“Ông nội, bởi vì lịch trình dày đặc còn một chuyện nữa cháu chưa nói, từ mai cháu muốn khởi công sớm bắt đầu dự án trung tâm thương mại, cháu muốn chọn một người đáng tin cậy của nhà họ Trịnh đi giám sát công trình” Trịnh Tuyết Dương tiếp tục nói.
Ông cụ Trịnh cười nói “Được, cháu đã coi trọng người nào của nhà họ Trịnh rồi, thì hãy chọn người đó đi.”
Trịnh Tuyết Dương do dự một lúc, nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Ông nội, cháu muốn cho Bùi Nguyên Minh đi….”
Lúc này Trịnh Tuyết Dương có chút chờ đợi, đi giám sát công trình rất cực khổ, là công việc chân tay, nhưng có thể tiếp xúc được với công việc đầu tiên, Trịnh Tuyết Dương bây giờ đã có thể chấp nhận Bùi Nguyên Minh phần nào. Vì vậy cô ấy muốn Bùi Nguyên Minh có thể thêm động lực, chứ không phải đi làm tài xế cho người ta.
Ông cụ Trịnh khẽ nhíu mày, không thấy trả lời.
Ngược lại Trịnh Chí Dụng đột nhiên vỗ bàn: “Trịnh Tuyết Dương, cô thật sự nghĩ rằng mình là người đã đàm phán được dự án đầu tư trung tâm thương mại, nên chỗ đó đã biến thành tài sản của cô rồi hả? Việc giám sát là chuyện quan trọng, tại sao cô lại muốn đưa cho một tên vô tích sự làm? Nếu như anh. ta gây rối ở hiện trường thì ai sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này?”
Trịnh Tuyết Dương cau mày nói: “Ông nội đã nói rằng, dự án này là do tôi hoàn toàn phụ trách, tôi muốn ai đi giám sát, thì chính là người đó.”
Trịnh Chí Dụng lạnh lùng nói: “Trịnh Tuyết Dương, cô không phải là muốn cùng tên ở rể này âm thầm chiếm đoạt tài sản của nhà họ Trịnh chứ? Hai vợ chồng các người, một người là quản lý công trình, một người là giám sát công trình, khi thời cơ đến, không phải hàng trăm tỷ đồng sẽ vào trong túi cô sao?” “Ông nội, chuyện này không được đáp ứng! Cái tên ở rề nhà vợ này là người ngoài!”
“Anh!” Trịnh Tuyết Dương tức giận, Trịnh Chí Dũng này luôn muốn làm hại người khác, nghĩ rằng ai cũng như hắn, đi đâu cũng muốn chuộc lợi.
Ông cụ Trịnh hơi nhíu mày, một bên là cháu trai yêu quý, một bên là cháu gái vừa lấy được hợp đồng đầu tư. Mặc dù ông muốn giúp cho Trịnh Chí Dũng, nhưng cũng sợ dự án vừa mới lấy được về, lại sẽ gặp rắc rối.
Nghĩ đến đây, ông cụ Trịnh bật cười và nói: “Được rồi, hai cháu đừng có tranh cãi nữa… Tuyết Dương, dự án này mặc dù là cháu phụ trách, nếu cháu có thời gian thì hãy đích thân đi giám sát. Nếu như lúc nào cần có người giám sát cho công trình, những chuyện này nên để cho người có kinh nghiệm đi làm, dự án trung tâm này là tương lai của nhà họ Trịnh, nhất định không được xem nhẹ.”
Trịnh Tuyết Dương khẽ cau mày, biết rằng ông cụ Trịnh đã bị Trịnh Chí Dụng làm cho nghi ngờ, lúc này không còn cách nào cô chỉ bất lực gật đầu, nhưng chỉ cần có được dự án trung tâm thương mại này là được.
“XÌ, cô thật sự cho rằng cái loại vô dụng này có thể làm nên chuyện gì sao? Giấc mộng ngu xuẩn!” Trịnh Chí Dụng lạnh lùng chế giễu nói.
“Tôi không có hứng thú với công việc giám sát này.” Bùi Nguyên Minh ngồi ở phía sau nhẹ nhàng nói. Anh thật sự là không có hứng thú, hiện tại công ty đầu tư Bùi thị có rất nhiều việc phải giải quyết, nếu không phải hôm nay lo cho Trịnh Tuyết Dương thì anh cũng không thèm đến.
“Bùi Nguyên Minh, nếu không có hứng thú thì tại sao hôm nay mày lại đến đây? Đừng có tưởng rằng tạo không biết được tâm tư của mày, nghĩ rằng Trịnh Tuyết Dương phụ trách rồi, nên mình có cơ hội? Tao nói với mày biết, cho dù cô ta có trở thành chủ tịch của nhà họ Trịnh, thì mày vẫn chỉ là con chó của nhà họ Trịnh chúng tạo thôi!”
Trịnh Chí Dụng vỗ bàn, quát to một tiếng.
Bùi Nguyên Minh thuận tay lấy cái gạt tàn đang để trên bàn ném qua. “Bộp” một tiếng đập ngay vào trán của Trịnh Chí Dụng, với loại người như này Bùi Nguyên Minh cũng không thèm so đo, trực tiếp động thủ là được rồi, trời mới biết miệng của anh ta có bao nhiêu bẩn thỉu.
“Khốn khiếp!” Trịnh Chí Dụng một tay ôm trán, lúc này như muốn khóc đến nơi rồi.
Tên Bùi Nguyên Minh này quá kiêu ngạo rồi, lần nào cũng như vậy, anh ta là một tên ưa bạo lực sao?
“ồn ào vậy đủ chưa!” Ông cụ Trịnh hơi nhíu mày:“Nếu ồn ào đủ rồi thì mọi chuyện cứ như vậy trước đã.”
Lúc này ông cũng có chút thất vọng với Trịnh Chí Dụng, anh ta là cháu trai của ông, nhưng lần nào cũng thất bại nhiều hơn thành công, đến thời khắc quan trọng cũng không được tích sự gì, nếu cứ tiếp tục như thế này, ông thực sự phải xem xét lại chuyện về người thừa kế.
Nhìn thấy ông cụ Trịnh không nói giúp mình, mắt của Trịnh Chí Dụng càng lạnh hơn, mặt của Trịnh Tùng cũng ảm đạm, hai cha con họ sợ nhất là ông cụ Trịnh thay lòng đổi dạ, với tình hình hiện tại, dường như mọi chuyện đang diễn ra đúng như vậy.
Những thành viên khác của nhà họ Trịnh đều nhìn nhau, mặc dù đây chỉ là xung đột nhỏ, nhưng từ tình huống này có thể nói, sau này liệu có khả năng nhà họ Trịnh sẽ do Trịnh Tuyết Dương lên nắm quyền trong tương lai? Nếu mà là như vậy, thì sau này phải đối xử tối với Trịnh Tuyết Dương, thậm chí cả tên ở rề kia, cũng phải coi trọng vài phần.
Tình huống này gọi là gì? Một người làm quan cả họ được nhờ.
Đợi đến khi ông cụ Trịnh rời khỏi, Trịnh Chí Dụng mới đột ngột đứng lên, nhìn chằm chằm vào Trịnh Tuyết Dương nói:”Hai vợ chồng nhà cô đừng có mà kiêu ngạo, tốt nhất nên để lại một đường lui cho mình, nếu không thì, tôi sẽ không buông tha cho cả hai người đâu.” Trịnh Tuyết Dương khẽ cau mày, nhưng Bùi Nguyên Minh cũng không thèm để ý Trịnh Chí Dũng. Loại chó chỉ dám sủa mà không dám căn, tên Trịnh
Chí Dũng này, nếu như có gan đến làm loạn, thì anh cũng không ngại giẫm chết anh ta.
Ông cụ Trịnh cười nói “Được, cháu đã coi trọng người nào của nhà họ Trịnh rồi, thì hãy chọn người đó đi.”
Trịnh Tuyết Dương do dự một lúc, nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Ông nội, cháu muốn cho Bùi Nguyên Minh đi….”
Lúc này Trịnh Tuyết Dương có chút chờ đợi, đi giám sát công trình rất cực khổ, là công việc chân tay, nhưng có thể tiếp xúc được với công việc đầu tiên, Trịnh Tuyết Dương bây giờ đã có thể chấp nhận Bùi Nguyên Minh phần nào. Vì vậy cô ấy muốn Bùi Nguyên Minh có thể thêm động lực, chứ không phải đi làm tài xế cho người ta.
Ông cụ Trịnh khẽ nhíu mày, không thấy trả lời.
Ngược lại Trịnh Chí Dụng đột nhiên vỗ bàn: “Trịnh Tuyết Dương, cô thật sự nghĩ rằng mình là người đã đàm phán được dự án đầu tư trung tâm thương mại, nên chỗ đó đã biến thành tài sản của cô rồi hả? Việc giám sát là chuyện quan trọng, tại sao cô lại muốn đưa cho một tên vô tích sự làm? Nếu như anh. ta gây rối ở hiện trường thì ai sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này?”
Trịnh Tuyết Dương cau mày nói: “Ông nội đã nói rằng, dự án này là do tôi hoàn toàn phụ trách, tôi muốn ai đi giám sát, thì chính là người đó.”
Trịnh Chí Dụng lạnh lùng nói: “Trịnh Tuyết Dương, cô không phải là muốn cùng tên ở rể này âm thầm chiếm đoạt tài sản của nhà họ Trịnh chứ? Hai vợ chồng các người, một người là quản lý công trình, một người là giám sát công trình, khi thời cơ đến, không phải hàng trăm tỷ đồng sẽ vào trong túi cô sao?” “Ông nội, chuyện này không được đáp ứng! Cái tên ở rề nhà vợ này là người ngoài!”
“Anh!” Trịnh Tuyết Dương tức giận, Trịnh Chí Dũng này luôn muốn làm hại người khác, nghĩ rằng ai cũng như hắn, đi đâu cũng muốn chuộc lợi.
Ông cụ Trịnh hơi nhíu mày, một bên là cháu trai yêu quý, một bên là cháu gái vừa lấy được hợp đồng đầu tư. Mặc dù ông muốn giúp cho Trịnh Chí Dũng, nhưng cũng sợ dự án vừa mới lấy được về, lại sẽ gặp rắc rối.
Nghĩ đến đây, ông cụ Trịnh bật cười và nói: “Được rồi, hai cháu đừng có tranh cãi nữa… Tuyết Dương, dự án này mặc dù là cháu phụ trách, nếu cháu có thời gian thì hãy đích thân đi giám sát. Nếu như lúc nào cần có người giám sát cho công trình, những chuyện này nên để cho người có kinh nghiệm đi làm, dự án trung tâm này là tương lai của nhà họ Trịnh, nhất định không được xem nhẹ.”
Trịnh Tuyết Dương khẽ cau mày, biết rằng ông cụ Trịnh đã bị Trịnh Chí Dụng làm cho nghi ngờ, lúc này không còn cách nào cô chỉ bất lực gật đầu, nhưng chỉ cần có được dự án trung tâm thương mại này là được.
“XÌ, cô thật sự cho rằng cái loại vô dụng này có thể làm nên chuyện gì sao? Giấc mộng ngu xuẩn!” Trịnh Chí Dụng lạnh lùng chế giễu nói.
“Tôi không có hứng thú với công việc giám sát này.” Bùi Nguyên Minh ngồi ở phía sau nhẹ nhàng nói. Anh thật sự là không có hứng thú, hiện tại công ty đầu tư Bùi thị có rất nhiều việc phải giải quyết, nếu không phải hôm nay lo cho Trịnh Tuyết Dương thì anh cũng không thèm đến.
“Bùi Nguyên Minh, nếu không có hứng thú thì tại sao hôm nay mày lại đến đây? Đừng có tưởng rằng tạo không biết được tâm tư của mày, nghĩ rằng Trịnh Tuyết Dương phụ trách rồi, nên mình có cơ hội? Tao nói với mày biết, cho dù cô ta có trở thành chủ tịch của nhà họ Trịnh, thì mày vẫn chỉ là con chó của nhà họ Trịnh chúng tạo thôi!”
Trịnh Chí Dụng vỗ bàn, quát to một tiếng.
Bùi Nguyên Minh thuận tay lấy cái gạt tàn đang để trên bàn ném qua. “Bộp” một tiếng đập ngay vào trán của Trịnh Chí Dụng, với loại người như này Bùi Nguyên Minh cũng không thèm so đo, trực tiếp động thủ là được rồi, trời mới biết miệng của anh ta có bao nhiêu bẩn thỉu.
“Khốn khiếp!” Trịnh Chí Dụng một tay ôm trán, lúc này như muốn khóc đến nơi rồi.
Tên Bùi Nguyên Minh này quá kiêu ngạo rồi, lần nào cũng như vậy, anh ta là một tên ưa bạo lực sao?
“ồn ào vậy đủ chưa!” Ông cụ Trịnh hơi nhíu mày:“Nếu ồn ào đủ rồi thì mọi chuyện cứ như vậy trước đã.”
Lúc này ông cũng có chút thất vọng với Trịnh Chí Dụng, anh ta là cháu trai của ông, nhưng lần nào cũng thất bại nhiều hơn thành công, đến thời khắc quan trọng cũng không được tích sự gì, nếu cứ tiếp tục như thế này, ông thực sự phải xem xét lại chuyện về người thừa kế.
Nhìn thấy ông cụ Trịnh không nói giúp mình, mắt của Trịnh Chí Dụng càng lạnh hơn, mặt của Trịnh Tùng cũng ảm đạm, hai cha con họ sợ nhất là ông cụ Trịnh thay lòng đổi dạ, với tình hình hiện tại, dường như mọi chuyện đang diễn ra đúng như vậy.
Những thành viên khác của nhà họ Trịnh đều nhìn nhau, mặc dù đây chỉ là xung đột nhỏ, nhưng từ tình huống này có thể nói, sau này liệu có khả năng nhà họ Trịnh sẽ do Trịnh Tuyết Dương lên nắm quyền trong tương lai? Nếu mà là như vậy, thì sau này phải đối xử tối với Trịnh Tuyết Dương, thậm chí cả tên ở rề kia, cũng phải coi trọng vài phần.
Tình huống này gọi là gì? Một người làm quan cả họ được nhờ.
Đợi đến khi ông cụ Trịnh rời khỏi, Trịnh Chí Dụng mới đột ngột đứng lên, nhìn chằm chằm vào Trịnh Tuyết Dương nói:”Hai vợ chồng nhà cô đừng có mà kiêu ngạo, tốt nhất nên để lại một đường lui cho mình, nếu không thì, tôi sẽ không buông tha cho cả hai người đâu.” Trịnh Tuyết Dương khẽ cau mày, nhưng Bùi Nguyên Minh cũng không thèm để ý Trịnh Chí Dũng. Loại chó chỉ dám sủa mà không dám căn, tên Trịnh
Chí Dũng này, nếu như có gan đến làm loạn, thì anh cũng không ngại giẫm chết anh ta.
/4183
|