“Vui......vui vẻ á?”
“Minh Khê chị đừng có đùa nữa, tôi đã có người thương rồi, cô ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi định ba ngày nữa vào ngày sinh nhật của cô ấy sẽ tỏ tình.” Sở Phàm đỏ mặt nói.
“Cậu chủ, tôi còn đang nghi ngờ cậu không phải là đàn ông đó......Sao cậu lại có thể từ chối lời mời gọi của một cô gái xinh đẹp chứ? Với thân phận như cậu ở bên ngoài có vài em cũng là chuyện bình thường mà!” Minh Khê nháy đôi mắt đầy ma lực như muốn hút cả con người Sở Phàm vào.
Sở Phàm e hèm một tiếng, cầm sổ đỏ và hợp đồng của căn biệt thự ấy đi xuống xe luôn như thể đang chạy trốn vậy: “Chuyện ở Vân Đỉnh Kim Cung giao cho chị đấy! Xin chị mà!”
Nói xong Sở Phàm trốn mất biệt tăm.
“Cậu chủ này đúng là thú vị thật, lâu lắm rồi mới lại gặp được một anh bạn nhỏ thuần khiết đến vậy.” Minh Khê ngồi trong xe nhìn Sở Phàm rời khỏi, che miệng cười nói.
Yêu cầu của Sở Phàm, cô nhất định sẽ cố gắng hết mình, mà còn làm phải làm một cách rầm rộ.
“Ngày 24 tháng 4 năm 2014, bữa tiệc sinh nhật hoành tráng nhất Carnival thế kỷ tại Vân Đỉnh Kim Cung, một chàng trai bí mật đã bao trọn cả đài thiên văn ngoài trời chỉ để đổi lấy nụ cười của người đẹp, một sự đầu tư siêu khủng!”
“Ca sỹ Châu Hưng Luân nổi tiếng khắp Hoa Hạ ngày hôm đó cũng sẽ có mặt tại buổi tiệc dùng tiếng hát của mình để bày tỏ chúc mừng, rốt cuộc người đó là ai? Mà lại có được sự ái mộ khủng khiếp đến vậy?”
Hai tấm quảng cáo dọc hai bên, đã khiến cho người dân cả khu Tịnh Yên, một nửa của thành phố Vân Hải đều dấy lên sự ngưỡng mộ trầm trồ.
Chưa đến nửa tiếng sau, các khách sạn cao tầng ở bốn phía của Vân Đỉnh Kim Cung đều bị đặt kín, người Trung Quốc đều muốn có thể tìm được một vị trí gần nhất để quan sát lễ Carnival thế kỷ này, xem bữa tiệc sinh nhật lộng lẫy nhất này sẽ hoành tráng đến mức độ nào?
Hơn nữa, tấm vé cho buổi biểu diễn của Châu Hưng Luân đều hai nghìn tệ một tấm, đắt nên ít người dám mua, đặt một khách sạn có ban công có bao nhiêu tiền đâu? Lại còn được nghe miễn phí buổi biểu diễn ca nhạc trực tiếp đó nữa, đúng là hời quá đi.
Tin tức này được phát ra, gần như cả trung tâm thành phố ai ai cũng nói về chủ đề này.
Còn nhà họ Trần cũng ngay lúc này, Trần Mộng Vũ ngồi với bố mẹ ở trong phòng hồi hộp đến ửng đỏ mặt.
“A a a, con không chờ được nữa, chỉ muốn tổ chức sinh nhật sớm hơn thôi, không ngờ Quách Siêu lại chuẩn bị một bất ngờ lớn cho con như vậy, đúng thật là, người ta còn chưa chuẩn bị tâm lý gì cả!”
“Vân Đỉnh Kim Cung đó! Là đài thiên văn trên đỉnh tòa nhà đắt nhất luôn đó! Lại còn có cả ngôi sao Châu Hưng Luân nữa, trời ơi, anh Quách Siêu lần này phải chi hết bao nhiêu tiền chứ? Chẳng lẽ nhà họ Quách hợp tác với tập đoàn Minh Châu đã kiếm được món lớn à?” Trần Mộng Vũ như tăng động vậy, đứng ngồi không yên, mấy lần cô ta định gọi điện cho Quách Siêu để hỏi và xác nhận xem có đúng không, nhưng cuối cùng lại kìm nén được.
Cô ta biết Quách Siêu đã khổ công để tạo bất ngờ cho mình, nên cô ta không muốn làm hỏng cái bất ngờ này.
“Em đã nói rồi, cậu Quách này tin tưởng được, giờ thì thấy rồi chứ? Hào nhoáng thế này cả khu Tịnh Yên có mấy ai mà làm được?” Bạch Ngọc Lan nói với vẻ tự hào.
Chờ ba hôm nữa bà ta cũng đến góp vui, dù sao con gái mình được nổi trội như vậy, người làm mẹ như bà ta cũng phải đi để lấy thể diện chứ?
“Bố thấy......liệu có nhầm không đấy? Đài thiên văn trên đỉnh của Vân Đỉnh Kim Cung nghe nói có tiền cũng chưa chắc đã đặt được.....Nhà họ Quách cũng chỉ có một công ty nhỏ đúng không?” Trần Thủ Quốc lưỡng lự một lúc thấy không chịu được nên vẫn hỏi một câu.
“Bố nói hay nhỉ? Sao mà có thể nhầm được? Lúc trước anh Quách Siêu cũng đã có nói với con, lần sinh nhật này của con anh ấy sẽ tổ chức ở Vân Đỉnh Kim Cung, sẽ giành cho con một bất ngờ bí mật lớn, với lại ngày 24 tháng 4 chẳng phải cũng chính là sinh nhật của con à, cả khu Tịnh Yên này có con nhà giàu nào mà cùng ngày sinh nhật với con cơ chứ?”
“Nếu có thì mấy năm trước cũng đã thể hiện rồi, con lại không biết à?” Trần Mộng Vũ bĩu môi, câu nói của bố khiến cô ta không vui, cảm giác như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt vậy.
Quách Siêu chuẩn bị bất ngờ lớn cho cô ta như vậy, có gì mà phải nghi ngờ chứ? Thế giới này cũng không có nhiều trùng hợp như vậy đâu, vừa là Vân Đỉnh Kim Cung, vừa là ngày 24 tháng 4, nhân vật chính ngoài cô ta Trần Mộng Vũ ra thì có ai nữa?
“Ừ, tạm thời không nói về chuyện này nữa, ngày 24 tháng 4 hôm đó cũng là sinh nhật của Dao Dao, nó vừa tròn mười tám tuổi, coi trọng người này thờ ơ người kia cũng không hay, nhà mình sẽ bù cho Dao Dao một bữa ăn sinh nhật khác, được không?” Trần Thủ Quốc hỏi ý kiến của hai mẹ con.
“Lại còn phải bù một bữa ăn sinh nhật khác á? Hôm đó bảo nó cùng đến Vân Đỉnh Kim Cung ăn cơm cùng chúng ta là được còn gì, nơi xa xỉ như vậy cho nó được thơm lây tí, chứ không cả đời này nó cũng chẳng có cơ hội được thấy bữa tiệc hoành tráng như vậy đâu.” Trần Mộng Vũ nghếch đầu lên, hai tay khoanh trước ngực.
Từ sau mấy chuyện xảy ra liên quan đến Sở Phàm mấy ngày nay, cô ta cũng không còn kiên nhẫn gì với Trần Mộng Dao nữa, không đến mức ghét bỏ nhưng chán ghét thì chắc chắn là có, cho nó đến Vân Đỉnh Kim Cung dự tiệc sinh nhật của mình để vui lây đã là ân huệ lớn rồi, lại còn muốn tổ chức sinh nhật riêng? Đừng có mơ.
“Haiz, thôi được, lát nữa nó quay lại để bố nói với nó.” Trần Thủ Quốc đồng ý.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng như vậy, bao cả đài thiên văn trên đỉnh Vân Đỉnh Kim Cung, làm cái trò hề phô trương như thế, ông ta có chút không dám tin số tiền này nhà họ Quách lại có thể chi ra được.
Còn về Trần Mộng Dao, tuy nó chỉ là phụ họa thêm cho sự hào quang của Trần Mộng Vũ, nhưng như vậy nó cũng đỡ tủi thân hơn, còn tốt hơn đi ra một nhà hàng bình thường để tổ chức.
Trần Mộng Dao mấy hôm này ngoài ở trường học ra, thời gian còn lại đều đến tập đoàn Minh Châu để đàm phán về kênh buôn bán thuốc ngoại tuyến, là một người phụ trách duy nhất trong mối hợp tác giữa nhà họ Trần và tập đoàn Minh Châu, Trần Mộng Dao tận tụy với công việc, cố gắng học hỏi những kiến thức về mảng kinh doanh.
Còn chuyện bên ngoài đang bàn tán rầm rộ về việc Vân Đỉnh Kim Cung được một chàng trai bí mật bao trọn để tổ chức bữa tiệc sinh nhật thì cô cũng có nghe qua.
Nếu nói không ngưỡng mộ thì là không phải, dù sao ngày 24 tháng 4 cũng trùng với ngày sinh nhật của cô, từ bé đến giờ mong muốn lớn nhất của cô chính là được nhiều người đến chúc mừng sinh nhật.
Nhưng mong ước này lại chưa bao giờ được thực hiện.
Ở nhà họ Trần, Trần Mộng vũ luôn luôn là nhân vật chính, năm nào cô cũng cùng chị mình tổ chức sinh nhật với nhau, nhưng ánh mắt của tất cả mọi người nhà họ Trần chỉ nhìn về phía Trần Mộng Vũ, chưa bao giờ để ý đến cô cả.
Nếu không có gì khác, sinh nhật năm nay chắc sẽ chỉ có một mình nhỉ? Trần Mộng Dao nghĩ một cách chán nản.
Ba ngày cũng đã trôi qua, Trần Mộng Dao trong ba ngày này cũng mệt mỏi nhiều, thậm chí còn quên luôn cả sinh nhật mình đúng vào ngày hôm nay, khi cô vừa ngủ dậy vẫn còn đang mơ màng trong phòng làm việc của mình, thì Chung Đình đi vào, trên tay cầm một xấp tài liệu, gương mặt hơi cười nhẹ.
“Trần Mộng Dao, mày cũng suy tính kinh nhỉ? Chỗ tiền này đều là mày tham ô đúng không? Mày nhìn bảng này đi, thiếu tròn năm mươi nghìn! Mày cứ chờ xem tao sẽ mách cho bà nội chuyện này!” Chung Đình đập xấp tài liệu và đống hóa đơn xuống trước mặt cô.
“Em? Làm sao có chuyện đấy được, tất cả hóa đơn tiền nong đều là chị đối chiếu, rõ ràng em không hề nhúng tay vào!” Sắc mặt Trần Mộng Dao tái nhợt.
“Hơ, tất cả đều là tao đối chiếu à? Không qua tay mày á? Cho tao xin, tao chỉ là một trợ lý làm gì có quyền lớn như thế? Mày nói như vậy ai tin được?”
“Trần Mộng Dao, ai cũng bảo là mày ngu đần, thế mà mày đúng là ngu đến mức vô phương cứu chữa rồi đấy.”
Chung Đình vui đến mức cười tươi, loại người dốt nát như vậy là đòi làm người phụ trách dự án? Nhưng như vậy cũng vừa đúng ý cô ta, kiểu người như vậy dễ điều khiển nhất.
“Giờ mày chỉ có một con đường duy nhất để đi, sau này việc đàm phán dự án và kế hoạch phân phối ngoại tuyến mày đều phải nghe tao sắp xếp, nếu không tao sẽ không chỉ làm cho mày mất hết danh dự, mà còn có thể cho mày vào tù bất cứ lúc nào, cho người đổ tội lên đầu mày, nên phải biết là nếu làm trái ý tao thì mày chỉ có đường chết mà thôi!”
/522
|