Trịnh Tuyết Dương còn chưa đáp thì Thanh Linh đã cười lạnh một tiếng: “Bùi Nguyên Minh, cậu có thể đổ lỗi chuyên nghiệp một chút được không? Trần Văn Thức nhằm vào dự án của nhà họ Trịnh chúng tôi, nếu nó thật sự bị hủy thì nhà họ Trịnh cũng tiêu rồi. Mà Trịnh Chí Dụng cũng sẽ tiêu đời theo thì làm sao cậu ta có thể làm ra chuyện như thế chứ?”
Bùi Nguyên Minh nhíu mày nói: “Mục đích của Trịnh Chí Dụng là đuổi Tuyết Dương ra khỏi nhà họ Trịnh”
“Buồn cười. Có Tuyết Dương thì mới có dự án trung tâm thương mại và công ty nhà họ Bùi mới đầu tư, Trịnh Chí Dụng cũng không ngốc thế. Hơn nữa dù sao Tuyết Dương cũng là em gái của cậu ta, làm sao cậu ta có thể làm ra chuyện như thế?” Vẻ mặt Thanh Linh không tin: “Bùi Nguyên Minh, cậu không cần phải gây xích mích chia rẽ, chuyện này chín mươi phần trăm là do cậu làm, vì không muốn ly hôn nên cậu thật đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào”
“Bây giờ cậu cút đi cho tôi. Ngay lập tức! Ngay lập tức! Tôi không muốn nghe cậu giải thích gì nữa.”
Trịnh Khánh Vân lạnh lùng nói: “Nhà họ Trịnh chúng tôi không chấp nhận loại người có tâm tư độc ác như anh, mau cút đi. Thật sự không hiểu năm đó vì sao bà lại để đồ vô dụng như anh đến ở rể nhà tôi nữa.”
“Bùi Nguyên Minh, anh đi đi.” Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương cũng đầy thất vọng, càng nghĩ lại cô càng cảm thấy việc này có liên quan đến Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh nhìn sâu Trịnh Tuyết Dương một cái. Anh biết bây giờ anh giải thích cái gì cũng vô dụng nên chỉ có thể thở dài một tiếng, xoay người rời đi. Xem ra đêm nay anh lại cố gắng ngủ ở chỗ Hạ Vân vậy.
Đêm khuya cùng ngày, Trịnh Chí Dụng ở nhà cầm di động đi đi lại lại, trong lòng vừa kích động vừa thấp thỏm.
Trong di động là số điện thoại của Trần Văn Thức, chỉ cần anh ta ấn gọi là có thể biết bây giờ rốt cuộc đang xảy ra tình trạng gì. Nhưng lúc này Trịnh Chỉ Dụng lại cực rối rắm, nếu chẳng may chuyện này không thành công thì làm sao? Chẳng may có biến cố gì xuất hiện thì sao?
Chần chừ hơn một tiếng, rốt cuộc Trịnh Chí Dụng không kiểm chế được nữa đành ấn số gọi đi.
Một lúc sau, bên kia điện thoại vang lên một hồi chuông, không người nhận.
Trịnh Chí Dụng hơi ngây người sau đó trên mặt lộ ra một ý cười kỳ lạ. Người như Trần Văn Thức làm sao mới mười giờ tối đã đi ngủ được, chắc chắn bây giờ đang bận việc đây.
Vừa nghĩ vậy anh ta liền cúp máy. Trịnh Chí Dụng gần như thở ra một hơi.
“Chí Dụng, tình hình thế nào rồi?” Ngay đằng sau, Trịnh Tùng mặc áo ngủ đi tới. Lúc này ông ta cũng lộ ra vài phần lo lắng vì kế hoạch Trịnh Chí Dụng sử dụng tuy hoàn mỹ nhưng nếu như lộ ra thì bọn họ sẽ gặp rắc rối to.
“Ba, con vừa gọi điện cho Trần Văn Thức nhưng không ai nhận. Con nghĩ hắn hẳn là đang bận” Vẻ mặt Trịnh Chí Dụng mỉm cười. Trịnh Tùng hơi ngây người sau đó cũng lộ ra vẻ mặt mà bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ có, thở dài nói: “Trần Văn Thức thật sự quá có lợi, Tuyết
Dương chính là một đại mỹ nữ đấy.”
“Ha ha ha, ba à, xem ra kế hoạch của chúng ta thành công rồi. Chỉ cần ông nội biết chuyện này thì Trịnh Tuyết Dương sẽ tiêu đời.” Trịnh Chí Dung cười lạnh, gia tộc như nhà họ Trịnh cực kỳ chú ý gia giáo. Nếu một người phụ nữ đã kết hôn còn ra ngoài gây chuyện mà không đuổi cô ra khỏi nhà thì sẽ mất hết mặt mũi của nhà họ Trịnh.
“Sáng mai có cuộc gặp mặt trong gia tộc, đến khi đó con chỉ cần tìm cơ hội nói ra việc này, không cần phải giữ lại mặt mũi cho nhà bọn họ.” Trịnh Tùng dặn một tiếng.
Trịnh Chí Dụng không ngừng gật đầu, ngày này rốt cuộc cũng đến. Từ giờ về sau anh ta sẽ không bao giờ… nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương ở nhà họ Trịnh nữa cũng không phải gặp kẻ ở rể yếu đuối kia. Mà dự án trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh cũng sẽ rơi vào tay anh ta cực kỳ hoàn mỹ.
“Trinh Tuyết Dương à Trịnh Tuyết Dương, tôi còn phải cảm ơn cô đấy. Nếu không có sự giúp đỡ của cô thì có lẽ tôi sẽ không giành được sự đầu tư của công ty nhà họ Bùi. Bây giờ đầu tư cũng đến tay rồi thì dự án cũng nên đưa cho tôi thôi.”
“Cô trăm ngàn lần đừng trách tôi độc ác, ai bảo cô đắc tội Trịnh Chí Dụng tôi đây. Cô không biết làm người thì cũng đừng trách tôi không cho cô cơ hội làm người…”
Trong lúc tự nói lầm bầm, vẻ mặt Trịnh Chí Dụng đầy vẻ u ám.
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Chí Dụng đến công ty từ rất sớm, ở trong phòng hội nghị chờ những người họ hàng khác tới. Lúc này, anh ta có phần nôn nóng muốn nói cho mọi người biết vụ bê bối của Trịnh Tuyết Dương, khiến Trịnh Tuyết Dương bị đuổi ra khỏi nhà.
Vì chuyện này, sáng nay anh ta đã sắp xếp từ sớm, chút nữa tất nhiên sẽ có người phối hợp với anh ta.
Những người họ hàng trong nhà họ Trịnh lần lượt xuất hiện, rất nhanh ngay cả ông cụ Trịnh cũng tới rồi. Nhưng Trịnh Tuyết Dương lại chậm chạp không xuất hiện.
“Tuyết Dương đâu? Nó không biết hôm nay có cuộc họp báo cáo công tác sao? Làm sao đến giờ vẫn chưa tới?” Vẻ mặt ông cụ Trịnh hơi lạnh đi, bình thường luôn là người khác chờ ông ta, làm gì có chuyện ông ta chờ người khác bao giờ.
Trịnh Chỉ Dụng cười lạnh một tiếng, bắt chuyện với một người phụ nữ.
Mọi người chỉ thấy bỗng nhiên Trịnh Thu Hằng cười lạnh một tiếng, nói: “Ông à, em Tuyết Dương không đến cũng là điều bình thường. Có lẽ bây giờ Tuyết Dương đang ở cùng với người đàn ông lỗ mãng nào đó vui đến quên trời quên đất đấy.”
Bùi Nguyên Minh nhíu mày nói: “Mục đích của Trịnh Chí Dụng là đuổi Tuyết Dương ra khỏi nhà họ Trịnh”
“Buồn cười. Có Tuyết Dương thì mới có dự án trung tâm thương mại và công ty nhà họ Bùi mới đầu tư, Trịnh Chí Dụng cũng không ngốc thế. Hơn nữa dù sao Tuyết Dương cũng là em gái của cậu ta, làm sao cậu ta có thể làm ra chuyện như thế?” Vẻ mặt Thanh Linh không tin: “Bùi Nguyên Minh, cậu không cần phải gây xích mích chia rẽ, chuyện này chín mươi phần trăm là do cậu làm, vì không muốn ly hôn nên cậu thật đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào”
“Bây giờ cậu cút đi cho tôi. Ngay lập tức! Ngay lập tức! Tôi không muốn nghe cậu giải thích gì nữa.”
Trịnh Khánh Vân lạnh lùng nói: “Nhà họ Trịnh chúng tôi không chấp nhận loại người có tâm tư độc ác như anh, mau cút đi. Thật sự không hiểu năm đó vì sao bà lại để đồ vô dụng như anh đến ở rể nhà tôi nữa.”
“Bùi Nguyên Minh, anh đi đi.” Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương cũng đầy thất vọng, càng nghĩ lại cô càng cảm thấy việc này có liên quan đến Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh nhìn sâu Trịnh Tuyết Dương một cái. Anh biết bây giờ anh giải thích cái gì cũng vô dụng nên chỉ có thể thở dài một tiếng, xoay người rời đi. Xem ra đêm nay anh lại cố gắng ngủ ở chỗ Hạ Vân vậy.
Đêm khuya cùng ngày, Trịnh Chí Dụng ở nhà cầm di động đi đi lại lại, trong lòng vừa kích động vừa thấp thỏm.
Trong di động là số điện thoại của Trần Văn Thức, chỉ cần anh ta ấn gọi là có thể biết bây giờ rốt cuộc đang xảy ra tình trạng gì. Nhưng lúc này Trịnh Chỉ Dụng lại cực rối rắm, nếu chẳng may chuyện này không thành công thì làm sao? Chẳng may có biến cố gì xuất hiện thì sao?
Chần chừ hơn một tiếng, rốt cuộc Trịnh Chí Dụng không kiểm chế được nữa đành ấn số gọi đi.
Một lúc sau, bên kia điện thoại vang lên một hồi chuông, không người nhận.
Trịnh Chí Dụng hơi ngây người sau đó trên mặt lộ ra một ý cười kỳ lạ. Người như Trần Văn Thức làm sao mới mười giờ tối đã đi ngủ được, chắc chắn bây giờ đang bận việc đây.
Vừa nghĩ vậy anh ta liền cúp máy. Trịnh Chí Dụng gần như thở ra một hơi.
“Chí Dụng, tình hình thế nào rồi?” Ngay đằng sau, Trịnh Tùng mặc áo ngủ đi tới. Lúc này ông ta cũng lộ ra vài phần lo lắng vì kế hoạch Trịnh Chí Dụng sử dụng tuy hoàn mỹ nhưng nếu như lộ ra thì bọn họ sẽ gặp rắc rối to.
“Ba, con vừa gọi điện cho Trần Văn Thức nhưng không ai nhận. Con nghĩ hắn hẳn là đang bận” Vẻ mặt Trịnh Chí Dụng mỉm cười. Trịnh Tùng hơi ngây người sau đó cũng lộ ra vẻ mặt mà bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ có, thở dài nói: “Trần Văn Thức thật sự quá có lợi, Tuyết
Dương chính là một đại mỹ nữ đấy.”
“Ha ha ha, ba à, xem ra kế hoạch của chúng ta thành công rồi. Chỉ cần ông nội biết chuyện này thì Trịnh Tuyết Dương sẽ tiêu đời.” Trịnh Chí Dung cười lạnh, gia tộc như nhà họ Trịnh cực kỳ chú ý gia giáo. Nếu một người phụ nữ đã kết hôn còn ra ngoài gây chuyện mà không đuổi cô ra khỏi nhà thì sẽ mất hết mặt mũi của nhà họ Trịnh.
“Sáng mai có cuộc gặp mặt trong gia tộc, đến khi đó con chỉ cần tìm cơ hội nói ra việc này, không cần phải giữ lại mặt mũi cho nhà bọn họ.” Trịnh Tùng dặn một tiếng.
Trịnh Chí Dụng không ngừng gật đầu, ngày này rốt cuộc cũng đến. Từ giờ về sau anh ta sẽ không bao giờ… nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương ở nhà họ Trịnh nữa cũng không phải gặp kẻ ở rể yếu đuối kia. Mà dự án trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh cũng sẽ rơi vào tay anh ta cực kỳ hoàn mỹ.
“Trinh Tuyết Dương à Trịnh Tuyết Dương, tôi còn phải cảm ơn cô đấy. Nếu không có sự giúp đỡ của cô thì có lẽ tôi sẽ không giành được sự đầu tư của công ty nhà họ Bùi. Bây giờ đầu tư cũng đến tay rồi thì dự án cũng nên đưa cho tôi thôi.”
“Cô trăm ngàn lần đừng trách tôi độc ác, ai bảo cô đắc tội Trịnh Chí Dụng tôi đây. Cô không biết làm người thì cũng đừng trách tôi không cho cô cơ hội làm người…”
Trong lúc tự nói lầm bầm, vẻ mặt Trịnh Chí Dụng đầy vẻ u ám.
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Chí Dụng đến công ty từ rất sớm, ở trong phòng hội nghị chờ những người họ hàng khác tới. Lúc này, anh ta có phần nôn nóng muốn nói cho mọi người biết vụ bê bối của Trịnh Tuyết Dương, khiến Trịnh Tuyết Dương bị đuổi ra khỏi nhà.
Vì chuyện này, sáng nay anh ta đã sắp xếp từ sớm, chút nữa tất nhiên sẽ có người phối hợp với anh ta.
Những người họ hàng trong nhà họ Trịnh lần lượt xuất hiện, rất nhanh ngay cả ông cụ Trịnh cũng tới rồi. Nhưng Trịnh Tuyết Dương lại chậm chạp không xuất hiện.
“Tuyết Dương đâu? Nó không biết hôm nay có cuộc họp báo cáo công tác sao? Làm sao đến giờ vẫn chưa tới?” Vẻ mặt ông cụ Trịnh hơi lạnh đi, bình thường luôn là người khác chờ ông ta, làm gì có chuyện ông ta chờ người khác bao giờ.
Trịnh Chỉ Dụng cười lạnh một tiếng, bắt chuyện với một người phụ nữ.
Mọi người chỉ thấy bỗng nhiên Trịnh Thu Hằng cười lạnh một tiếng, nói: “Ông à, em Tuyết Dương không đến cũng là điều bình thường. Có lẽ bây giờ Tuyết Dương đang ở cùng với người đàn ông lỗ mãng nào đó vui đến quên trời quên đất đấy.”
/4183
|