Đối mặt với cơn mưa bão sắp đến, cả ngày Trần Duệ bận rộn rất nhiều việc, gần như cả thời gian ngủ cũng không có. Cũng quên bẵng việc phải cùng Aldas đến Áo Choàng hội gặp lão sư Tetema học luyện kim thuật.
Kết quả khiến lão đầu nổi giận, kiên quyết bắt Aldas phải đem “Guile” đến chỗ lão, Aldas không cách nào thoái thác, chỉ có thể tìm Trần Duệ nói lại yêu cầu của lão sư đại nhân.
Suy nghĩ một hồi, Trần Duệ đổi qua trang phục của Guile rồi đi đến Áo Choàng hội.
Trần Duệ đi đến con hẻm số bốn ở quảng trường Đông Nam, không nghĩ tới lại thấy mấy đứa nhỏ Eliane, tiểu la lỵ Alice cũng ở đó.
Eve tinh mắt sớm đã thấy thủ lĩnh “Guile”, mặt ửng hồng e thẹn, đang muốn đến chào hỏi hắn lại bị Eliane đi trước một bước cướp mất lời muốn nói: “Guile đại nhân!”
“Là Eliane à, các ngươi lại muốn ra ngoài thành đi chơi à?”
“Không phải, bọn em nghe nói hiện nay ngoài thành không an toàn, nên đi theo hộ tống công chúa Alice đến chợ mua ít đồ.”
“Guile đại nhân, người… người sắp kết hôn sao?” Eve lấy hết dũng khí hỏi một câu.
“Đúng vậy” Nhìn thấy thần thái trong ánh mắt của thiếu nữ ám tinh linh u ám hẳn đi, Trần Duệ khẽ nhíu mày: “Có điều ít nhất phải đợi Ám Nguyệt vượt qua được cửa ải khó khăn này đã, sau đó mới cử hành hôn lễ, tình hình hiện nay thật sự rất gấp gáp, các ngươi định rời khỏi Ám Nguyệt à?”
“Không bao giờ!” Eliane xiết chặt nắm tay, đáp lại: “Chúng ta sẽ ở lại cùng Guile đại nhân chiến đấu chống kẻ thù.”
Trần Duệ xoa đầu thiếu nữ ám tinh linh, bỗng cảm giác được một tia địch ý mãnh liệt, không ngờ lại từ phía Alice mà đến.
“Tỷ tỷ của ta sẽ không gả cho ngươi” Tiểu la lỵ mở miệng nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không còn vẻ đáng yêu, ngây thơ thường thấy như khi ở trước mặt “nhân loại ca ca”.
“Tiểu công chúa điện hạ, không phải tỷ tỷ của ngài gả cho ta, mà là kén rể, hay nói cách khác là ta 'được gả' cho nàng ấy!” Trần Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, đây chính là đi ở rể mà.
“Ta không cần biết là ngươi gả cho tỷ tỷ ta hay là tỷ tỷ ta gả cho ngươi, ta chính là không cho phép hai người kết hôn!” Tiểu la lỵ hung hăng nhìn Trần Duệ: “Nếu như lời cầu hôn không phải đến từ đế đô, tỷ tỷ nhất định sẽ không đưa ra quyết định này. Tỷ ấy căn bản là không thích ngươi!”
“Đây là một cuộc hôn nhân chính trị, chưa nói đến tình cảm cá nhân, việc hy sinh một cái gì đó cũng là điều không thể tránh khỏi.” Lúc này Trần Duệ đang dùng thân phận “Guile”, không cách nào giải thích cho Alice trước mặt nhiều người như vậy, chỉ đành thở dài nói: “Alice điện hạ, sau này người sẽ hiểu.”
“Ta sẽ không để tỷ tỷ hy sinh bản thân mình như vậy!” Nói đến hai chữ “hy sinh” tròng mắt tiểu la lỵ ửng hồng cả lên, trên người toát ra một tia sát khí “Ngươi tốt nhất nên thu hồi mấy cái vọng tưởng không thiết thực kia, nếu không ta quyết không bỏ qua cho ngươi!”
Lần đầu tiên Trần Duệ thấy tiểu la lỵ phản ứng kịch liệt như thế. Eliane đứng một bên nói: “Alice…”
“Xin lỗi, ta bỗng nhiên không muốn đi nữa!” Alice quay đầu đi được vài bước rồi chạy đi như bay, trong chốc lát đã biến mất trước tầm mắt mọi người.
Ánh mắt Trần Duệ trở nên nhu hòa, tình cảm Alice dành cho tỷ tỷ vô cùng chân thành, nếu Mejia thấy được một màn này chắc chắn sẽ rất cảm động.
Hay là hôm nào nói chân tướng cho nàng nhỉ? Quên đi, nếu như tiểu la lỵ biết tỷ tỷ nàng kết hôn với “người nào đó”, chỉ sợ vẫn sẽ giận dỗi như vậy thôi.
Trần Duệ an ủi đám người Eliane đang loay hoay không biết phải làm gì mấy câu rồi xoay người đi đến tòa nhà cổ.
Vừa tới hậu viện liền thấy lão sư Tetema.
Lão đầu vốn đang lười biếng nằm dài trên ghế thấy Trần Duệ đến ngay lập tức bật dậy hỏi: “Tiểu tử ngươi còn nhớ là phải tới đây cơ à? Ta cho ngươi một ngày để chuẩn bị, kêu cả Aldas luôn, cùng ta rời khỏi Ám Nguyệt.”
Trần Duệ ngớ người: “Rời đi?”
“Không rời đi chẳng lẽ lại ở lại chỗ này chờ chết?” Lão đầu bộ dáng hận không thể rèn sắt thành thép nói: “Ngươi cho rằng lãnh địa này có thể đấu lại Đọa Thiên Sứ đế đô?”
“Nhưng cũng không nhất định phải...” Trần Duệ làm bộ dáng không cho là đúng, nhún nhún vai nói: “Cái này gọi là thế sự khó lường, lúc trước Xích U liên hợp với Lam Dong phát động chiến tranh với Ám Nguyệt, không ai nghĩ rằng Ám Nguyệt sẽ thắng, nhưng kết quả thế nào? Xích U thảm bại, toàn quân Lam Dong bị diệt. Ta cho rằng tuy quân địch thế lớn nhưng chưa chắc Ám Nguyệt không có khả năng tạo nên kỳ tích.”
Lão đầu quýnh lên, âm điệu lập tức cao vút lên: “Ta là thấy ngươi đã bị cô công chúa gì đó kia mê hoặc đến ngu ngốc rồi! Chẳng lẽ ngươi không biết lý do nàng ta kén ngươi làm rể sao? Chỉ là vì muốn lợi dụng ngươi mà thôi! Ta đoán nữ nhân kia sớm đã biết kế hoạch của đế đô, vì thế đi trước một bước tuyên bố kén rể, đem tên ngu ngốc nhà ngươi ra làm bia đỡ đạn!”
Không ngờ bị lão đoán trúng, Trần Duệ đối với lão kính trọng thêm vài phần. Lão đầu thấy hắn im lặng không lên tiếng, tưởng hắn đã bị mình làm dao động liền nói: “Thiên tư của ngươi tương đối tốt, hơn xa Aldas, chỉ cần chăm chỉ học tập, một thời gian nữa là có thể đạt tiêu chuẩn đại sư ở lĩnh vực dược tề, chưa kể tới chế khí học đã tiếp cận chuẩn tông sư. Mỹ nữ chỗ nào cũng có, vì vậy ngàn lần vạn lần không được bỏ phí thiên tư của mình. Chọn ở lại đây cũng đồng nghĩa với việc vứt bỏ cái mạng nhỏ của ngươi. Ta không cần ngươi phải tiếp nhận truyền thừa đi tham gia tỷ thí với Salman, ta chỉ cần hai người chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi nguy hiểm này. Nếu như ngươi còn không nghe theo thì đừng trách ta mạnh tay.”
Trần Duệ biết lão đầu thật lòng muốn tốt cho hắn, không giải thích gì nhiều, chỉ lắc đầu nói: “Lão sư, nếu người muốn đi thì hãy mang Aldas đi cùng, còn ta sẽ không bao giờ rời Ám Nguyệt cho dù người dùng phương pháp gì đi nữa.”
Lão đầu lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi đều ngu xuẩn như nhau! Cái gì mà ơn sâu nghĩa nặng! Chết cũng không rời đi! Ta hiện tại lại cảm thấy rất khâm phục vị trưởng công chúa điện hạ kia. Nếu như các ngươi đã kiên quyết như vậy thì lão đầu ta cũng muốn ở lại nhìn xem hai tên ngu ngốc các ngươi sẽ có kết cục “tốt đẹp” thế nào!”
Trần Duệ biết lão đầu lưu lại là vì muốn bảo hộ hắn và Aldas, trong lòng cảm động nói: “Lão sư yên tâm, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì, hôm nay ta tới là muốn tặng người một món lễ vật. Người nên rời khỏi Ám Nguyệt tìm một chỗ an toàn mà nghiên cứu nó, có lẽ sẽ có ích cho cuộc tỷ thí một năm sau.”
“Ta không cần lễ vật của ngươi…” Lời còn chưa nói xong tròng mắt lão đầu bỗng nhiên ngây ngốc, chỉ thấy trong tay Trần Duệ lúc này có thêm một bình hắc sắc dược tề.
“Cái này là…” Thanh âm lão đầu có chút run rẩy.
“Đây là một trong những lễ vật ta muốn tặng lão sư.” Trần Duệ lấy ra một cái không gian giới chỉ, bỏ hắc sắc dược tề vào đó rồi đưa tới trước mặt lão đầu: “Bên trong toàn bộ là hắc sắc dược tề bao gồm cả chân hệ, vĩnh hằng hệ, phục hoạt dược tề và diên thọ dược tề.”
Lão đầu một lần nữa kinh hãi: phục hoạt dược tề, diên thọ dược tề, đây chính là thành tựu tượng trưng cho tầng cao nhất của dược tề tông sư, cho dù tên yêu nghiệt Salman có là thiên tài cỡ nào đi nữa cũng chỉ có thể tạo ra dược tề vĩnh hằng hệ mà thôi.
Nhìn cái giới chỉ được đưa tới, lão đầu thở dốc liên tục, không ngờ có ngày hắn được cầm trong tay hắc sắc dược tề: “Làm sao ngươi có được mấy thứ này? Mau nói cho ta biết! Tiểu tử ngươi dấu diếm ta nhiều chuyện như vậy, ta đều có thể bỏ qua, nhưng việc này tuyệt đối không được dấu diếm, phải nói thật toàn bộ.”
“Cái này liên quan đến chuyện xưa của đại tông sư truyền thừa, vì thế đến bây giờ ta mới có thể tiết lộ cho lão sư, mong người tha thứ.”
Đây hiển nhiên là một lời nói dối, chẳng qua so với việc nói ra siêu cấp hệ thống thì cái truyền kỳ mơ hồ kia còn giống lời nói thật hơn.
“Ý chí của đại tông sư điều khiển ngươi phối trí ra loại dược tề này?” Lão đầu bày ra một bộ dáng không thể tin được nói: “Ngươi hiện tại làm thử cho ta xem.”
Trần Duệ biết lão đầu là chuẩn tông sư cấp, chỉ cần có chút dối trá là sẽ bị phát hiện, lắc đầu nói: “Hiện giờ ta còn chưa khống chế được ý chí này, đều là trong vô thức mà làm ra, phối phương và trình tự cũng không nhớ rõ, chỉ có thể nhìn thấy thành phẩm sau khi tỉnh táo lại, nếu lão sư không tin có thể nhìn cái này một chút…”
Nói rồi hắn lấy ra một ít dược tề phổ thông trong trung tâm hoán đổi: “Bình thường khi ý thức kia bắt đầu 'phát tác' sẽ có rất nhiều dược tề được tạo thành, có bạch sắc dược tề, phổ thông dược tề, hắc sắc dược tề là ít nhất, có khi có, có khi không.”
Tetema cầm lấy một bình trị thương dược tề, mở nút lọ ra ngửi ngửi, lập tức lộ ra ánh mắt kinh ngạc: “Độ tinh khiết bậc này… Ma thần ở trên cao, không ngờ lại có dược tề có độ tinh khiết trăm phần trăm, cho dù là Salman cũng không có khả năng điều chế được, đây đúng là kiệt tác cấp đại tông sư.”
Mặc dù lý do Trần Duệ đưa ra có chút hoang đường, nhưng sự thật lại đang bày ra trước mắt.
Tetema đặc biệt kích động, sợ hãi, phấn chấn… Luống cuống một hồi, ánh mắt cuối cùng lại rơi trên người Trần Duệ: “Ngươi đến cùng còn bao nhiêu bí mật? Nói thật cho ta biết nếu như lão đầu tử ta dựa vào thực lực ma hoàng đỉnh phong, có thể dùng sức mạnh cưỡng chế ngươi đi được không?”
Trần Duệ lộ ra nụ cười sau lớp mặt nạ, đáp: “Ma hoàng đỉnh phong thì không có khả năng, ma đế đỉnh phong thì còn có thể.”
Lão đầu tử nhìn hắn một cái đầy thâm ý: “Hừ lão đầu tử ta không thể mang ngươi đi, vậy đưa hết những dược tề kia cho ta, ta sẽ dùng hai bản vẽ Ma tinh pháo đã được cải tiến để trao đổi.”
Ma tinh pháo đã được cải tiến! Trần Duệ không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn này, hai tròng mắt lập tức sáng ngời. Hắn là hành gia về chế khí, cho dù chưa bao giờ lắp đặt qua một cái ma pháp vũ khí cỡ lớn như Ma tinh pháo nhưng vẫn có thể nhìn ra được bản vẽ mà Tetema cho hắn không hề đơn giản. Ma tinh pháo sau khi được cải tiến, tầm bắn và uy lực lại càng khủng bố, chỉ sợ ngay cả cường giả cao tầng cũng phải kiêng kỵ mấy phần. Loại vũ khí này hẳn là thuộc loại bị cấm, nhưng lão đầu căn bản không quan tâm đến chuyện đó. Tetema lười nhác không muốn nói nhiều, đi ngang người Trần Duệ, vung tay một cái đem toàn bộ hắc sắc dược tề cầm lên, khẩn trương chạy về phòng nghiên cứu.
Nếu muốn chế tạo Ma tinh pháo trong khoảng thời gian ngắn như vậy e là không kịp, mà Ma tinh pháo cải tiến không dựa trên nền tảng cơ bản mà cải tiến, mặc dù đó không phải là công việc bình thường, nhưng có một đội ngũ địa tinh am hiểu chế tạo, hẳn là có thể dùng thời gian ngắn nhất để hoàn thành cải tiến và sử dụng thử.
Thời gian trôi qua từng ngày, rốt cục tin tức từ đế đô cũng được truyền đến. Hắc Diệu tập kết hai quân đoàn lớn Xích Ma và Huyền Vũ tạo thành đại quân tám mươi vạn người, liên quân các lãnh địa bốn mươi vạn, cộng thêm hơn một trăm hai mươi vạn quân được điều động từ phía tây bắc - cứ điểm Tekula của đệ tam tướng quân đế quốc Geraint Blaine là phó thống soái của liên quân, quân đội còn chưa di chuyển nhưng khí thế cũng đã áp đảo Ám Nguyệt.
Binh lực của Ám Nguyệt đã khuếch trương hơn rất nhiều từ sau cuộc chiến lãnh chủ trước kia, tổng cộng đã có hơn hai mươi vạn, thêm viện quân từ Lam Dong lãnh địa cũng chưa tới ba mươi vạn. Nhìn từ bên ngoài, thực lực song phương cực kỳ chênh lệch, hầu như không thể gọi là chiến tranh.
Điều động và hành quân một trăm vạn đại quân cũng không phải là việc dễ dàng, chỉ tính việc đến được Xích U thành cũng cần thời gian tương đối nhiều, chẳng qua Hắc Diệu không tính cho Ám Nguyệt nhiều thời gian chuẩn bị như vậy, trên đường hành quân tới Xích U đã ra lệnh cho hai vạn kỵ binh tinh nhuệ trú đóng ở đây tập kích Ám Nguyệt.
Hai vạn kỵ binh này là một trong những vương bài của Hắc Diệu, lấy cớ “hộ tống” sứ giả cầu hôn của đế quốc đến Xích U lãnh địa, rình mò cơ hội hành động. Trước mắt đại quân của đế đô cần một đoạn thời gian nữa mới có thể đến được Xích U, Ám Nguyệt khẳng định sẽ không nghĩ tới việc Xích U lại đơn độc phát động tập kích mình, cái này không chỉ quấy rối bố trí phòng ngự của Ám Nguyệt mà một khi chiếm được trấn Dike ở phía nam Ám Nguyệt, là có thể dùng nó làm bàn đạp tấn công toàn bộ Ám Nguyệt.
Cho dù không giữ được trấn Dike, dựa vào tính cơ động tiến thoái tự nhiên của kỵ binh cũng sẽ không bị tổn thất quá lớn, ít nhất có thể làm giảm sĩ khí của quân địch trước khi đại quân chủ lực đến.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Hắc Diệu, quân đoàn trưởng “Ma Ảnh” kỵ binh quân đoàn Nesta, lập tức xuất quân, từ Xích U thành đánh thẳng đến Ám Nguyệt.
Kết quả khiến lão đầu nổi giận, kiên quyết bắt Aldas phải đem “Guile” đến chỗ lão, Aldas không cách nào thoái thác, chỉ có thể tìm Trần Duệ nói lại yêu cầu của lão sư đại nhân.
Suy nghĩ một hồi, Trần Duệ đổi qua trang phục của Guile rồi đi đến Áo Choàng hội.
Trần Duệ đi đến con hẻm số bốn ở quảng trường Đông Nam, không nghĩ tới lại thấy mấy đứa nhỏ Eliane, tiểu la lỵ Alice cũng ở đó.
Eve tinh mắt sớm đã thấy thủ lĩnh “Guile”, mặt ửng hồng e thẹn, đang muốn đến chào hỏi hắn lại bị Eliane đi trước một bước cướp mất lời muốn nói: “Guile đại nhân!”
“Là Eliane à, các ngươi lại muốn ra ngoài thành đi chơi à?”
“Không phải, bọn em nghe nói hiện nay ngoài thành không an toàn, nên đi theo hộ tống công chúa Alice đến chợ mua ít đồ.”
“Guile đại nhân, người… người sắp kết hôn sao?” Eve lấy hết dũng khí hỏi một câu.
“Đúng vậy” Nhìn thấy thần thái trong ánh mắt của thiếu nữ ám tinh linh u ám hẳn đi, Trần Duệ khẽ nhíu mày: “Có điều ít nhất phải đợi Ám Nguyệt vượt qua được cửa ải khó khăn này đã, sau đó mới cử hành hôn lễ, tình hình hiện nay thật sự rất gấp gáp, các ngươi định rời khỏi Ám Nguyệt à?”
“Không bao giờ!” Eliane xiết chặt nắm tay, đáp lại: “Chúng ta sẽ ở lại cùng Guile đại nhân chiến đấu chống kẻ thù.”
Trần Duệ xoa đầu thiếu nữ ám tinh linh, bỗng cảm giác được một tia địch ý mãnh liệt, không ngờ lại từ phía Alice mà đến.
“Tỷ tỷ của ta sẽ không gả cho ngươi” Tiểu la lỵ mở miệng nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không còn vẻ đáng yêu, ngây thơ thường thấy như khi ở trước mặt “nhân loại ca ca”.
“Tiểu công chúa điện hạ, không phải tỷ tỷ của ngài gả cho ta, mà là kén rể, hay nói cách khác là ta 'được gả' cho nàng ấy!” Trần Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, đây chính là đi ở rể mà.
“Ta không cần biết là ngươi gả cho tỷ tỷ ta hay là tỷ tỷ ta gả cho ngươi, ta chính là không cho phép hai người kết hôn!” Tiểu la lỵ hung hăng nhìn Trần Duệ: “Nếu như lời cầu hôn không phải đến từ đế đô, tỷ tỷ nhất định sẽ không đưa ra quyết định này. Tỷ ấy căn bản là không thích ngươi!”
“Đây là một cuộc hôn nhân chính trị, chưa nói đến tình cảm cá nhân, việc hy sinh một cái gì đó cũng là điều không thể tránh khỏi.” Lúc này Trần Duệ đang dùng thân phận “Guile”, không cách nào giải thích cho Alice trước mặt nhiều người như vậy, chỉ đành thở dài nói: “Alice điện hạ, sau này người sẽ hiểu.”
“Ta sẽ không để tỷ tỷ hy sinh bản thân mình như vậy!” Nói đến hai chữ “hy sinh” tròng mắt tiểu la lỵ ửng hồng cả lên, trên người toát ra một tia sát khí “Ngươi tốt nhất nên thu hồi mấy cái vọng tưởng không thiết thực kia, nếu không ta quyết không bỏ qua cho ngươi!”
Lần đầu tiên Trần Duệ thấy tiểu la lỵ phản ứng kịch liệt như thế. Eliane đứng một bên nói: “Alice…”
“Xin lỗi, ta bỗng nhiên không muốn đi nữa!” Alice quay đầu đi được vài bước rồi chạy đi như bay, trong chốc lát đã biến mất trước tầm mắt mọi người.
Ánh mắt Trần Duệ trở nên nhu hòa, tình cảm Alice dành cho tỷ tỷ vô cùng chân thành, nếu Mejia thấy được một màn này chắc chắn sẽ rất cảm động.
Hay là hôm nào nói chân tướng cho nàng nhỉ? Quên đi, nếu như tiểu la lỵ biết tỷ tỷ nàng kết hôn với “người nào đó”, chỉ sợ vẫn sẽ giận dỗi như vậy thôi.
Trần Duệ an ủi đám người Eliane đang loay hoay không biết phải làm gì mấy câu rồi xoay người đi đến tòa nhà cổ.
Vừa tới hậu viện liền thấy lão sư Tetema.
Lão đầu vốn đang lười biếng nằm dài trên ghế thấy Trần Duệ đến ngay lập tức bật dậy hỏi: “Tiểu tử ngươi còn nhớ là phải tới đây cơ à? Ta cho ngươi một ngày để chuẩn bị, kêu cả Aldas luôn, cùng ta rời khỏi Ám Nguyệt.”
Trần Duệ ngớ người: “Rời đi?”
“Không rời đi chẳng lẽ lại ở lại chỗ này chờ chết?” Lão đầu bộ dáng hận không thể rèn sắt thành thép nói: “Ngươi cho rằng lãnh địa này có thể đấu lại Đọa Thiên Sứ đế đô?”
“Nhưng cũng không nhất định phải...” Trần Duệ làm bộ dáng không cho là đúng, nhún nhún vai nói: “Cái này gọi là thế sự khó lường, lúc trước Xích U liên hợp với Lam Dong phát động chiến tranh với Ám Nguyệt, không ai nghĩ rằng Ám Nguyệt sẽ thắng, nhưng kết quả thế nào? Xích U thảm bại, toàn quân Lam Dong bị diệt. Ta cho rằng tuy quân địch thế lớn nhưng chưa chắc Ám Nguyệt không có khả năng tạo nên kỳ tích.”
Lão đầu quýnh lên, âm điệu lập tức cao vút lên: “Ta là thấy ngươi đã bị cô công chúa gì đó kia mê hoặc đến ngu ngốc rồi! Chẳng lẽ ngươi không biết lý do nàng ta kén ngươi làm rể sao? Chỉ là vì muốn lợi dụng ngươi mà thôi! Ta đoán nữ nhân kia sớm đã biết kế hoạch của đế đô, vì thế đi trước một bước tuyên bố kén rể, đem tên ngu ngốc nhà ngươi ra làm bia đỡ đạn!”
Không ngờ bị lão đoán trúng, Trần Duệ đối với lão kính trọng thêm vài phần. Lão đầu thấy hắn im lặng không lên tiếng, tưởng hắn đã bị mình làm dao động liền nói: “Thiên tư của ngươi tương đối tốt, hơn xa Aldas, chỉ cần chăm chỉ học tập, một thời gian nữa là có thể đạt tiêu chuẩn đại sư ở lĩnh vực dược tề, chưa kể tới chế khí học đã tiếp cận chuẩn tông sư. Mỹ nữ chỗ nào cũng có, vì vậy ngàn lần vạn lần không được bỏ phí thiên tư của mình. Chọn ở lại đây cũng đồng nghĩa với việc vứt bỏ cái mạng nhỏ của ngươi. Ta không cần ngươi phải tiếp nhận truyền thừa đi tham gia tỷ thí với Salman, ta chỉ cần hai người chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi nguy hiểm này. Nếu như ngươi còn không nghe theo thì đừng trách ta mạnh tay.”
Trần Duệ biết lão đầu thật lòng muốn tốt cho hắn, không giải thích gì nhiều, chỉ lắc đầu nói: “Lão sư, nếu người muốn đi thì hãy mang Aldas đi cùng, còn ta sẽ không bao giờ rời Ám Nguyệt cho dù người dùng phương pháp gì đi nữa.”
Lão đầu lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi đều ngu xuẩn như nhau! Cái gì mà ơn sâu nghĩa nặng! Chết cũng không rời đi! Ta hiện tại lại cảm thấy rất khâm phục vị trưởng công chúa điện hạ kia. Nếu như các ngươi đã kiên quyết như vậy thì lão đầu ta cũng muốn ở lại nhìn xem hai tên ngu ngốc các ngươi sẽ có kết cục “tốt đẹp” thế nào!”
Trần Duệ biết lão đầu lưu lại là vì muốn bảo hộ hắn và Aldas, trong lòng cảm động nói: “Lão sư yên tâm, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì, hôm nay ta tới là muốn tặng người một món lễ vật. Người nên rời khỏi Ám Nguyệt tìm một chỗ an toàn mà nghiên cứu nó, có lẽ sẽ có ích cho cuộc tỷ thí một năm sau.”
“Ta không cần lễ vật của ngươi…” Lời còn chưa nói xong tròng mắt lão đầu bỗng nhiên ngây ngốc, chỉ thấy trong tay Trần Duệ lúc này có thêm một bình hắc sắc dược tề.
“Cái này là…” Thanh âm lão đầu có chút run rẩy.
“Đây là một trong những lễ vật ta muốn tặng lão sư.” Trần Duệ lấy ra một cái không gian giới chỉ, bỏ hắc sắc dược tề vào đó rồi đưa tới trước mặt lão đầu: “Bên trong toàn bộ là hắc sắc dược tề bao gồm cả chân hệ, vĩnh hằng hệ, phục hoạt dược tề và diên thọ dược tề.”
Lão đầu một lần nữa kinh hãi: phục hoạt dược tề, diên thọ dược tề, đây chính là thành tựu tượng trưng cho tầng cao nhất của dược tề tông sư, cho dù tên yêu nghiệt Salman có là thiên tài cỡ nào đi nữa cũng chỉ có thể tạo ra dược tề vĩnh hằng hệ mà thôi.
Nhìn cái giới chỉ được đưa tới, lão đầu thở dốc liên tục, không ngờ có ngày hắn được cầm trong tay hắc sắc dược tề: “Làm sao ngươi có được mấy thứ này? Mau nói cho ta biết! Tiểu tử ngươi dấu diếm ta nhiều chuyện như vậy, ta đều có thể bỏ qua, nhưng việc này tuyệt đối không được dấu diếm, phải nói thật toàn bộ.”
“Cái này liên quan đến chuyện xưa của đại tông sư truyền thừa, vì thế đến bây giờ ta mới có thể tiết lộ cho lão sư, mong người tha thứ.”
Đây hiển nhiên là một lời nói dối, chẳng qua so với việc nói ra siêu cấp hệ thống thì cái truyền kỳ mơ hồ kia còn giống lời nói thật hơn.
“Ý chí của đại tông sư điều khiển ngươi phối trí ra loại dược tề này?” Lão đầu bày ra một bộ dáng không thể tin được nói: “Ngươi hiện tại làm thử cho ta xem.”
Trần Duệ biết lão đầu là chuẩn tông sư cấp, chỉ cần có chút dối trá là sẽ bị phát hiện, lắc đầu nói: “Hiện giờ ta còn chưa khống chế được ý chí này, đều là trong vô thức mà làm ra, phối phương và trình tự cũng không nhớ rõ, chỉ có thể nhìn thấy thành phẩm sau khi tỉnh táo lại, nếu lão sư không tin có thể nhìn cái này một chút…”
Nói rồi hắn lấy ra một ít dược tề phổ thông trong trung tâm hoán đổi: “Bình thường khi ý thức kia bắt đầu 'phát tác' sẽ có rất nhiều dược tề được tạo thành, có bạch sắc dược tề, phổ thông dược tề, hắc sắc dược tề là ít nhất, có khi có, có khi không.”
Tetema cầm lấy một bình trị thương dược tề, mở nút lọ ra ngửi ngửi, lập tức lộ ra ánh mắt kinh ngạc: “Độ tinh khiết bậc này… Ma thần ở trên cao, không ngờ lại có dược tề có độ tinh khiết trăm phần trăm, cho dù là Salman cũng không có khả năng điều chế được, đây đúng là kiệt tác cấp đại tông sư.”
Mặc dù lý do Trần Duệ đưa ra có chút hoang đường, nhưng sự thật lại đang bày ra trước mắt.
Tetema đặc biệt kích động, sợ hãi, phấn chấn… Luống cuống một hồi, ánh mắt cuối cùng lại rơi trên người Trần Duệ: “Ngươi đến cùng còn bao nhiêu bí mật? Nói thật cho ta biết nếu như lão đầu tử ta dựa vào thực lực ma hoàng đỉnh phong, có thể dùng sức mạnh cưỡng chế ngươi đi được không?”
Trần Duệ lộ ra nụ cười sau lớp mặt nạ, đáp: “Ma hoàng đỉnh phong thì không có khả năng, ma đế đỉnh phong thì còn có thể.”
Lão đầu tử nhìn hắn một cái đầy thâm ý: “Hừ lão đầu tử ta không thể mang ngươi đi, vậy đưa hết những dược tề kia cho ta, ta sẽ dùng hai bản vẽ Ma tinh pháo đã được cải tiến để trao đổi.”
Ma tinh pháo đã được cải tiến! Trần Duệ không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn này, hai tròng mắt lập tức sáng ngời. Hắn là hành gia về chế khí, cho dù chưa bao giờ lắp đặt qua một cái ma pháp vũ khí cỡ lớn như Ma tinh pháo nhưng vẫn có thể nhìn ra được bản vẽ mà Tetema cho hắn không hề đơn giản. Ma tinh pháo sau khi được cải tiến, tầm bắn và uy lực lại càng khủng bố, chỉ sợ ngay cả cường giả cao tầng cũng phải kiêng kỵ mấy phần. Loại vũ khí này hẳn là thuộc loại bị cấm, nhưng lão đầu căn bản không quan tâm đến chuyện đó. Tetema lười nhác không muốn nói nhiều, đi ngang người Trần Duệ, vung tay một cái đem toàn bộ hắc sắc dược tề cầm lên, khẩn trương chạy về phòng nghiên cứu.
Nếu muốn chế tạo Ma tinh pháo trong khoảng thời gian ngắn như vậy e là không kịp, mà Ma tinh pháo cải tiến không dựa trên nền tảng cơ bản mà cải tiến, mặc dù đó không phải là công việc bình thường, nhưng có một đội ngũ địa tinh am hiểu chế tạo, hẳn là có thể dùng thời gian ngắn nhất để hoàn thành cải tiến và sử dụng thử.
Thời gian trôi qua từng ngày, rốt cục tin tức từ đế đô cũng được truyền đến. Hắc Diệu tập kết hai quân đoàn lớn Xích Ma và Huyền Vũ tạo thành đại quân tám mươi vạn người, liên quân các lãnh địa bốn mươi vạn, cộng thêm hơn một trăm hai mươi vạn quân được điều động từ phía tây bắc - cứ điểm Tekula của đệ tam tướng quân đế quốc Geraint Blaine là phó thống soái của liên quân, quân đội còn chưa di chuyển nhưng khí thế cũng đã áp đảo Ám Nguyệt.
Binh lực của Ám Nguyệt đã khuếch trương hơn rất nhiều từ sau cuộc chiến lãnh chủ trước kia, tổng cộng đã có hơn hai mươi vạn, thêm viện quân từ Lam Dong lãnh địa cũng chưa tới ba mươi vạn. Nhìn từ bên ngoài, thực lực song phương cực kỳ chênh lệch, hầu như không thể gọi là chiến tranh.
Điều động và hành quân một trăm vạn đại quân cũng không phải là việc dễ dàng, chỉ tính việc đến được Xích U thành cũng cần thời gian tương đối nhiều, chẳng qua Hắc Diệu không tính cho Ám Nguyệt nhiều thời gian chuẩn bị như vậy, trên đường hành quân tới Xích U đã ra lệnh cho hai vạn kỵ binh tinh nhuệ trú đóng ở đây tập kích Ám Nguyệt.
Hai vạn kỵ binh này là một trong những vương bài của Hắc Diệu, lấy cớ “hộ tống” sứ giả cầu hôn của đế quốc đến Xích U lãnh địa, rình mò cơ hội hành động. Trước mắt đại quân của đế đô cần một đoạn thời gian nữa mới có thể đến được Xích U, Ám Nguyệt khẳng định sẽ không nghĩ tới việc Xích U lại đơn độc phát động tập kích mình, cái này không chỉ quấy rối bố trí phòng ngự của Ám Nguyệt mà một khi chiếm được trấn Dike ở phía nam Ám Nguyệt, là có thể dùng nó làm bàn đạp tấn công toàn bộ Ám Nguyệt.
Cho dù không giữ được trấn Dike, dựa vào tính cơ động tiến thoái tự nhiên của kỵ binh cũng sẽ không bị tổn thất quá lớn, ít nhất có thể làm giảm sĩ khí của quân địch trước khi đại quân chủ lực đến.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Hắc Diệu, quân đoàn trưởng “Ma Ảnh” kỵ binh quân đoàn Nesta, lập tức xuất quân, từ Xích U thành đánh thẳng đến Ám Nguyệt.
/1093
|