“Làm rất tốt!” Nạp Hoàng Chi rất vừa lòng với cách làm của Nạp Thừa Trạch, có một số việc mà ông không thể làm được vì phải để ý thân phận, nhưng người ở dưới lại hiểu ý ông nên ông cảm thấy rất vừa lòng.
Nạp Thừa Trạch cảm kích nhìn Bùi Nguyên Minh, có một số lời mà anh ta nói sẽ không thích hợp nhưng Bùi Nguyên Minh nói lại có một ý nghĩa khác, điều này nói lên anh Bùi đây rất biết đối nhân xử thế.
Vào lúc này Nạp Nhã Lan đột nhiên nói: “Ông nội, nếu đây là sản nghiệp của gia tộc sợ rằng là có nhiều tai mắt, không cẩn thận là sự việc sẽ truyền về gia tộc, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi?”
Nạp Nhã Lan nói xong câu này không hiểu sao trong lòng có chút lo lắng không yên, cô cũng không biết đây là vì lí do gì nhưng chỉ là cô không muốn nhìn thấy Bùi Nguyên Minh và Trình Tiên đứng cạnh nhau.
Nạp Hoàng Chi lại không nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ một lúc thì gật đầu nói: “Có lý, Nạp Thừa Trạch, cậu có chỗ nào bí mật ở thành phố Hải Dương không, tôi ở đấy nghỉ ngơi vài ngày.”
“Ông cứ yên tâm, tôi sẽ đi chuẩn bị, đảm bảo sẽ không ai phát hiện ra.” Nạp Thừa Trạch vô cùng ân cần, đừng thấy anh ta ở thành phố Hải Dương hô gió gọi mưa, nhưng ở trong gia tộc Nạp anh ta chỉ là người ở rìa ngoài gia tộc, có cơ hội thể hiện trước mặt Nạp Hoàng Chi thế này là phúc nửa đời của anh ta.
Trình Tiên đứng bên cạnh suy nghĩ một lúc xong nói: “Những vết thương của ông chủ yếu là vết thương ngoài da và mất máu nghiêm trọng, giờ đã được khâu lại và truyền máu, mặc dù thân thể vẫn còn yếu nhưng mấy ngày sắp tới chịu khó dưỡng bệnh là được. Như này đi, từ ngày mai trở đi tôi sẽ đích thân đến truyền nước cho ông.” “Vậy thì phải cảm ơn phó viện trưởng Trình rồi.” Nạp Hoàng Chi cười nói, mọi việc cứ như vậy là quyết định xong.
Đợi lúc Nạp Hoàng Chi, Bùi Nguyên Minh và những người khác rời khỏi bệnh viện, Trình Tiên nhìn bóng lưng của Bùi Nguyên Minh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hôm nay người đàn ông này đã dạy cho cô một bài học đáng nhớ, hơn nữa còn cứu cô, cũng không biết anh ấy năm nay bao nhiêu tuổi, đã kết hôn hay chưa, có quan hệ gì với cô gái tên Nạp Nhã Lan kia…
Nghĩ đến đây, Trình Tiên thật sự có cảm giác muốn khóc, vừa nãy vội quá mà quên mất hỏi số điện thoại của Bùi Nguyên Minh là gì, cũng không biết lần gặp mặt tới sẽ là bao giờ.
Đồng thời vào lúc này, trong một hội sở bí mật của thành phố Hải Dương.
Trịnh Chí Dụng một thân âu phục, tóc tai chải chuốt bóng loáng, trước người anh ta là một chồng tiền màu đỏ được đặt trên bàn, nếu mà đếm kĩ thì số tiền đó vừa đúng 3,5 tỷ.
Ngồi trước mặt Trịnh Chí Dụng là một người đàn ông trung niên cường tráng, cả người chỉ mặc một chiếc quần đùi, toàn thân xăm hình Thanh Long Bạch Hổ. Người đàn ông lúc này đang trái ôm phải ấp, không để ý đến Trịnh
Chí Dụng, đến cả tiền để trên mặt bàn hắn ta cũng làm như không nhìn thấy.
“Anh Thức, những lời tôi vừa nói lúc nãy anh cảm thấy như nào? Số tiền trước mắt này chỉ là tiền đặt cọc thôi.” Trịnh Chí Dụng tươi cười nói, cho dù là người đàn ông này không để ý đến anh, anh cũng không hề để lộ ra biểu cảm khó chịu. Chỉ vì người đàn ông này tên Trần Văn Thức, là một trong những người đứng đầu hắc đạo ở thành phố Hải Dương, thế lực ngang hàng với Ngô Kim Hổ, Tôn Thắng và một số người khác.
Nhưng đó là trước kia, bây giờ thế lực của Tôn Thắng đã bị Ngô Kim Hổ thâu tóm, có điều sự việc này vẫn chưa có nhiều người biết.
Trần Văn Thức, cũng tính là con đường mà Trịnh Chí Dụng mất rất nhiều công sức mới đắp lên được.
Tiện tay vỗ lên người hai cô gái ngồi bên cạnh mấy phát, ra hiệu hai cô ấy rời đi, Trần Văn Thức mới cười như không cười nói: “Trịnh Chí Dụng, anh không phải đang nói đùa chứ? Anh là người của nhà họ Trịnh, nghe nói còn là người thừa kế mà ông cụ quyết định, nhưng bây giờ anh đang muốn tôi gây phiền phức cho nhà ho Trinh? Anh làm cách nào có thể khiến tôi tin được chứ?”
Trịnh Chí Dũng lạnh lẽo cười, nói: “Anh Thức, anh không phải người trong cuộc đương nhiên không hiểu rõ. Tôi đúng là người của nhà họ Trịnh, nhưng mà hạng mục của trung tâm thương mại không phải do tôi phụ trách, mà là Trịnh Tuyết Dương phụ trách. Bây giờ người đàn bà kia muốn thừa kế nhà họ Trịnh, trung tâm thương mại là con át chủ bài của cô ta, nếu như để cô ta xây dựng thành công trung tâm thương mại, nhất định sẽ ảnh hưởng đến địa vị của tôi, tôi làm sao có thể để cho hạng mục này được tiến hành thuận lợi?”
“Trịnh Tuyết Dương là người thân của anh mà..” Trần Văn Thước cười híp mắt nói.
“Người thân?” Vẻ mặt Trịnh Chỉ Dụng âm u nói: “Người đàn bà kia không biết đi đâu lôi kéo được quan hệ với Công ty đầu tư Diệp thị, tưởng rằng lấy được hơn một nghìn tỷ là có thể đá tôi ra khỏi nhà họ Trịnh? Còn có người đàn ông mà cô ta kết hôn chính một tên thần kinh, ba lần bảy lượt làm tôi mất mặt, bây giờ tôi chỉ ước gì có thể giết chết hai người bọn họ! Anh thức, nếu như anh cảm thấy họ là người thân của tôi mà không tin tưởng được thì cùng lắm tôi cho anh thêm tiền!”
Trần Văn Thức cười nhẹ, hôn sự ba năm trước của nhà họ Trịnh ai nấy đều biết, mọi người truyền tai nhau nói về sự bất tài của con rể nhà họ Trịnh, cả thành phố Hải Dương ai ai cũng rõ. Chỉ có điều, Trần Văn Thức không ngờ rằng chỉ vì thừa kế mà tên Trịnh Chí Dụng này bán cả người thân, thậm chí còn nguyện ý thêm tiền.
Nạp Thừa Trạch cảm kích nhìn Bùi Nguyên Minh, có một số lời mà anh ta nói sẽ không thích hợp nhưng Bùi Nguyên Minh nói lại có một ý nghĩa khác, điều này nói lên anh Bùi đây rất biết đối nhân xử thế.
Vào lúc này Nạp Nhã Lan đột nhiên nói: “Ông nội, nếu đây là sản nghiệp của gia tộc sợ rằng là có nhiều tai mắt, không cẩn thận là sự việc sẽ truyền về gia tộc, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi?”
Nạp Nhã Lan nói xong câu này không hiểu sao trong lòng có chút lo lắng không yên, cô cũng không biết đây là vì lí do gì nhưng chỉ là cô không muốn nhìn thấy Bùi Nguyên Minh và Trình Tiên đứng cạnh nhau.
Nạp Hoàng Chi lại không nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ một lúc thì gật đầu nói: “Có lý, Nạp Thừa Trạch, cậu có chỗ nào bí mật ở thành phố Hải Dương không, tôi ở đấy nghỉ ngơi vài ngày.”
“Ông cứ yên tâm, tôi sẽ đi chuẩn bị, đảm bảo sẽ không ai phát hiện ra.” Nạp Thừa Trạch vô cùng ân cần, đừng thấy anh ta ở thành phố Hải Dương hô gió gọi mưa, nhưng ở trong gia tộc Nạp anh ta chỉ là người ở rìa ngoài gia tộc, có cơ hội thể hiện trước mặt Nạp Hoàng Chi thế này là phúc nửa đời của anh ta.
Trình Tiên đứng bên cạnh suy nghĩ một lúc xong nói: “Những vết thương của ông chủ yếu là vết thương ngoài da và mất máu nghiêm trọng, giờ đã được khâu lại và truyền máu, mặc dù thân thể vẫn còn yếu nhưng mấy ngày sắp tới chịu khó dưỡng bệnh là được. Như này đi, từ ngày mai trở đi tôi sẽ đích thân đến truyền nước cho ông.” “Vậy thì phải cảm ơn phó viện trưởng Trình rồi.” Nạp Hoàng Chi cười nói, mọi việc cứ như vậy là quyết định xong.
Đợi lúc Nạp Hoàng Chi, Bùi Nguyên Minh và những người khác rời khỏi bệnh viện, Trình Tiên nhìn bóng lưng của Bùi Nguyên Minh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hôm nay người đàn ông này đã dạy cho cô một bài học đáng nhớ, hơn nữa còn cứu cô, cũng không biết anh ấy năm nay bao nhiêu tuổi, đã kết hôn hay chưa, có quan hệ gì với cô gái tên Nạp Nhã Lan kia…
Nghĩ đến đây, Trình Tiên thật sự có cảm giác muốn khóc, vừa nãy vội quá mà quên mất hỏi số điện thoại của Bùi Nguyên Minh là gì, cũng không biết lần gặp mặt tới sẽ là bao giờ.
Đồng thời vào lúc này, trong một hội sở bí mật của thành phố Hải Dương.
Trịnh Chí Dụng một thân âu phục, tóc tai chải chuốt bóng loáng, trước người anh ta là một chồng tiền màu đỏ được đặt trên bàn, nếu mà đếm kĩ thì số tiền đó vừa đúng 3,5 tỷ.
Ngồi trước mặt Trịnh Chí Dụng là một người đàn ông trung niên cường tráng, cả người chỉ mặc một chiếc quần đùi, toàn thân xăm hình Thanh Long Bạch Hổ. Người đàn ông lúc này đang trái ôm phải ấp, không để ý đến Trịnh
Chí Dụng, đến cả tiền để trên mặt bàn hắn ta cũng làm như không nhìn thấy.
“Anh Thức, những lời tôi vừa nói lúc nãy anh cảm thấy như nào? Số tiền trước mắt này chỉ là tiền đặt cọc thôi.” Trịnh Chí Dụng tươi cười nói, cho dù là người đàn ông này không để ý đến anh, anh cũng không hề để lộ ra biểu cảm khó chịu. Chỉ vì người đàn ông này tên Trần Văn Thức, là một trong những người đứng đầu hắc đạo ở thành phố Hải Dương, thế lực ngang hàng với Ngô Kim Hổ, Tôn Thắng và một số người khác.
Nhưng đó là trước kia, bây giờ thế lực của Tôn Thắng đã bị Ngô Kim Hổ thâu tóm, có điều sự việc này vẫn chưa có nhiều người biết.
Trần Văn Thức, cũng tính là con đường mà Trịnh Chí Dụng mất rất nhiều công sức mới đắp lên được.
Tiện tay vỗ lên người hai cô gái ngồi bên cạnh mấy phát, ra hiệu hai cô ấy rời đi, Trần Văn Thức mới cười như không cười nói: “Trịnh Chí Dụng, anh không phải đang nói đùa chứ? Anh là người của nhà họ Trịnh, nghe nói còn là người thừa kế mà ông cụ quyết định, nhưng bây giờ anh đang muốn tôi gây phiền phức cho nhà ho Trinh? Anh làm cách nào có thể khiến tôi tin được chứ?”
Trịnh Chí Dũng lạnh lẽo cười, nói: “Anh Thức, anh không phải người trong cuộc đương nhiên không hiểu rõ. Tôi đúng là người của nhà họ Trịnh, nhưng mà hạng mục của trung tâm thương mại không phải do tôi phụ trách, mà là Trịnh Tuyết Dương phụ trách. Bây giờ người đàn bà kia muốn thừa kế nhà họ Trịnh, trung tâm thương mại là con át chủ bài của cô ta, nếu như để cô ta xây dựng thành công trung tâm thương mại, nhất định sẽ ảnh hưởng đến địa vị của tôi, tôi làm sao có thể để cho hạng mục này được tiến hành thuận lợi?”
“Trịnh Tuyết Dương là người thân của anh mà..” Trần Văn Thước cười híp mắt nói.
“Người thân?” Vẻ mặt Trịnh Chỉ Dụng âm u nói: “Người đàn bà kia không biết đi đâu lôi kéo được quan hệ với Công ty đầu tư Diệp thị, tưởng rằng lấy được hơn một nghìn tỷ là có thể đá tôi ra khỏi nhà họ Trịnh? Còn có người đàn ông mà cô ta kết hôn chính một tên thần kinh, ba lần bảy lượt làm tôi mất mặt, bây giờ tôi chỉ ước gì có thể giết chết hai người bọn họ! Anh thức, nếu như anh cảm thấy họ là người thân của tôi mà không tin tưởng được thì cùng lắm tôi cho anh thêm tiền!”
Trần Văn Thức cười nhẹ, hôn sự ba năm trước của nhà họ Trịnh ai nấy đều biết, mọi người truyền tai nhau nói về sự bất tài của con rể nhà họ Trịnh, cả thành phố Hải Dương ai ai cũng rõ. Chỉ có điều, Trần Văn Thức không ngờ rằng chỉ vì thừa kế mà tên Trịnh Chí Dụng này bán cả người thân, thậm chí còn nguyện ý thêm tiền.
/4183
|