Thấm thoắt đã qua năm ngày. Trong năm ngày này, Trần Duệ khá là mệt mỏi. Ban ngày học tập luyện kim thuật + xử lý chính vụ, buổi tối lại phải tiếp nữ bằng hữu, tiếp nữ thượng ti, còn tiếp cả... nữ bằng hữu hiện tại quan hệ vẫn còn đang rất "thuần khiết" nhưng có tiềm năng trở thành kẻ thứ ba nữa.
Chẳng qua, từ hai lần thân hôn và ôm ấp trước đó, Isabella cũng không có hành động gì mới, đã "thu liễm" rất nhiều.
Năm ngày đi báo cáo bốn lần, đàm luận một ít việc hoặc là đánh cờ, có khi lại nhằm lúc hắn sắp rời khỏi mà nhắm mắt lại, khẽ tựa vào vai hắn một chút nhưng lúc mở mắt ra thì lập tức trở mặt đuổi người.
Thái độ như vậy lại khiến tâm tình của Trần Duệ buông lỏng rất nhiều, sự khẩn trương và bài xích trước kia cũng dần dần tan biến. Hắn cũng cảm nhận được rõ ràng Isabella rất cô độc.
Cũng như lúc đầu ở đế đô, nàng tựa vào ngực hắn nói mấy câu: "Ta rất mệt. Ta là một nữ nhân mạnh mẽ nhưng cuối cùng thì ta cũng vẫn chỉ là nữ nhân thôi."
Khi đó, nàng là đóa hoa mà mọi người ở đế đô đều chú ý và cũng là một đóa hoa cô độc.
Trần Duệ cũng không biết cảm giác càng lúc càng tự nhiên và buông lỏng này có phải là sách lược của nàng hay không. Có lẽ nó chỉ đơn thuần là ý muốn dựa vào hắn mà trốn tránh cô độc thôi, dù sao thì trước mắt hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận "hiếp bách" không có biện pháp nào.
Trần Duệ cũng không ý thức được điều này, nếu như đổi lại thành một người khác cũng "uy hiếp" hắn như thế thì sao, sẽ thành công sao?
Ban đầu Isabella gia nhập liên minh Ám Nguyệt là vì tình bạn với Luobei và để có thêm trợ lực giết Bạch Lạc báo mối thù giết huynh trưởng. Hiện tại, có chính chủ Lomond của mối gia thù ở chỗ này, thêm bọn Pagliuca trợ giúp nữa, muốn giải quyết Bạch Lạc chỉ còn là vấn đề thời gian. Người bạn thân Luobei cũng chú tại ngôi nhà "độc quyền" đó, không có nhiều thời gian làm bạn với nàng.
Còn về phía đế đô, Isabella cũng không có thù hận quá sâu. Nhiếp chính vương Hắc Diệu cũng được tính là cố chủ của nàng, bất kể là bình thường nàng đem hầu hết tinh lực vào tổ chức Ám Ma nhưng cuối cùng cũng không ngăn được mà sinh ra cảm giác "người đứng ngoài cuộc đời mất đi mục tiêu của cuộc sống". Mãi cho đến lần nàng có được phát hiện ngoài ý muốn, dường như tìm được một "thú vui" hoặc là một "mục tiêu" trong cuộc sống.
Cuối cùng thì là cái gì, có lẽ ngay chính nàng cũng không rõ. Cuối cùng có kết quả hay không, ngay chính nàng cũng không biết. Nàng chỉ cảm thấy có một nguyện vọng cường liệt muốn nàng làm như vậy. Vậy thì cứ làm đi, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, sợ gì lúc sau bị biến thành tro tàn.
Trừ việc "trộm tình" cùng Isabella ra, Trần Duệ vẫn còn những việc quan trọng cần làm. Nó liên quan đến biến hóa của lam sắc tinh cầu trong siêu cấp hệ thống.
Hiện tại, nhân khẩu của lam sắc tinh cầu đã bạo tăng mấy chục lần, từ bộ lạc lúc đầu hiện đã phát triển thành từng quốc gia. Chẳng qua, tinh cầu này còn lớn hơn địa cầu ở thế giới của Trần Duệ trước kia nhiều. Trước mắt, nhân khẩu mới chỉ che phủ không đến một phần trăm bề mặt tinh cầu.
Trên tinh cầu có các loại trụ tín ngưỡng đứng sừng sững. Đó là các loại sinh mạng tín ngưỡng cung cấp lực lượng. Những sinh mạng này cũng góp vào lực lượng tín ngưỡng, còn có được vài loại tín ngưỡng không xung đột gì.
Ứng với câu nói kia, có người thì liền có giang hồ. Chế độ tư hữu vừa mới xuất hiện thì liền chú định rằng người với người là bất bình đẳng. Đây cũng là kết quả tất nhiên của năng lực không ngừng phát triển và hoàn thiện bản thân mà nhân loại có. Các loại lợi ích, nhiều sự khác biệt lần lượt xuất hiện khiến cho các hình thức đối lập và mâu thuẫn không ngừng sinh ra, mãi cho đến khi không cách nào điều hòa thì cũng giống như trong lịch sử của những sinh vật sở hữu trí tuệ, chiến tranh sẽ bùng nổ.
Nhưng sinh mạng này tuy là do hệ thống "sản sinh" ra lại cho Trần Duệ một cảm giác chúng như là sinh mạng chân chính. Bất kể có ở trong tinh vực hay không, Trần Duệ cũng tuyệt đối có quyền khống chế và chi phối hết thảy. Hắn cần những sinh mạng này cung cấp lực lượng tín ngưỡng nhưng sinh mạng thì vẫn là sinh mạng, chúng có quyền tự chủ và lựa chọn, có sự thích nghi chân chính. Cho nên, hắn không quấy nhiễu vào hành vi tự chủ của sinh mạng, bao gồm cả chiến tranh. Nhu cầu thay thế này dù là chủ động hay bị động cũng đều là động lực khiến văn minh nhanh chóng phát triển và tiến bộ.
Cũng tăng nhanh chóng như vậy còn có lực lượng tín ngưỡng và số lượng kết tinh tín ngưỡng. Hiện tại, kết tinh tín ngưỡng đã đạt tới ba vạn sáu ngàn, tốc độ tăng trưởng còn không ngừng tăng thêm. Ngự tinh biến tiêu hao một ngàn kết tinh tín ngưỡng hiện tại đã không còn là vấn đề gì to tát.
Kết tinh tín ngưỡng còn có một tác dụng vô cùng trọng yếu, đó chính là cường hóa tinh thần liên tiếp. Trần Duệ đã thể nghiệm hiệu quả của chiến đấu cường hóa. Mỗi lần sẽ hao phí một trăm kết tinh tín ngưỡng chẳng qua hiệu quả lại hạn chế. Còn có một loại cường hóa tinh cấp vĩnh cửu, rất đáng được mong đợi nhưng một tinh cường hóa thì cần có mười vạn kết tinh tín ngưỡng. Trước mắt, hắn chỉ có thể chầm chậm hoàn thành.
Còn có một việc khiến Trần Duệ đau đầu. Hắn cảm thấy dưới tác dụng của lực lượng tín ngưỡng, lực lượng của Tu La cũng tăng cường lên khá nhiều, gần như đạt tới một mức nào đó. Một khi nó vượt qua cái mức này thì cuối cùng phát sinh chuyện gì hắn cũng không đoán được. Bất kể thế nào, Tu La nói chung vẫn là một một mối họa lớn trong lòng Trần Duệ. Nếu như có cơ hội, hắn nhất định phải diệt trừ.
So sánh với những chuyện hao tâm tổn trí này, Trần Duệ lại tiến triển rất thuận lợi trên con đường luyện kim thuật. Điều này khiến cho Tetema đại sư đang ở tạm tại Áo Choàng hội kinh ngạc không ngớt. Đúng theo như lời nói lúc đầu của tên đệ tử này, tư chất và năng lực của hắn vượt qua tưởng tượng của lão, không chỉ là chế khí thuật mà còn cả dược tề học nữa!
Thời gian không đến một tuần, tên tay mơ siêu cấp chỉ tương đương với dược tề học đồ này đột nhiên giỏi lên nhanh chóng, chỉ sợ khoảng một tháng sau hắn đã có thể trở thành dược tề sư! Không phải dựa vào trí nhớ cường ngạnh nhớ hết lại mà là chân chính đi sâu vào lý giải!
Trong lòng Tetema, tên này không phải là loại mặt hàng miễn cưỡng thông qua khảo hạch mà hắn nắm giữ tất cả phạm trù tri thức và kỹ xảo chân chính của dược tề sư!
Nếu như không phải vào mấy ngày trước tận mắt nhìn thấy thì Tetema còn tưởng rằng tên này giả nai. Công đầu của việc này thì phải nói đến tác dụng của sân huấn luyện và luyện chế phòng, mỗi một đoạn tri thức mà Tetema truyền thụ, trừ tác dụng biến thái của độ sâu phân tích ra thì Trần Duệ còn có thể dùng thời gian gấp trăm lần thời gian thực để thí nghiệm và thông hiểu đạo lý. Sợ gì chỉ có một hai giờ, trong sân huấn luyện đã tương đương với một tuần lễ rồi.
Không lý giải nổi nên chỉ có thể quy cho tư chất nghịch thiên của người nào đó, có thể nắm chặt tất cả thời gian để lĩnh ngộ và thực hành.
Phương diện chế khí thuật không có tăng trưởng quá rõ ràng, lấy tầng thứ hiện tại của Trần Duệ thì muốn đột phá là rất khó, then chốt là tích lũy từng chút một mới có thể đột phá giới hạn.
Một ngày này, Trần Duệ hoàn thành xong khóa học, không có hỏi han như mọi ngày mà ngay lập tức rời khỏi. Lần này lão đầu không trách hắn không chuyên tâm bởi vì nếu hắn phân tâm thì không có khả năng đạt đến hiệu quả này.
Đáng tiếc lão đầu còn hạ thấp Trần Duệ, gia hỏa này quả thật là hắn không chyên tâm. Vị bảo tiêu tiểu thư thiếu chút nữa đã phá đổ cứ điểm ở đế đô nào đó chắc hẳn sẽ đến Ám Nguyệt trong hai ngày này. Tuy đã phái người chờ nhưng Olivia tiểu thư không phải long tộc bình thường, tốt nhất là có thể tiếp đón trong thời gian sớm nhất nếu không thì không biết nàng ta sẽ nháo thành cái dạng gì. Dù sao hiện tại cũng rảnh, cứ đi thử xem thế nào.
Rời khỏi Áo Choàng hội, vừa trở về với khuôn mặt Trần Duệ thì liền gặp ngay Pagliuca. Mấy ngày này Lola kéo Luobei bế quan tu hành ma pháp, hình như là chế tạo món đồ gì đó. Độc long ngày thường bị Luobei quản chặt chẽ giống như con ngựa thoát cương, tự do tiêu sái.
"Ê ê, ta nói này tài chính quan đại nhân, xem ra ngươi gần đây thực là cực khổ nha." Pagliuca vỗ vỗ bả vai của hắn, hiển nhiên lúc này tâm tình rất tốt.
Xác thực là cực khổ... Trần Duệ vô cùng đồng ý, gật đầu.
"Vậy thì bổn đại gia mang ngươi đi tìm nơi có nhiều mỹ nữ!" Pagliuca chớp chớp mắt.
Còn nhiều mỹ nữ hơn? Hiện tại, Trần Duệ sợ nhất là chữ "nhiều", vội vàng lắc đầu.
Độc long không cho là đúng, nói: "Sợ cái gì? Không phải ngươi rất biết dụ dỗ nữ nhân sao? Athena và Cơ Á thì không nói làm gì, ngay cả nữ nhân điên đáng sợ như Lola cũng trở nên ôn nhuận như chú dê non, nếu để cho thành viên của long tộc trước kia biết thì chắc là ngươi có thể nhặt được một đống long nhãn rồi. Hiện tại, ngươi ngẫu nhiên ra ngoài trộm tình cho dù có bị phát hiện thì cũng không sao cả đâu."
Trần Duệ nghe được hai chữ "trộm tình", trong lòng không khỏi chột dạ: "Dê non? Ngươi đã nhìn qua dê non nào có hàm răng cắn chết rồng chưa? Đừng có hại ta, muốn đi thì đi một mình đi."
"Một mình không có ý nghĩa, nếu là tên gia hỏa Lomond kia thì hắn đã sớm hưng phấn lôi kéo bổn đại gia đi rồi. Có mất hứng không cơ chứ, hiếm khi tiểu Betty không có ở đây." Tròng mắt của Pagliuca xoay vòng: "Yên tâm đi, lấy thực lực của chúng ta, chỉ cần chuyển đổi bộ dáng, nanh vuốt của Trị lý Đồng Minh hội cũng không thể vươn tới đâu."
Trần Duệ nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy tới cửa đông đi."
"Đi, cùng ngươi đi đông môn xem mỹ nữ nào! Đúng là bạn chí cốt của bổn đại gia!" Tên trai bao long tộc không đỏ mặt nói một câu, giống như Trần Duệ là một kẻ "theo đuổi tự do" nào đó.
Trần Duệ hóa thành khuôn mặt của Simon, cùng tên trai bao long tộc đã biến thành khuôn mặt nam tử anh tuấn đi tới hướng cửa thành.
"Lát nữa có mỹ nữ thì chúng ta cùng đi lên bắt chuyện, xem ai có thể ôm mỹ nữ vào lòng." Pagliuca hắc hắc cười khẽ: "Đừng quên, bổn đại gia đã nói qua kế hoạch hậu cung vĩ đại, muỗn dẫn một bầy mẫu long bay thành vòng tròn trên không trung nhà ngươi. Hiện tại, ta nói thêm một câu, trên lưng mỗi mẫu long đều sẽ có một mỹ nữ! Khiến cho cái hội Đồng Minh rắm chó kia sụp đổ đi!"
Trần Duệ im lặng nhìn vào giả hỏa này rồi lắc đầu: "Muốn bắt chuyện thì ngươi đi mà bắt, ta giúp ngươi giữ kín là được. Hiện tại hậu cung của ta đã đủ rồi, ta còn muốn sống."
"Chỉ mấy người kia mà ngươi cho là hậu cung? Không phải là mấy chục mấy trăm thì đừng lôi ra mà khoe, miễn cho người ta chê cười!" Pagliuca khinh bỉ nói.
Hai người vừa đi vừa tán dóc, phút chốc đã đi tới thành đông. Không thể không nói, bộ dạng tên trai bao long tộc kia biến hóa thành có chút mị lực, hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ nhân khác. Tính ra, bộ dạng của "Simon" không có gì đặc biệt nên người ta không chú ý đến. Chẳng qua long đại gia cùng không để ý đến mấy ả dung tư thục phấn này, chỉ là lên mặt với Trần Duệ thôi.
Đứng ngây ngốc ở cửa thành một lúc, Pagliuca cảm thấy chán ngấy: "Nơi này không có gì xem đâu, chúng ta đi tửu quán đi."
"Không có gì cũng phải xem, ta không đi tửu quán đâu."
Lúc này, lông mày của Pagliuca khẽ giương lên, đột nhiên nhìn lên bầu trời. Trần Duệ thuận theo tầm nhìn của hắn liền nhìn thấy một điểm đen đang nhanh chóng bay tới đây. Điểm đen đó giống như là một đám mây, khi tới gần mây đen giảm tốc độ, diện tích cũng giảm đi, lấy nhãn lực của hai người Trần Duệ có thể nhìn rõ, đó là một thiếu nữ mặc hắc y.
Tròng mắt Trần Duệ sáng lên, chuyến đi này không uổng công, cuối cùng người hắn đợi cũng đã đến!
Chẳng qua, từ hai lần thân hôn và ôm ấp trước đó, Isabella cũng không có hành động gì mới, đã "thu liễm" rất nhiều.
Năm ngày đi báo cáo bốn lần, đàm luận một ít việc hoặc là đánh cờ, có khi lại nhằm lúc hắn sắp rời khỏi mà nhắm mắt lại, khẽ tựa vào vai hắn một chút nhưng lúc mở mắt ra thì lập tức trở mặt đuổi người.
Thái độ như vậy lại khiến tâm tình của Trần Duệ buông lỏng rất nhiều, sự khẩn trương và bài xích trước kia cũng dần dần tan biến. Hắn cũng cảm nhận được rõ ràng Isabella rất cô độc.
Cũng như lúc đầu ở đế đô, nàng tựa vào ngực hắn nói mấy câu: "Ta rất mệt. Ta là một nữ nhân mạnh mẽ nhưng cuối cùng thì ta cũng vẫn chỉ là nữ nhân thôi."
Khi đó, nàng là đóa hoa mà mọi người ở đế đô đều chú ý và cũng là một đóa hoa cô độc.
Trần Duệ cũng không biết cảm giác càng lúc càng tự nhiên và buông lỏng này có phải là sách lược của nàng hay không. Có lẽ nó chỉ đơn thuần là ý muốn dựa vào hắn mà trốn tránh cô độc thôi, dù sao thì trước mắt hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận "hiếp bách" không có biện pháp nào.
Trần Duệ cũng không ý thức được điều này, nếu như đổi lại thành một người khác cũng "uy hiếp" hắn như thế thì sao, sẽ thành công sao?
Ban đầu Isabella gia nhập liên minh Ám Nguyệt là vì tình bạn với Luobei và để có thêm trợ lực giết Bạch Lạc báo mối thù giết huynh trưởng. Hiện tại, có chính chủ Lomond của mối gia thù ở chỗ này, thêm bọn Pagliuca trợ giúp nữa, muốn giải quyết Bạch Lạc chỉ còn là vấn đề thời gian. Người bạn thân Luobei cũng chú tại ngôi nhà "độc quyền" đó, không có nhiều thời gian làm bạn với nàng.
Còn về phía đế đô, Isabella cũng không có thù hận quá sâu. Nhiếp chính vương Hắc Diệu cũng được tính là cố chủ của nàng, bất kể là bình thường nàng đem hầu hết tinh lực vào tổ chức Ám Ma nhưng cuối cùng cũng không ngăn được mà sinh ra cảm giác "người đứng ngoài cuộc đời mất đi mục tiêu của cuộc sống". Mãi cho đến lần nàng có được phát hiện ngoài ý muốn, dường như tìm được một "thú vui" hoặc là một "mục tiêu" trong cuộc sống.
Cuối cùng thì là cái gì, có lẽ ngay chính nàng cũng không rõ. Cuối cùng có kết quả hay không, ngay chính nàng cũng không biết. Nàng chỉ cảm thấy có một nguyện vọng cường liệt muốn nàng làm như vậy. Vậy thì cứ làm đi, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, sợ gì lúc sau bị biến thành tro tàn.
Trừ việc "trộm tình" cùng Isabella ra, Trần Duệ vẫn còn những việc quan trọng cần làm. Nó liên quan đến biến hóa của lam sắc tinh cầu trong siêu cấp hệ thống.
Hiện tại, nhân khẩu của lam sắc tinh cầu đã bạo tăng mấy chục lần, từ bộ lạc lúc đầu hiện đã phát triển thành từng quốc gia. Chẳng qua, tinh cầu này còn lớn hơn địa cầu ở thế giới của Trần Duệ trước kia nhiều. Trước mắt, nhân khẩu mới chỉ che phủ không đến một phần trăm bề mặt tinh cầu.
Trên tinh cầu có các loại trụ tín ngưỡng đứng sừng sững. Đó là các loại sinh mạng tín ngưỡng cung cấp lực lượng. Những sinh mạng này cũng góp vào lực lượng tín ngưỡng, còn có được vài loại tín ngưỡng không xung đột gì.
Ứng với câu nói kia, có người thì liền có giang hồ. Chế độ tư hữu vừa mới xuất hiện thì liền chú định rằng người với người là bất bình đẳng. Đây cũng là kết quả tất nhiên của năng lực không ngừng phát triển và hoàn thiện bản thân mà nhân loại có. Các loại lợi ích, nhiều sự khác biệt lần lượt xuất hiện khiến cho các hình thức đối lập và mâu thuẫn không ngừng sinh ra, mãi cho đến khi không cách nào điều hòa thì cũng giống như trong lịch sử của những sinh vật sở hữu trí tuệ, chiến tranh sẽ bùng nổ.
Nhưng sinh mạng này tuy là do hệ thống "sản sinh" ra lại cho Trần Duệ một cảm giác chúng như là sinh mạng chân chính. Bất kể có ở trong tinh vực hay không, Trần Duệ cũng tuyệt đối có quyền khống chế và chi phối hết thảy. Hắn cần những sinh mạng này cung cấp lực lượng tín ngưỡng nhưng sinh mạng thì vẫn là sinh mạng, chúng có quyền tự chủ và lựa chọn, có sự thích nghi chân chính. Cho nên, hắn không quấy nhiễu vào hành vi tự chủ của sinh mạng, bao gồm cả chiến tranh. Nhu cầu thay thế này dù là chủ động hay bị động cũng đều là động lực khiến văn minh nhanh chóng phát triển và tiến bộ.
Cũng tăng nhanh chóng như vậy còn có lực lượng tín ngưỡng và số lượng kết tinh tín ngưỡng. Hiện tại, kết tinh tín ngưỡng đã đạt tới ba vạn sáu ngàn, tốc độ tăng trưởng còn không ngừng tăng thêm. Ngự tinh biến tiêu hao một ngàn kết tinh tín ngưỡng hiện tại đã không còn là vấn đề gì to tát.
Kết tinh tín ngưỡng còn có một tác dụng vô cùng trọng yếu, đó chính là cường hóa tinh thần liên tiếp. Trần Duệ đã thể nghiệm hiệu quả của chiến đấu cường hóa. Mỗi lần sẽ hao phí một trăm kết tinh tín ngưỡng chẳng qua hiệu quả lại hạn chế. Còn có một loại cường hóa tinh cấp vĩnh cửu, rất đáng được mong đợi nhưng một tinh cường hóa thì cần có mười vạn kết tinh tín ngưỡng. Trước mắt, hắn chỉ có thể chầm chậm hoàn thành.
Còn có một việc khiến Trần Duệ đau đầu. Hắn cảm thấy dưới tác dụng của lực lượng tín ngưỡng, lực lượng của Tu La cũng tăng cường lên khá nhiều, gần như đạt tới một mức nào đó. Một khi nó vượt qua cái mức này thì cuối cùng phát sinh chuyện gì hắn cũng không đoán được. Bất kể thế nào, Tu La nói chung vẫn là một một mối họa lớn trong lòng Trần Duệ. Nếu như có cơ hội, hắn nhất định phải diệt trừ.
So sánh với những chuyện hao tâm tổn trí này, Trần Duệ lại tiến triển rất thuận lợi trên con đường luyện kim thuật. Điều này khiến cho Tetema đại sư đang ở tạm tại Áo Choàng hội kinh ngạc không ngớt. Đúng theo như lời nói lúc đầu của tên đệ tử này, tư chất và năng lực của hắn vượt qua tưởng tượng của lão, không chỉ là chế khí thuật mà còn cả dược tề học nữa!
Thời gian không đến một tuần, tên tay mơ siêu cấp chỉ tương đương với dược tề học đồ này đột nhiên giỏi lên nhanh chóng, chỉ sợ khoảng một tháng sau hắn đã có thể trở thành dược tề sư! Không phải dựa vào trí nhớ cường ngạnh nhớ hết lại mà là chân chính đi sâu vào lý giải!
Trong lòng Tetema, tên này không phải là loại mặt hàng miễn cưỡng thông qua khảo hạch mà hắn nắm giữ tất cả phạm trù tri thức và kỹ xảo chân chính của dược tề sư!
Nếu như không phải vào mấy ngày trước tận mắt nhìn thấy thì Tetema còn tưởng rằng tên này giả nai. Công đầu của việc này thì phải nói đến tác dụng của sân huấn luyện và luyện chế phòng, mỗi một đoạn tri thức mà Tetema truyền thụ, trừ tác dụng biến thái của độ sâu phân tích ra thì Trần Duệ còn có thể dùng thời gian gấp trăm lần thời gian thực để thí nghiệm và thông hiểu đạo lý. Sợ gì chỉ có một hai giờ, trong sân huấn luyện đã tương đương với một tuần lễ rồi.
Không lý giải nổi nên chỉ có thể quy cho tư chất nghịch thiên của người nào đó, có thể nắm chặt tất cả thời gian để lĩnh ngộ và thực hành.
Phương diện chế khí thuật không có tăng trưởng quá rõ ràng, lấy tầng thứ hiện tại của Trần Duệ thì muốn đột phá là rất khó, then chốt là tích lũy từng chút một mới có thể đột phá giới hạn.
Một ngày này, Trần Duệ hoàn thành xong khóa học, không có hỏi han như mọi ngày mà ngay lập tức rời khỏi. Lần này lão đầu không trách hắn không chuyên tâm bởi vì nếu hắn phân tâm thì không có khả năng đạt đến hiệu quả này.
Đáng tiếc lão đầu còn hạ thấp Trần Duệ, gia hỏa này quả thật là hắn không chyên tâm. Vị bảo tiêu tiểu thư thiếu chút nữa đã phá đổ cứ điểm ở đế đô nào đó chắc hẳn sẽ đến Ám Nguyệt trong hai ngày này. Tuy đã phái người chờ nhưng Olivia tiểu thư không phải long tộc bình thường, tốt nhất là có thể tiếp đón trong thời gian sớm nhất nếu không thì không biết nàng ta sẽ nháo thành cái dạng gì. Dù sao hiện tại cũng rảnh, cứ đi thử xem thế nào.
Rời khỏi Áo Choàng hội, vừa trở về với khuôn mặt Trần Duệ thì liền gặp ngay Pagliuca. Mấy ngày này Lola kéo Luobei bế quan tu hành ma pháp, hình như là chế tạo món đồ gì đó. Độc long ngày thường bị Luobei quản chặt chẽ giống như con ngựa thoát cương, tự do tiêu sái.
"Ê ê, ta nói này tài chính quan đại nhân, xem ra ngươi gần đây thực là cực khổ nha." Pagliuca vỗ vỗ bả vai của hắn, hiển nhiên lúc này tâm tình rất tốt.
Xác thực là cực khổ... Trần Duệ vô cùng đồng ý, gật đầu.
"Vậy thì bổn đại gia mang ngươi đi tìm nơi có nhiều mỹ nữ!" Pagliuca chớp chớp mắt.
Còn nhiều mỹ nữ hơn? Hiện tại, Trần Duệ sợ nhất là chữ "nhiều", vội vàng lắc đầu.
Độc long không cho là đúng, nói: "Sợ cái gì? Không phải ngươi rất biết dụ dỗ nữ nhân sao? Athena và Cơ Á thì không nói làm gì, ngay cả nữ nhân điên đáng sợ như Lola cũng trở nên ôn nhuận như chú dê non, nếu để cho thành viên của long tộc trước kia biết thì chắc là ngươi có thể nhặt được một đống long nhãn rồi. Hiện tại, ngươi ngẫu nhiên ra ngoài trộm tình cho dù có bị phát hiện thì cũng không sao cả đâu."
Trần Duệ nghe được hai chữ "trộm tình", trong lòng không khỏi chột dạ: "Dê non? Ngươi đã nhìn qua dê non nào có hàm răng cắn chết rồng chưa? Đừng có hại ta, muốn đi thì đi một mình đi."
"Một mình không có ý nghĩa, nếu là tên gia hỏa Lomond kia thì hắn đã sớm hưng phấn lôi kéo bổn đại gia đi rồi. Có mất hứng không cơ chứ, hiếm khi tiểu Betty không có ở đây." Tròng mắt của Pagliuca xoay vòng: "Yên tâm đi, lấy thực lực của chúng ta, chỉ cần chuyển đổi bộ dáng, nanh vuốt của Trị lý Đồng Minh hội cũng không thể vươn tới đâu."
Trần Duệ nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy tới cửa đông đi."
"Đi, cùng ngươi đi đông môn xem mỹ nữ nào! Đúng là bạn chí cốt của bổn đại gia!" Tên trai bao long tộc không đỏ mặt nói một câu, giống như Trần Duệ là một kẻ "theo đuổi tự do" nào đó.
Trần Duệ hóa thành khuôn mặt của Simon, cùng tên trai bao long tộc đã biến thành khuôn mặt nam tử anh tuấn đi tới hướng cửa thành.
"Lát nữa có mỹ nữ thì chúng ta cùng đi lên bắt chuyện, xem ai có thể ôm mỹ nữ vào lòng." Pagliuca hắc hắc cười khẽ: "Đừng quên, bổn đại gia đã nói qua kế hoạch hậu cung vĩ đại, muỗn dẫn một bầy mẫu long bay thành vòng tròn trên không trung nhà ngươi. Hiện tại, ta nói thêm một câu, trên lưng mỗi mẫu long đều sẽ có một mỹ nữ! Khiến cho cái hội Đồng Minh rắm chó kia sụp đổ đi!"
Trần Duệ im lặng nhìn vào giả hỏa này rồi lắc đầu: "Muốn bắt chuyện thì ngươi đi mà bắt, ta giúp ngươi giữ kín là được. Hiện tại hậu cung của ta đã đủ rồi, ta còn muốn sống."
"Chỉ mấy người kia mà ngươi cho là hậu cung? Không phải là mấy chục mấy trăm thì đừng lôi ra mà khoe, miễn cho người ta chê cười!" Pagliuca khinh bỉ nói.
Hai người vừa đi vừa tán dóc, phút chốc đã đi tới thành đông. Không thể không nói, bộ dạng tên trai bao long tộc kia biến hóa thành có chút mị lực, hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ nhân khác. Tính ra, bộ dạng của "Simon" không có gì đặc biệt nên người ta không chú ý đến. Chẳng qua long đại gia cùng không để ý đến mấy ả dung tư thục phấn này, chỉ là lên mặt với Trần Duệ thôi.
Đứng ngây ngốc ở cửa thành một lúc, Pagliuca cảm thấy chán ngấy: "Nơi này không có gì xem đâu, chúng ta đi tửu quán đi."
"Không có gì cũng phải xem, ta không đi tửu quán đâu."
Lúc này, lông mày của Pagliuca khẽ giương lên, đột nhiên nhìn lên bầu trời. Trần Duệ thuận theo tầm nhìn của hắn liền nhìn thấy một điểm đen đang nhanh chóng bay tới đây. Điểm đen đó giống như là một đám mây, khi tới gần mây đen giảm tốc độ, diện tích cũng giảm đi, lấy nhãn lực của hai người Trần Duệ có thể nhìn rõ, đó là một thiếu nữ mặc hắc y.
Tròng mắt Trần Duệ sáng lên, chuyến đi này không uổng công, cuối cùng người hắn đợi cũng đã đến!
/1093
|