Trong phủ của Isabella.
Trần Duệ bị ngăn lại ngoài cửa, Isabella không muốn gặp hắn.
Kỳ thật nữ thị vệ ngăn cản Trần Duệ cũng có chút không hiểu nổi, vị đại nhân này trước kia là khách quen trong phủ, mà quan hệ với phu nhân cũng không phải tầm thường, không biết vì sao lại thành không được hoan nghênh… Chỉ là, bất kể thế nào, thị vệ đều nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân.
Trần Duệ nhíu mày, hắn nói với Hắc Diệu hôm nay sẽ quay về thế giới nhân loại, còn uyển chuyển cự tuyệt lời mời dạ vũ, mà khẳng định cần gặp Isabella, chỉ là hiện tại nàng cự tuyệt làm đau đầu không thôi.
Hắn đang đóng vai Charles một lòng thâm tình, chẳng lẽ cần phải xông vào sao?
Ngay khi Trần Duệ đang “kịch tình” khổ sở đắn đo, một thanh âm quen tai vang lên: “Ê, Charles, ngươi sao lại đứng ở cửa thế?”
Trần Duệ vừa quay đầu lại nhìn, hóa ra là phỉ thúy long tiểu thư Luobei.
“Ngươi đến tìm Isa sao? Sao không đi vào?” Luobei kinh ngạc hỏi?
Trừ khi là ngày phát lương, nếu không phỉ thúy long tiểu thư sẽ không tham gia bất cứ hội nghị nhàm chán nào. Nàng cả ngày dùng danh cao cấp cố vấn đi dạo khắp nơi, tìm kiếm đối tượng thích hợp để đánh cướp, còn về chính sự gần đây, có thể nói là hoàn toàn không biết, cũng lười quan tâm.
Trần Duệ cười khổ nghiêng nghiêng đầu về phía những thị vệ ngăn cản: “Isa không chịu gặp ta, cũng không biết ta làm sai điều gì nữa.”
“Là như vậy sao?” Luobei đầy hiếu kỳ hỏi thị vệ.
Nữ thị vệ gật đầu nói: “Luobei tiểu thư, phu nhân từng dặn, không muốn gặp Charles đại nhân, dù là như nào.”
“Hóa ra là thật” Phỉ thúy long tiểu thư tự nhiên là kiên quyết đứng bên bằng hữu, nàng lập tức bất mãn trừng mắt với Trần Duệ: “Khẳng định là ngươi làm gì đó khiến nàng chán ghét. Nếu như nàng đã không muốn gặp ngươi thì ngươi mau cút đi…”
Bộ dáng kia, như muốn động thủ đuổi người. Vừa lúc đó, tròng mắt Luobei đột nhiên lóe sáng, thủ chưởng Charles làm một tư thế với nàng, hình như là đồ gì đó nắm không chặt. Lấy khứu giác nhạy bén thiên sinh với tài phú, phỉ thúy long tiểu thư nhanh chóng hiểu ra đây là một viên bảo thạch rất lớn, còn lớn hơn viên bảo thạch lần trước hắn tặng nàng, lập tức ngữ khí chuyển biến: “Như vậy…, ta mang theo ngươi vào nói chuyện với nàng.”
Trần Duệ thở dài một hơi, quả nhiên, dưới tài phú dụ dỗ, long tộc không còn có chuẩn mực.
Nhìn Luobei dẫn Trần Duệ theo vào trong, thị vệ vội vàng ngăn lại: “Luobei tiểu thư! Xin ngài đừng làm khó chúng thuộc hạ, phu nhân đã dặn…”
“Isabella có nói, ta có thể tùy ý xuất nhập nơi này, lần này chỉ là mang theo tùy tùng mà thôi.”
Tùy tùng thì tùy tùng, Trần Duệ khẽ lắc lắc đầu, nhẫn nhục chịu khổ vậy.
“Không được a tiểu thư!”
Phỉ thúy long tiểu thư trừng mắt nhìn tên thị vệ, ép cho hắn không động đậy được sau đó nghênh ngang mang theo tùy tùng tiến vào.
Phỉ thủy long còn rất có trách nhiệm dẫn Trần Duệ đi đến phòng của Isabella (chủ yếu là buông dây dài câu cá lớn).
Isabella tựa bên ghế dài, mặc một váy ngủ tùy ý, khí chất thành thục hiển lộ đầy đủ, thậm chí có thể ẩn ẩn thấy hai điểm nhọn trên ngực áo. Nàng vừa thấy Luobei mang theo Trần Duệ vào liên nhăn mày lại.
“Isa, ta đã bắt tên chán ghét này lại, mặc ngươi xử trí hắn!” Phỉ thúy long tiểu thư nhanh chóng thay đổi hình tượng từ nhân vật phản diện quay về chính diện! Không thể không nói, long tộc còn rất trí tuệ, không, phải là giảo hoạt.
“Betty tiểu thư có thể để ta nói chuyện với Isa được không, giữa chúng ta có chút hiểu lầm cần làm rõ.”
Luobei đi đi lại lại vài bước, lộ ra vẻ tự hỏi, bàn tay đưa ra phía sau tạo hình chữ “v” đối với Charles, đương nhiên, đây không phải ý nghĩa “thắng lợi” mà là… hai viên bảo thạch. Quả nhiên không sai, thừa dịp đánh cướp a!
Nhìn thấy nhân loại không cần nghĩ ngợi gật đầu đồng ý, phỉ thúy long đại hỉ, mượn cớ đi bộ ra đại sảnh.
Isabella khẽ nghiêng người, đổi thành tư thế ưu nhã, bất động thần sắc che đi điểm nhọn, nhàn nhạt khẽ cười: “Charles đại nhân hôm nay tới đây là có chuyện khẩn cấp gì vậy?”
Gương mặt vẫn mỹ lệ như vậy, nhưng càng nhiều là công thức, khác xa với lúc trước, chẳng qua trước kia cũng là diễn kịch, mà hiện tại, hẳn là đổi kịch bản mà thôi. Như vậy, thử thử kịch bản mới thôi.
Trần Duệ cười khổ nói: “Ta tới tìm nàng nhất định phải có chuyện khẩn cấp sao? Đến nay ta còn chưa có chỗ ở ở đế đô này, nơi đây cũng coi như là nhà duy nhất của ta.”
Isabella khẽ lắc đầu: “Mọi người đều biết, Charles đại nhân hiện được nhiếp chính vương tín nhiệm, chỉ cần nói một tiếng, ngay lập tức sẽ có đại gia tộc dâng tặng cao cấp mỹ nữ a.”
Trần Duệ thở dài một hơn: “Trạch viện hào hoa đến đâu cũng không hơn nhà mình, nơi này, là nơi duy nhất ở ma giới cho ta một chút cảm giác nhà. Tuy chỉ có một chút, nhưng đã rất quý rồi.”
“Nhà”, Isabella trực tiếp bỏ qua câu sau cùng, nụ cười nở rộ trên mặt: “Nơi nào có người nhà mới gọi là nhà. Charles đại nhân không phải có nhà mình sao?”
“Ta quả thực có, a, tình cảm hiện tại của ta nên gọi là không kìm được hay là ngu xuẩn đây” Trần Duệ u ám nói: “Nàng nói không sai, chỗ nào có người nhà mới là nhà, nơi này, chỉ là nhà nàng mà thôi.”
“Nhà ta…” Isabella khẽ thất thần rồi lập tức lại khôi phục bình thường, “Nói chuyện với đại nhân thật có chút mệt mỏi.”
Điều này không nghi ngờ là lệnh đuổi khách, Trần Duệ im lặng nửa buổi: “Isa, hôm nay ta tới là để tạm biệt, nàng không có gì muốn nói sao?”
“Là Isabella phu nhân” Isabella sửa chữa nói: “Ngươi hy vọng nghe được lời gì từ ta? Là những lời nhàm chán hay những câu xin lỗi thật lòng?”
“Ta làm nàng chán ghét vậy sao?”
Isabella lắc đầu nói: “Nữ nhân giỏi nhất thay đổi, rất nhiều chuyện không cần có lý do, mà có những cảm giác là đột nhiên đến.”
“Là sao?” Trần Duệ nhìn nhìn xung quanh, than nhẹ một tiếng: “Như vậy trước khi ta đi, kẻ chán ghét này sẽ nói với nàng một việc chân thật sau cùng. Tên của ta là Charles Roland, không phải là Charles Kemplott. Roland là dòng họ vương tộc Long Hoàng đế quốc. Vốn ta chỉ định dùng thân phận người kế thừa Kemplott gia tộc, không ngờ lại bị Nero phát hiện quang quyến chi thể.”
Trần Duệ nói ra “bí mật” con tư sinh của Rex đại đế, thêm vào lão sư đại tông sư dược tề nữa. Lần này hắn tới ma giới không chỉ vì muốn hóa giải nguy cơ giúp Kemplott gia tộc, mà còn muốn mượn lực lượng Đọa Thiên Sứ đế quốc, lợi dụng tư nguyên hắc sắc dược thủy để được Rex đại đế thừa nhận, sau đó tranh đoạt hoàng vị.
Trần Duệ cũng không biết Isabella biết được bao nhiêu từ Hắc Diệu, nên hắn kể hết ra, nhưng tình tiết chân thực duy nhất chỉ có Charles có quang quyến chi thể!
“Cũng có quang quyến chi thể, nhưng từ nhỏ ta bị cấm học quang hệ ma pháp. Cũng là dòng máu vương tộc, ta chỉ có thể quỳ dưới chân huynh đệ mình, ta… không cam tâm!” Lúc này Trần Duệ đã gần như tự thuật nói.
“Nói như vậy…” Isabella nghe rất chăm chú rồi lắc lắc đầu nói: “Hẳn ta nên chúc mừng ngươi đã đạt được mục đích, ta cũng mất đi giá trị lợi dụng a.”
Trong lòng Trần Duệ khẽ khinh thường: làm như Charles một mực lợi dụng nàng vậy, tuy sự thật cũng có phần như thế thật nhưng thủ đoạn của nàng quá độc ác, nếu như không phải hắn chuẩn bị hậu chiêu thì đã sớm bỏ mạng dưới phục kích hoặc chết trong bí ngục rồi.
Kịch là vẫn phải diễn tiếp xuống, hắn làm bộ đau khổ nói: “Vốn là, hẳn như vậy. Nhưng lúc thượng triều hôm nay, lúc đó, ta nên tiếp thụ hảo ý của Rommel. Nhưng là, nàng biết vì sao ta lại chọn ngược lại không?”
“Vì sao vậy?”
“Thế giới này có rất nhiều điều hẳn nên như vậy nhưng ta lại không làm như vậy, ta cũng không muốn hỏi vì sao nàng làm như vậy. Ta chỉ biết hiện tại không có Rommel, nàng có thể làm càng nhiều chuyện… Ở đây, ngoại trừ nhiếp chính vương ra, nàng là người duy nhất biết thân phận thật của ta, xin giữ bí mật giúp ta.”
“Chỉ có người chết mới đáng tin nhất, hơn nữa…, làm sao ngươi biết ta muốn làm gì?” Thanh âm của Isabella tràn ngập vũ mị, còn mang theo tia lãnh đạm: “Có lẽ, là để tên đáng ghét nào đó tan biến vĩnh viễn thì sao?”
“Đó là tự do của nàng, ta cũng có tự do lựa chọn của ta” Thần tình Trần Duệ vô cùng kiên định, “Là một nam nhân, ta không muốn giải thích nhiều, mà cũng sẽ không hối hận.”
“Nam nhân này, hình như rất ngốc, nhưng là đôi khi ngốc nghếch lại trí tuệ hơn thông minh nhiều” Isabella nhìn kỹ hắn: “Ngươi tự thuật và biểu đạt rất có sức thuyết phục, cũng rất có lực cảm nhiễm, chỉ là quan hệ quá mẫn cảm đi, ta hình như cảm thấy… có chỗ bị lơ là, hay là sự thật cũng không đơn giản như vậy? Xin tha thứ cho ta, đây chỉ là trực giác nữ nhân mà thôi.”
Trần Duệ không khỏi ngấm ngầm đề phòng nữ nhân này, từ ý nghĩa nào đó mà nói, nàng còn khó đối phó hơn cả Hắc Diệu. Thật sự không nhìn ra được mục đích của nàng, mà trí tuệ lại không tầm thường, mà ngôn ngữ lại hư hư thật thật làm người ta khó mà đoán biết.
Cho nên hắn lập tức đổi đề tài nói chuyện: “Kỳ thật, ta cũng có cảm giác, dù cho hôm nay kế của Rommel thành công thì Isa cũng có biện pháp thoát thân, có lẽ…, đây là trực giác của nam nhân.”
“Isabella phu nhân” Isabella không giải thích mà nhấn mạnh vấn đề xưng hô giữa hai người.
“Dù cho đã xảy ra chuyện gì, thì cũng đã qua rồi, ta hy vọng, chúng ta có thể có một bắt được mới, được không? Isabella tiểu thư? Nếu tiểu thư nghĩ ta không có tư cách này, như vậy ta sẽ không làm phiền tiểu thư nữa, ta sẽ vĩnh viễn không gặp tiểu thư nữa.”
Xưng hô tiểu thư này chính là Charles dùng khi lần đầu tiên gặp Isabella, ánh mắt Isabella cũng có chút chần chừ hỏi lại một câu: “Cho dù vì vậy gặp phải việc rất nguy hiểm?”
“Sợ gì chứ, chỉ là, ta hy vọng trước khi đối diện với những nguy hiểm này, ta có thể làm một việc” Trần Duệ nhìn kỹ vào tròng mắt Isabella, “Tuyết đạt lai, tương lai không xa, ta sẽ đi Quang Minh thánh sơn, tự tay hái xuống đóa thần thánh chi hoa đẹp nhất tặng nàng.”
Đồng khổng Isabella có chút co rút, ánh mắt nàng tràn ngập tâm tình phức tạp, đây là yêu cầu nàng đưa ra với Charles, không ngờ đối phương vẫn nhớ không quên, dù là trước khi bị Doulon tướng quân bắt, còn nắm chặt tay nàng nói.
“Ta còn chưa đi Quang Minh thánh sơn, tự tay hái hoa tuyết đạt lai tặng nàng! Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không rời đi như này!”
Trần Duệ vốn chỉ muốn tìm cớ mà thôi, nên cũng không phát hiện được tâm tình dị thường của nàng.
Nhớ đến trước khi bị Doulon bắt, biểu tình Isabella cũng có chút khác thường, chẳng lẽ chuyện của nàng có liên quan đến tuyết đạt lai?
Isabella nháy mắt đã khôi phục bình thường, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Như vậy, chờ mong ngày đấy, Charles các hạ.”
Xưng hô các hạ đã tốt hơn nhiều lãnh đạm lúc trước. Chí ít, “quan hệ” đóng băng giữa đôi bên đã được phá băng.
Chỉ là, hứa hẹn chỉ là để ổn định nàng mà thôi, lần dò xét này chủ động nói ra bí mật với Isabella, cũng chính là nói với tổ chức thần bí kia về hắc sắc dược thủy. Tin tưởng thế lực này sẽ tìm cách tranh thủ nguồn tư nguyên độc nhất vô nhị này, điều này giúp cho hắn có thời gian hoãn xung quý báu. Chỉ cần kế hoạch Đọa Thiên Sứ đế quốc thành công, thân phận Charles và cả Arthur đại sư đều có thể biến mất triệt để, dù tổ chức kia có tính toán gì cũng chỉ là phù vân thôi.
Mục đích của Trần Duệ đã đạt được, nên cũng thức thời cáo từ rời đi.
“Tuyết đạt lai…” Bàn tay Isabella có chút run rẩy, móng tay nàng bấm thật sâu vào lòng tay như bạch ngọc, máu tươi trào ra nhưng nàng không chút để ý, trong giọng nói tràn ngập bi phẫn và thống khổ, tựa như nhớ đến thù hận khắc cốt minh tâm nào đó.
Cho đến khi thanh âm của Luobei truyền đến, nàng mới dần khôi phục bình tĩnh.
Trần Duệ cũng không biết tâm tình thật của Isabella, chuyến cồng tác đế đô này coi như là kết thúc mỹ mãn, hiện giờ hắn cần đi gặp một vị mỹ nữ khác.
Vị mỹ nữ kia còn đẹp hơn Isabella vài phần, nhưng là, đối với hắn, trình độ nguy hiểm không chỉ gấp mười lần!
Trần Duệ bị ngăn lại ngoài cửa, Isabella không muốn gặp hắn.
Kỳ thật nữ thị vệ ngăn cản Trần Duệ cũng có chút không hiểu nổi, vị đại nhân này trước kia là khách quen trong phủ, mà quan hệ với phu nhân cũng không phải tầm thường, không biết vì sao lại thành không được hoan nghênh… Chỉ là, bất kể thế nào, thị vệ đều nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân.
Trần Duệ nhíu mày, hắn nói với Hắc Diệu hôm nay sẽ quay về thế giới nhân loại, còn uyển chuyển cự tuyệt lời mời dạ vũ, mà khẳng định cần gặp Isabella, chỉ là hiện tại nàng cự tuyệt làm đau đầu không thôi.
Hắn đang đóng vai Charles một lòng thâm tình, chẳng lẽ cần phải xông vào sao?
Ngay khi Trần Duệ đang “kịch tình” khổ sở đắn đo, một thanh âm quen tai vang lên: “Ê, Charles, ngươi sao lại đứng ở cửa thế?”
Trần Duệ vừa quay đầu lại nhìn, hóa ra là phỉ thúy long tiểu thư Luobei.
“Ngươi đến tìm Isa sao? Sao không đi vào?” Luobei kinh ngạc hỏi?
Trừ khi là ngày phát lương, nếu không phỉ thúy long tiểu thư sẽ không tham gia bất cứ hội nghị nhàm chán nào. Nàng cả ngày dùng danh cao cấp cố vấn đi dạo khắp nơi, tìm kiếm đối tượng thích hợp để đánh cướp, còn về chính sự gần đây, có thể nói là hoàn toàn không biết, cũng lười quan tâm.
Trần Duệ cười khổ nghiêng nghiêng đầu về phía những thị vệ ngăn cản: “Isa không chịu gặp ta, cũng không biết ta làm sai điều gì nữa.”
“Là như vậy sao?” Luobei đầy hiếu kỳ hỏi thị vệ.
Nữ thị vệ gật đầu nói: “Luobei tiểu thư, phu nhân từng dặn, không muốn gặp Charles đại nhân, dù là như nào.”
“Hóa ra là thật” Phỉ thúy long tiểu thư tự nhiên là kiên quyết đứng bên bằng hữu, nàng lập tức bất mãn trừng mắt với Trần Duệ: “Khẳng định là ngươi làm gì đó khiến nàng chán ghét. Nếu như nàng đã không muốn gặp ngươi thì ngươi mau cút đi…”
Bộ dáng kia, như muốn động thủ đuổi người. Vừa lúc đó, tròng mắt Luobei đột nhiên lóe sáng, thủ chưởng Charles làm một tư thế với nàng, hình như là đồ gì đó nắm không chặt. Lấy khứu giác nhạy bén thiên sinh với tài phú, phỉ thúy long tiểu thư nhanh chóng hiểu ra đây là một viên bảo thạch rất lớn, còn lớn hơn viên bảo thạch lần trước hắn tặng nàng, lập tức ngữ khí chuyển biến: “Như vậy…, ta mang theo ngươi vào nói chuyện với nàng.”
Trần Duệ thở dài một hơi, quả nhiên, dưới tài phú dụ dỗ, long tộc không còn có chuẩn mực.
Nhìn Luobei dẫn Trần Duệ theo vào trong, thị vệ vội vàng ngăn lại: “Luobei tiểu thư! Xin ngài đừng làm khó chúng thuộc hạ, phu nhân đã dặn…”
“Isabella có nói, ta có thể tùy ý xuất nhập nơi này, lần này chỉ là mang theo tùy tùng mà thôi.”
Tùy tùng thì tùy tùng, Trần Duệ khẽ lắc lắc đầu, nhẫn nhục chịu khổ vậy.
“Không được a tiểu thư!”
Phỉ thúy long tiểu thư trừng mắt nhìn tên thị vệ, ép cho hắn không động đậy được sau đó nghênh ngang mang theo tùy tùng tiến vào.
Phỉ thủy long còn rất có trách nhiệm dẫn Trần Duệ đi đến phòng của Isabella (chủ yếu là buông dây dài câu cá lớn).
Isabella tựa bên ghế dài, mặc một váy ngủ tùy ý, khí chất thành thục hiển lộ đầy đủ, thậm chí có thể ẩn ẩn thấy hai điểm nhọn trên ngực áo. Nàng vừa thấy Luobei mang theo Trần Duệ vào liên nhăn mày lại.
“Isa, ta đã bắt tên chán ghét này lại, mặc ngươi xử trí hắn!” Phỉ thúy long tiểu thư nhanh chóng thay đổi hình tượng từ nhân vật phản diện quay về chính diện! Không thể không nói, long tộc còn rất trí tuệ, không, phải là giảo hoạt.
“Betty tiểu thư có thể để ta nói chuyện với Isa được không, giữa chúng ta có chút hiểu lầm cần làm rõ.”
Luobei đi đi lại lại vài bước, lộ ra vẻ tự hỏi, bàn tay đưa ra phía sau tạo hình chữ “v” đối với Charles, đương nhiên, đây không phải ý nghĩa “thắng lợi” mà là… hai viên bảo thạch. Quả nhiên không sai, thừa dịp đánh cướp a!
Nhìn thấy nhân loại không cần nghĩ ngợi gật đầu đồng ý, phỉ thúy long đại hỉ, mượn cớ đi bộ ra đại sảnh.
Isabella khẽ nghiêng người, đổi thành tư thế ưu nhã, bất động thần sắc che đi điểm nhọn, nhàn nhạt khẽ cười: “Charles đại nhân hôm nay tới đây là có chuyện khẩn cấp gì vậy?”
Gương mặt vẫn mỹ lệ như vậy, nhưng càng nhiều là công thức, khác xa với lúc trước, chẳng qua trước kia cũng là diễn kịch, mà hiện tại, hẳn là đổi kịch bản mà thôi. Như vậy, thử thử kịch bản mới thôi.
Trần Duệ cười khổ nói: “Ta tới tìm nàng nhất định phải có chuyện khẩn cấp sao? Đến nay ta còn chưa có chỗ ở ở đế đô này, nơi đây cũng coi như là nhà duy nhất của ta.”
Isabella khẽ lắc đầu: “Mọi người đều biết, Charles đại nhân hiện được nhiếp chính vương tín nhiệm, chỉ cần nói một tiếng, ngay lập tức sẽ có đại gia tộc dâng tặng cao cấp mỹ nữ a.”
Trần Duệ thở dài một hơn: “Trạch viện hào hoa đến đâu cũng không hơn nhà mình, nơi này, là nơi duy nhất ở ma giới cho ta một chút cảm giác nhà. Tuy chỉ có một chút, nhưng đã rất quý rồi.”
“Nhà”, Isabella trực tiếp bỏ qua câu sau cùng, nụ cười nở rộ trên mặt: “Nơi nào có người nhà mới gọi là nhà. Charles đại nhân không phải có nhà mình sao?”
“Ta quả thực có, a, tình cảm hiện tại của ta nên gọi là không kìm được hay là ngu xuẩn đây” Trần Duệ u ám nói: “Nàng nói không sai, chỗ nào có người nhà mới là nhà, nơi này, chỉ là nhà nàng mà thôi.”
“Nhà ta…” Isabella khẽ thất thần rồi lập tức lại khôi phục bình thường, “Nói chuyện với đại nhân thật có chút mệt mỏi.”
Điều này không nghi ngờ là lệnh đuổi khách, Trần Duệ im lặng nửa buổi: “Isa, hôm nay ta tới là để tạm biệt, nàng không có gì muốn nói sao?”
“Là Isabella phu nhân” Isabella sửa chữa nói: “Ngươi hy vọng nghe được lời gì từ ta? Là những lời nhàm chán hay những câu xin lỗi thật lòng?”
“Ta làm nàng chán ghét vậy sao?”
Isabella lắc đầu nói: “Nữ nhân giỏi nhất thay đổi, rất nhiều chuyện không cần có lý do, mà có những cảm giác là đột nhiên đến.”
“Là sao?” Trần Duệ nhìn nhìn xung quanh, than nhẹ một tiếng: “Như vậy trước khi ta đi, kẻ chán ghét này sẽ nói với nàng một việc chân thật sau cùng. Tên của ta là Charles Roland, không phải là Charles Kemplott. Roland là dòng họ vương tộc Long Hoàng đế quốc. Vốn ta chỉ định dùng thân phận người kế thừa Kemplott gia tộc, không ngờ lại bị Nero phát hiện quang quyến chi thể.”
Trần Duệ nói ra “bí mật” con tư sinh của Rex đại đế, thêm vào lão sư đại tông sư dược tề nữa. Lần này hắn tới ma giới không chỉ vì muốn hóa giải nguy cơ giúp Kemplott gia tộc, mà còn muốn mượn lực lượng Đọa Thiên Sứ đế quốc, lợi dụng tư nguyên hắc sắc dược thủy để được Rex đại đế thừa nhận, sau đó tranh đoạt hoàng vị.
Trần Duệ cũng không biết Isabella biết được bao nhiêu từ Hắc Diệu, nên hắn kể hết ra, nhưng tình tiết chân thực duy nhất chỉ có Charles có quang quyến chi thể!
“Cũng có quang quyến chi thể, nhưng từ nhỏ ta bị cấm học quang hệ ma pháp. Cũng là dòng máu vương tộc, ta chỉ có thể quỳ dưới chân huynh đệ mình, ta… không cam tâm!” Lúc này Trần Duệ đã gần như tự thuật nói.
“Nói như vậy…” Isabella nghe rất chăm chú rồi lắc lắc đầu nói: “Hẳn ta nên chúc mừng ngươi đã đạt được mục đích, ta cũng mất đi giá trị lợi dụng a.”
Trong lòng Trần Duệ khẽ khinh thường: làm như Charles một mực lợi dụng nàng vậy, tuy sự thật cũng có phần như thế thật nhưng thủ đoạn của nàng quá độc ác, nếu như không phải hắn chuẩn bị hậu chiêu thì đã sớm bỏ mạng dưới phục kích hoặc chết trong bí ngục rồi.
Kịch là vẫn phải diễn tiếp xuống, hắn làm bộ đau khổ nói: “Vốn là, hẳn như vậy. Nhưng lúc thượng triều hôm nay, lúc đó, ta nên tiếp thụ hảo ý của Rommel. Nhưng là, nàng biết vì sao ta lại chọn ngược lại không?”
“Vì sao vậy?”
“Thế giới này có rất nhiều điều hẳn nên như vậy nhưng ta lại không làm như vậy, ta cũng không muốn hỏi vì sao nàng làm như vậy. Ta chỉ biết hiện tại không có Rommel, nàng có thể làm càng nhiều chuyện… Ở đây, ngoại trừ nhiếp chính vương ra, nàng là người duy nhất biết thân phận thật của ta, xin giữ bí mật giúp ta.”
“Chỉ có người chết mới đáng tin nhất, hơn nữa…, làm sao ngươi biết ta muốn làm gì?” Thanh âm của Isabella tràn ngập vũ mị, còn mang theo tia lãnh đạm: “Có lẽ, là để tên đáng ghét nào đó tan biến vĩnh viễn thì sao?”
“Đó là tự do của nàng, ta cũng có tự do lựa chọn của ta” Thần tình Trần Duệ vô cùng kiên định, “Là một nam nhân, ta không muốn giải thích nhiều, mà cũng sẽ không hối hận.”
“Nam nhân này, hình như rất ngốc, nhưng là đôi khi ngốc nghếch lại trí tuệ hơn thông minh nhiều” Isabella nhìn kỹ hắn: “Ngươi tự thuật và biểu đạt rất có sức thuyết phục, cũng rất có lực cảm nhiễm, chỉ là quan hệ quá mẫn cảm đi, ta hình như cảm thấy… có chỗ bị lơ là, hay là sự thật cũng không đơn giản như vậy? Xin tha thứ cho ta, đây chỉ là trực giác nữ nhân mà thôi.”
Trần Duệ không khỏi ngấm ngầm đề phòng nữ nhân này, từ ý nghĩa nào đó mà nói, nàng còn khó đối phó hơn cả Hắc Diệu. Thật sự không nhìn ra được mục đích của nàng, mà trí tuệ lại không tầm thường, mà ngôn ngữ lại hư hư thật thật làm người ta khó mà đoán biết.
Cho nên hắn lập tức đổi đề tài nói chuyện: “Kỳ thật, ta cũng có cảm giác, dù cho hôm nay kế của Rommel thành công thì Isa cũng có biện pháp thoát thân, có lẽ…, đây là trực giác của nam nhân.”
“Isabella phu nhân” Isabella không giải thích mà nhấn mạnh vấn đề xưng hô giữa hai người.
“Dù cho đã xảy ra chuyện gì, thì cũng đã qua rồi, ta hy vọng, chúng ta có thể có một bắt được mới, được không? Isabella tiểu thư? Nếu tiểu thư nghĩ ta không có tư cách này, như vậy ta sẽ không làm phiền tiểu thư nữa, ta sẽ vĩnh viễn không gặp tiểu thư nữa.”
Xưng hô tiểu thư này chính là Charles dùng khi lần đầu tiên gặp Isabella, ánh mắt Isabella cũng có chút chần chừ hỏi lại một câu: “Cho dù vì vậy gặp phải việc rất nguy hiểm?”
“Sợ gì chứ, chỉ là, ta hy vọng trước khi đối diện với những nguy hiểm này, ta có thể làm một việc” Trần Duệ nhìn kỹ vào tròng mắt Isabella, “Tuyết đạt lai, tương lai không xa, ta sẽ đi Quang Minh thánh sơn, tự tay hái xuống đóa thần thánh chi hoa đẹp nhất tặng nàng.”
Đồng khổng Isabella có chút co rút, ánh mắt nàng tràn ngập tâm tình phức tạp, đây là yêu cầu nàng đưa ra với Charles, không ngờ đối phương vẫn nhớ không quên, dù là trước khi bị Doulon tướng quân bắt, còn nắm chặt tay nàng nói.
“Ta còn chưa đi Quang Minh thánh sơn, tự tay hái hoa tuyết đạt lai tặng nàng! Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không rời đi như này!”
Trần Duệ vốn chỉ muốn tìm cớ mà thôi, nên cũng không phát hiện được tâm tình dị thường của nàng.
Nhớ đến trước khi bị Doulon bắt, biểu tình Isabella cũng có chút khác thường, chẳng lẽ chuyện của nàng có liên quan đến tuyết đạt lai?
Isabella nháy mắt đã khôi phục bình thường, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Như vậy, chờ mong ngày đấy, Charles các hạ.”
Xưng hô các hạ đã tốt hơn nhiều lãnh đạm lúc trước. Chí ít, “quan hệ” đóng băng giữa đôi bên đã được phá băng.
Chỉ là, hứa hẹn chỉ là để ổn định nàng mà thôi, lần dò xét này chủ động nói ra bí mật với Isabella, cũng chính là nói với tổ chức thần bí kia về hắc sắc dược thủy. Tin tưởng thế lực này sẽ tìm cách tranh thủ nguồn tư nguyên độc nhất vô nhị này, điều này giúp cho hắn có thời gian hoãn xung quý báu. Chỉ cần kế hoạch Đọa Thiên Sứ đế quốc thành công, thân phận Charles và cả Arthur đại sư đều có thể biến mất triệt để, dù tổ chức kia có tính toán gì cũng chỉ là phù vân thôi.
Mục đích của Trần Duệ đã đạt được, nên cũng thức thời cáo từ rời đi.
“Tuyết đạt lai…” Bàn tay Isabella có chút run rẩy, móng tay nàng bấm thật sâu vào lòng tay như bạch ngọc, máu tươi trào ra nhưng nàng không chút để ý, trong giọng nói tràn ngập bi phẫn và thống khổ, tựa như nhớ đến thù hận khắc cốt minh tâm nào đó.
Cho đến khi thanh âm của Luobei truyền đến, nàng mới dần khôi phục bình tĩnh.
Trần Duệ cũng không biết tâm tình thật của Isabella, chuyến cồng tác đế đô này coi như là kết thúc mỹ mãn, hiện giờ hắn cần đi gặp một vị mỹ nữ khác.
Vị mỹ nữ kia còn đẹp hơn Isabella vài phần, nhưng là, đối với hắn, trình độ nguy hiểm không chỉ gấp mười lần!
/1093
|