Khi lời này phát ra, toàn bộ khoa cấp cứu lặng ngắt như tờ.
Trịnh Tuyết Dương cũng sửng sốt một lúc. Cho dù trước kia Bùi Nguyên Minh bị Triệu Lan Hương và An Diệu Linh kỳ thị, anh cũng sẽ không mắng lớn tiếng như vậy. Nhưng hiện tại anh có thái độ này là do chột dạ sao?
Nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương mím chặt môi, không biết cảm xúc trong lòng bây giờ là gì.
Cô cũng không thể phân biệt được cảm giác này là ghen tuông đố kỵ hay thất vọng đau khổ.
Lý trí cô mách bảo cô rằng, suốt ba năm kết hôn, cô chưa từng cho Bùi Nguyên Minh có cơ hội chạm vào nửa ngón tay của mình nên chuyện Bùi Nguyên Minh có phụ nữ bên ngoài là chuyện bình thường.
Nhưng khi mọi chuyện thực sự xảy ra, lòng cô vô cùng phức tạp.
“Triệu Lan Hương, đừng nói lung tung.” Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi rồi nói: “Chị đưa hai người về nhà.” Nói xong, cô vươn tay cầm lấy chìa khóa trong tay Bùi Nguyên Minh, dẫn
Triệu Lan Hương và An Diệu Linh rời khỏi.
Trịnh Tuyết Dương không biết tại sao cô lại tức giận như vậy, cô hẳn là không có tình cảm với Bùi Nguyên Minh mới đúng.
Nhìn ba người rời đi, Bùi Nguyên Minh cứng họng, không biết nên nói gì vào lúc này mới tốt.
Một lúc sau, Trình Tiên cắn môi dưới đi tới, khẽ nói: “Anh Minh, tôi xin lỗi, vì tôi mà anh mới bị hiểu lầm.” Bùi Nguyễn Minh đã cứu cô ấy khi cô ấy gân như bị hủy hoại, còn giúp cô ấy trở thành phó viện trưởng của bệnh viện. Đây là ân tình rất lớn, cô ấy vẫn chưa báo đáp được. Nếu vì chuyện này mà gia đình của Bùi Nguyên Minh tan vỡ, Trình Tiên nghĩ chắc cả đời cô ấy cũng khó có thể tha thứ cho bản thân mình.
Cùng lúc đó, Trình Tiên cũng tràn đầy nghi ngờ. Một người đàn ông tốt như anh Minh sao lại có thể ở rể nhà người khác chứ? Nếu anh có sở thích này, cô ấy không biết liệu mình có thể nuôi được anh không…
Nghĩ đến đây, Trình Tiên lập tức đỏ mặt…
Bùi Nguyên Minh nhìn thoáng qua Trình Tiên, không nói nên lời. Trình Tiên này cái gì cũng tốt nhưng lại dễ đỏ mặt, chẳng trách cô ấy luôn bị người khác hiểu lầm.
Nghĩ đến việc người có tính tình đơn thuần như Trình Tiên bị Triệu Lan Hương xúc phạm ở nơi công cộng như thế, Bùi Nguyên Minh ngượng ngùng nói: “Bác sĩ Tiên, trong chuyện này cô không có lỗi gì cả, tất cả là lỗi của chúng tôi… Thôi, đợi đến khi tan việc, tôi sẽ mời cô ăn bữa tối coi như lời xin lỗi.”
Dù sao vừa rồi Trịnh Tuyết Dương rất tức giận, tạm thời anh cũng chưa thể về nhà được nên nhân tiện mời Trình Tiên đi ăn bữa tối luôn.
Trước sau gì Trình Tiên đã giúp anh hai lần rồi, hôm nay lại vì anh mà bị mắng, nếu anh không có biểu hiện gì thì sẽ rất áy náy.
“Anh Minh… chuyện này có vẻ không tốt lắm đâu?” Trình Tiên có hơi xấu hổ, cắn môi nói nhỏ.
Chung quy cũng mới bị bạn thân của vợ Bùi Nguyên Minh tra hỏi, giờ lại đi ăn cơm với người ta sẽ khiến mọi chuyện càng không rõ ràng.
Bùi Nguyên Minh lắc đầu nói: “Không sao, vợ tôi cũng không phải loại người này. Vừa rồi thái độ của bọn họ như vậy nhưng tôi lại không nói gì, thật quá có lỗi với cô quá”
Lúc này, Trình Tiên bị anh làm cho chết mê chết mệt. Cô ấy biết là không thể, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại vô thức gật đầu. Cùng lúc đó, trên chiếc xe hơi Porsche.
Triệu Lan Hương ngồi ở ghế phó lái, nổi giận đùng đùng nói: “Tuyết Dương, em thật sự khuyên chị mau ly hôn với loại người phế vật như anh ta. Chị xem, vừa rồi biểu hiện của anh ta rõ ràng là có chuyện mờ ám với cô bác sĩ đó. Lại còn ra vẻ già mồm át lẽ phải.”
Lúc này, Triệu Lan Hương một mặt tức giận, mặt khác muốn nhân cơ hội triệt để chia rẽ Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương nên cứ lải nhải không ngừng.
Trịnh Tuyết Dương đang có chút buồn bực, lúc này nghe vậy thì thấp giọng nói: “Triệu Lan Hương, em ít nói vài câu đi, để chị suy nghĩ một lát.”
Trịnh Tuyết Dương không biết lúc này cô đang nghĩ gì nữa, chỉ cần nhớ đến biểu hiện vừa rồi của Trình Tiên, cô lại cảm thấy ghen tuông vô cớ.
Gió đêm mát mẻ, thời tiết đêm nay rất tốt, ở Hải Dương có rất nhiều người đi lại trên đường.
Tới cửa bệnh viện, Bùi Nguyên Minh quét xe điện, vẻ mặt không nói nên lời, tràn đầy bất lực. Đừng hỏi tại sao bây giờ phải quét xe điện, hết cách rồi, lúc anh mời Trình
Tiên đi ăn tối thì quên mất rằng xe của anh đã bị Trịnh Tuyết Dương lái đi.
Nhưng bây giờ đã lỡ hẹn người ta, anh không thể để cho Trình Tiên leo cây được nên đành phải lấy một chiếc xe điện để dùng.
Chiếc xe điện vừa ra khỏi cổng bệnh viện lập tức thu hút vô số ánh mắt. Phải biết rằng Trình Tiên không chỉ là một bác sĩ xinh đẹp nổi tiếng trong bệnh viện, mà còn là phó viện trưởng trẻ tuổi, chức vụ cao, y thuật lại giỏi.
Trong bệnh viện, những người theo đuổi cô ấy nhiều vô kể, thậm chí nhiều người thuộc giới thượng lưu còn đặc biệt giả ốm để được gặp cô ấy.
Nhưng Trình Tiên luôn say mê nghiên cứu, chẳng có chút hứng thú nào với những người đàn ông này. Bất kể đó là một tiến sĩ đẹp trai dịu dàng mới du học về hay là cậu chủ nhà giàu có quyền có thể cũng có không ai trong số họ lọt được vào mắt xanh của cô ấy. Trước đây, Porsche, Ferrari, Lamborghini gì đó xếp hàng dài trước bệnh viện cả một ngày, Trình Tiên thậm chí còn không có hứng thú ra ngoài coi thử.
Nhưng bây giờ cô ấy lại đang ngồi ở ghế sau của một chiếc xe điện.
Nhân viên bảo vệ ở cổng bệnh viện sững sờ, dụi mắt liên tục, căn bản không thể ngờ được, càng chưa kể đến các nhân viên y tế đi tới đi lui đều sợ ngây người.
Trịnh Tuyết Dương cũng sửng sốt một lúc. Cho dù trước kia Bùi Nguyên Minh bị Triệu Lan Hương và An Diệu Linh kỳ thị, anh cũng sẽ không mắng lớn tiếng như vậy. Nhưng hiện tại anh có thái độ này là do chột dạ sao?
Nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương mím chặt môi, không biết cảm xúc trong lòng bây giờ là gì.
Cô cũng không thể phân biệt được cảm giác này là ghen tuông đố kỵ hay thất vọng đau khổ.
Lý trí cô mách bảo cô rằng, suốt ba năm kết hôn, cô chưa từng cho Bùi Nguyên Minh có cơ hội chạm vào nửa ngón tay của mình nên chuyện Bùi Nguyên Minh có phụ nữ bên ngoài là chuyện bình thường.
Nhưng khi mọi chuyện thực sự xảy ra, lòng cô vô cùng phức tạp.
“Triệu Lan Hương, đừng nói lung tung.” Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi rồi nói: “Chị đưa hai người về nhà.” Nói xong, cô vươn tay cầm lấy chìa khóa trong tay Bùi Nguyên Minh, dẫn
Triệu Lan Hương và An Diệu Linh rời khỏi.
Trịnh Tuyết Dương không biết tại sao cô lại tức giận như vậy, cô hẳn là không có tình cảm với Bùi Nguyên Minh mới đúng.
Nhìn ba người rời đi, Bùi Nguyên Minh cứng họng, không biết nên nói gì vào lúc này mới tốt.
Một lúc sau, Trình Tiên cắn môi dưới đi tới, khẽ nói: “Anh Minh, tôi xin lỗi, vì tôi mà anh mới bị hiểu lầm.” Bùi Nguyễn Minh đã cứu cô ấy khi cô ấy gân như bị hủy hoại, còn giúp cô ấy trở thành phó viện trưởng của bệnh viện. Đây là ân tình rất lớn, cô ấy vẫn chưa báo đáp được. Nếu vì chuyện này mà gia đình của Bùi Nguyên Minh tan vỡ, Trình Tiên nghĩ chắc cả đời cô ấy cũng khó có thể tha thứ cho bản thân mình.
Cùng lúc đó, Trình Tiên cũng tràn đầy nghi ngờ. Một người đàn ông tốt như anh Minh sao lại có thể ở rể nhà người khác chứ? Nếu anh có sở thích này, cô ấy không biết liệu mình có thể nuôi được anh không…
Nghĩ đến đây, Trình Tiên lập tức đỏ mặt…
Bùi Nguyên Minh nhìn thoáng qua Trình Tiên, không nói nên lời. Trình Tiên này cái gì cũng tốt nhưng lại dễ đỏ mặt, chẳng trách cô ấy luôn bị người khác hiểu lầm.
Nghĩ đến việc người có tính tình đơn thuần như Trình Tiên bị Triệu Lan Hương xúc phạm ở nơi công cộng như thế, Bùi Nguyên Minh ngượng ngùng nói: “Bác sĩ Tiên, trong chuyện này cô không có lỗi gì cả, tất cả là lỗi của chúng tôi… Thôi, đợi đến khi tan việc, tôi sẽ mời cô ăn bữa tối coi như lời xin lỗi.”
Dù sao vừa rồi Trịnh Tuyết Dương rất tức giận, tạm thời anh cũng chưa thể về nhà được nên nhân tiện mời Trình Tiên đi ăn bữa tối luôn.
Trước sau gì Trình Tiên đã giúp anh hai lần rồi, hôm nay lại vì anh mà bị mắng, nếu anh không có biểu hiện gì thì sẽ rất áy náy.
“Anh Minh… chuyện này có vẻ không tốt lắm đâu?” Trình Tiên có hơi xấu hổ, cắn môi nói nhỏ.
Chung quy cũng mới bị bạn thân của vợ Bùi Nguyên Minh tra hỏi, giờ lại đi ăn cơm với người ta sẽ khiến mọi chuyện càng không rõ ràng.
Bùi Nguyên Minh lắc đầu nói: “Không sao, vợ tôi cũng không phải loại người này. Vừa rồi thái độ của bọn họ như vậy nhưng tôi lại không nói gì, thật quá có lỗi với cô quá”
Lúc này, Trình Tiên bị anh làm cho chết mê chết mệt. Cô ấy biết là không thể, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại vô thức gật đầu. Cùng lúc đó, trên chiếc xe hơi Porsche.
Triệu Lan Hương ngồi ở ghế phó lái, nổi giận đùng đùng nói: “Tuyết Dương, em thật sự khuyên chị mau ly hôn với loại người phế vật như anh ta. Chị xem, vừa rồi biểu hiện của anh ta rõ ràng là có chuyện mờ ám với cô bác sĩ đó. Lại còn ra vẻ già mồm át lẽ phải.”
Lúc này, Triệu Lan Hương một mặt tức giận, mặt khác muốn nhân cơ hội triệt để chia rẽ Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương nên cứ lải nhải không ngừng.
Trịnh Tuyết Dương đang có chút buồn bực, lúc này nghe vậy thì thấp giọng nói: “Triệu Lan Hương, em ít nói vài câu đi, để chị suy nghĩ một lát.”
Trịnh Tuyết Dương không biết lúc này cô đang nghĩ gì nữa, chỉ cần nhớ đến biểu hiện vừa rồi của Trình Tiên, cô lại cảm thấy ghen tuông vô cớ.
Gió đêm mát mẻ, thời tiết đêm nay rất tốt, ở Hải Dương có rất nhiều người đi lại trên đường.
Tới cửa bệnh viện, Bùi Nguyên Minh quét xe điện, vẻ mặt không nói nên lời, tràn đầy bất lực. Đừng hỏi tại sao bây giờ phải quét xe điện, hết cách rồi, lúc anh mời Trình
Tiên đi ăn tối thì quên mất rằng xe của anh đã bị Trịnh Tuyết Dương lái đi.
Nhưng bây giờ đã lỡ hẹn người ta, anh không thể để cho Trình Tiên leo cây được nên đành phải lấy một chiếc xe điện để dùng.
Chiếc xe điện vừa ra khỏi cổng bệnh viện lập tức thu hút vô số ánh mắt. Phải biết rằng Trình Tiên không chỉ là một bác sĩ xinh đẹp nổi tiếng trong bệnh viện, mà còn là phó viện trưởng trẻ tuổi, chức vụ cao, y thuật lại giỏi.
Trong bệnh viện, những người theo đuổi cô ấy nhiều vô kể, thậm chí nhiều người thuộc giới thượng lưu còn đặc biệt giả ốm để được gặp cô ấy.
Nhưng Trình Tiên luôn say mê nghiên cứu, chẳng có chút hứng thú nào với những người đàn ông này. Bất kể đó là một tiến sĩ đẹp trai dịu dàng mới du học về hay là cậu chủ nhà giàu có quyền có thể cũng có không ai trong số họ lọt được vào mắt xanh của cô ấy. Trước đây, Porsche, Ferrari, Lamborghini gì đó xếp hàng dài trước bệnh viện cả một ngày, Trình Tiên thậm chí còn không có hứng thú ra ngoài coi thử.
Nhưng bây giờ cô ấy lại đang ngồi ở ghế sau của một chiếc xe điện.
Nhân viên bảo vệ ở cổng bệnh viện sững sờ, dụi mắt liên tục, căn bản không thể ngờ được, càng chưa kể đến các nhân viên y tế đi tới đi lui đều sợ ngây người.
/4183
|