Trong phòng phế mỏ.
Sách lược Trần Duệ đưa ra rất hiệu quả, chính giữa căn phòng đen kịt một mảng khiến công kích từ xa của Argus đã mất đi uy lực, mà hỏa diễm trên mình hai người lại vừa vặn trở thành mục tiêu tập kích.
Argus phản ứng rất nhanh, cũng không vì đang ở trong bóng tối mà ngừng lại, trong nháy mắt đã di động rút về khu vực trước cửa lớn. Leela không nhúc nhích. Nàng ta cười lạnh một tiếng, ma hỏa trên người dần dần dập tắt, biến mất trong bóng đêm.
“Hừ, tên ngu ngốc này biến khéo thành vụng, lại dám ở trong bóng tối cùng Leela chiến đấu”
Argus tự nhủ một câu, tuy trong tay phi liêm vẫn không hề buông lỏng nhưng đối với Leela hiển nhiên tin tưởng mười phần.
Trần Duệ lập tức bắt đầu cảm nhận được vì đâu mà Argus tin tưởng như thế. Tuy đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng Leela lại không bị ảnh hưởng chút nào. Hành động của nàng càng thêm mau lẹ và chuẩn xác, cảm giác giống như sống nhờ vào bóng tối vậy.
Bình thường công kích của Leela vốn đã quỷ dị không ít rồi, nay lại có thêm bóng tối che chở, sợ rằng tới hơi thở nàng cũng không để lộ ra thì khó mà đề phòng đây.
Chỉ mới vài phút thôi mà cái loại thân ảnh quỷ mị này đã khiến cho Trần Dụê cảm thấy ăn không tiêu, chưa chi đã trúng mấy đao. Nếu như đèn lồng thiết ma pháp không bị dập tắt, hắn còn có thể ứng phó được. Hôm nay cuối cùng cũng biết được thế nào là cảm giác tự mua dây buộc mình. Trần Dụê biết không thể để tiếp tục như vậy nên thừa dịp Argus còn đang ở phía xa, Leela bị tách ra phải nắm ngay cơ hội giải quyết một lần, nếu không đến cuối cùng người thất bại nhất định sẽ là hắn.
Trong mắt Leela, theo thời gian trôi qua, phản ứng của tên địch nhân này tựa hồ bởi vì thương thế mà càng ngày càng thêm chậm chạp, càng khó phán đoán được chuẩn xác vị trí của nàng. Lại một dòng khí lưu biến hoá từ dưới xương sườn truyền đến, lần này tên địch nhân phản ứng rõ ràng chậm đi nửa nhịp. Hắn kêu lên một tiếng thảm thiết khi bị dao dâm trúng, tay giơ lên làm thành hình chưởng, hướng về phía bị tập kích mà chém tới. Leela không biết chiêu đó là phô trương thanh thế, nghĩ tới lúc trước cái chiêu thức thần bí kia quả thực đáng sợ nên nàng mặc kệ dao gâm chưa rút ra, lách mình thối lui.
Ngờ đâu tên địch nhân này chẳng qua là vì không có mục tiêu nên điên cuồng chém loạn một phen, đúng là bệnh tâm thần. Leela lập tức biết rằng vừa rồi một kích kia đã làm đối phương bị thương nặng. Âm thầm cười lạnh, nang liền giả thoáng vung ra một đòn hấp dẫn sự chú ý của đối phương, sau đó lại dùng loại thân pháp quỷ mị vòng ra sau lưng mà đâm toàn lực. Lúc này địch nhân giống như vẫn còn chưa tỉnh, cặp môi đỏ mọng của nữ đại ác ma có chút nhếch lên, lộ ra một thoáng nụ cười khát máu.
Bên ngoài Argus nghe ra tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng quát cũng không phải giọng của Leela, trong nội tâm lại càng thêm chắc chắn. Kêu lên:
“Leela, nhớ rõ lưu lại người sống, bất quá trước tiên đem tứ chi của hắn tháo hết xuống.”
Ngay tại lúc Argus lên tiếng, Leela chỉ cảm thấy ngực mình lành lạnh, tình thế khiến cho công kích mãnh liệt buộc phải dừng lại. Dao gâm trong tay chỉ kịp đâm vào ba phân, liền cúi đầu xuống nhìn ngực, trên mặt lộ ra vẻ không thể nào tưởng tượng được. Đâm vào ngực nàng chính là một thanh dao gâm hai đầu, cũng chính là vũ khí của nàng. Con dao găm đó giờ đã xuyên thủng trái tim nàng, mà người giữ đầu dao găm chính là Trần Duệ.
Trong mắt Leela, vừa rồi trong khoảng khắc cực ngắn đó, tên địch nhân này đã dùng tốc độ vượt quá tưởng tượng mà rút dao gâm dưới xương sườn ra, nhanh như chớp quay lại đâm một phát vô cùng chính xác và tỉnh táo vào giữa ngực nàng. Đâu còn cái bộ dáng chậm chạp hay điên cuồng kia nữa? Hóa ra tên địch nhân này quả thực trước giờ đều có thể xác định chính xác động tác của nàng, vừa rồi chẳng qua là dụ địch mà thôi.
Leela dùng hết chút khí lực cuối cùng mà hét lớn một tiếng, trong tay phát lực như muốn đồng quy vu tẫn. Trần Duệ đã trước một bước rút thanh dao gâm trước ngực nàng ra, lực lượng tưởng như còn sót lại đều bị rút sạch, cả người hắn tê liệt ngã xuống mặt đất.
“Leela”
Argus rốt cục cũng phát hiện ra điều dị thường nên lớn tiếng hô một câu. Tay hắn nắm chặt phi liêm, trên người ra sức chuẩn bị bộc phát lực lượng, từng bước cẩn thận di chuyển lại gần. Nhưng hắn không biết rằng trong bóng tối có một bàn tay đã mở ra năm ngón nhắm ngay vào hắn.
Trần Duệ đang chờ đợi Argus tới gần, vận sức chờ phát động Cực Quang Đạn. Bỗng nhiên Giải tích nhãn bên trong truyền đến nhắc nhở. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì thân thể bất ngờ bị quấn chặt lấy, một luồng hồng quanh chợt ánh lên.
Hóa ra là Leela đang nằm thoi thóp dưới mặt đất nghe được tiếng hô của Argus, cũng không biết đào đâu ra được sức mạng, vì vậy mà liều mình ôm chặt lấy hắn.
“Argus, Thiên Nhận.”
Ma hoả trên người Leela phát ra khiến cho thân thế Trần Duệ hoàn toàn bại lộ trong mắt Argus, đó là do Leela đã đốt hết Sinh Mệnh Hỏa Diễm. Trần Duệ nhất thời không cách nào giãy giụa khỏi trói buộc, nhưng cánh tay vẫn duy trì động tác mở ra thủ chưởng.
Argus bước nhanh tới trước, hét một tiếng lớn, tiếng rít vang lên đầy trời, đúng là không chút do dự mà phát ra “Thiên Nhận”.
Trần Duệ trong mắt hàn quang chợt lóe. Quang cầu trắng xóa cực lớn trong tay hắn phóng ra thần tốc, hướng về phía trước mặt Argus và lao đi. Argus không thể ngờ được đối phương còn có loại sát chiêu này, do vừa rồi đã toàn lực thi triển Thiên Nhận cho nên không còn sức để thi triển Thuấn Di. Bối rối trước việc những phi liêm trước mặt bị Quang cầu cắn nuốt gần hết, hắn đành phải bắt chéo hai tay, liều mạng ra đón đỡ hy vọng sẽ thừa lúc đại chiêu đó suy yếu mà ép nó xuống.
Nhưng mà, ép thế nào cho nó xuống được.
Lực lượng của Trần Duệ hôm nay đã không thể nào so sánh được so với trước kia, tuy cùng là Cao Giai Đại ác ma Sơ đoạn nhưng Argus căn bản không thể nào giống như Micas lúc trước đẩy Cực Quang Đạn bắn qua một bên được. Ánh Ma hỏa ảm đạm cơ hồ bị luồng ánh sáng trắng xoá nuốt trọn, thân thể hắn không tự chủ được mà bị đẩy lùi liên tục, phòng ngự đã dần dần sụp đổ. “Oanh” một tiếng, Cực Quang Đạn đã ép Argus đập vào vách tường phía sau, toàn bộ hầm quặng phế tựa hồ trong phút chốc cũng rung động lắc lư theo.
Ánh sáng trắng xoá rốt cục cũng biến mất. Bức tường thạch bích kia cũng xuất hiện một cái vết tròn lõm to lớn, thân thể mềm liệt của Argus đã dính thật sâu bên trong tường.
Ưu điểm lớn nhất của “Thiên Nhận” chính là tuần hoàn cuồn cuộn công kích liên miên không dứt, thế nhưng lúc này Argus đã bị đánh bại, hiển nhiên không thể nào nhiều lần thu phóng được. Trần Duệ vừa phóng ra Cực Quang Đạn cũng không cách nào tránh né nên hắn bị trúng một thanh trên vai và bị vài đạo quẹt trúng làm bị thương. Còn Leela một mực siết chặt không thả ngược lại trở thành che chắn cho hắn. Sau lưng nàng bị bốn thanh phi liêm cắm vào, ma hoả tắt ngúm, sớm đã không còn sinh cơ.
“Kulia Đại Nhân...... Hai ngày sau sẽ trở về, hắn sẽ vì ta báo......”
Vách tường phía trước truyền đến âm thanh thoi thóp của Argus, lời còn chưa nói hết đã đoạn khí.
Trần Duệ lấy ra một chiếc nhẫn trên ngón tay để chiếu sáng. Đây đúng là cái chiếc nhẫn chiếu sáng được Joseph “cung cấp” cho. Hắn lấy tay nhẹ nhàng tháo Leela ra, để thi thể nàng trên mặt đất. Sau đó, hắn rút phi liêm cắm trên vai mình, rồi cũng đem bốn thanh phi liêm cắm sau lưng Leela nhổ xuống, chậm rãi khép đôi mắt vẫn còn chưa nhắm của nàng.
Trần Duệ cũng không biết vì sao mình lại đi làm cái chuyện dư thừa này, nhưng trong thâm tâm đích thực vì hành động vừa rồi của Leela mà rung động. Kì thực một dao kia trên ngực nàng đã là vết thương chí mạng. Chỉ vì muốn khống chế hắn và bảo vệ Argus nên mới kích ra những giọt Sinh Mệnh lực lượng cuối cùng, làm ra cái quyết định đồng quy vu tẫn kia. Nếu quả thực được lựa chọn, Trần Duệ cũng không muốn động thủ với nữ nhân này, nói chi đến việc giết chết đối phương. Đáng tiếc, hắn không có cơ hội lựa chọn.
Trong chiến đấu, chỉ có mình với địch nhân, cũng chỉ có sinh và tử.
Nàng còn tốt hơn so với tên Argus nhiều. Cái tên đấy vốn không chút do dự mà tung ra sát chiêu Thiên Nhận, trước khi chết ngay đến cả tên của Leela cũng không nhắc đến mà chỉ nói một câu là Kulia sẽ báo thù cho “ta” chứ không phải “chúng ta”.
Nữ đại ác ma...
Nhân sinh chỉ có tình là khó chết.
Có lẽ... có lẽ không có có lẽ...
Trong đầu hắn bất giác xuất hiện một đôi đồng tử đỏ mĩ lệ quen thuộc, như một dòng nước ấm tràn khắp thân thể đang lạnh băng vì mất máu.
Thương thế Trần Duệ lần này so với trận chiến với Micas lúc trước còn nhẹ hơn, chỗ nghiêm trọng nhất là xương sườn dùng để dụ địch kia bị đâm một nhát. Chỉ là tinh lực bị hao tổn tương đối nghiêm trọng. Hiện tại hắn vừa uống xong một lọ thuốc chữa thương, bắt đầu bước đến đánh giá cái động lớn này.
Lúc này đèn lồng ma pháp trên đỉnh đã nát bấy, dựa vào ánh sáng phát ra từ Giới Chỉ có thể quan sát được tầng tầng lớp lớp vô số phế quặng. Trần Duệ tâm niệm vừa động, mở kho trữ vật ra, muốn thu nhập toàn bộ số phế quặng này vào kho, lập tức lần đầu tiên xuất hiện tình trạng chật ních, mà đây đã là thương khố sau khi đã khuếch trương ở cấp “Sát Cảnh”.
Đá quặng trong hầm lớn bỗng dưng trũng xuống mấy mét, nhưng vẫn như trước nhìn không thấy đáy. Cũng không biết cái thứ này đến tột cùng là sâu bao nhiêu.
Đúng lúc này, cửa đá phòng phế mỏ bỗng vang lên một loạt tiếng động, Trần Duệ lập tức mang giới chỉ phát sáng đóng lại. Cửa bị đẩy ra, từ phía bên kia đèn áp tường rọi xuống, lại không thấy người nào, thật lâu sau mới vang lên một thanh âm có chút quen tai truyền đến:
“Chủ nhân, người ở đâu?
Nguyên lai là DiuDiu, Trần Duệ mở lại giới chỉ chiếu sáng, thở dài một hơi:
“DiuDiu, ngươi không sao chứ?”
DiuDiu nghe được thanh âm của hắn, tranh thủ thời gian nhún nhún vài cái hướng chỗ phát ra ánh sáng mà nhảy đến, trên mặt đất lưu lại những thanh âm kì quái, đến trước mặt hắn, vẻ mặt biến thành như muốn tranh công trông rất buồn cười:
“Chủ nhân, DiuDiu thật là lợi hại. DiuDiu đã nuốt hết cái con cẩu hai đầu kia. Chỉ có xương là không thể ăn được, đành phải phun ra”.
Trần Duệ khẽ giật mình, nghĩ đến lúc còn ở rừng rậm Âm Vũ đối phó với cái bộ xương khủng lồ kia, trong lòng có chút sợ hãi:
“Ngươi làm sao mà tìm đến được đây?”
“DiuDiu lúc nãy vừa nuốt chửng cái con cẩu địch nhân kia, không biết như thế nào mà cái mũi trở nên rất linh nhạy, đủ để đánh hơi thấy được mùi của Chủ nhân.”
Mặt DiuDiu bỗng biến thành hình dạng của cái đầu chó, hạ thấp xuống mặt đất ngửi ngửi, dùng đúng thứ ngôn ngữ tay chân huyền diệu nhất mà chứng tỏ năng lực của mình.
Trần Duệ lắp bắp kinh hãi: Nói như vậy, DiuDiu có khả năng đạt được năng lực của đối phương thông qua cắn nuốt, đây thực sự là dị năng của Trái Ác Ma sao? Trách không được đến Long Uy hắn còn có thể phát ra. Xem ra lần này nhặt được một tên người hầu khó lường rồi.
Sâu biến hình mạnh nhất trong lịch sử có khả năng biến thành Ma Thú mạnh nhất.
“DiuDiu, làm tốt lắm, thịt nướng lần sau cũng sẽ không thiếu phần của ngươi.”
DiuDiu nghe xong câu khích lệ của chủ nhân, đắc ý biến ra hai cái tay chống lấy “eo”, miệng mở rộng hết cỡ làm ra bộ dáng tươi cười hết sức khoa trương.
DiuDiu đắc ý một hồi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nói ra:
“Chủ nhân, cửa lớn chắn rất nhiều người... DiuDiu không dám đi ra...”
Một câu nói kia lại làm bại lộ bản tính nhát gan của DiuDiu. Cái gì mà Ma Thú mạnh nhất từ trước đến nay? Xem ra cũng chỉ là gió thoảng mây trôi mà thôi. Trước mắt dù là sâu biến hình mạnh nhất, cũng chỉ là sâu biến hình mà thôi.
Lần này giết chết Leela cùng Argus, cả cái con chó địa ngục ba đầu kia cũng bị DiuDiu nuốt, chỉ sợ là khó có thể nào làm êm chuyện được. Cân nhắc theo lời Argus nói, hai ngày sau Kulia trở về, thực lực tuyệt đối mạnh hơn Leela cùng Argus, ít nhất cũng là lực lượng Cao Giai Ác Ma Trung cấp. Hôm nay thời gian cấp bách, một bên muốn gấp rút tranh thủ thời gian huấn luyện, một bên muốn nghĩ cách chuyển lực chú ý của Kulia sang hướng khác. Hiện còn quá sớm, không thể để liên lụy đến bên mỏ vụ kia.
Lúc trước mấy thủ vệ ở cửa ra vào của hầm chính này đã bị đánh chết, một mạch đuổi sát chỉ có chó địa ngục ba đầu, Leela cùng Argus. Còn những người khác thực lực tương đối yếu kém, lúc chạy đến nơi thì đám người Trần Duệ đã ở sâu bên trong hầm trung tâm, cho nên không có người nào khác nghe hoặc chứng kiến được gì sự việc bên trong.
DiuDiu tò mò nhìn chủ nhân trầm tư một hồi, rõ ràng đem ánh mắt kì dị rơi vào trên người mình, bỗng nhiên có dự cảm không tốt. Chợt hắn nghe được chủ nhân cực kì thâm thúy nói:
“DiuDiu, xem ra đã đến thời điểm ngươi trổ tài năng cũ ra rồi.”
Sách lược Trần Duệ đưa ra rất hiệu quả, chính giữa căn phòng đen kịt một mảng khiến công kích từ xa của Argus đã mất đi uy lực, mà hỏa diễm trên mình hai người lại vừa vặn trở thành mục tiêu tập kích.
Argus phản ứng rất nhanh, cũng không vì đang ở trong bóng tối mà ngừng lại, trong nháy mắt đã di động rút về khu vực trước cửa lớn. Leela không nhúc nhích. Nàng ta cười lạnh một tiếng, ma hỏa trên người dần dần dập tắt, biến mất trong bóng đêm.
“Hừ, tên ngu ngốc này biến khéo thành vụng, lại dám ở trong bóng tối cùng Leela chiến đấu”
Argus tự nhủ một câu, tuy trong tay phi liêm vẫn không hề buông lỏng nhưng đối với Leela hiển nhiên tin tưởng mười phần.
Trần Duệ lập tức bắt đầu cảm nhận được vì đâu mà Argus tin tưởng như thế. Tuy đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng Leela lại không bị ảnh hưởng chút nào. Hành động của nàng càng thêm mau lẹ và chuẩn xác, cảm giác giống như sống nhờ vào bóng tối vậy.
Bình thường công kích của Leela vốn đã quỷ dị không ít rồi, nay lại có thêm bóng tối che chở, sợ rằng tới hơi thở nàng cũng không để lộ ra thì khó mà đề phòng đây.
Chỉ mới vài phút thôi mà cái loại thân ảnh quỷ mị này đã khiến cho Trần Dụê cảm thấy ăn không tiêu, chưa chi đã trúng mấy đao. Nếu như đèn lồng thiết ma pháp không bị dập tắt, hắn còn có thể ứng phó được. Hôm nay cuối cùng cũng biết được thế nào là cảm giác tự mua dây buộc mình. Trần Dụê biết không thể để tiếp tục như vậy nên thừa dịp Argus còn đang ở phía xa, Leela bị tách ra phải nắm ngay cơ hội giải quyết một lần, nếu không đến cuối cùng người thất bại nhất định sẽ là hắn.
Trong mắt Leela, theo thời gian trôi qua, phản ứng của tên địch nhân này tựa hồ bởi vì thương thế mà càng ngày càng thêm chậm chạp, càng khó phán đoán được chuẩn xác vị trí của nàng. Lại một dòng khí lưu biến hoá từ dưới xương sườn truyền đến, lần này tên địch nhân phản ứng rõ ràng chậm đi nửa nhịp. Hắn kêu lên một tiếng thảm thiết khi bị dao dâm trúng, tay giơ lên làm thành hình chưởng, hướng về phía bị tập kích mà chém tới. Leela không biết chiêu đó là phô trương thanh thế, nghĩ tới lúc trước cái chiêu thức thần bí kia quả thực đáng sợ nên nàng mặc kệ dao gâm chưa rút ra, lách mình thối lui.
Ngờ đâu tên địch nhân này chẳng qua là vì không có mục tiêu nên điên cuồng chém loạn một phen, đúng là bệnh tâm thần. Leela lập tức biết rằng vừa rồi một kích kia đã làm đối phương bị thương nặng. Âm thầm cười lạnh, nang liền giả thoáng vung ra một đòn hấp dẫn sự chú ý của đối phương, sau đó lại dùng loại thân pháp quỷ mị vòng ra sau lưng mà đâm toàn lực. Lúc này địch nhân giống như vẫn còn chưa tỉnh, cặp môi đỏ mọng của nữ đại ác ma có chút nhếch lên, lộ ra một thoáng nụ cười khát máu.
Bên ngoài Argus nghe ra tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng quát cũng không phải giọng của Leela, trong nội tâm lại càng thêm chắc chắn. Kêu lên:
“Leela, nhớ rõ lưu lại người sống, bất quá trước tiên đem tứ chi của hắn tháo hết xuống.”
Ngay tại lúc Argus lên tiếng, Leela chỉ cảm thấy ngực mình lành lạnh, tình thế khiến cho công kích mãnh liệt buộc phải dừng lại. Dao gâm trong tay chỉ kịp đâm vào ba phân, liền cúi đầu xuống nhìn ngực, trên mặt lộ ra vẻ không thể nào tưởng tượng được. Đâm vào ngực nàng chính là một thanh dao gâm hai đầu, cũng chính là vũ khí của nàng. Con dao găm đó giờ đã xuyên thủng trái tim nàng, mà người giữ đầu dao găm chính là Trần Duệ.
Trong mắt Leela, vừa rồi trong khoảng khắc cực ngắn đó, tên địch nhân này đã dùng tốc độ vượt quá tưởng tượng mà rút dao gâm dưới xương sườn ra, nhanh như chớp quay lại đâm một phát vô cùng chính xác và tỉnh táo vào giữa ngực nàng. Đâu còn cái bộ dáng chậm chạp hay điên cuồng kia nữa? Hóa ra tên địch nhân này quả thực trước giờ đều có thể xác định chính xác động tác của nàng, vừa rồi chẳng qua là dụ địch mà thôi.
Leela dùng hết chút khí lực cuối cùng mà hét lớn một tiếng, trong tay phát lực như muốn đồng quy vu tẫn. Trần Duệ đã trước một bước rút thanh dao gâm trước ngực nàng ra, lực lượng tưởng như còn sót lại đều bị rút sạch, cả người hắn tê liệt ngã xuống mặt đất.
“Leela”
Argus rốt cục cũng phát hiện ra điều dị thường nên lớn tiếng hô một câu. Tay hắn nắm chặt phi liêm, trên người ra sức chuẩn bị bộc phát lực lượng, từng bước cẩn thận di chuyển lại gần. Nhưng hắn không biết rằng trong bóng tối có một bàn tay đã mở ra năm ngón nhắm ngay vào hắn.
Trần Duệ đang chờ đợi Argus tới gần, vận sức chờ phát động Cực Quang Đạn. Bỗng nhiên Giải tích nhãn bên trong truyền đến nhắc nhở. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì thân thể bất ngờ bị quấn chặt lấy, một luồng hồng quanh chợt ánh lên.
Hóa ra là Leela đang nằm thoi thóp dưới mặt đất nghe được tiếng hô của Argus, cũng không biết đào đâu ra được sức mạng, vì vậy mà liều mình ôm chặt lấy hắn.
“Argus, Thiên Nhận.”
Ma hoả trên người Leela phát ra khiến cho thân thế Trần Duệ hoàn toàn bại lộ trong mắt Argus, đó là do Leela đã đốt hết Sinh Mệnh Hỏa Diễm. Trần Duệ nhất thời không cách nào giãy giụa khỏi trói buộc, nhưng cánh tay vẫn duy trì động tác mở ra thủ chưởng.
Argus bước nhanh tới trước, hét một tiếng lớn, tiếng rít vang lên đầy trời, đúng là không chút do dự mà phát ra “Thiên Nhận”.
Trần Duệ trong mắt hàn quang chợt lóe. Quang cầu trắng xóa cực lớn trong tay hắn phóng ra thần tốc, hướng về phía trước mặt Argus và lao đi. Argus không thể ngờ được đối phương còn có loại sát chiêu này, do vừa rồi đã toàn lực thi triển Thiên Nhận cho nên không còn sức để thi triển Thuấn Di. Bối rối trước việc những phi liêm trước mặt bị Quang cầu cắn nuốt gần hết, hắn đành phải bắt chéo hai tay, liều mạng ra đón đỡ hy vọng sẽ thừa lúc đại chiêu đó suy yếu mà ép nó xuống.
Nhưng mà, ép thế nào cho nó xuống được.
Lực lượng của Trần Duệ hôm nay đã không thể nào so sánh được so với trước kia, tuy cùng là Cao Giai Đại ác ma Sơ đoạn nhưng Argus căn bản không thể nào giống như Micas lúc trước đẩy Cực Quang Đạn bắn qua một bên được. Ánh Ma hỏa ảm đạm cơ hồ bị luồng ánh sáng trắng xoá nuốt trọn, thân thể hắn không tự chủ được mà bị đẩy lùi liên tục, phòng ngự đã dần dần sụp đổ. “Oanh” một tiếng, Cực Quang Đạn đã ép Argus đập vào vách tường phía sau, toàn bộ hầm quặng phế tựa hồ trong phút chốc cũng rung động lắc lư theo.
Ánh sáng trắng xoá rốt cục cũng biến mất. Bức tường thạch bích kia cũng xuất hiện một cái vết tròn lõm to lớn, thân thể mềm liệt của Argus đã dính thật sâu bên trong tường.
Ưu điểm lớn nhất của “Thiên Nhận” chính là tuần hoàn cuồn cuộn công kích liên miên không dứt, thế nhưng lúc này Argus đã bị đánh bại, hiển nhiên không thể nào nhiều lần thu phóng được. Trần Duệ vừa phóng ra Cực Quang Đạn cũng không cách nào tránh né nên hắn bị trúng một thanh trên vai và bị vài đạo quẹt trúng làm bị thương. Còn Leela một mực siết chặt không thả ngược lại trở thành che chắn cho hắn. Sau lưng nàng bị bốn thanh phi liêm cắm vào, ma hoả tắt ngúm, sớm đã không còn sinh cơ.
“Kulia Đại Nhân...... Hai ngày sau sẽ trở về, hắn sẽ vì ta báo......”
Vách tường phía trước truyền đến âm thanh thoi thóp của Argus, lời còn chưa nói hết đã đoạn khí.
Trần Duệ lấy ra một chiếc nhẫn trên ngón tay để chiếu sáng. Đây đúng là cái chiếc nhẫn chiếu sáng được Joseph “cung cấp” cho. Hắn lấy tay nhẹ nhàng tháo Leela ra, để thi thể nàng trên mặt đất. Sau đó, hắn rút phi liêm cắm trên vai mình, rồi cũng đem bốn thanh phi liêm cắm sau lưng Leela nhổ xuống, chậm rãi khép đôi mắt vẫn còn chưa nhắm của nàng.
Trần Duệ cũng không biết vì sao mình lại đi làm cái chuyện dư thừa này, nhưng trong thâm tâm đích thực vì hành động vừa rồi của Leela mà rung động. Kì thực một dao kia trên ngực nàng đã là vết thương chí mạng. Chỉ vì muốn khống chế hắn và bảo vệ Argus nên mới kích ra những giọt Sinh Mệnh lực lượng cuối cùng, làm ra cái quyết định đồng quy vu tẫn kia. Nếu quả thực được lựa chọn, Trần Duệ cũng không muốn động thủ với nữ nhân này, nói chi đến việc giết chết đối phương. Đáng tiếc, hắn không có cơ hội lựa chọn.
Trong chiến đấu, chỉ có mình với địch nhân, cũng chỉ có sinh và tử.
Nàng còn tốt hơn so với tên Argus nhiều. Cái tên đấy vốn không chút do dự mà tung ra sát chiêu Thiên Nhận, trước khi chết ngay đến cả tên của Leela cũng không nhắc đến mà chỉ nói một câu là Kulia sẽ báo thù cho “ta” chứ không phải “chúng ta”.
Nữ đại ác ma...
Nhân sinh chỉ có tình là khó chết.
Có lẽ... có lẽ không có có lẽ...
Trong đầu hắn bất giác xuất hiện một đôi đồng tử đỏ mĩ lệ quen thuộc, như một dòng nước ấm tràn khắp thân thể đang lạnh băng vì mất máu.
Thương thế Trần Duệ lần này so với trận chiến với Micas lúc trước còn nhẹ hơn, chỗ nghiêm trọng nhất là xương sườn dùng để dụ địch kia bị đâm một nhát. Chỉ là tinh lực bị hao tổn tương đối nghiêm trọng. Hiện tại hắn vừa uống xong một lọ thuốc chữa thương, bắt đầu bước đến đánh giá cái động lớn này.
Lúc này đèn lồng ma pháp trên đỉnh đã nát bấy, dựa vào ánh sáng phát ra từ Giới Chỉ có thể quan sát được tầng tầng lớp lớp vô số phế quặng. Trần Duệ tâm niệm vừa động, mở kho trữ vật ra, muốn thu nhập toàn bộ số phế quặng này vào kho, lập tức lần đầu tiên xuất hiện tình trạng chật ních, mà đây đã là thương khố sau khi đã khuếch trương ở cấp “Sát Cảnh”.
Đá quặng trong hầm lớn bỗng dưng trũng xuống mấy mét, nhưng vẫn như trước nhìn không thấy đáy. Cũng không biết cái thứ này đến tột cùng là sâu bao nhiêu.
Đúng lúc này, cửa đá phòng phế mỏ bỗng vang lên một loạt tiếng động, Trần Duệ lập tức mang giới chỉ phát sáng đóng lại. Cửa bị đẩy ra, từ phía bên kia đèn áp tường rọi xuống, lại không thấy người nào, thật lâu sau mới vang lên một thanh âm có chút quen tai truyền đến:
“Chủ nhân, người ở đâu?
Nguyên lai là DiuDiu, Trần Duệ mở lại giới chỉ chiếu sáng, thở dài một hơi:
“DiuDiu, ngươi không sao chứ?”
DiuDiu nghe được thanh âm của hắn, tranh thủ thời gian nhún nhún vài cái hướng chỗ phát ra ánh sáng mà nhảy đến, trên mặt đất lưu lại những thanh âm kì quái, đến trước mặt hắn, vẻ mặt biến thành như muốn tranh công trông rất buồn cười:
“Chủ nhân, DiuDiu thật là lợi hại. DiuDiu đã nuốt hết cái con cẩu hai đầu kia. Chỉ có xương là không thể ăn được, đành phải phun ra”.
Trần Duệ khẽ giật mình, nghĩ đến lúc còn ở rừng rậm Âm Vũ đối phó với cái bộ xương khủng lồ kia, trong lòng có chút sợ hãi:
“Ngươi làm sao mà tìm đến được đây?”
“DiuDiu lúc nãy vừa nuốt chửng cái con cẩu địch nhân kia, không biết như thế nào mà cái mũi trở nên rất linh nhạy, đủ để đánh hơi thấy được mùi của Chủ nhân.”
Mặt DiuDiu bỗng biến thành hình dạng của cái đầu chó, hạ thấp xuống mặt đất ngửi ngửi, dùng đúng thứ ngôn ngữ tay chân huyền diệu nhất mà chứng tỏ năng lực của mình.
Trần Duệ lắp bắp kinh hãi: Nói như vậy, DiuDiu có khả năng đạt được năng lực của đối phương thông qua cắn nuốt, đây thực sự là dị năng của Trái Ác Ma sao? Trách không được đến Long Uy hắn còn có thể phát ra. Xem ra lần này nhặt được một tên người hầu khó lường rồi.
Sâu biến hình mạnh nhất trong lịch sử có khả năng biến thành Ma Thú mạnh nhất.
“DiuDiu, làm tốt lắm, thịt nướng lần sau cũng sẽ không thiếu phần của ngươi.”
DiuDiu nghe xong câu khích lệ của chủ nhân, đắc ý biến ra hai cái tay chống lấy “eo”, miệng mở rộng hết cỡ làm ra bộ dáng tươi cười hết sức khoa trương.
DiuDiu đắc ý một hồi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nói ra:
“Chủ nhân, cửa lớn chắn rất nhiều người... DiuDiu không dám đi ra...”
Một câu nói kia lại làm bại lộ bản tính nhát gan của DiuDiu. Cái gì mà Ma Thú mạnh nhất từ trước đến nay? Xem ra cũng chỉ là gió thoảng mây trôi mà thôi. Trước mắt dù là sâu biến hình mạnh nhất, cũng chỉ là sâu biến hình mà thôi.
Lần này giết chết Leela cùng Argus, cả cái con chó địa ngục ba đầu kia cũng bị DiuDiu nuốt, chỉ sợ là khó có thể nào làm êm chuyện được. Cân nhắc theo lời Argus nói, hai ngày sau Kulia trở về, thực lực tuyệt đối mạnh hơn Leela cùng Argus, ít nhất cũng là lực lượng Cao Giai Ác Ma Trung cấp. Hôm nay thời gian cấp bách, một bên muốn gấp rút tranh thủ thời gian huấn luyện, một bên muốn nghĩ cách chuyển lực chú ý của Kulia sang hướng khác. Hiện còn quá sớm, không thể để liên lụy đến bên mỏ vụ kia.
Lúc trước mấy thủ vệ ở cửa ra vào của hầm chính này đã bị đánh chết, một mạch đuổi sát chỉ có chó địa ngục ba đầu, Leela cùng Argus. Còn những người khác thực lực tương đối yếu kém, lúc chạy đến nơi thì đám người Trần Duệ đã ở sâu bên trong hầm trung tâm, cho nên không có người nào khác nghe hoặc chứng kiến được gì sự việc bên trong.
DiuDiu tò mò nhìn chủ nhân trầm tư một hồi, rõ ràng đem ánh mắt kì dị rơi vào trên người mình, bỗng nhiên có dự cảm không tốt. Chợt hắn nghe được chủ nhân cực kì thâm thúy nói:
“DiuDiu, xem ra đã đến thời điểm ngươi trổ tài năng cũ ra rồi.”
/1093
|