Lúc ải nhân vương Oufuge nói Trần Duệ là bán tinh linh, đám người Ena và mập mạp đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, chỉ có Samuel không cho là đúng: Arthur điện hạ chính là huyết mạch thuần chất nhất của Roland hoàng thất, là người có được Quang Quyến chi thể, làm sao có thể là bán tinh linh hỗn huyết được?
Chẳng qua câu cuối cùng của Taikelin làm mọi người cảm thấy thoải mái: không sai, dung mạo này, xác thực không giống với bán tinh linh.
“Bộ tộc gò núi ải nhân lấy sự chính trực mà nổi tiếng khắp nơi, ta tin tưởng điện hạ sẽ không hàm oan cho người vô tội mà để kẻ trộm chân chính trốn ở góc phòng cười trộm.”
Câu này của Trần Duệ chỉ nhân vật mục tiêu mới có thể nghe thấy, mà lại không có cái gì gọi là câu thông chướng ngại như “Tâm linh chi ngữ”, điều này làm ải nhân chi vương hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh lại khôi phục lãnh tĩnh: “Nhân loại, ngươi lấy gì để chứng minh mình là người vô tội?”
Trần Duệ tiếp tục dùng phân tích chi nhãn truyền đạt lại ý niệm của mình: “Ta cần một địa phương đặc biệt, chỉ một mình ta chứng minh cho gò núi ải nhân và điện hạ xem, nếu như không thể nào chứng minh, ta nguyện ý tiếp thụ xử trí của gò núi ải nhân, thậm chí là hình phạt của kẻ trộm! Nếu như ta có thể chứng minh mình vô tội, thỉnh điện hạ cho phép ta đi thông qua núi Hắc Nham tới Garden thành…”
“Ngươi xác định có thể chứng minh bản thân mình trong sạch?” Oufuge nói ra câu này bằng ngôn ngữ thông dụng, người của Thiết Thuẫn dong binh đoàn và giáo hội đều nghe rõ.
Mập mạp cũng không biết Trần Duệ và Oufuge nói thầm với nhau điều gì, chỉ nghe được bốn chữ “chứng minh trong sạch” lời đầu tiên ra khỏi miệng là: “Ta là mục sư của Goudin trấn, người phục vụ của quang minh thần, riêng thân phận này cũng đủ để chứng minh ta trong sạch!”
Askar trưởng lão đứng một bên mở miệng: “Từ khi các ngươi tiến vào tòa cung điện này thì chỉ có một thân phận, là tù nhân của ải nhân! Thành viên của Quang Minh giáo hội cũng như nhân loại bình thương, đối với ải nhân chúng ta mà nói không có gì khác biệt. Ngươi có thể dùng chiến tranh chủng tộc để uy hiếp, với điều kiện tiền đề là lời nói của ngươi có đủ phân lượng.”
Mập mạp câm nín không nói được lời nào, hắn chỉ là một tên mục sư nho nhỏ của vương quốc mà thôi. Gò núi ải nhân lại có giao thiệp rất rộng với nhân loại, ngay cả bên trong giáo hội cũng có. Một khi mâu thuẫn về chủng tộc thật sự xảy ra, giáo hội chắc chắn sẽ hy sinh con tốt nhỏ bé là hắn đây.
Oufuge không để ý đến mập mạp mà chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Duệ: “Ngươi đại diện cho tất cả những người ở đây? Ta cũng không đủ nhẫn nại để kiểm tra cái gọi là “chứng minh” của từng người, nếu như ngươi thất bại thì tất cả đều sẽ bị xem là kẻ trộm…hay ít nhất cũng là đồng bọn của những tên trộm kia.”
Cả đoàn người cả kinh, mập mạp nhìn Trần Duệ một cái, thầm nghĩ mình và hắn đã ký kết khế ước, ở thời điểm sinh tử thế này chắc hắn sẽ không bán đứng đồng bọn, cắn răng nói: “Lý Sát, bạn của ta, ta lựa chọn tin tưởng ngươi một cách tuyệt đối!”
Ena liếc nhìn Samuel, Samuel hơi trầm ngâm một lát rồi gật gật đầu, thấp giọng nói: “Ta cảm thấy có thể tin tưởng hắn. Bọn hắn hiện đang muốn đến Garden thành gấp , nếu như hắn không chứng minh được thì ngay cả bản thân mình cũng sẽ bị bắt.”
“Ừ.” Trong lòng Ena kỳ thực có vài phần nghi ngờ, nói chính xác hơn thì đó là một loại trực giác của nữ nhân, Samuel dường như rất tin tưởng tên “Lý Sát” này. Lần trước xung đột với Taikelin cũng là nhờ “Lý Sát” lên tiếng mà Samuel mới nhanh chóng bình tĩnh lại.
Những dong binh còn lại không ít người cảm thấy hoài nghi “Lý Sát” nhưng phó đoàn trưởng nói không sai, mà đoàn trưởng cũng không có ý kiến gì, vì thế không ai có ý kiến hay dị nghị gì.
“Tốt lắm!” Thấy thế, Oufuge gật gật đầu: “Như vậy ngươi muốn chứng minh ở đâu đây?”
Trần Duệ dùng phân tích chi nhãn “nói” ra một địa điểm, Oufuge lộ ra biểu tình ngoài ý muốn nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
“Được rồi, ta nhắc nhở ngươi trước, đừng nên nghĩ tới việc dùng quỷ kế lừa gạt người ở đây, nếu không đừng trách ta vì sao không cho người cơ hội…một cơ hội duy nhất.” Ải nhân vương lập tức hạ lệnh: “Askar trưởng lão, ngươi đi theo ta để xem cái gọi là chứng minh của tên nhân loại này. Taikelin, Boraadt, các ngươi ở lại đây tiếp đón những người này thật chu đáo. Nếu như tên kia không cách nào làm ta hài lòng thì những “tiếp đón” này sẽ trở thành đãi ngộ với phạm nhân.”
Taikelin và Boraadt cúi đầu nhận lệnh, Oufuge nhìn Trần Duệ một cái, rồi cùng Askar xoay người đi tới bên ngoài đại điện, Trần Duệ và đám người mập mạp cũng gật gật đầu đi theo phía sau.
Ba người một đường tiến về trước, đi đến một tòa kiến trúc lớn.
Khối kiến trúc khổng lồ này có tên là "Thiết thụ hoa lửa chi nhà", gọi là “nhà” nhưng trên thực tế dùng “sảnh” hay “điện” cũng không đủ để hình dung quy mô của nó.
Kiếp trước Trần Duệ sống cuộc đời trạch nam hơn hai mươi năm, mò mẫm trên inte nhiều đến nổi gần như biết hết mọi điều trên thế giới. Sau khi xuyên việt tới ma giới bôn ba ba năm (nếu tính cả thời gian huấn luyện trong phòng đặc biệt của siêu cấp hệ thống thì cũng phải mấy trăm năm), lịch duyệt phong phú, vậy mà khi hắn nhìn thấy tòa kiến trúc này vẫn không khỏi kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.
Mặt ngoài của kiến trúc “khổng lồ” này, trên thực tế là những “phòng ốc” lộ ra trên mặt đất chỉ mới là bộ phận “đại não” mà thôi, “thân thể” thật sự của nó nằm trong lòng đất.
Nhìn từ trên xuống, tầng tầng lớp lớp, chí ít cũng cao mấy trăm mét. Toàn bộ lòng đất đèn sáng rực, mặc dù bên ngoài trời đã tờ mờ tối nhưng bên trong vẫn có thể nhìn thấy ải nhân đang bận rộn làm việc, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng đinh đinh đang đang của vũ khí cùng âm thanh chuyển động của các loại cơ giới cỡ lớn.
Nơi này chính là "Thiết thụ hoa lửa chi nhà”, là trung tâm đoán tạo của gò núi ải nhân, một thế giới trong lòng đất.
Trần Duệ chưa từng gặp qua khu rèn nào lớn như thế này, tràn ngập một loại khí thế bàng bạc, cho dù là điện ảnh thời hiện đại cũng không thể làm ra được, mà tất cả những thứ này lại đang hiện ra trước mắt hắn một cách chân thực nhất.
Nghe thanh âm “đinh đinh” vang lên không dứt bên tai, cảm nhận được xung kích thị giác mãnh liệt, trong nội tâm Trần Duệ bỗng có một loại xung động đặc biệt đang muốn xông ra bên ngoài, máu trong người hắn dường như cũng đang sôi sục. Mặc dù thực lực hiện tại của Trần Duệ đã tương đương với ma đế đỉnh phong nhưng cũng khó mà kiềm chế được tâm tình háo hức này.
Những ải nhân đang làm việc không mảy may để ý đến Oufuge, tất cả chỉ chuyên chú vào việc rèn đồ, ải nhân vương tập mãi cũng thành quen, từ đó có thể thấy được tình cảm cũng như thái độ mà gò núi ải nhân dành cho việc rèn tạo.
Oufuge dừng chân, quay đầu lạnh lùng nói với Trần Duệ: “Phòng rèn không phải là địa điểm bị phóng hỏa ngày hôm qua, hiện tại ta muốn xem xem nhân loại ngươi lấy cái gì ở chỗ này để chứng minh với ta!”
Trần Duệ không trả lời Oufuge, ánh mắt quét nhìn xung quanh một lượt, sau đó dừng lại ở một cái bể rèn ở phía xa, hắn hít sâu một hơi rồi chậm rãi bước tới.
Ban đầu, bước đi của Trần Duệ có chút thận trọng, nhưng không lâu sau, bước chân hắn dần dần nhẹ nhàng, mỗi một bước đi là khí thế trên người hắn lại biến hóa một phần, lúc đi tới bể rèn nọ, vô luận là Oufuge hay Askar đều có một loại ảo giác, nhân loại này giống như đã hòa mình vào thế giới đặc thù chỉ thuộc về ải nhân này.
Trần Duệ nhìn thiết bị chung quanh bể rèn một hồi, chầm chầm vỗ về chúng, điều chỉnh vị trí của một vài đồ vật, sau đó dùng một tay cầm cây chùy lớn mà ải nhân phải dùng hai tay mới nâng lên được, thực hiện một động tác kỳ quái: ném chùy lên cao, chụp lại rồi lại ném lên cao, chụp lại, cứ như thế lặp đi lặp lại.
Trong lúc hắn đang tung hứng cây chùy thì lửa trong lò đột nhiên bốc cháy, khối sắt được chuẩn bị trước đó bắt đầu bị đốt nóng, bàn tay Trần Duệ để đối diện với ngọn lửa, giống như đang hơ tay dưới tiết trời giá lạnh.
“Hừ! Cố làm ra vẻ!” Oufuge nhíu mày, đang muốn đi tiến lên thì một cánh tay giơ ngang ngăn cản hắn, chính là Askar-trưởng lão đức cao trọng vọng của gò núi ải nhân, đại sư đoán tạo uyên thâm, đồng thời cũng là lão sư của Oufuge hắn.
“Nhìn tiếp đi đại vương.” Nhìn động tác ném chụp thiết chùy đơn giản của nhân loại, trong mắt lão ải nhân râu trắng chớp động quang mang.
Từ lúc nhìn thấy nhịp điệu bước đi của nhân loại khi tiến đến bể rèn, đại sư râu trắng đã cảm ứng được dị dạng. Toàn bộ động tác của tên này rất quen thuộc, quen thuộc với hoàn cảnh cùng khí cụ tương đối xa lạ, sắp xếp những thứ kia theo thói quen của mình.
Askar có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, mỗi lần thiết chùy kia bị ném đi, khí tức chung quanh lập tức ba động, sinh ra những biến hóa vi diệu. Nhân loại này không chỉ cùng dung hợp với lòng đất mà còn sử dụng một loại lực lượng đặc thù, hay có thể nói là “ý cảnh”, làm toàn bộ thế giới dưới lòng đất này bị biến động và ảnh hưởng.
Lần này, thiết chùy vừa rơi xuống đã bị nắm chặt, không tung lên cao nữa, Trần Duệ nâng tay, gõ thiết chùy xuống khối quặng sắt kẹp trên mặt bàn kia, hoa lửa bay tung tóe, âm thanh trong trẻo vang lên.
Một chùy tiếp một chùy, mang theo một loại nhịp điệu kỳ dị, giản đơn đích đánh thiết thanh, dường như có thể lay động hồn người.
Thanh âm đinh đinh đang đang xung quanh dần dần ngừng lại, tiếng xe cơ giới cũng im bặt. Những ải nhân vốn chỉ chuyên chú rèn tạo, không thèm để ý đến quân vương cũng dần dần buông việc, chầm chậm tụ tập qua chỗ này, ánh mắt toàn bộ nhìn vào thân hình trên bể rèn đang dùng công cụ và khoáng thạch của ải nhân kia.
Trong đám ải nhân này không thiếu thợ rèn cấp đại sư, thế nhưng tất cả đều không hẹn mà cùng thở gấp, trong mắt phát ra ánh sáng lấp lánh. Đặc biệt là Askar đại sư, gắt gao nhìn vào mỗi động tác của Trần Duệ, chỉ sợ mình bỏ sót chi tiết nào đó.
Lúc này Trần Duệ cũng đã quên đi hết thảy mọi việc, quên đi mưu đồ trong lòng, quên đi cái gọi là chứng minh sự trong sạch, chỉ toàn tâm toàn ý hòa mình vào rung động kỳ diệu dưới lòng đất này.
Đây là một loại rung động chỉ thược về chế tạo sư, có thể nói nó bị khí tức đặc thù dưới lòng đất này kích thích, cũng có thể nói nó luôn ở trong lòng Trần Duệ, chỉ là bạo phát ra đúng lúc mà thôi.
Trong giây lát, trong đầu Trần Duệ hiện ra thân ảnh lão sư Tetema đang huy động thiết chùy, sau đó là ngưu đầu nhân thủ lĩnh, Anderson đại sư…Động tác trong tay cũng tùy theo ý niệm trong đầu mà biến đổi, từ cuộn trào kịch liệt biến thành đại khai đại hợp rồi lại biến thành dày đặc như mưa, nhất thời giao thoa, mâu thuẫn lẫn nhau.
Trong khi lặp đi lặp lại những động tác này, cảm ngộ trong đầu Trần Duệ cũng dần dần hội họp, không ngừng ma luyện và dung hợp, biến hóa, giống như khối sắt đang không ngừng được tinh luyện kia. Sự kiên định và tự tin trong ánh mắt Trần Duệ càng lúc càng đậm, động tác càng lúc càng lưu loát như nước chảy mây trôi, tiết tấu nhịp nhàng không đình trệ, đây cũng không phải là cảm giác của ngưu đầu nhân hay Tetema, cũng không phải của bất cứ đại sư nào khác, mà nó là cảm giác chỉ của riêng Trần Duệ.
Thật giống như câu mà hắn đã nói với Samuel trước kia: chỉ có những gì chính bản thân mình lĩnh ngộ được mới là mạnh mẽ.
Thứ mà Oufuge tinh thông nhất là chiến đấu chứ không phải rèn, nhưng dù sao hắn cũng mang trong mình dòng máu đoán tạo của tộc gò núi ải nhân; mặc dù tên nhân loại này chưa “chứng minh” được cái gì nhưng ải nhân vương cũng đã hiểu được.
Chẳng qua câu cuối cùng của Taikelin làm mọi người cảm thấy thoải mái: không sai, dung mạo này, xác thực không giống với bán tinh linh.
“Bộ tộc gò núi ải nhân lấy sự chính trực mà nổi tiếng khắp nơi, ta tin tưởng điện hạ sẽ không hàm oan cho người vô tội mà để kẻ trộm chân chính trốn ở góc phòng cười trộm.”
Câu này của Trần Duệ chỉ nhân vật mục tiêu mới có thể nghe thấy, mà lại không có cái gì gọi là câu thông chướng ngại như “Tâm linh chi ngữ”, điều này làm ải nhân chi vương hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh lại khôi phục lãnh tĩnh: “Nhân loại, ngươi lấy gì để chứng minh mình là người vô tội?”
Trần Duệ tiếp tục dùng phân tích chi nhãn truyền đạt lại ý niệm của mình: “Ta cần một địa phương đặc biệt, chỉ một mình ta chứng minh cho gò núi ải nhân và điện hạ xem, nếu như không thể nào chứng minh, ta nguyện ý tiếp thụ xử trí của gò núi ải nhân, thậm chí là hình phạt của kẻ trộm! Nếu như ta có thể chứng minh mình vô tội, thỉnh điện hạ cho phép ta đi thông qua núi Hắc Nham tới Garden thành…”
“Ngươi xác định có thể chứng minh bản thân mình trong sạch?” Oufuge nói ra câu này bằng ngôn ngữ thông dụng, người của Thiết Thuẫn dong binh đoàn và giáo hội đều nghe rõ.
Mập mạp cũng không biết Trần Duệ và Oufuge nói thầm với nhau điều gì, chỉ nghe được bốn chữ “chứng minh trong sạch” lời đầu tiên ra khỏi miệng là: “Ta là mục sư của Goudin trấn, người phục vụ của quang minh thần, riêng thân phận này cũng đủ để chứng minh ta trong sạch!”
Askar trưởng lão đứng một bên mở miệng: “Từ khi các ngươi tiến vào tòa cung điện này thì chỉ có một thân phận, là tù nhân của ải nhân! Thành viên của Quang Minh giáo hội cũng như nhân loại bình thương, đối với ải nhân chúng ta mà nói không có gì khác biệt. Ngươi có thể dùng chiến tranh chủng tộc để uy hiếp, với điều kiện tiền đề là lời nói của ngươi có đủ phân lượng.”
Mập mạp câm nín không nói được lời nào, hắn chỉ là một tên mục sư nho nhỏ của vương quốc mà thôi. Gò núi ải nhân lại có giao thiệp rất rộng với nhân loại, ngay cả bên trong giáo hội cũng có. Một khi mâu thuẫn về chủng tộc thật sự xảy ra, giáo hội chắc chắn sẽ hy sinh con tốt nhỏ bé là hắn đây.
Oufuge không để ý đến mập mạp mà chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Duệ: “Ngươi đại diện cho tất cả những người ở đây? Ta cũng không đủ nhẫn nại để kiểm tra cái gọi là “chứng minh” của từng người, nếu như ngươi thất bại thì tất cả đều sẽ bị xem là kẻ trộm…hay ít nhất cũng là đồng bọn của những tên trộm kia.”
Cả đoàn người cả kinh, mập mạp nhìn Trần Duệ một cái, thầm nghĩ mình và hắn đã ký kết khế ước, ở thời điểm sinh tử thế này chắc hắn sẽ không bán đứng đồng bọn, cắn răng nói: “Lý Sát, bạn của ta, ta lựa chọn tin tưởng ngươi một cách tuyệt đối!”
Ena liếc nhìn Samuel, Samuel hơi trầm ngâm một lát rồi gật gật đầu, thấp giọng nói: “Ta cảm thấy có thể tin tưởng hắn. Bọn hắn hiện đang muốn đến Garden thành gấp , nếu như hắn không chứng minh được thì ngay cả bản thân mình cũng sẽ bị bắt.”
“Ừ.” Trong lòng Ena kỳ thực có vài phần nghi ngờ, nói chính xác hơn thì đó là một loại trực giác của nữ nhân, Samuel dường như rất tin tưởng tên “Lý Sát” này. Lần trước xung đột với Taikelin cũng là nhờ “Lý Sát” lên tiếng mà Samuel mới nhanh chóng bình tĩnh lại.
Những dong binh còn lại không ít người cảm thấy hoài nghi “Lý Sát” nhưng phó đoàn trưởng nói không sai, mà đoàn trưởng cũng không có ý kiến gì, vì thế không ai có ý kiến hay dị nghị gì.
“Tốt lắm!” Thấy thế, Oufuge gật gật đầu: “Như vậy ngươi muốn chứng minh ở đâu đây?”
Trần Duệ dùng phân tích chi nhãn “nói” ra một địa điểm, Oufuge lộ ra biểu tình ngoài ý muốn nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
“Được rồi, ta nhắc nhở ngươi trước, đừng nên nghĩ tới việc dùng quỷ kế lừa gạt người ở đây, nếu không đừng trách ta vì sao không cho người cơ hội…một cơ hội duy nhất.” Ải nhân vương lập tức hạ lệnh: “Askar trưởng lão, ngươi đi theo ta để xem cái gọi là chứng minh của tên nhân loại này. Taikelin, Boraadt, các ngươi ở lại đây tiếp đón những người này thật chu đáo. Nếu như tên kia không cách nào làm ta hài lòng thì những “tiếp đón” này sẽ trở thành đãi ngộ với phạm nhân.”
Taikelin và Boraadt cúi đầu nhận lệnh, Oufuge nhìn Trần Duệ một cái, rồi cùng Askar xoay người đi tới bên ngoài đại điện, Trần Duệ và đám người mập mạp cũng gật gật đầu đi theo phía sau.
Ba người một đường tiến về trước, đi đến một tòa kiến trúc lớn.
Khối kiến trúc khổng lồ này có tên là "Thiết thụ hoa lửa chi nhà", gọi là “nhà” nhưng trên thực tế dùng “sảnh” hay “điện” cũng không đủ để hình dung quy mô của nó.
Kiếp trước Trần Duệ sống cuộc đời trạch nam hơn hai mươi năm, mò mẫm trên inte nhiều đến nổi gần như biết hết mọi điều trên thế giới. Sau khi xuyên việt tới ma giới bôn ba ba năm (nếu tính cả thời gian huấn luyện trong phòng đặc biệt của siêu cấp hệ thống thì cũng phải mấy trăm năm), lịch duyệt phong phú, vậy mà khi hắn nhìn thấy tòa kiến trúc này vẫn không khỏi kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.
Mặt ngoài của kiến trúc “khổng lồ” này, trên thực tế là những “phòng ốc” lộ ra trên mặt đất chỉ mới là bộ phận “đại não” mà thôi, “thân thể” thật sự của nó nằm trong lòng đất.
Nhìn từ trên xuống, tầng tầng lớp lớp, chí ít cũng cao mấy trăm mét. Toàn bộ lòng đất đèn sáng rực, mặc dù bên ngoài trời đã tờ mờ tối nhưng bên trong vẫn có thể nhìn thấy ải nhân đang bận rộn làm việc, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng đinh đinh đang đang của vũ khí cùng âm thanh chuyển động của các loại cơ giới cỡ lớn.
Nơi này chính là "Thiết thụ hoa lửa chi nhà”, là trung tâm đoán tạo của gò núi ải nhân, một thế giới trong lòng đất.
Trần Duệ chưa từng gặp qua khu rèn nào lớn như thế này, tràn ngập một loại khí thế bàng bạc, cho dù là điện ảnh thời hiện đại cũng không thể làm ra được, mà tất cả những thứ này lại đang hiện ra trước mắt hắn một cách chân thực nhất.
Nghe thanh âm “đinh đinh” vang lên không dứt bên tai, cảm nhận được xung kích thị giác mãnh liệt, trong nội tâm Trần Duệ bỗng có một loại xung động đặc biệt đang muốn xông ra bên ngoài, máu trong người hắn dường như cũng đang sôi sục. Mặc dù thực lực hiện tại của Trần Duệ đã tương đương với ma đế đỉnh phong nhưng cũng khó mà kiềm chế được tâm tình háo hức này.
Những ải nhân đang làm việc không mảy may để ý đến Oufuge, tất cả chỉ chuyên chú vào việc rèn đồ, ải nhân vương tập mãi cũng thành quen, từ đó có thể thấy được tình cảm cũng như thái độ mà gò núi ải nhân dành cho việc rèn tạo.
Oufuge dừng chân, quay đầu lạnh lùng nói với Trần Duệ: “Phòng rèn không phải là địa điểm bị phóng hỏa ngày hôm qua, hiện tại ta muốn xem xem nhân loại ngươi lấy cái gì ở chỗ này để chứng minh với ta!”
Trần Duệ không trả lời Oufuge, ánh mắt quét nhìn xung quanh một lượt, sau đó dừng lại ở một cái bể rèn ở phía xa, hắn hít sâu một hơi rồi chậm rãi bước tới.
Ban đầu, bước đi của Trần Duệ có chút thận trọng, nhưng không lâu sau, bước chân hắn dần dần nhẹ nhàng, mỗi một bước đi là khí thế trên người hắn lại biến hóa một phần, lúc đi tới bể rèn nọ, vô luận là Oufuge hay Askar đều có một loại ảo giác, nhân loại này giống như đã hòa mình vào thế giới đặc thù chỉ thuộc về ải nhân này.
Trần Duệ nhìn thiết bị chung quanh bể rèn một hồi, chầm chầm vỗ về chúng, điều chỉnh vị trí của một vài đồ vật, sau đó dùng một tay cầm cây chùy lớn mà ải nhân phải dùng hai tay mới nâng lên được, thực hiện một động tác kỳ quái: ném chùy lên cao, chụp lại rồi lại ném lên cao, chụp lại, cứ như thế lặp đi lặp lại.
Trong lúc hắn đang tung hứng cây chùy thì lửa trong lò đột nhiên bốc cháy, khối sắt được chuẩn bị trước đó bắt đầu bị đốt nóng, bàn tay Trần Duệ để đối diện với ngọn lửa, giống như đang hơ tay dưới tiết trời giá lạnh.
“Hừ! Cố làm ra vẻ!” Oufuge nhíu mày, đang muốn đi tiến lên thì một cánh tay giơ ngang ngăn cản hắn, chính là Askar-trưởng lão đức cao trọng vọng của gò núi ải nhân, đại sư đoán tạo uyên thâm, đồng thời cũng là lão sư của Oufuge hắn.
“Nhìn tiếp đi đại vương.” Nhìn động tác ném chụp thiết chùy đơn giản của nhân loại, trong mắt lão ải nhân râu trắng chớp động quang mang.
Từ lúc nhìn thấy nhịp điệu bước đi của nhân loại khi tiến đến bể rèn, đại sư râu trắng đã cảm ứng được dị dạng. Toàn bộ động tác của tên này rất quen thuộc, quen thuộc với hoàn cảnh cùng khí cụ tương đối xa lạ, sắp xếp những thứ kia theo thói quen của mình.
Askar có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, mỗi lần thiết chùy kia bị ném đi, khí tức chung quanh lập tức ba động, sinh ra những biến hóa vi diệu. Nhân loại này không chỉ cùng dung hợp với lòng đất mà còn sử dụng một loại lực lượng đặc thù, hay có thể nói là “ý cảnh”, làm toàn bộ thế giới dưới lòng đất này bị biến động và ảnh hưởng.
Lần này, thiết chùy vừa rơi xuống đã bị nắm chặt, không tung lên cao nữa, Trần Duệ nâng tay, gõ thiết chùy xuống khối quặng sắt kẹp trên mặt bàn kia, hoa lửa bay tung tóe, âm thanh trong trẻo vang lên.
Một chùy tiếp một chùy, mang theo một loại nhịp điệu kỳ dị, giản đơn đích đánh thiết thanh, dường như có thể lay động hồn người.
Thanh âm đinh đinh đang đang xung quanh dần dần ngừng lại, tiếng xe cơ giới cũng im bặt. Những ải nhân vốn chỉ chuyên chú rèn tạo, không thèm để ý đến quân vương cũng dần dần buông việc, chầm chậm tụ tập qua chỗ này, ánh mắt toàn bộ nhìn vào thân hình trên bể rèn đang dùng công cụ và khoáng thạch của ải nhân kia.
Trong đám ải nhân này không thiếu thợ rèn cấp đại sư, thế nhưng tất cả đều không hẹn mà cùng thở gấp, trong mắt phát ra ánh sáng lấp lánh. Đặc biệt là Askar đại sư, gắt gao nhìn vào mỗi động tác của Trần Duệ, chỉ sợ mình bỏ sót chi tiết nào đó.
Lúc này Trần Duệ cũng đã quên đi hết thảy mọi việc, quên đi mưu đồ trong lòng, quên đi cái gọi là chứng minh sự trong sạch, chỉ toàn tâm toàn ý hòa mình vào rung động kỳ diệu dưới lòng đất này.
Đây là một loại rung động chỉ thược về chế tạo sư, có thể nói nó bị khí tức đặc thù dưới lòng đất này kích thích, cũng có thể nói nó luôn ở trong lòng Trần Duệ, chỉ là bạo phát ra đúng lúc mà thôi.
Trong giây lát, trong đầu Trần Duệ hiện ra thân ảnh lão sư Tetema đang huy động thiết chùy, sau đó là ngưu đầu nhân thủ lĩnh, Anderson đại sư…Động tác trong tay cũng tùy theo ý niệm trong đầu mà biến đổi, từ cuộn trào kịch liệt biến thành đại khai đại hợp rồi lại biến thành dày đặc như mưa, nhất thời giao thoa, mâu thuẫn lẫn nhau.
Trong khi lặp đi lặp lại những động tác này, cảm ngộ trong đầu Trần Duệ cũng dần dần hội họp, không ngừng ma luyện và dung hợp, biến hóa, giống như khối sắt đang không ngừng được tinh luyện kia. Sự kiên định và tự tin trong ánh mắt Trần Duệ càng lúc càng đậm, động tác càng lúc càng lưu loát như nước chảy mây trôi, tiết tấu nhịp nhàng không đình trệ, đây cũng không phải là cảm giác của ngưu đầu nhân hay Tetema, cũng không phải của bất cứ đại sư nào khác, mà nó là cảm giác chỉ của riêng Trần Duệ.
Thật giống như câu mà hắn đã nói với Samuel trước kia: chỉ có những gì chính bản thân mình lĩnh ngộ được mới là mạnh mẽ.
Thứ mà Oufuge tinh thông nhất là chiến đấu chứ không phải rèn, nhưng dù sao hắn cũng mang trong mình dòng máu đoán tạo của tộc gò núi ải nhân; mặc dù tên nhân loại này chưa “chứng minh” được cái gì nhưng ải nhân vương cũng đã hiểu được.
/1093
|