Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào đồ vật đang nằm trên đất, nó là một lọai vũ khí bằng kim loại màu đen thẫm.
Một đầu là thanh đoản côn làm tay cầm, đầu còn lại là quả chùy nanh sói to lớn, ở giữa được liên kết bằng dây xích.
Đây là một loại vũ khí hạng nặng gọi là liên tử chùy, hay còn gọi là quả đập.
Cái quả đập này nặng khủng khiếp, lúc nó rơi xuống đất đã để lại trên nền đất kiên cố một hố lõm sâu.
“Đúng là đồ xịn…” Độc mão long đại gia vừa trông thấy lập tức mắt sáng như đèn pha. Cẩn thận suy nghĩ một chút: ừm.. vừa xong Paergelisi đã tặng cho Isabella một mảnh vảy thánh ngụy thần cấp, như vậy… Mắt Pagliuca lại lóe lên: Chẳng lẽ bảo bối này là muốn tặng cho bổn đại gia ta đây?? Xem ra cái tên nhân loại giảo họat kia cũng tinh mắt đấy.
“Đây là một thần khí rất mạnh, gọi là Lôi Đình chùy, tuy chỉ là thần khí sơ giai, nhưng uy lực vô cùng lớn.” Vừa nói xong, trên tay Paergelisi lại xuất hiện thêm một chiếc nhẫn khảm lục bảo thạch vòng quanh, hắn tiếp lời: “Nếu như ngươi có thể nắm được nó, không chỉ có được thần khí này, còn có thể giành được quyền kế thừa bảo bối cực phẩm của bảo tàng bên trong cái nhẫn này nữa!”
Dứt lời, cái nhẫn kia cũng bay đến chỗ Lôi Đình chùy đang nằm trên mặt đất.
Đã được thần khí, lại còn thêm bảo tàng cực lớn?? Pagliuca còn tưởng mình nghe nhầm! Làm sao mà cự long của thế giới mặt đất đều hào phóng như vậy cơ chứ?! Chẳng lẽ họ quên hết các “đức tính tốt đẹp” của lão tổ tông truyền lại như “Vắt cổ chày ra nước”, “làm giàu phải bất nhân”… mất rồi?
Phát huy truyền thống tinh thần vơ vét của cải của lão tổ tông, Độc mão long đại gia xưa nay vốn tâm niệm "việc nhân đức không nhường ai", không chút nghĩ ngợi gì, lập tức cúi người xuống, muốn cầm lấy cái quả chùy. Không ngờ cái chùy cái nặng quá mức tưởng tượng của Pagliuca, hắn cố gắng thế nào nó cũng cứ bất động, không chút xê dịch.
Ban đầu dùng một cánh tay, sau đó dùng hai cánh tay… Thế nhưng hắn dùng sức mãi mà vẫn khẳng khác nào chuồn chuồn lay đá, quả chùy kia vẫn trơ ra, chẳng mảy may động đậy.
Pagliuca sử dụng toàn lực, ngay cả mặt cũng đỏ lên, thế nhưng vẫn như cũ, không cách nào thành công. Sau cùng đành phải hậm hực đứng lên, mặt cũng nóng ran. Vốn là một bảo bối hàng xịn như vậy, ai dè ngay cả cầm lên hắn cũng không làm nổi! Đã vậy còn “biểu diễn” trước mặt bao nhiêu Long tộc như vậy… Thật mất mặt!!!
Nhưng kỳ quái là những trưởng lão long tộc kia lại không hề có vẻ gì ngạc nhiên, giống như việc Pagliuca không cầm nổi quả chùy ấy là một việc bình thường như cân đường hộp sữa vậy!
Paergelisi chậm rãi nói: “Ngươi không cầm nổi cũng là điều bình thường. Dưới tình huống bình thường, chỉ có cường giả đã vượt qua cấp bán thần mới cầm được nó. Tuy nhiên cũng không cách nào phát huy được uy lực chân chính của Lôi Đình chùy, bao gồm cả ta- mang Long Hoàng bên trong ... Phương pháp duy nhất chính là đốt cháy lực lượng huyết mạch, như vậy mới có được sự thừa nhận của nó.”
Đốt cháy lực lượng huyết mạch cùng với kiểu “trích máu nhận thân” (cắt máu nhận người thân) bình thường không giống nhau. Phương pháp này đòi hỏi phải đem máu toàn thân chảy ngược lại, đồng thời kích hoạt huyết mạch ẩn giấu, cũng chính là lực truyền thừa mạnh nhất. Phương pháp này hiển nhiên là vô cùng nguy hiểm, nhẹ thì cũng tổn thương nguyên khí, nặng thì có thể trọng thương, thậm chí là hôn mê.
“Tất cả long tộc trong long cốc cũng đều không được nó thừa nhận?” Độc mão long đại gia không phải kẻ ngốc, nghe vậy đã lập tức hiểu ra vài phần.
Paergelisi nhún vai, đưa ra câu trả lời chính xác: “Chủ nhân trước kia của thần khí này chính là Độc mão long.”
Độc mão long là một loại hiếm thấy trong long tộc, cũng giống như tiên nữ long vậy, cho nên Pagliuca chợt hiểu. Hắn gật đầu, hít sâu một hơi, khắp người bắt đầu tuôn trào lực lượng: Không phải là đốt cháy lực lượng huyết mạch sao? Vì thần khí và bảo tàng thân yêu, ca ca đây sẽ liều mình! Ừm.. nếu cố không nổi sẽ để tên nhân loại kia cấp cho một bình Hồi sinh dược là được!
Độc mão long đại gia đưa mắt ra hiệu cho tiểu Betty an tâm. Sau đó bắt đầu lưu động đảo nghịch huyết mạch toàn thân, trên người lập tức hiện lên vô số các dòng chảy, nhìn rất đáng sợ.
Pagliuca một lần nữa ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy Lôi Đình chùy. Khi tay Độc mão long vừa chạm vào, thần khí lập tức xuất hiện vầng hào quang, sau đó phần tay cầm kia được nâng lên chậm rãi.
Đôi mắt màu vàng của Paergelisi sáng rực lên, không chỉ Long Hoàng, Meiliya và mấy trưởng lão kia cũng có sự biến chuyển trên khuôn mặt.
Pagliuca cũng không dễ dàng gì, biểu hiện trên mặt xem ra đang rất cố sức, giống như tay cầm kia nặng cả ngàn cân vậy. Huyết dịch trên người Độc mão long chảy ngược càng lúc càng nhanh, cuối cùng khi lên tới đỉnh điểm thì “Phụt!” một tiếng, một dòng máu tươi phá tung lớp da, ào ào chảy ra ngoài.
Dòng máu màu xanh lục của Độc mão long chảy tới đâu, mặt đất lập tức bị ăn mòn thành vô số hang hốc nhỏ, bản thân Paliuca cũng biến thành một “người máu” màu xanh. Thế nhưng máu xanh đó rơi vào trên Lôi Đình chùy lại giống như gặp phải bọt biển, đều bị hấp thụ hết.
“Pagliuca…” Giọng nói run rẩy của Luobe vang lên.
Nghe được giọng nói của tiểu Betty, tinh thần Paliuca chợt biến động. Hắn thản nhiên không thèm để ý máu tươi đang ào ào phun ra kia nữa, gầm lên một tiếng, hai tay phát ra toàn lực, đem cả tay cầm cùng quả chùy nanh sói kia nhấc lên! Toàn bộ Lôi Đình chùy phát ra vô số tia lửa điện màu đen.
Lúc toàn bộ chùy kia nâng lên, Pagliuca kinh ngạc cảm giác quả chùy trong tay bỗng dưng nhẹ hẳn lên, bèn đổi từ cầm hay tay sang một tay. Sau khi dùng tay phải cầm chắc chùy rồi, Độc mão long liền thử khua khoắng, vô số tia lửa điện màu đen vạch ra trong không trung từng quỹ tích đáng sợ, cả đại sảnh cũng rung động, lung lay theo.
Nhìn bộ dạng Pagliuca khua khoắng Lôi Đình chùy, Long Hoàng Paergelesi không tự chủ dựng thẳng người lên, hai mắt lộ ra vẻ kích động. Meiliya và các vị trưởng lão cùng dồn dập gật đầu.
Đợi đến lúc Độc mão long dừng việc đốt cháy huyết mạch lại, cảm giác chùy trên tay lại lần nữa trở về siêu nặng. Tuy không đến mức cầm không nổi như trước kia nữa, nhưng chỉ có thể cố gắng cầm lên bằng một tay, không thể tự nhiên chuyển động nữa.
“Bang!” một tiếng, Pagliuca ném Lôi Đình chùy xuống đất, lập tức uống một bình thuốc chữa thương cấp tông sư mà Trần Duệ ném qua. Sau đó quay lại nói với Long Hoàng: “Bệ hạ, cái này hẳn là ta đủ tư cách rồi chứ?”
“Đương nhiên!” Paergelisi không hề che giấu cảm xúc khác thường trong ánh mắt. “Thật ra hiện tại thực lực của ngươi và huyết mạch dung hợp không tương xứng, cho nên mới không thể ứng dụng tự nhiên thần khí được. Chỉ cần ngươi đạt tới bán thần, hoặc là hoàn toàn dung lực lượng truyền thừa huyết mạch, lúc ấy lập tức có thể phát huy uy lực chân chính của Lôi Đình chùy.”
“Nói như vậy, ta có thể lấy Lôi Đình chùy và bảo tàng trong chiếc nhẫn?” Độc mão long đại gia lộ ra vẻ tham tiền, mắt cũng biến thành hình hắc tinh tệ, ngay cả máu tươi đang ướt đẫm thân người cũng chẳng buồn lau chùi!
“Đương nhiên, con trai của Kyle Lei Yaluo!” Nụ cười trên mặt Paergelisi tăng thêm mấy phần thân thiết.
“Cái gì?” Bàn tay đang vươn tới chiếc nhẫn của Độc mão long đột nhiên khựng lại, chậm rãi đứng lên, nhìn vào Long Hoàng: “Vậy là ý gì?”
“Chính là điều ngươi đang nghĩ. Kyle Lei Yaluo Terry Syrah Londo Artes là tên đầy đủ của cha ngươi.”
“Terry Syrah Londo Artes?” Pagliuca đưa ngón tay cái vểnh lên: “Ngài nhầm lẫn gì rồi phải không? Họ của bổn đại gia là Sandro Archer Er Kasi!”
“Sandro Archer Er Kasi? Đây là họ của long tộc thu dưỡng ngươi?” Đối với sự vô lễ của Pagliuca, Long Hoàng cũng không giận, ngược lại còn nhẫn nại giải thích: “Kyle Lei Yaluo Terry Syrah Londo Artes là trưởng lão long tộc, cũng là dũng sỹ trứ danh của long tộc. Hắn đối với ta là quan hệ giống như tay và chân, là huynh đệ, chiến hữu gắn bó nhất của ta. Hắn mới là người cha đích thực của ngươi. Lôi Đình chùy chính mà minh chứng tốt nhất! Ngoài hậu duệ của hắn, không có người nào có được huyết mạch truyền thừa của thần khí này!”
Pagliuca cười lạnh nói: “Ta là long tộc ma giới, cái người tên Kyle Lei gì gì đó mà ngài nói, không phải chính là trưởng lão long cốc sao? Ta làm sao có thể là hậu duệ của hắn??”
“Là Kyle Lei Yaluo!” Long Hoàng trịnh trọng sửa lời, lại nói: “Cha ruột của ngươi năm đó đã từng đến ma giới tu hành. Khi trở về mặt đất đã nói với ta rằng hắn từng lưu lại hậu duệ ở ma giới. Đáng tiếc là sau đó cha ngươi đã qua đời trong một trận chiến.. Hắn cũng không có con cái nào khác, vì vậy ta đành đứng ra bảo quản Lôi Đình chùy và di sản hắn để lại. Tuổi của ngươi cộng thêm huyết mạch có thể kích họat Lôi Đình chùy đã khẳng định ngươi chính là đứa con lưu tại ma giới của Kyle Lei Yaluo! Long tộc ngay từ khi sinh ra đã có ưu thế lực lượng hơn xa người thường cùng cấp. Thế nhưng mối lần muốn vượt cấp lại khó khăn hơn người thường rất nhiều. May mà chúng ta có thời gian lâu dài, một khi đã đột phá, lực lượng lại lần nữa vượt xa cường giả cùng cấp. Dựa vào tuổi của ngươi hiện tại mà hiện tại đã đạt tới thực lực quốc độ cấp. Tuy so sánh không hơn được Lola, nhưng cũng là có thể coi là thiên tài ưu tú, tất cả ngươi đều được kế thừa của cha ngươi, bao gồm cả thần khí, của cải và chức vị trưởng lão. Ta thật sự rất vui mừng.. Cuối cùng Lôi Đình chùy đã có chủ nhân mới. Long cốc chúng ta cũng hoan nghênh một vị trưởng lão đầy tài năng – con trai của Kyle Lei Yaluo!”
“Long cốc trưởng lão? Ta á?” Pagliuca ngẩn cười.
Ngay sau đó đột nhiên cười phá lên: “Nếu như chỉ tặng không thần khí và nhẫn, đương nhiên ta sẽ không từ chối. Nhưng cái chức trưởng lão long cốc thì thôi đi. Còn về Kyle Lei Yaluo Terry Syrah Londo Artes kia rốt cuộc là ai, ta không biết, nói cách khác, không có chút liên quan nào đến ta cả! Ta chính là Pagliuca Sandro Archer Er Kasi! Dòng họ của bổn đại gia chính là Sandro Archer Er Kasi! Hiện tại là nó! Tương lai vẫn là nó!”
Trần Duệ nhìn đến gương mặt cười pha lẫn tức giận của Pagliuca, chợt hiểu ra rất nhiều.
"Ta vừa xuất thế, ngoài vỏ trứng, không thấy được cái gì nữa."
“Mấy năm nay, người thân không có, kẻ thù ngược lại không ít.”
“Cự long không cần có bạn bè, đặc biệt là Độc mão long. Ngươi xem quá thần có bạn bè sao? Những kẻ khác chỉ cần phải kính ngưỡng và sợ sệt là được rồi, cần gì phải có những mối quan hệ vô vị kia chứ!”
Nếu như Pagliuca không có gặp được nhân loại này, sau đó phát sinh một lọat những thay đổi, hoặc là nói hắn vĩnh viễn không có người thân, không có bạn bè, chỉ là một Độc mão long cô độc.
“Kyle Lei Yaluo là cha ngươi! Đây là điều không có gì phải nghi ngờ!” Paergelisi lắc đầu: “Ta không cần biết ngươi đã từng trải qua những gì, dù ngươi thực sự không nguyện ý tiếp nhận chuyện này, nhưng ngươi không có cách nào thay đổi được nó, không thể lừa gạt chính mình.”
“Thật xin lỗi, ta đã phụ lòng tốt của Long Hoàng bệ hạ.” Pagliuca lạnh lùng nói: “Ta là loại cô hồn dã quỷ, làm sao có tư cách trèo cao tới cửa nhà danh môn thế này! Tiểu Betty, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, cũng chẳng thèm nhìn đến Lôi Đình chùy và nhẫn lục bảo thạch vẫn nằm dưới đất nữa, kéo tay Luobei tiến ra phía ngoài.
Mắt Paergelisi lóe lên ánh sáng, một lực lượng vô hình hướng ra phía cửa chính. Pagliuca và Luobei bỗng dưng không cách nào bước lên trước nửa bước.
“Nếu hôm nay ngươi có thể đi qua cánh cửa này, không những có thể mang đi thần khí và nhẫn, tất cả những việc còn lại, ta đều sẽ không ép buộc ngươi!” Giọng nói nghiêm túc của Long Hoàng vang lên: “Còn nếu ngươi không làm được, liền ở lại long cốc mà tự vấn, chúng ta sẽ nói chuyện lại sau. Ta quyết không thể để hậu duệ duy nhất của huynh đệ mình phạm phải sai lầm ngu ngốc như thế được!”
Vừa lúc đó, lực lượng vô hình kia lại đột nhiên tan biến.
Thân hình Trần Duệ hiện ra ngay phía sau lưng Pagliuca: “Các ngươi đi trước đi!”
Độc mão long nở nụ cười, là nụ cười chân thật từ đáy lòng hắn. Hắn hiểu rõ nhân loại giảo họat này, hắn nhất định có kế hoạch rồi. Nghĩ vậy, Pagliuca lập tức mang theo Luobei bước nhanh ra cửa.
Không cần phải khách khí thừa thãi, chỉ có tin tưởng giao tính mệnh cho phía sau.
“Tiểu Betty….”
“Hả?”
“Không có gì..”
Một đầu là thanh đoản côn làm tay cầm, đầu còn lại là quả chùy nanh sói to lớn, ở giữa được liên kết bằng dây xích.
Đây là một loại vũ khí hạng nặng gọi là liên tử chùy, hay còn gọi là quả đập.
Cái quả đập này nặng khủng khiếp, lúc nó rơi xuống đất đã để lại trên nền đất kiên cố một hố lõm sâu.
“Đúng là đồ xịn…” Độc mão long đại gia vừa trông thấy lập tức mắt sáng như đèn pha. Cẩn thận suy nghĩ một chút: ừm.. vừa xong Paergelisi đã tặng cho Isabella một mảnh vảy thánh ngụy thần cấp, như vậy… Mắt Pagliuca lại lóe lên: Chẳng lẽ bảo bối này là muốn tặng cho bổn đại gia ta đây?? Xem ra cái tên nhân loại giảo họat kia cũng tinh mắt đấy.
“Đây là một thần khí rất mạnh, gọi là Lôi Đình chùy, tuy chỉ là thần khí sơ giai, nhưng uy lực vô cùng lớn.” Vừa nói xong, trên tay Paergelisi lại xuất hiện thêm một chiếc nhẫn khảm lục bảo thạch vòng quanh, hắn tiếp lời: “Nếu như ngươi có thể nắm được nó, không chỉ có được thần khí này, còn có thể giành được quyền kế thừa bảo bối cực phẩm của bảo tàng bên trong cái nhẫn này nữa!”
Dứt lời, cái nhẫn kia cũng bay đến chỗ Lôi Đình chùy đang nằm trên mặt đất.
Đã được thần khí, lại còn thêm bảo tàng cực lớn?? Pagliuca còn tưởng mình nghe nhầm! Làm sao mà cự long của thế giới mặt đất đều hào phóng như vậy cơ chứ?! Chẳng lẽ họ quên hết các “đức tính tốt đẹp” của lão tổ tông truyền lại như “Vắt cổ chày ra nước”, “làm giàu phải bất nhân”… mất rồi?
Phát huy truyền thống tinh thần vơ vét của cải của lão tổ tông, Độc mão long đại gia xưa nay vốn tâm niệm "việc nhân đức không nhường ai", không chút nghĩ ngợi gì, lập tức cúi người xuống, muốn cầm lấy cái quả chùy. Không ngờ cái chùy cái nặng quá mức tưởng tượng của Pagliuca, hắn cố gắng thế nào nó cũng cứ bất động, không chút xê dịch.
Ban đầu dùng một cánh tay, sau đó dùng hai cánh tay… Thế nhưng hắn dùng sức mãi mà vẫn khẳng khác nào chuồn chuồn lay đá, quả chùy kia vẫn trơ ra, chẳng mảy may động đậy.
Pagliuca sử dụng toàn lực, ngay cả mặt cũng đỏ lên, thế nhưng vẫn như cũ, không cách nào thành công. Sau cùng đành phải hậm hực đứng lên, mặt cũng nóng ran. Vốn là một bảo bối hàng xịn như vậy, ai dè ngay cả cầm lên hắn cũng không làm nổi! Đã vậy còn “biểu diễn” trước mặt bao nhiêu Long tộc như vậy… Thật mất mặt!!!
Nhưng kỳ quái là những trưởng lão long tộc kia lại không hề có vẻ gì ngạc nhiên, giống như việc Pagliuca không cầm nổi quả chùy ấy là một việc bình thường như cân đường hộp sữa vậy!
Paergelisi chậm rãi nói: “Ngươi không cầm nổi cũng là điều bình thường. Dưới tình huống bình thường, chỉ có cường giả đã vượt qua cấp bán thần mới cầm được nó. Tuy nhiên cũng không cách nào phát huy được uy lực chân chính của Lôi Đình chùy, bao gồm cả ta- mang Long Hoàng bên trong ... Phương pháp duy nhất chính là đốt cháy lực lượng huyết mạch, như vậy mới có được sự thừa nhận của nó.”
Đốt cháy lực lượng huyết mạch cùng với kiểu “trích máu nhận thân” (cắt máu nhận người thân) bình thường không giống nhau. Phương pháp này đòi hỏi phải đem máu toàn thân chảy ngược lại, đồng thời kích hoạt huyết mạch ẩn giấu, cũng chính là lực truyền thừa mạnh nhất. Phương pháp này hiển nhiên là vô cùng nguy hiểm, nhẹ thì cũng tổn thương nguyên khí, nặng thì có thể trọng thương, thậm chí là hôn mê.
“Tất cả long tộc trong long cốc cũng đều không được nó thừa nhận?” Độc mão long đại gia không phải kẻ ngốc, nghe vậy đã lập tức hiểu ra vài phần.
Paergelisi nhún vai, đưa ra câu trả lời chính xác: “Chủ nhân trước kia của thần khí này chính là Độc mão long.”
Độc mão long là một loại hiếm thấy trong long tộc, cũng giống như tiên nữ long vậy, cho nên Pagliuca chợt hiểu. Hắn gật đầu, hít sâu một hơi, khắp người bắt đầu tuôn trào lực lượng: Không phải là đốt cháy lực lượng huyết mạch sao? Vì thần khí và bảo tàng thân yêu, ca ca đây sẽ liều mình! Ừm.. nếu cố không nổi sẽ để tên nhân loại kia cấp cho một bình Hồi sinh dược là được!
Độc mão long đại gia đưa mắt ra hiệu cho tiểu Betty an tâm. Sau đó bắt đầu lưu động đảo nghịch huyết mạch toàn thân, trên người lập tức hiện lên vô số các dòng chảy, nhìn rất đáng sợ.
Pagliuca một lần nữa ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy Lôi Đình chùy. Khi tay Độc mão long vừa chạm vào, thần khí lập tức xuất hiện vầng hào quang, sau đó phần tay cầm kia được nâng lên chậm rãi.
Đôi mắt màu vàng của Paergelisi sáng rực lên, không chỉ Long Hoàng, Meiliya và mấy trưởng lão kia cũng có sự biến chuyển trên khuôn mặt.
Pagliuca cũng không dễ dàng gì, biểu hiện trên mặt xem ra đang rất cố sức, giống như tay cầm kia nặng cả ngàn cân vậy. Huyết dịch trên người Độc mão long chảy ngược càng lúc càng nhanh, cuối cùng khi lên tới đỉnh điểm thì “Phụt!” một tiếng, một dòng máu tươi phá tung lớp da, ào ào chảy ra ngoài.
Dòng máu màu xanh lục của Độc mão long chảy tới đâu, mặt đất lập tức bị ăn mòn thành vô số hang hốc nhỏ, bản thân Paliuca cũng biến thành một “người máu” màu xanh. Thế nhưng máu xanh đó rơi vào trên Lôi Đình chùy lại giống như gặp phải bọt biển, đều bị hấp thụ hết.
“Pagliuca…” Giọng nói run rẩy của Luobe vang lên.
Nghe được giọng nói của tiểu Betty, tinh thần Paliuca chợt biến động. Hắn thản nhiên không thèm để ý máu tươi đang ào ào phun ra kia nữa, gầm lên một tiếng, hai tay phát ra toàn lực, đem cả tay cầm cùng quả chùy nanh sói kia nhấc lên! Toàn bộ Lôi Đình chùy phát ra vô số tia lửa điện màu đen.
Lúc toàn bộ chùy kia nâng lên, Pagliuca kinh ngạc cảm giác quả chùy trong tay bỗng dưng nhẹ hẳn lên, bèn đổi từ cầm hay tay sang một tay. Sau khi dùng tay phải cầm chắc chùy rồi, Độc mão long liền thử khua khoắng, vô số tia lửa điện màu đen vạch ra trong không trung từng quỹ tích đáng sợ, cả đại sảnh cũng rung động, lung lay theo.
Nhìn bộ dạng Pagliuca khua khoắng Lôi Đình chùy, Long Hoàng Paergelesi không tự chủ dựng thẳng người lên, hai mắt lộ ra vẻ kích động. Meiliya và các vị trưởng lão cùng dồn dập gật đầu.
Đợi đến lúc Độc mão long dừng việc đốt cháy huyết mạch lại, cảm giác chùy trên tay lại lần nữa trở về siêu nặng. Tuy không đến mức cầm không nổi như trước kia nữa, nhưng chỉ có thể cố gắng cầm lên bằng một tay, không thể tự nhiên chuyển động nữa.
“Bang!” một tiếng, Pagliuca ném Lôi Đình chùy xuống đất, lập tức uống một bình thuốc chữa thương cấp tông sư mà Trần Duệ ném qua. Sau đó quay lại nói với Long Hoàng: “Bệ hạ, cái này hẳn là ta đủ tư cách rồi chứ?”
“Đương nhiên!” Paergelisi không hề che giấu cảm xúc khác thường trong ánh mắt. “Thật ra hiện tại thực lực của ngươi và huyết mạch dung hợp không tương xứng, cho nên mới không thể ứng dụng tự nhiên thần khí được. Chỉ cần ngươi đạt tới bán thần, hoặc là hoàn toàn dung lực lượng truyền thừa huyết mạch, lúc ấy lập tức có thể phát huy uy lực chân chính của Lôi Đình chùy.”
“Nói như vậy, ta có thể lấy Lôi Đình chùy và bảo tàng trong chiếc nhẫn?” Độc mão long đại gia lộ ra vẻ tham tiền, mắt cũng biến thành hình hắc tinh tệ, ngay cả máu tươi đang ướt đẫm thân người cũng chẳng buồn lau chùi!
“Đương nhiên, con trai của Kyle Lei Yaluo!” Nụ cười trên mặt Paergelisi tăng thêm mấy phần thân thiết.
“Cái gì?” Bàn tay đang vươn tới chiếc nhẫn của Độc mão long đột nhiên khựng lại, chậm rãi đứng lên, nhìn vào Long Hoàng: “Vậy là ý gì?”
“Chính là điều ngươi đang nghĩ. Kyle Lei Yaluo Terry Syrah Londo Artes là tên đầy đủ của cha ngươi.”
“Terry Syrah Londo Artes?” Pagliuca đưa ngón tay cái vểnh lên: “Ngài nhầm lẫn gì rồi phải không? Họ của bổn đại gia là Sandro Archer Er Kasi!”
“Sandro Archer Er Kasi? Đây là họ của long tộc thu dưỡng ngươi?” Đối với sự vô lễ của Pagliuca, Long Hoàng cũng không giận, ngược lại còn nhẫn nại giải thích: “Kyle Lei Yaluo Terry Syrah Londo Artes là trưởng lão long tộc, cũng là dũng sỹ trứ danh của long tộc. Hắn đối với ta là quan hệ giống như tay và chân, là huynh đệ, chiến hữu gắn bó nhất của ta. Hắn mới là người cha đích thực của ngươi. Lôi Đình chùy chính mà minh chứng tốt nhất! Ngoài hậu duệ của hắn, không có người nào có được huyết mạch truyền thừa của thần khí này!”
Pagliuca cười lạnh nói: “Ta là long tộc ma giới, cái người tên Kyle Lei gì gì đó mà ngài nói, không phải chính là trưởng lão long cốc sao? Ta làm sao có thể là hậu duệ của hắn??”
“Là Kyle Lei Yaluo!” Long Hoàng trịnh trọng sửa lời, lại nói: “Cha ruột của ngươi năm đó đã từng đến ma giới tu hành. Khi trở về mặt đất đã nói với ta rằng hắn từng lưu lại hậu duệ ở ma giới. Đáng tiếc là sau đó cha ngươi đã qua đời trong một trận chiến.. Hắn cũng không có con cái nào khác, vì vậy ta đành đứng ra bảo quản Lôi Đình chùy và di sản hắn để lại. Tuổi của ngươi cộng thêm huyết mạch có thể kích họat Lôi Đình chùy đã khẳng định ngươi chính là đứa con lưu tại ma giới của Kyle Lei Yaluo! Long tộc ngay từ khi sinh ra đã có ưu thế lực lượng hơn xa người thường cùng cấp. Thế nhưng mối lần muốn vượt cấp lại khó khăn hơn người thường rất nhiều. May mà chúng ta có thời gian lâu dài, một khi đã đột phá, lực lượng lại lần nữa vượt xa cường giả cùng cấp. Dựa vào tuổi của ngươi hiện tại mà hiện tại đã đạt tới thực lực quốc độ cấp. Tuy so sánh không hơn được Lola, nhưng cũng là có thể coi là thiên tài ưu tú, tất cả ngươi đều được kế thừa của cha ngươi, bao gồm cả thần khí, của cải và chức vị trưởng lão. Ta thật sự rất vui mừng.. Cuối cùng Lôi Đình chùy đã có chủ nhân mới. Long cốc chúng ta cũng hoan nghênh một vị trưởng lão đầy tài năng – con trai của Kyle Lei Yaluo!”
“Long cốc trưởng lão? Ta á?” Pagliuca ngẩn cười.
Ngay sau đó đột nhiên cười phá lên: “Nếu như chỉ tặng không thần khí và nhẫn, đương nhiên ta sẽ không từ chối. Nhưng cái chức trưởng lão long cốc thì thôi đi. Còn về Kyle Lei Yaluo Terry Syrah Londo Artes kia rốt cuộc là ai, ta không biết, nói cách khác, không có chút liên quan nào đến ta cả! Ta chính là Pagliuca Sandro Archer Er Kasi! Dòng họ của bổn đại gia chính là Sandro Archer Er Kasi! Hiện tại là nó! Tương lai vẫn là nó!”
Trần Duệ nhìn đến gương mặt cười pha lẫn tức giận của Pagliuca, chợt hiểu ra rất nhiều.
"Ta vừa xuất thế, ngoài vỏ trứng, không thấy được cái gì nữa."
“Mấy năm nay, người thân không có, kẻ thù ngược lại không ít.”
“Cự long không cần có bạn bè, đặc biệt là Độc mão long. Ngươi xem quá thần có bạn bè sao? Những kẻ khác chỉ cần phải kính ngưỡng và sợ sệt là được rồi, cần gì phải có những mối quan hệ vô vị kia chứ!”
Nếu như Pagliuca không có gặp được nhân loại này, sau đó phát sinh một lọat những thay đổi, hoặc là nói hắn vĩnh viễn không có người thân, không có bạn bè, chỉ là một Độc mão long cô độc.
“Kyle Lei Yaluo là cha ngươi! Đây là điều không có gì phải nghi ngờ!” Paergelisi lắc đầu: “Ta không cần biết ngươi đã từng trải qua những gì, dù ngươi thực sự không nguyện ý tiếp nhận chuyện này, nhưng ngươi không có cách nào thay đổi được nó, không thể lừa gạt chính mình.”
“Thật xin lỗi, ta đã phụ lòng tốt của Long Hoàng bệ hạ.” Pagliuca lạnh lùng nói: “Ta là loại cô hồn dã quỷ, làm sao có tư cách trèo cao tới cửa nhà danh môn thế này! Tiểu Betty, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, cũng chẳng thèm nhìn đến Lôi Đình chùy và nhẫn lục bảo thạch vẫn nằm dưới đất nữa, kéo tay Luobei tiến ra phía ngoài.
Mắt Paergelisi lóe lên ánh sáng, một lực lượng vô hình hướng ra phía cửa chính. Pagliuca và Luobei bỗng dưng không cách nào bước lên trước nửa bước.
“Nếu hôm nay ngươi có thể đi qua cánh cửa này, không những có thể mang đi thần khí và nhẫn, tất cả những việc còn lại, ta đều sẽ không ép buộc ngươi!” Giọng nói nghiêm túc của Long Hoàng vang lên: “Còn nếu ngươi không làm được, liền ở lại long cốc mà tự vấn, chúng ta sẽ nói chuyện lại sau. Ta quyết không thể để hậu duệ duy nhất của huynh đệ mình phạm phải sai lầm ngu ngốc như thế được!”
Vừa lúc đó, lực lượng vô hình kia lại đột nhiên tan biến.
Thân hình Trần Duệ hiện ra ngay phía sau lưng Pagliuca: “Các ngươi đi trước đi!”
Độc mão long nở nụ cười, là nụ cười chân thật từ đáy lòng hắn. Hắn hiểu rõ nhân loại giảo họat này, hắn nhất định có kế hoạch rồi. Nghĩ vậy, Pagliuca lập tức mang theo Luobei bước nhanh ra cửa.
Không cần phải khách khí thừa thãi, chỉ có tin tưởng giao tính mệnh cho phía sau.
“Tiểu Betty….”
“Hả?”
“Không có gì..”
/1093
|