờ, người phục vụ rất lịch sự, chỉ hờ hững giơ tay ra nói: “Thưa anh, nơi này của chúng tôi phải hẹn trước, nếu anh có hẹn thì xin mời cũng xuất trình thẻ hội viên ra, nếu không anh sẽ không thể vào nhà hàng phương Tây của chúng tôi.”
Trịnh Chí Dụng nổi trận lôi đình, chỉ vào hướng Bùi Nguyên Minh, nói: “Cái đồ bỏ đi kia tại sao không cần dùng thẻ hội viên mà vẫn có thể thông qua, lại còn là vị trí ở bên cửa sổ.”
Người phục vụ cười nói: “Là tổng giám đốc Hoa của chúng tôi đặt chỗ cho anh Minh này, đương nhiên không cần xuất trình thẻ hội viên…”
“Anh..” Trịnh Chí Dụng nghe được những lời này thì khoé mắt giật giật, nhưng anh ta không định bỏ qua mà nhanh chóng rút thẻ thành viên ra.
“Thật xin lỗi anh, thẻ hội viên của anh không đủ cấp để ăn ở khu vực khách quý, xin mời anh đến khu vực thường ngồi một chỗ.”
Người phục vụ mỉm cười, nhưng sắc mặt của Trịnh Chí Dụng lại lúc xanh lúc trắng.
Cấp thẻ hội viên không đủ? Chết tiệt! Tên con rể này đã lấy bao nhiêu tiền của nhà họ Trịnh để tiêu phí chứ? Đây là tất cả của tôi!
/4183
|