Câu hỏi này là Đào Tiểu Vũ nói.
Sở Phàm không trả lời cô ta mà bấm vào chìa khóa xe để mở, anh đi thẳng tới chỗ chiếc xe Bentley màu hồng đó rồi ngồi vào xe.
Ấn nút mở cửa sổ, anh thò đầu ra nói: “Tôi đã nói rồi, tôi muốn đi hát karaoke với mấy người làm gì, tôi chỉ muốn chờ mấy người đi khỏi để tôi còn lấy xe tôi ra, không biết mấy người cứ cố chấp ở đấy làm cái gì?”
“Còn cậu nữa...... Chung Tuấn, đã bảo không cần bồi thường là không cần bồi thường, cậu lại cứ phải đứng đợi ở đây bằng được để bồi thường, cậu khách sáo như vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác, chờ lát nữa người của công ty bảo hiểm đến thì cậu tự đi mà nói với họ nhé.”
Sở Phàm nói xong khiến Chung Tuấn đứng phía trước cảm thấy lòng đau như cắt, sắc mặt tối sầm lại.
“Đại ca, đừng thế mà, mọi người đều là bạn học với nhau, bồi thường gì đó...... mấy lời như vậy thì khách sáo quá.” Ngữ điệu của Chung Tuấn cuối cùng cũng mang giọng khẩn cầu.
“Không không không, tôi làm sao có thể phụ lòng của cậu được, cậu đứng chờ chủ của chiếc xe từ nãy giờ, chẳng phải là vì muốn bồi thường người ta hay sao?”
“Với lại, giờ là xã hội của luật pháp, cậu cũng không có ý định gây chuyện xong bỏ chạy đúng không?” Sở Phàm nói với giọng dửng dưng.
Tên này vừa rồi còn nói như kiểu bố thiên hạ, không coi ai ra gì, còn đuổi cút anh, Sở Phàm đâu phải khúc gỗ, không bực sao được?
“Đã cho mấy người cơ hội bảo mấy người đi đi rồi, các cậu lại cứ không đi.” Sở Phàm nói cho tất cả mọi người đều đỏ bừng mặt.
“Vừa rồi chúng mình mà cứ thế đi luôn, giờ chẳng phải sẽ không sao rồi à? Lại cứ ở đây lằng nhằng mãi, chủ của chiếc xe đã bỏ qua cho chúng mình rồi mà chúng mình lại tự tìm rắc rối thêm.”
“Mấy người...... vừa rồi con gân cổ lên chế nhạo kinh thường Sở Phàm bằng được, giờ thì mất mặt rồi chứ, nhìn xem người ta đi xe gì kìa, là Bentley phiên bản giới hạn giá hàng chục triệu đấy! Cả đại học Vân Hải ai có nổi xe đấy chứ?”
Mấy người trong câu lạc bộ cosplay rì rầm bàn tán phía sau.
Đào Tiểu Vũ mấy lần định lấy hết can đảm chạy đến trước mặt Sở Phảm, nhưng nhớ lại mấy câu mà trước đấy cô ta đã nói, lúc này chỉ muốn tự vả cho mình vài cái.
Giờ Sở Phàm còn có thể chấp nhận cô ta không?
Cô ta vô cùng thắc mắc, Sở Phàm cũng chỉ là một sinh viên đại học năm bốn, vừa vào trường đã gia nhập câu lạc bộ cosplay, cũng mấy năm rồi lúc nào cũng với bộ dạng nhà quê đó, sao đột nhiên lại có thể có loại siêu xe Bentley mà đi thế này?
Với lại xe này còn màu hồng nhạt, rõ ràng là xe dành cho nữ giới, chẳng lẽ đây lại là gu của Sở Phàm?
Nhưng dù thế nào đi nữa, chiếc xe này giờ đây chắc chắn là của Sở Phàm, điều này cũng nói lên cậu ta đúng là có năng lực, ít nhất là có thể thoát khỏi cảnh rẻ rách, đáng để tiếp cận đó.
“Bảo Nhi, nếu cậu không muốn đi hát thì tớ đưa cậu về trường nhé.”
“Ừ, tớ cũng đang muốn về trường đây.” Bảo Nhi vui vẻ ngồi vào bên ghế phụ.
“Bảo Nhi, chẳng phải cậu muốn đi chơi cùng bọn tớ à?” Đào Tiểu Vũ xót xa nói.
Chuyện tốt như vậy mà để Bảo Nhi chiếm mất, trong lòng cô ta làm sao thoải mái nổi?
“Không chơi nữa đâu, đúng lúc Sở Phàm cũng về nên tiện đường về cùng cậu ấy luôn, đỡ phải đi taxi.” Bảo Nhi cười nói, cùng là con gái, cô ấy làm sao là không biết được ý đồ của Đào Tiểu Vũ chứ? Nhưng chỉ cần Sở Phàm không phải đồ ngốc thì chắc chắn sẽ không chấp nhận loại con gái như vậy.
Nếu không đến lúc bị bán đi xong còn đứng đếm tiền cho cô ta ấy chứ.
“À này...... Sở Phàm cậu chờ chút.” Đào Tiểu Vũ lại gọi Sở Phàm một tiếng, rồi ngượng ngịu nói: “Tự nhiên tớ không muốn đi hát nữa, giờ cũng muộn rồi, Sở Phàm cậu cho tớ đi cùng về trường với được không?”
Vừa nói Đào Tiểu Vũ cũng định lên xe, thậm chí đã cầm vào tay vịn chuẩn bị mở cửa.
Nhưng Sở Phàm đã khóa trái cửa từ bên trong, cô ta kéo kiểu gì cũng không mở nổi.
“Thôi đừng, cậu đi chơi với bọn họ đi, câu lạc bộ cosplay các cậu cũng lâu rồi chưa tụ tập với nhau, vừa rồi cậu còn nói muốn đi, giờ lại về làm gì?”
Sở Phàm cười, cũng chẳng cần để ý đến sắc mặt đang thay đổi một cách khó coi của Đào Tiểu Vũ, anh lái xe đi luôn.
Đào Tiểu Vũ đứng phía sau cứ thế dậm chân tức tối, trong lòng nghĩ hôm nào sẽ đi tìm Sở Phàm lần nữa, ít nhất cũng phải gây dựng lại mối quan hệ, chứ không thể để mất cơ hội như thế được.
Còn về phía Sở Phàm.
Hai người ngồi trong xe im lặng một lúc lâu, cuối cùng Bảo Nhi thở dài lên một tiếng.
“Cậu giấu cũng kỹ phết đấy, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cậu là một người nghèo khổ, đến cả tớ cũng nghĩ là cậu không có tiền, tớ chỉ là thấy cậu là một người tốt, không hại ai bao giờ, nên đồng cảm và rất thông cảm với cậu, giờ mới thấy tớ đã quá nhầm, tất cả chúng tớ đều bị cậu lừa hết.”
Câu nói này của Bao Nhi có vẻ oán trách thêm vào chút bực bội.
Sở Phàm không dám nói gì, hai tay nắm chặt lấy vô lăng, sắc mặt không còn được tự nhiên nữa.
“Sao cậu không nói gì thế?” Bảo Nhi nghiêng đầu quay sang nhìn Sở Phàm, đột nhiên cô phì cười một tiếng.
“Đùa cậu thôi, tớ không giận gì đâu, mỗi người có một cách sống khác nhau mà, kể cả cậu có tiền thật thì cũng chẳng sao, dù sao mấy năm nay con người cậu thế nào thì mọi người cũng đều biết.”
“Hơn nữa cậu giàu có như vậy, mà vẫn chung tình với Trần Mộng Vũ, cô ta đối xử với cậu như thế mà cậu vẫn trước sau như một, thật ra mà nói tớ cũng khá là khâm phục cậu, người đàn ông làm được như vậy đúng là cả trường mình không có người thứ hai luôn.”
Bảo Nhi hết lời khen ngợi.
“Thì ra là vậy.” Sở Phàm cảm thấy yên tâm hẳn, anh cũng quen Bảo Nhi mấy năm rồi, cũng coi đối phương như người bạn thực sự của mình, nếu vì chuyện này mà khiến đối phương cảm thấy không vui thì Sở Phàm sẽ cảm thấy rất áy náy.
Dù sao cũng chẳng có gì, mấy năm qua anh đúng là nghèo thật, cũng chỉ thời gian gần đây mới khôi phục lại thân phận của mình, mới trở nên giàu kếch sù như thế.
“Nhưng mà tớ cũng phải nói với cậu một chuyện, chiếc xe này không phải là của tớ, mà là của bạn tớ.” Sở Phàm gãi đầu gãi tai, cười nói với vẻ hơi xấu hổ.
“Thực ra tớ cũng đoán được.”
“Hả?’ Sở Phàm trố mắt nhìn: “Chẳng nhẽ là vì màu hồng nên không hợp với đàn ông à?”
Bảo Nhi lắc đầu.
“Trong xe có mùi nước hoa mà chỉ con gái mới dùng, hơn nữa lại là một loại nước hoa vô cùng cao cấp, cậu ki bo như vậy làm gì có chuyện tặng con gái loại nước hoa đắt như thế chứ? Với lại tớ cũng nhìn thấy nhiều đồ trang trí nhỏ với những đồ dùng hàng ngày mà chỉ con gái mới có.”
“Với cả cái này nữa.” Nói xong Bảo Nhi không biết lấy ra từ đâu một chiếc quần lót vô cùng sexy, hai người đột nhiên cảm thấy khó xử, vì chiếc quần lót đó còn dính máu, đó là máu mũi của Sở Phàm.
“Cái này......”
“Thôi được, đây đúng là xe của phụ nữ, chị ấy bảo tớ lấy đi vài hôm rồi trả lại chị ấy.” Sở Phàm đỏ mặt nói.
Cuối cùng cũng đã về đến trường, Sở Phàm đỗ xe ở bên ngoài, đích thân đưa Bảo Nhi vào tận ký túc xá.
“Thấy chưa Mộng Dao, tớ đã bảo mà đàn ông chẳng có ai tốt cả, cậu nhìn Sở Phàm, không biết tán được cô gái kia ở đâu mà giờ còn đưa về tận ký túc kìa.”
Trên ban công tầng ba của ký túc xá nữa, Trần Mộng Dao đứng ở đó nghiến răng nghiến lợi, thấy Sở Phàm đưa Bảo Nhi về tới ký túc, rồi Sở Phàm quay đầu đi luôn.
Đứng bên cạnh cô là Khương Dĩnh, bạn thân của cô, với sự thêm mắm thêm muối của cô ấy, sở Phàm nghiễm nhiên trở thành một loại đàn ông xấu xa không hơn không kém.
“Anh ấy đã nói anh ấy sẽ về ngay......”
“Anh ấy nói anh ấy sẽ đem cơm về cho tớ......” Những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên khuôn mặt của Trần Mộng Dao.
/522
|