Phản ứng của Quỷ long dường như chậm nửa nhịp. Lúc nó quay đầu lại thì trái cây đã biến mất. Phát ra tiếng rống giận dữ, nó dậm từng bước nặng nề ép sát tới chỗ bóng người. Bóng người vừa cướp đi trái cây có vẻ bị long uy khiếp sợ, thân hình dừng lại, tốc độ bỗng giảm xuống rồi kinh hoảng lui từng bước.
Người cướp đi Trái Ác Ma hiển nhiên là Trần Duệ. Hắn biết rõ thực lực hai bên cách biệt quá lớn, tốc độ của mình cũng không so kịp với quỷ long cho nên hắn cũng không chạy trốn hết sức mà ra vẻ bị sợ hãi dụ dỗ quỷ long đi vào bẫy rậy chữ khắc truyền tống.
Điều khiến Trần Duệ kinh ngạc là quỷ long dường như khám phá được mưu kế của hắn. Nó không hề vội vã đuổi theo mà không nhanh không chậm bước tới gần. Đôi cánh xương chầm chậm đập lên xuống tạo áp lực tâm lí cực lớn.
Quỷ long phát ra tiếng nói trầm thấp, mang khẩu âm thông dụng của Ma giới:
“Kẻ xâm nhập! Hãy giao trái quả ra đây, quỷ long đại nhân sẽ xem xét lưu lại cái mạng nhỏ của ngươi! Nếu không máu thịt tươi của ngươi sẽ trở thành bữa ngon trong miệng quỷ long”
Trần Duệ đổ mồ hôi lạnh. Xem ra chỉ có thể đợi Quỷ long đánh trước mình mới có thể phát động cái chữ khắc truyền tống kia. Nếu không được cũng còn có kỹ năng truyền tống của chiếc nhẫn “Ám Hắc ý chí”.
Vấn đề là Athena còn ở gần đây, rất dễ bị quỷ long phát hiện. Mà tình huống hiện tại của Athena không có cách nào chạy trốn.
Mặc kệ Athena, chạy trốn một mình sao? Dù gì Trái Ác Ma cũng đã tới tay!
Thật sự muốn vứt bỏ người bạn cam nguyện cùng hắn đi núi Tây Lang?
Quay mặt về phía quỷ long đang dần ép sát, trong chốc lát Trần Duệ đã có quyết định. Hắn xòe bàn tay, năm ngón mở ra, chuẩn bị dùng cực quang đạn chọc giận quỷ long.
Long uy cường đại càng bức gần:
“Tên đáng chết, quỷ long đại nhân cho ngươi một cơ hội cuối cùng!”
Trần Duệ vốn không tin loại uy hiếp thiếu dinh dưỡng này. Nếu thật sự giao ra thì chỉ có một con đường chết. Nhưng kỳ quái là con quỷ long này cứ một mực đe dọa mà không chính thức ra tay. Đúng lúc Trần Duệ định dốc sức liều mạng dụ quỷ long rời đi thì dữ liệu giải tích nhãn hiện lên thay đổi ý đồ của hắn.
Sâu biến hình.
Thực lực tổng thể: cấp D.
Thể chất không rõ.
Lực lượng không rõ.
Tinh thần không rõ.
Nhanh nhẹn không rõ.
Sâu biến hình? Không phải quỷ long?
Hơn nữa …. Cấp D? Chỉ là ác ma cao giai? Thế thứ long uy kia là cái khỉ gì ?
Trần Duệ tăng vọt dũng khí, tinh lực nhanh chóng ngưng tụ:
“Cực quang đạn!”
Quả cầu ánh sáng cực lớn đánh vào quỷ long. Cái thân hình to như vậy lại bị cực quang đạn bắn ngược về phía sau, một ít khớp xương chắp vá rơi lả tả. Nó khổ sở mãi mới trụ được cái thân hình, đến cả cánh cũng chỉ còn một bên.
Đây là lần đầu tiên Trần Duệ sử dụng Cực quang đạn sau khi thăng cấp đến Dẫn tinh sĩ, cảm giác tinh lực hao phí ít hơn so với Uẩn tinh giả nhiều lắm. Hiện giờ không bị loại cảm giác rút sạch lực lượng như trước nữa.
Cực quang đạn đã nghiệm chứng ra con cự thú trước mắt quả nhiên là cọp giấy. Trần Duệ càng thêm chắc chắn trong lòng, bay lên trời đuổi theo “Quỷ long”, phát huy toàn bộ sức chiến đấu. Bị Pagdarius cho ăn hành nhiều lần, rốt cục cũng lấy lại chút vốn trên người một con rồng. Nhưng sao có vẻ giống cảm giác hành xác chết…..
Động tác “Quỷ long” chậm chạp, bị Trần Duệ đánh đến không phản kháng được. Nhưng nó dường như không có cảm giác đau, mồm vẫn gào liền tục:
“Tên khốn! Lực lượng của Quỷ long đại nhân đang khôi phục! Nếu không chạy nhanh ngươi cứ chờ xương cốt nát bấy đi!”
Trần Duệ không hề nương tay, đánh càng mạnh. Hắn biết rõ rằng cái loại quỷ long này vốn là con “Sâu biến hình” dọa người, cáo mượn oai hùm, đã thế còn lừa gạt tất cả ma thú trong rừng!
Thảo nào con quỷ long này cứ dọa dẫm mãi mà không đánh đấm gì. Nhưng khó hiểu là chữ khắc long ngữ với long uy lại là hàng thật.
Lúc này đốm sáng xanh trong mắt “Quỷ long” dần nhàn nhạt. Trần Duệ chú ý cái đốm sáng đó đang trộm trộm di động, mà thân thể “Quỷ long” cũng trì độn theo tốc độ nhạt dần của đốm sáng xanh, cuối cùng bất động hoàn toàn, thật sự như một cỗ xương không có sự sống.
Giải tích nhãn vẫn hiện ra như cũ. Trần Duệ vừa nhìn, lập tức phát hiện một đống mềm mềm đang nhúc nhích, lập tức giẫm mạnh một cái. Thứ này trơn mượt, tuột ra khỏi chân bắn mạnh lên trời, hóa lớn gấp bội như một cái miệng khổng lồ ngoạm xuống muốn ăn hết hắn vậy.
Bàn tay Trần Duệ hóa thành đao vung lên, cái “miệng lớn” kia bị chặt thành hai, sau lại bổ thêm vài chưởng chém tiếp “Sâu biến hình” thành mấy khói.
Điều quỷ dị là mấy mảnh nhỏ này còn chưa chết, nhanh chóng nhúc nhích tới phía Trần Duệ như muốn lần nữa bao hắn lại để ăn. Trần Duệ không do dự hét lớn một tiếng:
“Diệt nguyên trảm!”
Trong tích tắc, tất cả mảnh nhỏ nhanh chóng hiện lên những vết sáng lập lòe như đang nhảy múa, nhưng thực đó là vô số vết cắt lực lượng đang chém với tốc độ khủng khiếp. Chớp mắt mấy mảnh nhỏ đã rơi lả tả xuống đất hóa thành đống viên bi. Đây là lần đầu Trần Duệ dùng loại công kích quần thể “Diệt nguyên trảm”. Uy lực của nó rất ảo nhưng lực công kích đơn thể kém hơn Phá nguyên đao, hơn nữa lại hao lực vô cùng, thậm chí hơn gấp bội so với Phá nguyên đao. Chiêu này chỉ thích hợp đối phó với nhiều địch nhân một lúc.
“Ôi!”
Thanh âm rất nhỏ phát ra, giống như ngàn vạn con sâu đang cùng phát ra tiếng vậy. Chịu một chiêu tất sát của Diệt nguyên trảm mà con sâu biến hình kỳ quái này còn chưa bị hủy diệt.
Bất tử thân? Trần Duệ cau mày, quả nhiên vô số viên hạt lại gộp vào một chỗ, biến thành cái thứ nhớp nhớp “gì đó”.
“Đánh bản đại nhân đau quá! Ta sẽ cho ngươi trả giá thật nhiều!”
Cái thứ này phục hồi như cũ lại há mồm định nuốt tiếp, Trần Duệ phất tay một cái, Cực quang đạn thứ hai phát ra vừa vặn bắn thủng cái mồm vừa trương. Quang cầu cực lớn bắn nó bay thẳng lên trời, thật lâu sau mới rớt xuống đất.
Dưới ánh sáng trắng chiếu rọi từ Cực quang đạn, Trần Duệ phát hiện thứ này là trong suốt, giống như cao su vậy. Sau khi Cực quang đạn bắn mà vẫn không bị vỡ tung mà chỉ hóa thành vô số đốm sáng rơi lả tả, toàn thân thứ này phủ đầy các loại hoa văn dài hẹp.
Trần Duệ thở dốc, phát cực quang đạn cuối cùng này bắn ra rút đi gần hết tinh lực của hắn. Hắn đã xuất ra tất cả khả năng, nếu vẫn không thể giải quyết đối phương thì chắc chỉ có thể vác theo Trái Ác Ma ù té chạy.
Cực quang đạn dù vẫn không thể giết thứ này nhưng gây ra tổn thương không nhỏ. Khí tức hủy diệt còn chưa biến mất mà tán lạc tại các bộ vị khiến nó tạm thời mất năng lực hành động.
Trần Duệ nghĩ thật nhanh, không chạy trốn mà còn tiến lên một bước đạp xuống.
“Thật to gan, dám làm vậy với bản đại nhân!”
Con vật kia vẫn còn mạnh mồm được.
“Ta mới thật sự là đồng bọn của cự long”
Trần Duệ nói vô cùng chính nghĩa
“Chỉ là sâu biến hình mà dám giả mạo long tộc. Hiện ta muốn triệt để hủy diệt ngươi!”
“Ngươi… Làm sao ngươi biết DiuDiu là sâu biến hình? Đừng giết DiuDiu!”
Thứ này không nghĩ rằng đối phương lại là chính chủ, hơn nữa lại vạch trần bí mật của mình đơn giản như vậy. Nó bắt đầu trở nên kinh hoảng.
Kỳ thật Trần Duệ sử dụng cực quang đạn hai lần một ngày đã là cực hạn, bây giờ chẳng qua là hù dọa cái tên “DiuDiu” này mà thôi:
“Tại sao phải giả mạo quỷ long! Tại sao phải tạo ra thú triều! Nói!”
“Hừ! DiuDiu sẽ không nói cho ngươi!”
Vừa mới dứt lời liền chứng kiến năm ngón tay Trần Duệ mở ra, đúng là tư thế phát động loại công kích đáng sợ đó. Nó ngay lập tức đổi giọng:
“Tha mạng, tôi cái gì đều nói, xin đại nhân buông chân trước!”
Trần Duệ thả lỏng chân, kẻ này lập tức thừa dịp dư lực còn thừa của cực quang đạn dần biến mất liền bắn ra khỏi mọi đất, nhảy lên cao, vừa chạy vừa quay lại hò hét:
“Dám chọc đến DiuDiu đại nhân, đợi lát nữa xem ta làm thế nào xử ngươi….”
Ác thoại còn chưa dứt, DiuDiu đại nhân liền cảm giác trước mắt ánh lửa tóe lên, một trận nổ ầm ầm lại khiến nó bị vỡ thành mấy khối, đầy bụi đất nằm xụi lơ. Hóa ra nó vừa không may đạp trúng cái chữ khắc bẫy rập, mà cái bẫy này là chữ khắc bạo liệt. Nếu đổi thành hướng khác là chữ khắc truyền tống thì rất có thể DiuDiu đại nhân đã chạy trốn thành công.
Nhưng cái tên DiuDiu này có thể chất thật kỳ dị. Chữ khắc bạo liệt vẫn không giết được nó, tốc độ dung hợp còn nhanh lắm. Cực quang đạn còn thương tổn được nó nhiều hơn, chẳng trách nó e ngại như vậy.
“Như vậy...... Đành phải lập tức giết chết ngươi!”
Trần Duệ xuất hiện trước mắt DiuDiu, bộc phát khí thế, trông như muốn dùng toàn lực.
“Cho dù chết….”
DiuDiu nghiến răng nghiến lợi một câu, nhưng chứng kiến Trần Duệ mở ra năm ngón tay thì thanh âm hóa nhu mì vô cùng:
“Đại nhân, kẻ hầu hèn mọn DiuDiu nguyện ý cởi bỏ mọi nghi vấn của ngài.”
DiuDiu đại nhân trở mặt quá nhanh, rất có phong phạm “Uy vũ chịu nhục”.
“Ta không biết có nên tin ngươi lần nữa không!”
Trần Duệ cố ý nói một câu.
DiuDiu vừa thấy không ổn liền đưa ra một tấm quyển bao quanh bởi một lực lượng ngưng tụ kỳ dị:
“Chủ nhân, DiuDiu nguyện ý kí kết khế ước chủ tớ, xin đừng giết tôi!”
Đây không phải lần đầu Trần Duệ kí khế ước chủ tớ, nhận ra cái khế ước này không giả mới kí xuống. Người thường chỉ có thể chịu tải một cái khế ước, mà Trần Duệ lại có tới bốn cái, ba cái khế ước chủ tớ, một cái khế ước cộng sinh. Có lẽ hắn vẫn còn có thể kí nhiều hơn nữa.
Sau khi kí khế ước chủ tớ, Trần Duệ cũng không làm khó DiuDiu mà buông lỏng chân. Tên này có thực lực cấp D coi như bỏ qua, mấu chốt là sở hữu Bất tử thân, lại dùng được bộ xương rồng phát ra long uy. Đúng là không đơn giản.
Thân thể bị đạp lép của DiuDiu dần dần trướng lớn, khôi phục to cỡ chậu rửa mặt. Bề ngoài của nó rất quái dị, không có tứ chi, toàn thân là cái mặt, đôi mắt to tròn, cái mũi xíu xiu, miệng không có răng, rất giống một củ hành tây. Mỗi lần hành động phải dùng thân thể co dãn nhảy phập phồng trên mặt đất như lò xo vậy.
“Chủ nhân tôn quí”
Cho dù DiuDiu không có tứ chi nhưng biểu lộ ngũ quan rất phong phú, bộ dáng nịnh hót rất tiêu chuẩn
“Thân thể DiuDiu có thể hấp thu thương tổn ma pháp và vật lí ở một mức độ nhất định. Cho dù bị lưỡi dao sắc bén bổ vô số khôi cũng có thể tái sinh. Nhưng loại công kích kia của chủ nhân thiếu chút nữa khiến thân thể DiuDiu toi mạng. Lực lượng của người thật quá cường đại, quá tà ác….”
Một loạt thanh âm liên miên không dứt những lời ton hót khiến Trần Duệ như được thấy một phiên bản của Sly và DiDi. Dù vậy đặc tính thân thể của DiuDiu cũng khiến hắn khiếp sợ: Tên này không sợ mọi công kích ma pháp và vật lí, lại còn có thể tái sinh. Thứ này rốt cục là loại quái vật gì?
Người cướp đi Trái Ác Ma hiển nhiên là Trần Duệ. Hắn biết rõ thực lực hai bên cách biệt quá lớn, tốc độ của mình cũng không so kịp với quỷ long cho nên hắn cũng không chạy trốn hết sức mà ra vẻ bị sợ hãi dụ dỗ quỷ long đi vào bẫy rậy chữ khắc truyền tống.
Điều khiến Trần Duệ kinh ngạc là quỷ long dường như khám phá được mưu kế của hắn. Nó không hề vội vã đuổi theo mà không nhanh không chậm bước tới gần. Đôi cánh xương chầm chậm đập lên xuống tạo áp lực tâm lí cực lớn.
Quỷ long phát ra tiếng nói trầm thấp, mang khẩu âm thông dụng của Ma giới:
“Kẻ xâm nhập! Hãy giao trái quả ra đây, quỷ long đại nhân sẽ xem xét lưu lại cái mạng nhỏ của ngươi! Nếu không máu thịt tươi của ngươi sẽ trở thành bữa ngon trong miệng quỷ long”
Trần Duệ đổ mồ hôi lạnh. Xem ra chỉ có thể đợi Quỷ long đánh trước mình mới có thể phát động cái chữ khắc truyền tống kia. Nếu không được cũng còn có kỹ năng truyền tống của chiếc nhẫn “Ám Hắc ý chí”.
Vấn đề là Athena còn ở gần đây, rất dễ bị quỷ long phát hiện. Mà tình huống hiện tại của Athena không có cách nào chạy trốn.
Mặc kệ Athena, chạy trốn một mình sao? Dù gì Trái Ác Ma cũng đã tới tay!
Thật sự muốn vứt bỏ người bạn cam nguyện cùng hắn đi núi Tây Lang?
Quay mặt về phía quỷ long đang dần ép sát, trong chốc lát Trần Duệ đã có quyết định. Hắn xòe bàn tay, năm ngón mở ra, chuẩn bị dùng cực quang đạn chọc giận quỷ long.
Long uy cường đại càng bức gần:
“Tên đáng chết, quỷ long đại nhân cho ngươi một cơ hội cuối cùng!”
Trần Duệ vốn không tin loại uy hiếp thiếu dinh dưỡng này. Nếu thật sự giao ra thì chỉ có một con đường chết. Nhưng kỳ quái là con quỷ long này cứ một mực đe dọa mà không chính thức ra tay. Đúng lúc Trần Duệ định dốc sức liều mạng dụ quỷ long rời đi thì dữ liệu giải tích nhãn hiện lên thay đổi ý đồ của hắn.
Sâu biến hình.
Thực lực tổng thể: cấp D.
Thể chất không rõ.
Lực lượng không rõ.
Tinh thần không rõ.
Nhanh nhẹn không rõ.
Sâu biến hình? Không phải quỷ long?
Hơn nữa …. Cấp D? Chỉ là ác ma cao giai? Thế thứ long uy kia là cái khỉ gì ?
Trần Duệ tăng vọt dũng khí, tinh lực nhanh chóng ngưng tụ:
“Cực quang đạn!”
Quả cầu ánh sáng cực lớn đánh vào quỷ long. Cái thân hình to như vậy lại bị cực quang đạn bắn ngược về phía sau, một ít khớp xương chắp vá rơi lả tả. Nó khổ sở mãi mới trụ được cái thân hình, đến cả cánh cũng chỉ còn một bên.
Đây là lần đầu tiên Trần Duệ sử dụng Cực quang đạn sau khi thăng cấp đến Dẫn tinh sĩ, cảm giác tinh lực hao phí ít hơn so với Uẩn tinh giả nhiều lắm. Hiện giờ không bị loại cảm giác rút sạch lực lượng như trước nữa.
Cực quang đạn đã nghiệm chứng ra con cự thú trước mắt quả nhiên là cọp giấy. Trần Duệ càng thêm chắc chắn trong lòng, bay lên trời đuổi theo “Quỷ long”, phát huy toàn bộ sức chiến đấu. Bị Pagdarius cho ăn hành nhiều lần, rốt cục cũng lấy lại chút vốn trên người một con rồng. Nhưng sao có vẻ giống cảm giác hành xác chết…..
Động tác “Quỷ long” chậm chạp, bị Trần Duệ đánh đến không phản kháng được. Nhưng nó dường như không có cảm giác đau, mồm vẫn gào liền tục:
“Tên khốn! Lực lượng của Quỷ long đại nhân đang khôi phục! Nếu không chạy nhanh ngươi cứ chờ xương cốt nát bấy đi!”
Trần Duệ không hề nương tay, đánh càng mạnh. Hắn biết rõ rằng cái loại quỷ long này vốn là con “Sâu biến hình” dọa người, cáo mượn oai hùm, đã thế còn lừa gạt tất cả ma thú trong rừng!
Thảo nào con quỷ long này cứ dọa dẫm mãi mà không đánh đấm gì. Nhưng khó hiểu là chữ khắc long ngữ với long uy lại là hàng thật.
Lúc này đốm sáng xanh trong mắt “Quỷ long” dần nhàn nhạt. Trần Duệ chú ý cái đốm sáng đó đang trộm trộm di động, mà thân thể “Quỷ long” cũng trì độn theo tốc độ nhạt dần của đốm sáng xanh, cuối cùng bất động hoàn toàn, thật sự như một cỗ xương không có sự sống.
Giải tích nhãn vẫn hiện ra như cũ. Trần Duệ vừa nhìn, lập tức phát hiện một đống mềm mềm đang nhúc nhích, lập tức giẫm mạnh một cái. Thứ này trơn mượt, tuột ra khỏi chân bắn mạnh lên trời, hóa lớn gấp bội như một cái miệng khổng lồ ngoạm xuống muốn ăn hết hắn vậy.
Bàn tay Trần Duệ hóa thành đao vung lên, cái “miệng lớn” kia bị chặt thành hai, sau lại bổ thêm vài chưởng chém tiếp “Sâu biến hình” thành mấy khói.
Điều quỷ dị là mấy mảnh nhỏ này còn chưa chết, nhanh chóng nhúc nhích tới phía Trần Duệ như muốn lần nữa bao hắn lại để ăn. Trần Duệ không do dự hét lớn một tiếng:
“Diệt nguyên trảm!”
Trong tích tắc, tất cả mảnh nhỏ nhanh chóng hiện lên những vết sáng lập lòe như đang nhảy múa, nhưng thực đó là vô số vết cắt lực lượng đang chém với tốc độ khủng khiếp. Chớp mắt mấy mảnh nhỏ đã rơi lả tả xuống đất hóa thành đống viên bi. Đây là lần đầu Trần Duệ dùng loại công kích quần thể “Diệt nguyên trảm”. Uy lực của nó rất ảo nhưng lực công kích đơn thể kém hơn Phá nguyên đao, hơn nữa lại hao lực vô cùng, thậm chí hơn gấp bội so với Phá nguyên đao. Chiêu này chỉ thích hợp đối phó với nhiều địch nhân một lúc.
“Ôi!”
Thanh âm rất nhỏ phát ra, giống như ngàn vạn con sâu đang cùng phát ra tiếng vậy. Chịu một chiêu tất sát của Diệt nguyên trảm mà con sâu biến hình kỳ quái này còn chưa bị hủy diệt.
Bất tử thân? Trần Duệ cau mày, quả nhiên vô số viên hạt lại gộp vào một chỗ, biến thành cái thứ nhớp nhớp “gì đó”.
“Đánh bản đại nhân đau quá! Ta sẽ cho ngươi trả giá thật nhiều!”
Cái thứ này phục hồi như cũ lại há mồm định nuốt tiếp, Trần Duệ phất tay một cái, Cực quang đạn thứ hai phát ra vừa vặn bắn thủng cái mồm vừa trương. Quang cầu cực lớn bắn nó bay thẳng lên trời, thật lâu sau mới rớt xuống đất.
Dưới ánh sáng trắng chiếu rọi từ Cực quang đạn, Trần Duệ phát hiện thứ này là trong suốt, giống như cao su vậy. Sau khi Cực quang đạn bắn mà vẫn không bị vỡ tung mà chỉ hóa thành vô số đốm sáng rơi lả tả, toàn thân thứ này phủ đầy các loại hoa văn dài hẹp.
Trần Duệ thở dốc, phát cực quang đạn cuối cùng này bắn ra rút đi gần hết tinh lực của hắn. Hắn đã xuất ra tất cả khả năng, nếu vẫn không thể giải quyết đối phương thì chắc chỉ có thể vác theo Trái Ác Ma ù té chạy.
Cực quang đạn dù vẫn không thể giết thứ này nhưng gây ra tổn thương không nhỏ. Khí tức hủy diệt còn chưa biến mất mà tán lạc tại các bộ vị khiến nó tạm thời mất năng lực hành động.
Trần Duệ nghĩ thật nhanh, không chạy trốn mà còn tiến lên một bước đạp xuống.
“Thật to gan, dám làm vậy với bản đại nhân!”
Con vật kia vẫn còn mạnh mồm được.
“Ta mới thật sự là đồng bọn của cự long”
Trần Duệ nói vô cùng chính nghĩa
“Chỉ là sâu biến hình mà dám giả mạo long tộc. Hiện ta muốn triệt để hủy diệt ngươi!”
“Ngươi… Làm sao ngươi biết DiuDiu là sâu biến hình? Đừng giết DiuDiu!”
Thứ này không nghĩ rằng đối phương lại là chính chủ, hơn nữa lại vạch trần bí mật của mình đơn giản như vậy. Nó bắt đầu trở nên kinh hoảng.
Kỳ thật Trần Duệ sử dụng cực quang đạn hai lần một ngày đã là cực hạn, bây giờ chẳng qua là hù dọa cái tên “DiuDiu” này mà thôi:
“Tại sao phải giả mạo quỷ long! Tại sao phải tạo ra thú triều! Nói!”
“Hừ! DiuDiu sẽ không nói cho ngươi!”
Vừa mới dứt lời liền chứng kiến năm ngón tay Trần Duệ mở ra, đúng là tư thế phát động loại công kích đáng sợ đó. Nó ngay lập tức đổi giọng:
“Tha mạng, tôi cái gì đều nói, xin đại nhân buông chân trước!”
Trần Duệ thả lỏng chân, kẻ này lập tức thừa dịp dư lực còn thừa của cực quang đạn dần biến mất liền bắn ra khỏi mọi đất, nhảy lên cao, vừa chạy vừa quay lại hò hét:
“Dám chọc đến DiuDiu đại nhân, đợi lát nữa xem ta làm thế nào xử ngươi….”
Ác thoại còn chưa dứt, DiuDiu đại nhân liền cảm giác trước mắt ánh lửa tóe lên, một trận nổ ầm ầm lại khiến nó bị vỡ thành mấy khối, đầy bụi đất nằm xụi lơ. Hóa ra nó vừa không may đạp trúng cái chữ khắc bẫy rập, mà cái bẫy này là chữ khắc bạo liệt. Nếu đổi thành hướng khác là chữ khắc truyền tống thì rất có thể DiuDiu đại nhân đã chạy trốn thành công.
Nhưng cái tên DiuDiu này có thể chất thật kỳ dị. Chữ khắc bạo liệt vẫn không giết được nó, tốc độ dung hợp còn nhanh lắm. Cực quang đạn còn thương tổn được nó nhiều hơn, chẳng trách nó e ngại như vậy.
“Như vậy...... Đành phải lập tức giết chết ngươi!”
Trần Duệ xuất hiện trước mắt DiuDiu, bộc phát khí thế, trông như muốn dùng toàn lực.
“Cho dù chết….”
DiuDiu nghiến răng nghiến lợi một câu, nhưng chứng kiến Trần Duệ mở ra năm ngón tay thì thanh âm hóa nhu mì vô cùng:
“Đại nhân, kẻ hầu hèn mọn DiuDiu nguyện ý cởi bỏ mọi nghi vấn của ngài.”
DiuDiu đại nhân trở mặt quá nhanh, rất có phong phạm “Uy vũ chịu nhục”.
“Ta không biết có nên tin ngươi lần nữa không!”
Trần Duệ cố ý nói một câu.
DiuDiu vừa thấy không ổn liền đưa ra một tấm quyển bao quanh bởi một lực lượng ngưng tụ kỳ dị:
“Chủ nhân, DiuDiu nguyện ý kí kết khế ước chủ tớ, xin đừng giết tôi!”
Đây không phải lần đầu Trần Duệ kí khế ước chủ tớ, nhận ra cái khế ước này không giả mới kí xuống. Người thường chỉ có thể chịu tải một cái khế ước, mà Trần Duệ lại có tới bốn cái, ba cái khế ước chủ tớ, một cái khế ước cộng sinh. Có lẽ hắn vẫn còn có thể kí nhiều hơn nữa.
Sau khi kí khế ước chủ tớ, Trần Duệ cũng không làm khó DiuDiu mà buông lỏng chân. Tên này có thực lực cấp D coi như bỏ qua, mấu chốt là sở hữu Bất tử thân, lại dùng được bộ xương rồng phát ra long uy. Đúng là không đơn giản.
Thân thể bị đạp lép của DiuDiu dần dần trướng lớn, khôi phục to cỡ chậu rửa mặt. Bề ngoài của nó rất quái dị, không có tứ chi, toàn thân là cái mặt, đôi mắt to tròn, cái mũi xíu xiu, miệng không có răng, rất giống một củ hành tây. Mỗi lần hành động phải dùng thân thể co dãn nhảy phập phồng trên mặt đất như lò xo vậy.
“Chủ nhân tôn quí”
Cho dù DiuDiu không có tứ chi nhưng biểu lộ ngũ quan rất phong phú, bộ dáng nịnh hót rất tiêu chuẩn
“Thân thể DiuDiu có thể hấp thu thương tổn ma pháp và vật lí ở một mức độ nhất định. Cho dù bị lưỡi dao sắc bén bổ vô số khôi cũng có thể tái sinh. Nhưng loại công kích kia của chủ nhân thiếu chút nữa khiến thân thể DiuDiu toi mạng. Lực lượng của người thật quá cường đại, quá tà ác….”
Một loạt thanh âm liên miên không dứt những lời ton hót khiến Trần Duệ như được thấy một phiên bản của Sly và DiDi. Dù vậy đặc tính thân thể của DiuDiu cũng khiến hắn khiếp sợ: Tên này không sợ mọi công kích ma pháp và vật lí, lại còn có thể tái sinh. Thứ này rốt cục là loại quái vật gì?
/1093
|