“Việc này…” Trần Hiểu Thu do dự.
Cô ấy lớn thế này rồi nhưng vẫn chưa bao giờ có bạn trai, dù hôm nay ra ngoài cũng là vì Triệu Phước Kiên theo đuổi cô ấy mãi không thôi. Thậm chí anh ta còn dùng không ít mối quan hệ để thuyết phục người nhà của cô ấy thì cô ấy mới gắng gượng đồng ý ra ngoài ăn cơm.
Vốn dĩ loại chuyện tình cảm này vẫn luôn không có cách nào cả, không thích chính không thích. Nếu cô ấy có chút cảm giác với Triệu Phước Kiên thì lúc ở đại học đã đồng ý anh ta theo đuổi.
Nhưng lúc này, Triệu Phước Kiên dùng chuyện của Bùi Nguyên Minh để ép buộc cô ấy khiến Trần Hiểu Thu có phần khó xử.
Hồi đại học quan hệ của cô ấy và Bùi Nguyên Minh khá tốt, thậm chí có một lần hai người còn có phần mập mờ. Chẳng qua sau khi tốt nghiệp Bùi Nguyễn Minh lại trực tiếp ở rể nhà họ Trịnh nên hai người mới triệt để cắt đứt liên lạc.
Nhưng nếu bây giờ muốn cô ấy trơ mắt nhìn Bùi Nguyên Minh quỳ bò từ nơi này ra ngoài…
Ngay khi Trần Hiểu Thu vẫn đang do dự, Bùi Nguyên Minh thật sự có phần tức giận.
Vốn dĩ anh phải người nhiều chuyện nhưng bây giờ Triệu Phước Kiên hơi quá đáng rồi. Anh ta vậy mà lại dùng loại chuyện này để ép Trần Hiểu Thu làm bạn gái anh ta với gương mặt bỉ ổi, tỏ vẻ nắm chắc được Trần Hiểu Thu. Thật sự khiến cho người ta muốn cho anh ta một cái tát.
Nhưng hôm nay đang ở nơi công cộng nếu như mình ra tay trước thì sẽ đuối lý.
Ngay khi Bùi Nguyên Minh sắp không kiềm chế được bỗng nhiên di động trong tay anh kêu lên.
Bùi Nguyên Minh nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói dễ nghe của Hạ Vân: “Sếp, tôi quên nói với anh là khách sạn Hải Dương cũng có vốn đầu tư của chúng ta, chúng ta là đại cổ đông. Vừa nãy khi tôi đặt chỗ cho anh thì tổng giám đốc của khách sạn nói ông ta muốn đích thân tiếp đón anh, tôi có thể cho ông ta số điện thoại của anh không?”
Vốn dĩ Bùi Nguyên Minh thường không tùy tiện giao tiếp với những người như thế nhưng bây giờ nhìn thấy một màn trước mắt này, anh lại lạnh lùng nói: “Bảo ông ta trong vòng một phút đến bãi đỗ xe đón tôi, nếu không đến kịp thì ông ta cũng đừng làm tổng giám đốc nữa.”
“Vâng!” Tuy Hạ Vân không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô ta cũng nghe ra sếp đang tức giận. Sau khi cúp điện thoại, cô ta nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho tổng giám đốc khách san Hải Dương.
Cô ấy lớn thế này rồi nhưng vẫn chưa bao giờ có bạn trai, dù hôm nay ra ngoài cũng là vì Triệu Phước Kiên theo đuổi cô ấy mãi không thôi. Thậm chí anh ta còn dùng không ít mối quan hệ để thuyết phục người nhà của cô ấy thì cô ấy mới gắng gượng đồng ý ra ngoài ăn cơm.
Vốn dĩ loại chuyện tình cảm này vẫn luôn không có cách nào cả, không thích chính không thích. Nếu cô ấy có chút cảm giác với Triệu Phước Kiên thì lúc ở đại học đã đồng ý anh ta theo đuổi.
Nhưng lúc này, Triệu Phước Kiên dùng chuyện của Bùi Nguyên Minh để ép buộc cô ấy khiến Trần Hiểu Thu có phần khó xử.
Hồi đại học quan hệ của cô ấy và Bùi Nguyên Minh khá tốt, thậm chí có một lần hai người còn có phần mập mờ. Chẳng qua sau khi tốt nghiệp Bùi Nguyễn Minh lại trực tiếp ở rể nhà họ Trịnh nên hai người mới triệt để cắt đứt liên lạc.
Nhưng nếu bây giờ muốn cô ấy trơ mắt nhìn Bùi Nguyên Minh quỳ bò từ nơi này ra ngoài…
Ngay khi Trần Hiểu Thu vẫn đang do dự, Bùi Nguyên Minh thật sự có phần tức giận.
Vốn dĩ anh phải người nhiều chuyện nhưng bây giờ Triệu Phước Kiên hơi quá đáng rồi. Anh ta vậy mà lại dùng loại chuyện này để ép Trần Hiểu Thu làm bạn gái anh ta với gương mặt bỉ ổi, tỏ vẻ nắm chắc được Trần Hiểu Thu. Thật sự khiến cho người ta muốn cho anh ta một cái tát.
Nhưng hôm nay đang ở nơi công cộng nếu như mình ra tay trước thì sẽ đuối lý.
Ngay khi Bùi Nguyên Minh sắp không kiềm chế được bỗng nhiên di động trong tay anh kêu lên.
Bùi Nguyên Minh nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói dễ nghe của Hạ Vân: “Sếp, tôi quên nói với anh là khách sạn Hải Dương cũng có vốn đầu tư của chúng ta, chúng ta là đại cổ đông. Vừa nãy khi tôi đặt chỗ cho anh thì tổng giám đốc của khách sạn nói ông ta muốn đích thân tiếp đón anh, tôi có thể cho ông ta số điện thoại của anh không?”
Vốn dĩ Bùi Nguyên Minh thường không tùy tiện giao tiếp với những người như thế nhưng bây giờ nhìn thấy một màn trước mắt này, anh lại lạnh lùng nói: “Bảo ông ta trong vòng một phút đến bãi đỗ xe đón tôi, nếu không đến kịp thì ông ta cũng đừng làm tổng giám đốc nữa.”
“Vâng!” Tuy Hạ Vân không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô ta cũng nghe ra sếp đang tức giận. Sau khi cúp điện thoại, cô ta nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho tổng giám đốc khách san Hải Dương.
/4183
|