"Trần Duệ các hạ." Kristina thản nhiên nói: "Ta nhận ủy thác của người khác, có mấy câu cần tự thân thuật lại với ngươi, không biết có tiện hay không?"
Trần Duệ còn chưa mở mồm đã cảm thấy cánh tay bị cấu một phát nặng nề, đành phải kiên trì nói: "Nếu ta nói không tiện thì sao?"
Kristina im lặng một lát: "Vậy thì ta đường đột rồi. Xin lỗi vì đã quấy rầy, cáo từ."
"Chờ một chút." Người mở miệng chính là Isabella. Vừa rồi, lúc Kristina cáo từ, nàng mẫn tuệ cảm thấy cảm xúc của nam nhân dao động, chẳng qua loại dao động này bị che giấu rất nhanh. Cô mụ đại nhân là một nữ nhân thông minh, biết lúc nào nên không nói lý lẽ, lúc nào nên thấu tình đạt lý.
"Thoạt nhìn hình như là có chuyện trọng yếu. Trần Duệ, chàng đi nghe một chút đi, đừng làm vị nữ sĩ này đi ngàn dặm xa xôi tới mà lại không công trở về." Cô mụ đại nhân nhẹ nhàng cười: "Chẳng qua, Kristina tiểu thư... lần sau tới nhờ người khác thì nên khách khí một chút, khiêm tốn một chút. Nữ nhân tự cho là đúng thì không nam nhân nào dám theo đâu."
Trần Duệ hơi xấu hổ, cô mụ đại nhân đây đúng là nói mà không biết ngượng. Vị mạn đà la phu nhân trước kia còn hung hăng càn quấy và kiêu ngạo hơn cả Kristina bây giờ.
"Cảm ơn đề nghị của ngươi." Kristina vẫn vân đạm phong khinh, rõ ràng là coi thường.
Cô mụ đại nhân hừ lạnh một tiếng, lại liếc trộm Trần Duệ một phen, đi tới trước mặt Delia, cũng không thèm liếc Kristina một cái, kéo tay cháu dâu xoay người đi mất.
"Bên người Trần Duệ các hạ đúng là không thiếu nữ nhân, hơn nữa đều là nữ nhân thực ưu tú." Kristina nhìn chằm chằm vào bóng lưng Isabella, hờ hững nói một câu. Vừa rồi nàng coi như chiếm thượng phong, trong lòng cũng bất tri bất giác so sánh một phen. Khách quan mà nói, thì là hòa nhau, điểm này thì Isabella cũng hiểu rõ.
Trần Duệ cười khan một tiếng, Kristina chậm rãi đi tới phía trước: "Vừa rồi lộ trình dạo phố của ta chỉ tiến hành được một nửa, bây giờ tiếp tục được không? Bình thường ta bề bộn nhiều việc, cũng chẳng nhớ mình đã từng thực sự đi dạo phố bao giờ chưa nữa."
"à..." Trần Duệ chẳng biết dụng ý thật của Kristina là cái gì, đành phải áp dụng chiêu thức giả ngu của Lola để hàm hồ đối phó.
Kế tiếp... thật sự là đi dạo phố, đi dạo phố thuần túy.
"Đây là cái gì? Thật đẹp." Kristina cầm một đồ vật trên sạp lên.
"Nơ vận may, nghe nói có thể mang tới vận khí đặc biệt." Trần Duệ không cho tên bán hàng rong kia đẩy mạnh cơ hội tiêu thụ, lập tức giải thích: "Trên thực tế là từ gân lá của loại thực vật đặc thù nào đó chế thành, không có giá trị thực tế gì... ắc, mười lăm bạch tinh tệ, giá chuẩn, bán hay không?"
Nửa câu sau là nói với tiểu thương, có thể thấy, Kristina rất thích thứ đồ chơi tinh xảo này. Cò kè mặc cả một phen, thủ tục mua bán hoàn thành với giá mười tám bạch tinh tệ. Kristina hứng thú nhìn Trần Duệ mặc cả, sau đó cao hứng nhận lễ vật.
Có khúc nhạc đệm này, không khí vốn giằng co trở nên thoải mái không ít. Trần Duệ dẫn Kristina đi nhấm nháp món ăn bình dân của ám Nguyệt, lại mua vài món lễ vật nhỏ, cho tới khi đi tới lữ quán Hồng Quả.
Lữ quán Hồng Quả là một trong mấy lữ quán lớn nhất ám Nguyệt, đẳng cấp tương đối cao. Trần Duệ đi theo Kristina vào phòng khách quý số một, kỳ thật là một gian phòng có phòng khách và phòng ngủ, còn có mấy "thiết bị xa hoa" như TV ma pháp. Điều này làm cho Trần Duệ không hiểu sao nghĩ tới hai chữ "thuê phòng", trái tim nhỏ bé đập lên thình thịch.
"Rất lâu rồi ta không được thả lỏng như vậy, cảm giác này không tệ." Kristina ra hiệu hắn ngồi xuống: "Cám ơn ngươi, còn cả lễ vật của ngươi nữa."
"Tiểu thư khách khí rồi."
Ngữ khí của Kristina thay đổi: "Như vậy, chúng ta nói chính sự đi."
Tâm tư Trần Duệ xoay như chong chóng, miệng ứng một câu: "Uhm."
Kristina bình tĩnh nói: "Ta muốn biết, có phải chỉ cần giá tiền đủ, hết thảy đều có thể thay đổi?"
Vấn đề này làm Trần Duệ đã đoán được vài phần ý đồ của nàng: "Thế sự không có cái gì tuyệt đối, chẳng qua cũng phải xem là 'thay đổi' cái gì."
"Vậy có nghĩa là ngươi hiểu được ý tứ của ta. Có thể cho ta một câu trả lời thuyết phục chứ? Cái giá không thành vấn đề."
Trần Duệ trầm ngâm một lát, đưa ra đáp án: "Có nhiều thứ không thể đặt lên bàn cân để giao dịch, tất nhiên cũng không thể dùng cái giá nào đó để cân nhắc."
Kristina trầm mặc, sau một lúc lâu, nàng chậm rãi kéo khăn che mặt xuống: "Ta chỉ hỏi chàng một lần, ta có thể trở thành nguyên nhân thay đổi của chàng hay không?"
Trần Duệ nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ đã lâu không gặp kia, trong lòng chấn động: "Tiểu thư, ngươi..."
"Ta đã thẳng thắn và thành khẩn như vậy rồi..." Kristina thở dài một hơi: "Chàng cũng đừng dùng thủ đoạn giả tạo lừa gạt gì nữa. Có lẽ chàng có thể lừa gạt cả ma giới, nhưng không giấu diếm được trực giác của nữ nhân. Huống chi chàng không phải là không có sơ hở, đây cũng là nguyên nhân mà ta tự mình đến ám Nguyệt lần này."
Trong đầu Trần Duệ oanh một tiếng, nhất thời lộn xộn, hai chữ hiện lên trong đầu: lộ rồi.
Hắn đã từng rất nhiều lần tưởng tượng sẽ xuất hiện trước mặt Katherine, trong ánh mắt ngạc nhiên ngoài ý muốn của nàng, khí phách mà tuyên cáo "nàng là của ta". Nhưng mà sự thật lại trái ngược, nữ hoàng bệ hạ người ta đi tới trước mặt hắn, khí phách hỏi một câu: "Chàng có nguyện ý trở thành người của ta không?"
Katherine tự mình giả dạng tới đây, chắc hẳn đã sớm vạch trần thân phận "Trần Duệ". Cho dù Guile còn chưa đưa ra ánh sáng, ít nhất cũng có thể liên hệ giữa nhân loại và vị đại sư chế khí tinh thông cả ba hệ kia với nhau.
Trần Duệ cười "Katherine, ta..."
Đệ nhất mỹ nữ ma giới, đệ nhất trí giả, nữ hoàng cường đại nhất lẳng lặng nhìn hắn, con ngươi đen láy tĩnh lặng kia nổi lên làn sóng kỳ vọng: "Có thể cho ta đáp án được không?"
Không phải mệnh lệnh, không phải yêu cầu, chỉ là kỳ vọng, sự kỳ vọng của một nữ nhân đối với một nam nhân.
Trần Duệ vẫn là lần đầu nhìn thấy vẻ mặt đó của Katherine, trong lòng nóng lên. Ba chữ "ta đồng ý" suýt nữa thì buột ra khỏi miệng. Hắn hít sâu một cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Ta thật kinh ngạc, nàng lại đưa ra cái giá như thế. Đúng vậy, chính là một cái giá." ánh mắt Trần Duệ sáng rực nhìn chằm chằm cặp mắt Katherine: "Là vì cái gì? Vì cái gì mà nàng phải thay đổi như vậy? Hoặc nói cho đúng là hy sinh?"
Katherine nghe thấy điều kiện của mình bị quy về "giá cả", bỗng dưng trong lòng cảm thấy hơi buồn rầu, nhưng ngữ khí vẫn thực bình thản: "Biết rõ vẫn cố hỏi, muốn nghe ta khen ngợi chàng hay sao? Vậy được rồi, từ chuyện ám Nguyệt lật đổ Hắc Diệu, đến việc Mejia đăng cơ chớp nhoáng, lại biến sự cưỡng bức của âm Ảnh thành hợp tác, nhất là tốc độ phát triển, lớn mạnh kinh khủng như hôm nay. Phương diện này, chàng xuất lực bao nhiêu thì tự mình hiểu rõ. Báo chí, TV ma pháp, hệ thống Công Chúa Phường, hoàng tửu, hội diễn xướng... Mấy thứ này đều do một tay chàng sắp đặt. Cứ theo đà này, không tới mười năm, Đọa Thiên Sứ đế quốc sẽ trở thành đế quốc đáng sợ nhất ma giới. Uy hiếp mà chàng mang lại, quá lớn rồi."
"Là nguyên nhân này? Là nó làm nữ hoàng bệ hạ của chúng ta cam nguyện hy sinh chính mình?" Trần Duệ bỗng nhiên có loại cảm giác phẫn nộ, hơn nữa hắn không che giấu sự tức giận của mình.
Thấy Trần Duệ tức giận, không hiểu sao Katherine cảm thấy thư thái rất nhiều, khẽ lắc đầu: "Không chỉ vì như thế, mà còn vì... đế quốc cần một vị vương phu để ổn định, càng cần một người thừa kế hoàng vị."
"Là sao?" Trần Duệ cười lạnh: "Kể cả hôn nhân và thân thể cũng là vì đế quốc sao? Thật đúng là một vị nữ hoàng đáng kính."
"Từ một khắc ta đội cái vương miện này lên, rất nhiều chuyện đã được định trước rồi. Thứ đế vương có không chỉ là quyền lực vô thượng, còn có trách nhiệm tối cao." Katherine nhìn thẳng Trần Duệ: "Có lẽ chàng không thể hiểu thấu điểm này, nhưng nữ hoàng Mejia, nhất định có thể chân chính thấu hiểu. Ta không biết quan hệ của nàng và Guile là thế nào, cũng không biết quan hệ của chàng và Guile ra sao, nhưng ta có thể khẳng định một điều, cho dù là đối tượng hôn nhân của nàng thì phạm vi lựa chọn cũng rất nhỏ bé. Nàng chọn Guile, hẳn là vì đó là một lựa chọn tốt nhất trong phạm vi cho phép. Hoặc là nói, nàng cũng đã trả cái giá tương đương vì hắn. Cho nên, hôm nay ta tới ám Nguyệt, chàng hiểu chưa?"
Trần Duệ hỏi ngược lại: "Ta chỉ là một nhân loại, đáng giá sao?"
"Giá trị của chàng vượt xa định nghĩa chủng tộc, cho dù không có thuật chế khí, không có hắc sắc dược tề, năng lực đặc thù gì cũng không có, tài năng của chàng vẫn là đệ nhất hiện nay. Có sự trợ giúp của chàng, tin rằng âm Ảnh đế quốc sẽ tăng vọt về chất, thậm chí thống nhất ma giới. Vì lợi ích của đế quốc, ta cảm thấy đáng giá. Hơn nữa... ta cũng không ghét chàng."
Trán Trần Duệ đã nổi gân xanh: sao không ném cái lợi ích đế quốc kia vào sọt rác đi, để lại câu cuối, nói rõ nàng thích ta là được rồi?
Katherine giống như nhìn thấu tâm tư của hắn: "Ta không muốn giấu diếm, nếu không phải vì đế quốc, Katherine Aspen Maude không thể nào tới đây tìm chàng như vậy. Nếu chàng đáp ứng, có thể trở thành vương phu duy nhất của ta. Nếu chàng có thể xúi giục lãnh địa ám Nguyệt, vậy thì Athena sẽ trở thành đệ nhất tướng quân của âm Ảnh đế quốc. Thậm chí, ta cũng không để ý tới sự tồn tại của nàng hoặc là những nữ nhân khác."
Nếu có người nghe thấy Katherine nói những lời này, nhất định sẽ cho rằng mình bị rối loạn thính giác. Đệ nhất mỹ nữ ma giới, đệ nhất trí giả nữ hoàng bệ hạ của âm Ảnh đế quốc, không ngờ lại nói ra điều kiện như vậy với một nhân loại!
"Bao nhiêu điều kiện mê người, ta lại nghĩ tới cái quảng cáo nào đó, chỉ cần mất vài chục nhân dân tệ là lấy được mấy món ăn ưu đãi linh tinh gì gì đó." Trần Duệ nở nụ cười: "Ta thừa nhận, ta rất muốn có nàng, phi thường muốn. Ta biết, trong lòng nàng cũng có vị trí của ta, điểm này nàng phủ nhận cũng vô ích, bởi vì chúng ta đã cùng chiến đấu trong Thủy Tinh sơn cốc, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ nụ hôn tuyệt vời kia."
Thấy Trần Duệ lại trở lại bộ dáng cũ, sự bình tĩnh và bình thản của Katherine bắt đầu dao động, giống như một hòn đá ném vào mặt hồ. Nhưng trong lòng nàng cũng thừa nhận, từ một khắc nam nhân này vì nàng mà không tiếc hủy diệt trái tim, lòng nàng đã khắc sâu bóng dáng hắn, không thể phai nhạt. Lần đó cho rằng hắn sắp chết, cho nên không giấu diếm nỗi lòng của mình, nào biết tên khốn nạn này là đồ lừa gạt, không ngờ lừa nàng chủ động hôn hắn rồi chạy mất dép.
Nếu sự chấp nhất của nàng là bảo vệ mọi người, vậy sự chấp nhất của ta chỉ là bảo vệ nàng mà thôi.
Những lời này không chỉ xuất hiện một lần trong giấc mộng. Nếu bỏ qua đế quốc, hắn thực sự là nam nhân duy nhất làm nàng động lòng.
Katherine kiệt lực khống chế dao động tâm tình của mình, lạnh lùng nói: "Vậy tức là ngươi cự tuyệt? Ngươi cho rằng ta sẽ để lại uy hiếp lớn như vậy với đế quốc hay sao?"
Trần Duệ còn chưa mở mồm đã cảm thấy cánh tay bị cấu một phát nặng nề, đành phải kiên trì nói: "Nếu ta nói không tiện thì sao?"
Kristina im lặng một lát: "Vậy thì ta đường đột rồi. Xin lỗi vì đã quấy rầy, cáo từ."
"Chờ một chút." Người mở miệng chính là Isabella. Vừa rồi, lúc Kristina cáo từ, nàng mẫn tuệ cảm thấy cảm xúc của nam nhân dao động, chẳng qua loại dao động này bị che giấu rất nhanh. Cô mụ đại nhân là một nữ nhân thông minh, biết lúc nào nên không nói lý lẽ, lúc nào nên thấu tình đạt lý.
"Thoạt nhìn hình như là có chuyện trọng yếu. Trần Duệ, chàng đi nghe một chút đi, đừng làm vị nữ sĩ này đi ngàn dặm xa xôi tới mà lại không công trở về." Cô mụ đại nhân nhẹ nhàng cười: "Chẳng qua, Kristina tiểu thư... lần sau tới nhờ người khác thì nên khách khí một chút, khiêm tốn một chút. Nữ nhân tự cho là đúng thì không nam nhân nào dám theo đâu."
Trần Duệ hơi xấu hổ, cô mụ đại nhân đây đúng là nói mà không biết ngượng. Vị mạn đà la phu nhân trước kia còn hung hăng càn quấy và kiêu ngạo hơn cả Kristina bây giờ.
"Cảm ơn đề nghị của ngươi." Kristina vẫn vân đạm phong khinh, rõ ràng là coi thường.
Cô mụ đại nhân hừ lạnh một tiếng, lại liếc trộm Trần Duệ một phen, đi tới trước mặt Delia, cũng không thèm liếc Kristina một cái, kéo tay cháu dâu xoay người đi mất.
"Bên người Trần Duệ các hạ đúng là không thiếu nữ nhân, hơn nữa đều là nữ nhân thực ưu tú." Kristina nhìn chằm chằm vào bóng lưng Isabella, hờ hững nói một câu. Vừa rồi nàng coi như chiếm thượng phong, trong lòng cũng bất tri bất giác so sánh một phen. Khách quan mà nói, thì là hòa nhau, điểm này thì Isabella cũng hiểu rõ.
Trần Duệ cười khan một tiếng, Kristina chậm rãi đi tới phía trước: "Vừa rồi lộ trình dạo phố của ta chỉ tiến hành được một nửa, bây giờ tiếp tục được không? Bình thường ta bề bộn nhiều việc, cũng chẳng nhớ mình đã từng thực sự đi dạo phố bao giờ chưa nữa."
"à..." Trần Duệ chẳng biết dụng ý thật của Kristina là cái gì, đành phải áp dụng chiêu thức giả ngu của Lola để hàm hồ đối phó.
Kế tiếp... thật sự là đi dạo phố, đi dạo phố thuần túy.
"Đây là cái gì? Thật đẹp." Kristina cầm một đồ vật trên sạp lên.
"Nơ vận may, nghe nói có thể mang tới vận khí đặc biệt." Trần Duệ không cho tên bán hàng rong kia đẩy mạnh cơ hội tiêu thụ, lập tức giải thích: "Trên thực tế là từ gân lá của loại thực vật đặc thù nào đó chế thành, không có giá trị thực tế gì... ắc, mười lăm bạch tinh tệ, giá chuẩn, bán hay không?"
Nửa câu sau là nói với tiểu thương, có thể thấy, Kristina rất thích thứ đồ chơi tinh xảo này. Cò kè mặc cả một phen, thủ tục mua bán hoàn thành với giá mười tám bạch tinh tệ. Kristina hứng thú nhìn Trần Duệ mặc cả, sau đó cao hứng nhận lễ vật.
Có khúc nhạc đệm này, không khí vốn giằng co trở nên thoải mái không ít. Trần Duệ dẫn Kristina đi nhấm nháp món ăn bình dân của ám Nguyệt, lại mua vài món lễ vật nhỏ, cho tới khi đi tới lữ quán Hồng Quả.
Lữ quán Hồng Quả là một trong mấy lữ quán lớn nhất ám Nguyệt, đẳng cấp tương đối cao. Trần Duệ đi theo Kristina vào phòng khách quý số một, kỳ thật là một gian phòng có phòng khách và phòng ngủ, còn có mấy "thiết bị xa hoa" như TV ma pháp. Điều này làm cho Trần Duệ không hiểu sao nghĩ tới hai chữ "thuê phòng", trái tim nhỏ bé đập lên thình thịch.
"Rất lâu rồi ta không được thả lỏng như vậy, cảm giác này không tệ." Kristina ra hiệu hắn ngồi xuống: "Cám ơn ngươi, còn cả lễ vật của ngươi nữa."
"Tiểu thư khách khí rồi."
Ngữ khí của Kristina thay đổi: "Như vậy, chúng ta nói chính sự đi."
Tâm tư Trần Duệ xoay như chong chóng, miệng ứng một câu: "Uhm."
Kristina bình tĩnh nói: "Ta muốn biết, có phải chỉ cần giá tiền đủ, hết thảy đều có thể thay đổi?"
Vấn đề này làm Trần Duệ đã đoán được vài phần ý đồ của nàng: "Thế sự không có cái gì tuyệt đối, chẳng qua cũng phải xem là 'thay đổi' cái gì."
"Vậy có nghĩa là ngươi hiểu được ý tứ của ta. Có thể cho ta một câu trả lời thuyết phục chứ? Cái giá không thành vấn đề."
Trần Duệ trầm ngâm một lát, đưa ra đáp án: "Có nhiều thứ không thể đặt lên bàn cân để giao dịch, tất nhiên cũng không thể dùng cái giá nào đó để cân nhắc."
Kristina trầm mặc, sau một lúc lâu, nàng chậm rãi kéo khăn che mặt xuống: "Ta chỉ hỏi chàng một lần, ta có thể trở thành nguyên nhân thay đổi của chàng hay không?"
Trần Duệ nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ đã lâu không gặp kia, trong lòng chấn động: "Tiểu thư, ngươi..."
"Ta đã thẳng thắn và thành khẩn như vậy rồi..." Kristina thở dài một hơi: "Chàng cũng đừng dùng thủ đoạn giả tạo lừa gạt gì nữa. Có lẽ chàng có thể lừa gạt cả ma giới, nhưng không giấu diếm được trực giác của nữ nhân. Huống chi chàng không phải là không có sơ hở, đây cũng là nguyên nhân mà ta tự mình đến ám Nguyệt lần này."
Trong đầu Trần Duệ oanh một tiếng, nhất thời lộn xộn, hai chữ hiện lên trong đầu: lộ rồi.
Hắn đã từng rất nhiều lần tưởng tượng sẽ xuất hiện trước mặt Katherine, trong ánh mắt ngạc nhiên ngoài ý muốn của nàng, khí phách mà tuyên cáo "nàng là của ta". Nhưng mà sự thật lại trái ngược, nữ hoàng bệ hạ người ta đi tới trước mặt hắn, khí phách hỏi một câu: "Chàng có nguyện ý trở thành người của ta không?"
Katherine tự mình giả dạng tới đây, chắc hẳn đã sớm vạch trần thân phận "Trần Duệ". Cho dù Guile còn chưa đưa ra ánh sáng, ít nhất cũng có thể liên hệ giữa nhân loại và vị đại sư chế khí tinh thông cả ba hệ kia với nhau.
Trần Duệ cười "Katherine, ta..."
Đệ nhất mỹ nữ ma giới, đệ nhất trí giả, nữ hoàng cường đại nhất lẳng lặng nhìn hắn, con ngươi đen láy tĩnh lặng kia nổi lên làn sóng kỳ vọng: "Có thể cho ta đáp án được không?"
Không phải mệnh lệnh, không phải yêu cầu, chỉ là kỳ vọng, sự kỳ vọng của một nữ nhân đối với một nam nhân.
Trần Duệ vẫn là lần đầu nhìn thấy vẻ mặt đó của Katherine, trong lòng nóng lên. Ba chữ "ta đồng ý" suýt nữa thì buột ra khỏi miệng. Hắn hít sâu một cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Ta thật kinh ngạc, nàng lại đưa ra cái giá như thế. Đúng vậy, chính là một cái giá." ánh mắt Trần Duệ sáng rực nhìn chằm chằm cặp mắt Katherine: "Là vì cái gì? Vì cái gì mà nàng phải thay đổi như vậy? Hoặc nói cho đúng là hy sinh?"
Katherine nghe thấy điều kiện của mình bị quy về "giá cả", bỗng dưng trong lòng cảm thấy hơi buồn rầu, nhưng ngữ khí vẫn thực bình thản: "Biết rõ vẫn cố hỏi, muốn nghe ta khen ngợi chàng hay sao? Vậy được rồi, từ chuyện ám Nguyệt lật đổ Hắc Diệu, đến việc Mejia đăng cơ chớp nhoáng, lại biến sự cưỡng bức của âm Ảnh thành hợp tác, nhất là tốc độ phát triển, lớn mạnh kinh khủng như hôm nay. Phương diện này, chàng xuất lực bao nhiêu thì tự mình hiểu rõ. Báo chí, TV ma pháp, hệ thống Công Chúa Phường, hoàng tửu, hội diễn xướng... Mấy thứ này đều do một tay chàng sắp đặt. Cứ theo đà này, không tới mười năm, Đọa Thiên Sứ đế quốc sẽ trở thành đế quốc đáng sợ nhất ma giới. Uy hiếp mà chàng mang lại, quá lớn rồi."
"Là nguyên nhân này? Là nó làm nữ hoàng bệ hạ của chúng ta cam nguyện hy sinh chính mình?" Trần Duệ bỗng nhiên có loại cảm giác phẫn nộ, hơn nữa hắn không che giấu sự tức giận của mình.
Thấy Trần Duệ tức giận, không hiểu sao Katherine cảm thấy thư thái rất nhiều, khẽ lắc đầu: "Không chỉ vì như thế, mà còn vì... đế quốc cần một vị vương phu để ổn định, càng cần một người thừa kế hoàng vị."
"Là sao?" Trần Duệ cười lạnh: "Kể cả hôn nhân và thân thể cũng là vì đế quốc sao? Thật đúng là một vị nữ hoàng đáng kính."
"Từ một khắc ta đội cái vương miện này lên, rất nhiều chuyện đã được định trước rồi. Thứ đế vương có không chỉ là quyền lực vô thượng, còn có trách nhiệm tối cao." Katherine nhìn thẳng Trần Duệ: "Có lẽ chàng không thể hiểu thấu điểm này, nhưng nữ hoàng Mejia, nhất định có thể chân chính thấu hiểu. Ta không biết quan hệ của nàng và Guile là thế nào, cũng không biết quan hệ của chàng và Guile ra sao, nhưng ta có thể khẳng định một điều, cho dù là đối tượng hôn nhân của nàng thì phạm vi lựa chọn cũng rất nhỏ bé. Nàng chọn Guile, hẳn là vì đó là một lựa chọn tốt nhất trong phạm vi cho phép. Hoặc là nói, nàng cũng đã trả cái giá tương đương vì hắn. Cho nên, hôm nay ta tới ám Nguyệt, chàng hiểu chưa?"
Trần Duệ hỏi ngược lại: "Ta chỉ là một nhân loại, đáng giá sao?"
"Giá trị của chàng vượt xa định nghĩa chủng tộc, cho dù không có thuật chế khí, không có hắc sắc dược tề, năng lực đặc thù gì cũng không có, tài năng của chàng vẫn là đệ nhất hiện nay. Có sự trợ giúp của chàng, tin rằng âm Ảnh đế quốc sẽ tăng vọt về chất, thậm chí thống nhất ma giới. Vì lợi ích của đế quốc, ta cảm thấy đáng giá. Hơn nữa... ta cũng không ghét chàng."
Trán Trần Duệ đã nổi gân xanh: sao không ném cái lợi ích đế quốc kia vào sọt rác đi, để lại câu cuối, nói rõ nàng thích ta là được rồi?
Katherine giống như nhìn thấu tâm tư của hắn: "Ta không muốn giấu diếm, nếu không phải vì đế quốc, Katherine Aspen Maude không thể nào tới đây tìm chàng như vậy. Nếu chàng đáp ứng, có thể trở thành vương phu duy nhất của ta. Nếu chàng có thể xúi giục lãnh địa ám Nguyệt, vậy thì Athena sẽ trở thành đệ nhất tướng quân của âm Ảnh đế quốc. Thậm chí, ta cũng không để ý tới sự tồn tại của nàng hoặc là những nữ nhân khác."
Nếu có người nghe thấy Katherine nói những lời này, nhất định sẽ cho rằng mình bị rối loạn thính giác. Đệ nhất mỹ nữ ma giới, đệ nhất trí giả nữ hoàng bệ hạ của âm Ảnh đế quốc, không ngờ lại nói ra điều kiện như vậy với một nhân loại!
"Bao nhiêu điều kiện mê người, ta lại nghĩ tới cái quảng cáo nào đó, chỉ cần mất vài chục nhân dân tệ là lấy được mấy món ăn ưu đãi linh tinh gì gì đó." Trần Duệ nở nụ cười: "Ta thừa nhận, ta rất muốn có nàng, phi thường muốn. Ta biết, trong lòng nàng cũng có vị trí của ta, điểm này nàng phủ nhận cũng vô ích, bởi vì chúng ta đã cùng chiến đấu trong Thủy Tinh sơn cốc, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ nụ hôn tuyệt vời kia."
Thấy Trần Duệ lại trở lại bộ dáng cũ, sự bình tĩnh và bình thản của Katherine bắt đầu dao động, giống như một hòn đá ném vào mặt hồ. Nhưng trong lòng nàng cũng thừa nhận, từ một khắc nam nhân này vì nàng mà không tiếc hủy diệt trái tim, lòng nàng đã khắc sâu bóng dáng hắn, không thể phai nhạt. Lần đó cho rằng hắn sắp chết, cho nên không giấu diếm nỗi lòng của mình, nào biết tên khốn nạn này là đồ lừa gạt, không ngờ lừa nàng chủ động hôn hắn rồi chạy mất dép.
Nếu sự chấp nhất của nàng là bảo vệ mọi người, vậy sự chấp nhất của ta chỉ là bảo vệ nàng mà thôi.
Những lời này không chỉ xuất hiện một lần trong giấc mộng. Nếu bỏ qua đế quốc, hắn thực sự là nam nhân duy nhất làm nàng động lòng.
Katherine kiệt lực khống chế dao động tâm tình của mình, lạnh lùng nói: "Vậy tức là ngươi cự tuyệt? Ngươi cho rằng ta sẽ để lại uy hiếp lớn như vậy với đế quốc hay sao?"
/1093
|