Đỉnh núi "Michael" to lớn khiến Trần Duệ có một loại cảm giác bị áp bách vô hình. Hắn không dám lơ là, cẩn thận vượt qua điện Thần Ấn. Án chiếu theo lộ tuyến lần trước Tu La tới đỉnh Thánh Sơn thì cứ đi thẳng tới trước là được.
Lạ là sau khi vượt qua điện Thần Ấn, con đường trước mắt không hề giống trong ký ức của Tu La. Sơn đạo vốn gập ghềnh biến thành những bậc cầu thang, cho dù hắn biến ảo từ phương vị nào thì dưới chân cũng sẽ xuất hiện một bậc thềm bạch ngọc tương ứng, phảng phất như tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị tốt cho bước chân của hắn.
Thanh âm của Bendie vang lên: "Đây là không gian dẫn đường, sẽ đưa ngươi tới nơi địch nhân tập kết binh lực mạnh nhất. Chắc là do vừa rồi ngươi xông phá ma pháp trận đã tạo phản ứng dây truyền nên thứ này mới được kích hoạt. Không sao, ngươi cứ xông thẳng tới, chẳng qua chỉ là một không gian dẫn đường nho nhỏ mà thôi! Lát nữa ngươi cứ đi theo hướng ta nói, toàn tốc tiến về phía trước, toàn bộ những thứ ven đường không cần quan tâm!"
Không sai, dù sao đây cũng là một trò chơi lớn thôi, không cần để ý quá nhiều. Trần Duệ không cần nghĩ ngợi, tiếp tục tăng tốc về phía trước, bậc thềm không ngừng xuất hiện vô số thân ảnh kỵ sĩ.
Trong cảm giác bình thường của Trần Duệ, những thứ này đều là tồn tại chân thực, hơn nữa thực lực còn vô cùng mạnh mẽ, nếu như không né tránh thì khẳng định sẽ bị thương nặng. Nhưng mà trong phân tích chi nhãn không hề hiển thị sinh mạng nào cả, chỉ có siêu cấp hệ thông đang không ngừng truyền tới từng trận cảnh báo có dị lực xâm nhập, xem ra những thứ này đều là ảo giác cường lực do tín ngưỡng chi lực của Thánh Sơn dẫn tới, không ngờ ngay cả cường giả cấp quốc độ cũng không miễn dịch được.
Đương nhiên, mấy thứ này không phải ảo giác đơn thuần, đồng thời nó cũng là linh hồn công kích. Trần Duệ không hề kinh hoảng, giữa siêu cấp hệ thống xuất hiện một hắc động hấp thu lực lượng xâm nhập, một số dị lực không kịp chuyển hóa sẽ bị "phệ tinh" cắn nuốt sạch.
"Năng lực của ngươi còn mạnh hơn ta tưởng rất nhiều, không ngờ lại có thể miễn dịch với linh hồn công kích." Bendie khen ngợi một câu: "Hiện tại thuấn di về bên trái mười bước..."
Trần Duệ toàn lực tập trung tinh thần, coi những ảo ảnh kia như không có, án chiếu theo lời Bendie nhanh chóng tiến tới vị trí mới. Không biết biến hóa qua bao con đường, bậc thềm dưới chân cuối cùng mới dần ảm đạm, biến thành sơn đạo lồi lõm. Hắn quay đầu lại nhìn, bức tượng Michael đã ở rất xa phía sau, thì ra hắn đã rời khỏi phạm vi đỉnh Thần Ấn.
Phía trước có vụ khí lởn vởn bao quanh đỉnh núi, không thấy rõ tình hình cụ thể nhưng lại có thể cảm giác được tín ngưỡng chi lực nồng đậm. Đây chính là mục tiêu lần này, cấm địa của Quang Minh Thánh Sơn - đỉnh Thánh Sơn.
Đỉnh Thánh Sơn dường như không có ma pháp trận nào cả, hoặc có thể nói là không cần có.
Trần Duệ nhớ lúc trước Tu La tiến vào Thánh Sơn, chém giết thánh long Lada Manluo, sau này lại gặp phải công kích tín ngưỡng chi lực đáng sợ. Loại công kích này không phải chỉ là ảo giác công kích linh hồn như trước mà nó có thể chân chính khiến cho thân thể và linh hồn hóa thành hư vô. Tuy Tu La có thể chất đặc thù nhưng cũng chỉ nỗ lực chống đỡ thôi, cuối cùng trong giây phút cuối nhìn thấy Quang Minh thần điện đã tan biến thành tro bụi.
Lần đó, mục đích chủ yếu của Tu La chỉ là giương đông kích tây, hấp dẫn binh lực để hắn dễ bề trộm tuyết đạt lai tại đài Tuyết Phong. Cả Tu La và Trần Duệ đều có thực lực chưa tới siêu giai, cảm thụ không được lực lượng chân chính trên Thánh Sơn, cũng không gặp được trở ngại chân chính. Điều quan trọng hơn cả là qua nhiều năm vậy rồi, không có thể đánh vỡ cục diện "Thánh Sơn thần thánh không thể xâm phạm", cho nên các thủ hộ giả đa phần đều nằm trong trạng thái ngủ say.
Nhưng sự kiện tuyết đạt lai đã tạo thành hiệu ứng dây chuyền, Islamic Yueluer, Trạch Hồng Ân, thậm chí ngay cả phân thân Rafael cũng lần lượt thức tỉnh và hiện thân. Nhất là sau khi hai vị thiên sứ bốn cánh chết, Thánh Sơn đã chân chính khai mở lực lượng "mô thức".
Trần Duệ đi một lúc, trước mặt lại xuất hiện một bình đài. Trên bình đài có ba bức tượng điêu khắc, sau bình đài là bậc thềm thông lên núi.
Trong ba bức tượng có một bức điêu khắc nam tử cao lớn khôi ngô, ước chừng phải tới mười mét, sau lưng có tám cánh, trông uy phong lẫm liệt. Hai bức bên cạnh là tượng nữ tính, nhỏ hơn một chút, đều có bốn cánh.
Ngay tích tắc Trần Duệ bước chân lên bình đài, vầng trăng trên không trung không ngờ lại lóe ra thứ ánh sáng mặt trời chói lòa, một luồng khí thế bàng bạc nháy mắt tràn khắp không gian.
"Dám xông cấm địa, chết!"
Hai âm thanh nữ tính thanh lệ đồng thời vang lên, ngay sau đó thải quang đại thịnh, uy lực cường đại phô thiên cái địa áp xuống đầu Trần Duệ.
Ánh mắt Trần Duệ lóe lên, hóa chưởng thành đao, nhuệ khí tung hoành đánh thải quang tan thành bốn năm mảnh. Nhưng thải quang tán lạc nhanh chóng phóng ra lực lượng càng mạnh hơn, đan chéo thành hoa văn ngang dọc xen kẽ, ngay cả không gian cũng bị ngưng cố lại, khiến cho người ta không động đậy được.
Ngay lúc này, giữa thải quang xuất hiện bảy quang cầu màu trắng to lớn, những quang cầu đó giống như được nối liền bằng những sợi tơ trong suốt nhìn không thấy. Nháy mắt, một quang cầu bạo liệt, toàn bộ những quang cầu còn lại bạo liệt theo. Loại tăng phúc liên tiếp đặc biệt này khiến uy lực của vụ nổ tăng lên gấp bội, toàn bộ thải quang lập tức tan biến không còn.
Cực quang đạn!
Uy lực của cực quang đạn trong quá khứ còn xa mới bằng với các đại chiêu như Phá nguyên đao và Viêm long. Sau khi Trần Duệ đạt được pháp tắc hủy diệt, Cực quang đạn mới có được nhận thức mới. Cực quang đoạn là chiêu thức có thể phát huy pháp tắc hủy diệt một cách nhanh nhất. Chiêu vừa rồi tên là "Thất tinh bạo", cũng là biến hóa từ Cực quang đạn mà ra.
Nếu như có thể tiến thêm một bước tiến hành lĩnh ngộ tinh túy của pháp tắc hủy diệt, uy lực của chiêu thức kia còn khủng bố thêm rất nhiều.
Chiêu "Thất tinh bạo" vừa ra, thải quang lập tức tan biến không còn, nhưng uy lực của nó còn chưa hoàn toàn bạo phát, liền bị một bàn tay dụi tắt.
"Hừ! Tên hèn mọn, ở trước mặt Carmel ta mà còn dám càn rỡ!"
Người mở miệng là nam tử có vóc người khôi ngô, trong tay cầm một cây trường mâu ngân sắc, sau lưng là tám cánh lập lòe phát quang. Sau người hắn là hai nữ tử dung mạo thanh lệ đang có sắc mặt kinh hoàng, sau lưng có bốn cánh.
Trong phân tích chi nhãn, hiển thị số liệu của Carmel.
Chủng tộc: thiên sứ (tám cánh)
Tổng hợp thực lực: SSS+
Thể chất: SSS+
Lực lượng: SSS+
Tinh thần: SSS+
Tốc độ: SSS+
Phân tích: Quang thuộc tính, vũ khí tinh thông, chiến ý cường hóa, thiên phú không gian, thiên phú phòng ngự.
Trình độ nguy hiểm: Cực độ nguy hiểm!
Thực lực hai nữ nhân, một là SS-, một là SS, đều tới quốc độ cấp. Nhưng điều khiến Trần Duệ khó hiểu là các nàng đều thuộc chủng tộc "nhân loại".
Trần Duệ còn chú ý tới, màu lông cánh Carmel lại là màu bạc, lóe ra khí tức quang minh thánh khiết. Còn đôi cánh của hai nữ nhân có lẽ là song bào thai kia lại là do quang mang ngưng tụ thành, không phải thực thế. Hai người này cũng giống như Trạch Hồng Ân và Islamic Yueluer. Trần Duệ còn nhớ lúc đầu chủng tộc hiển thị của Trạch Hồng Ân và Islamic Yueluer là "nhân loại"?
Đây là chuyện gì?
Chẳng qua Trần Duệ không có thời gian ngẫm nghĩ, Carmel chậm rãi giơ trường mâu ngân sắc lên, ánh sáng chói lòa như ánh mặt trời cháy lên từ trường mâu. Một cỗ khí tức cường đại cấp bán thần đỉnh phong gắt gao khóa định hắn. Dưới áp lực đáng sợ như thế, Trần Duệ không khỏi đổ mồ hôi ròng ròng, lực lượng gần như bị áp chế đến điểm thấp nhất. Nếu như hắn dùng tới "Xích Cực Tinh Biến", hắn chưa hẳn không thể chiến với Carmel nhưng hắn lại không muốn để lộ con bài cuối cùng trước mặt Bendie.
Hiện tại, Trần Duệ chẳng qua chỉ có thực lực quốc độ đỉnh phong, đối mặt với bán thần đỉnh phong Carmel, Bendie khẳng định không thể ngồi nhìn không.
Quả nhiên trong đầu truyền tới âm thanh của Bendie: "Buông lỏng tâm linh, tiếp thụ lực lượng của ta, sau đó giao mọi chuyện cho ta."
Trần Duệ tự biết tình huống khẩn cấp, lập tức làm theo lời, tán đi phòng ngự tâm linh. Một cảm giác thư thích bao bọc chặt linh hồn, sướng khoái không nói lên lời. Cũng giống như việc một thân thể mệt mỏi được tiến vào trong suối nước nóng, hoặc giống như việc nam hoan nữ ái, dục vọng và linh hồn hòa cùng một thể.
Lúc này, trường mâu trong tay Carmel lóe ra ánh sáng chói mắt, nhuệ khí đáng sợ xỏ xuyên qua người Trần Duệ. Chung quanh Trần Duệ xuất hiện những lưỡi võng ánh sáng đan xen với nhau, ngay cả không gian cũng bị nó tạo ra những vết cắt rất sâu. Đây còn là vì Carmel muốn lưu bắt người sống, nếu không một kích vừa rồi có thể miểu sát một tên kiến hôi cấp quốc độ.
"Carmel đại nhân thật cường đại!"
"Đúng thế, chỉ một kích liền..."
"Hừ! Tên này chỉ thiếu chút nữa đã thương hại hai ngươi, Angie, Angel, lát nữa thẩm vấn hắn giao cho hai ngươi, đừng giết chết là được!" Carmel vừa nói xong, sắc mặt đột nhiên đại biến. Hắn vừa quay ra nhìn liền thấy khắp người Trần Duệ tỏa ra khói mờ mịt, lưới võng lập tức ảm đạm, nháy mắt bị xâm thực không còn.
Khói tỏa kia giống như một bàn tay nhỏ yếu, đang vẫy vẫy cây trường mâu ngân sắc. "Dương quang" chói mắt lập tức ảm đạm, nháy mắt chỉ còn giống như huỳnh quang. Ánh sáng bắt đầu bị ăn mòn.
"Ngọn Giáo Tài Quyết của ta! Đây là cướp đoạt..." Carmel giống như nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ. Hắn hú lên một tiếng quái dị, hai tay vung vẩy, hai nữ nhân Angie và Angel không tự chủ bị hất bay vào trong khói mờ.
Hai nữ nhân còn chưa chạm vào làn khói đã phát ra tiếng hét đầy thê lương, làn da tuyết trắng bị ăn mòn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Chỉ trong nháy mắt, hai thân thể nữ tử động lòng người liền biến thành xương khô, sau đó hóa thành làn khói nhẹ tiêu tán theo gió.
Trần Duệ cảm thấy lông măng trên người dựng đứng nhưng thân thể hắn hiện tại đã bị Bendie tiếp quản, chỉ có thể lấy góc độ người xem để nhìn mọi thứ. Bên kia, nhờ cậy tích tắc thời gian Angie và Angel giãy dụa phản kháng, Carmel đã hóa thành một đạo bạch quang tan biến không còn.
Trần Duệ cảm thấy khoái cảm dung hợp linh hồn dần mất đi, cơ thể chỉ còn lại sự trống rỗng. Thanh âm của Bendie vang lên: "Tên Carmel này đã thông minh ra nhiều, không ngờ lại trốn thoát được. Có khả năng sẽ có phiền toái, chúng ta nhanh chóng đi Quang Minh thần điện! Nhất định phải tới đó trước khi ba tên kia thức tỉnh!"
Trần Duệ vội vàng chạy đi, nháy mắt đã xuất hiện tại bậc thềm. Còn bức tượng Carmel sau người đã bị sụp đổ.
Vừa lúc đó, đỉnh Thần Ấn hơi run rẩy một chút, bức tượng to lớn mười hai cánh kia chậm rãi mở mắt.
Lạ là sau khi vượt qua điện Thần Ấn, con đường trước mắt không hề giống trong ký ức của Tu La. Sơn đạo vốn gập ghềnh biến thành những bậc cầu thang, cho dù hắn biến ảo từ phương vị nào thì dưới chân cũng sẽ xuất hiện một bậc thềm bạch ngọc tương ứng, phảng phất như tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị tốt cho bước chân của hắn.
Thanh âm của Bendie vang lên: "Đây là không gian dẫn đường, sẽ đưa ngươi tới nơi địch nhân tập kết binh lực mạnh nhất. Chắc là do vừa rồi ngươi xông phá ma pháp trận đã tạo phản ứng dây truyền nên thứ này mới được kích hoạt. Không sao, ngươi cứ xông thẳng tới, chẳng qua chỉ là một không gian dẫn đường nho nhỏ mà thôi! Lát nữa ngươi cứ đi theo hướng ta nói, toàn tốc tiến về phía trước, toàn bộ những thứ ven đường không cần quan tâm!"
Không sai, dù sao đây cũng là một trò chơi lớn thôi, không cần để ý quá nhiều. Trần Duệ không cần nghĩ ngợi, tiếp tục tăng tốc về phía trước, bậc thềm không ngừng xuất hiện vô số thân ảnh kỵ sĩ.
Trong cảm giác bình thường của Trần Duệ, những thứ này đều là tồn tại chân thực, hơn nữa thực lực còn vô cùng mạnh mẽ, nếu như không né tránh thì khẳng định sẽ bị thương nặng. Nhưng mà trong phân tích chi nhãn không hề hiển thị sinh mạng nào cả, chỉ có siêu cấp hệ thông đang không ngừng truyền tới từng trận cảnh báo có dị lực xâm nhập, xem ra những thứ này đều là ảo giác cường lực do tín ngưỡng chi lực của Thánh Sơn dẫn tới, không ngờ ngay cả cường giả cấp quốc độ cũng không miễn dịch được.
Đương nhiên, mấy thứ này không phải ảo giác đơn thuần, đồng thời nó cũng là linh hồn công kích. Trần Duệ không hề kinh hoảng, giữa siêu cấp hệ thống xuất hiện một hắc động hấp thu lực lượng xâm nhập, một số dị lực không kịp chuyển hóa sẽ bị "phệ tinh" cắn nuốt sạch.
"Năng lực của ngươi còn mạnh hơn ta tưởng rất nhiều, không ngờ lại có thể miễn dịch với linh hồn công kích." Bendie khen ngợi một câu: "Hiện tại thuấn di về bên trái mười bước..."
Trần Duệ toàn lực tập trung tinh thần, coi những ảo ảnh kia như không có, án chiếu theo lời Bendie nhanh chóng tiến tới vị trí mới. Không biết biến hóa qua bao con đường, bậc thềm dưới chân cuối cùng mới dần ảm đạm, biến thành sơn đạo lồi lõm. Hắn quay đầu lại nhìn, bức tượng Michael đã ở rất xa phía sau, thì ra hắn đã rời khỏi phạm vi đỉnh Thần Ấn.
Phía trước có vụ khí lởn vởn bao quanh đỉnh núi, không thấy rõ tình hình cụ thể nhưng lại có thể cảm giác được tín ngưỡng chi lực nồng đậm. Đây chính là mục tiêu lần này, cấm địa của Quang Minh Thánh Sơn - đỉnh Thánh Sơn.
Đỉnh Thánh Sơn dường như không có ma pháp trận nào cả, hoặc có thể nói là không cần có.
Trần Duệ nhớ lúc trước Tu La tiến vào Thánh Sơn, chém giết thánh long Lada Manluo, sau này lại gặp phải công kích tín ngưỡng chi lực đáng sợ. Loại công kích này không phải chỉ là ảo giác công kích linh hồn như trước mà nó có thể chân chính khiến cho thân thể và linh hồn hóa thành hư vô. Tuy Tu La có thể chất đặc thù nhưng cũng chỉ nỗ lực chống đỡ thôi, cuối cùng trong giây phút cuối nhìn thấy Quang Minh thần điện đã tan biến thành tro bụi.
Lần đó, mục đích chủ yếu của Tu La chỉ là giương đông kích tây, hấp dẫn binh lực để hắn dễ bề trộm tuyết đạt lai tại đài Tuyết Phong. Cả Tu La và Trần Duệ đều có thực lực chưa tới siêu giai, cảm thụ không được lực lượng chân chính trên Thánh Sơn, cũng không gặp được trở ngại chân chính. Điều quan trọng hơn cả là qua nhiều năm vậy rồi, không có thể đánh vỡ cục diện "Thánh Sơn thần thánh không thể xâm phạm", cho nên các thủ hộ giả đa phần đều nằm trong trạng thái ngủ say.
Nhưng sự kiện tuyết đạt lai đã tạo thành hiệu ứng dây chuyền, Islamic Yueluer, Trạch Hồng Ân, thậm chí ngay cả phân thân Rafael cũng lần lượt thức tỉnh và hiện thân. Nhất là sau khi hai vị thiên sứ bốn cánh chết, Thánh Sơn đã chân chính khai mở lực lượng "mô thức".
Trần Duệ đi một lúc, trước mặt lại xuất hiện một bình đài. Trên bình đài có ba bức tượng điêu khắc, sau bình đài là bậc thềm thông lên núi.
Trong ba bức tượng có một bức điêu khắc nam tử cao lớn khôi ngô, ước chừng phải tới mười mét, sau lưng có tám cánh, trông uy phong lẫm liệt. Hai bức bên cạnh là tượng nữ tính, nhỏ hơn một chút, đều có bốn cánh.
Ngay tích tắc Trần Duệ bước chân lên bình đài, vầng trăng trên không trung không ngờ lại lóe ra thứ ánh sáng mặt trời chói lòa, một luồng khí thế bàng bạc nháy mắt tràn khắp không gian.
"Dám xông cấm địa, chết!"
Hai âm thanh nữ tính thanh lệ đồng thời vang lên, ngay sau đó thải quang đại thịnh, uy lực cường đại phô thiên cái địa áp xuống đầu Trần Duệ.
Ánh mắt Trần Duệ lóe lên, hóa chưởng thành đao, nhuệ khí tung hoành đánh thải quang tan thành bốn năm mảnh. Nhưng thải quang tán lạc nhanh chóng phóng ra lực lượng càng mạnh hơn, đan chéo thành hoa văn ngang dọc xen kẽ, ngay cả không gian cũng bị ngưng cố lại, khiến cho người ta không động đậy được.
Ngay lúc này, giữa thải quang xuất hiện bảy quang cầu màu trắng to lớn, những quang cầu đó giống như được nối liền bằng những sợi tơ trong suốt nhìn không thấy. Nháy mắt, một quang cầu bạo liệt, toàn bộ những quang cầu còn lại bạo liệt theo. Loại tăng phúc liên tiếp đặc biệt này khiến uy lực của vụ nổ tăng lên gấp bội, toàn bộ thải quang lập tức tan biến không còn.
Cực quang đạn!
Uy lực của cực quang đạn trong quá khứ còn xa mới bằng với các đại chiêu như Phá nguyên đao và Viêm long. Sau khi Trần Duệ đạt được pháp tắc hủy diệt, Cực quang đạn mới có được nhận thức mới. Cực quang đoạn là chiêu thức có thể phát huy pháp tắc hủy diệt một cách nhanh nhất. Chiêu vừa rồi tên là "Thất tinh bạo", cũng là biến hóa từ Cực quang đạn mà ra.
Nếu như có thể tiến thêm một bước tiến hành lĩnh ngộ tinh túy của pháp tắc hủy diệt, uy lực của chiêu thức kia còn khủng bố thêm rất nhiều.
Chiêu "Thất tinh bạo" vừa ra, thải quang lập tức tan biến không còn, nhưng uy lực của nó còn chưa hoàn toàn bạo phát, liền bị một bàn tay dụi tắt.
"Hừ! Tên hèn mọn, ở trước mặt Carmel ta mà còn dám càn rỡ!"
Người mở miệng là nam tử có vóc người khôi ngô, trong tay cầm một cây trường mâu ngân sắc, sau lưng là tám cánh lập lòe phát quang. Sau người hắn là hai nữ tử dung mạo thanh lệ đang có sắc mặt kinh hoàng, sau lưng có bốn cánh.
Trong phân tích chi nhãn, hiển thị số liệu của Carmel.
Chủng tộc: thiên sứ (tám cánh)
Tổng hợp thực lực: SSS+
Thể chất: SSS+
Lực lượng: SSS+
Tinh thần: SSS+
Tốc độ: SSS+
Phân tích: Quang thuộc tính, vũ khí tinh thông, chiến ý cường hóa, thiên phú không gian, thiên phú phòng ngự.
Trình độ nguy hiểm: Cực độ nguy hiểm!
Thực lực hai nữ nhân, một là SS-, một là SS, đều tới quốc độ cấp. Nhưng điều khiến Trần Duệ khó hiểu là các nàng đều thuộc chủng tộc "nhân loại".
Trần Duệ còn chú ý tới, màu lông cánh Carmel lại là màu bạc, lóe ra khí tức quang minh thánh khiết. Còn đôi cánh của hai nữ nhân có lẽ là song bào thai kia lại là do quang mang ngưng tụ thành, không phải thực thế. Hai người này cũng giống như Trạch Hồng Ân và Islamic Yueluer. Trần Duệ còn nhớ lúc đầu chủng tộc hiển thị của Trạch Hồng Ân và Islamic Yueluer là "nhân loại"?
Đây là chuyện gì?
Chẳng qua Trần Duệ không có thời gian ngẫm nghĩ, Carmel chậm rãi giơ trường mâu ngân sắc lên, ánh sáng chói lòa như ánh mặt trời cháy lên từ trường mâu. Một cỗ khí tức cường đại cấp bán thần đỉnh phong gắt gao khóa định hắn. Dưới áp lực đáng sợ như thế, Trần Duệ không khỏi đổ mồ hôi ròng ròng, lực lượng gần như bị áp chế đến điểm thấp nhất. Nếu như hắn dùng tới "Xích Cực Tinh Biến", hắn chưa hẳn không thể chiến với Carmel nhưng hắn lại không muốn để lộ con bài cuối cùng trước mặt Bendie.
Hiện tại, Trần Duệ chẳng qua chỉ có thực lực quốc độ đỉnh phong, đối mặt với bán thần đỉnh phong Carmel, Bendie khẳng định không thể ngồi nhìn không.
Quả nhiên trong đầu truyền tới âm thanh của Bendie: "Buông lỏng tâm linh, tiếp thụ lực lượng của ta, sau đó giao mọi chuyện cho ta."
Trần Duệ tự biết tình huống khẩn cấp, lập tức làm theo lời, tán đi phòng ngự tâm linh. Một cảm giác thư thích bao bọc chặt linh hồn, sướng khoái không nói lên lời. Cũng giống như việc một thân thể mệt mỏi được tiến vào trong suối nước nóng, hoặc giống như việc nam hoan nữ ái, dục vọng và linh hồn hòa cùng một thể.
Lúc này, trường mâu trong tay Carmel lóe ra ánh sáng chói mắt, nhuệ khí đáng sợ xỏ xuyên qua người Trần Duệ. Chung quanh Trần Duệ xuất hiện những lưỡi võng ánh sáng đan xen với nhau, ngay cả không gian cũng bị nó tạo ra những vết cắt rất sâu. Đây còn là vì Carmel muốn lưu bắt người sống, nếu không một kích vừa rồi có thể miểu sát một tên kiến hôi cấp quốc độ.
"Carmel đại nhân thật cường đại!"
"Đúng thế, chỉ một kích liền..."
"Hừ! Tên này chỉ thiếu chút nữa đã thương hại hai ngươi, Angie, Angel, lát nữa thẩm vấn hắn giao cho hai ngươi, đừng giết chết là được!" Carmel vừa nói xong, sắc mặt đột nhiên đại biến. Hắn vừa quay ra nhìn liền thấy khắp người Trần Duệ tỏa ra khói mờ mịt, lưới võng lập tức ảm đạm, nháy mắt bị xâm thực không còn.
Khói tỏa kia giống như một bàn tay nhỏ yếu, đang vẫy vẫy cây trường mâu ngân sắc. "Dương quang" chói mắt lập tức ảm đạm, nháy mắt chỉ còn giống như huỳnh quang. Ánh sáng bắt đầu bị ăn mòn.
"Ngọn Giáo Tài Quyết của ta! Đây là cướp đoạt..." Carmel giống như nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ. Hắn hú lên một tiếng quái dị, hai tay vung vẩy, hai nữ nhân Angie và Angel không tự chủ bị hất bay vào trong khói mờ.
Hai nữ nhân còn chưa chạm vào làn khói đã phát ra tiếng hét đầy thê lương, làn da tuyết trắng bị ăn mòn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Chỉ trong nháy mắt, hai thân thể nữ tử động lòng người liền biến thành xương khô, sau đó hóa thành làn khói nhẹ tiêu tán theo gió.
Trần Duệ cảm thấy lông măng trên người dựng đứng nhưng thân thể hắn hiện tại đã bị Bendie tiếp quản, chỉ có thể lấy góc độ người xem để nhìn mọi thứ. Bên kia, nhờ cậy tích tắc thời gian Angie và Angel giãy dụa phản kháng, Carmel đã hóa thành một đạo bạch quang tan biến không còn.
Trần Duệ cảm thấy khoái cảm dung hợp linh hồn dần mất đi, cơ thể chỉ còn lại sự trống rỗng. Thanh âm của Bendie vang lên: "Tên Carmel này đã thông minh ra nhiều, không ngờ lại trốn thoát được. Có khả năng sẽ có phiền toái, chúng ta nhanh chóng đi Quang Minh thần điện! Nhất định phải tới đó trước khi ba tên kia thức tỉnh!"
Trần Duệ vội vàng chạy đi, nháy mắt đã xuất hiện tại bậc thềm. Còn bức tượng Carmel sau người đã bị sụp đổ.
Vừa lúc đó, đỉnh Thần Ấn hơi run rẩy một chút, bức tượng to lớn mười hai cánh kia chậm rãi mở mắt.
/1093
|