“Yake..”
Banneker hình như đã nghe qua, cũng có chút ấn tượng với giác ma này…
“Vừa rồi ngươi làm rất tốt. Chờ chúng ta về Đọa Thiên Sứ đế quốc ta sẽ thưởng hậu hĩnh cho người.”
“Đa tạ đại nhân”
Giác ma gượng ngồi dậy:
“Các huynh đệ trốn được chắc chẳng nhiều. Không phải đại nhân đã nói là cấp trên sẽ phái người tiếp ứng ở phía bắc sao? Đâu cả rồi?”
Vừa nhắc tới việc này Banneker liền ngay lập tức nghiến răng nghiến lợi. Lơ mơ đánh nhau chết sống cả buổi mà vẫn không biết rốt cục thằng khốn nào bày cái mưu kế âm hiểm này.
“Tên kia không phải ta, hắn giả mạo ta. Tất cả chúng ta đều bị trúng kế!”
Banneker âm trầm nói:
“Nhưng một trận chiến hôm nay cũng không phải không có thu hoạch gì. Ta đã có chút lĩnh ngộ với lực lượng cấp Ma vương. Đại ác ma không có biến dị huyết mạch thì cực hạn chỉ là ác ma cao giai mà thôi. Cơ hội này rất hiếm gặp. Nếu như đạt tới cấp Ma vương thì cho dù Xích U lãnh địa không chứa ta thì ta cũng có thể chuyển sang Lam Dong lãnh địa. Yake, ngươi hãy theo ta, ta cam đoan không bạc đãi ngươi.”
“Tôi đương nhiên sẽ theo đại nhân.”
Yake vừa nghe Banneker gần nắm bắt được ảo diệu của lực lượng cấp Ma vương thì con mắt xẹt qua tia kì dị, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ tò mò:
“Đại nhân quen với người của Lam Dong lãnh địa ư? Chúng ta cứ sang đó như thế liệu có bị coi thường không?”
“Sẽ không!”
Giọng Banneker chắc nịch:
“Phó đoàn trưởng quân đoàn Song Đầu Long của lãnh địa Lam Dong Lavater đã từng gặp ta, hơn nữa còn để lộ ý mời chào của lĩnh chủ đại nhân. Quân đoàn Song Đầu Long là một chi lực lượng tinh nhuệ bí mật ngay dưới quyền chỉ huy của Lam Dong lĩnh chủ. Nếu như ta có thể lĩnh ngộ được lực lượng cấp Ma vương thì nhất định sẽ được lĩnh chủ Lam Dong trọng dụng, không chừng còn có thể làm những chức vị quan trọng như phó đoàn trưởng cũng nên.”
Lavater? Quân đoàn bí mật Song Đầu Long.
Yake thật còn đang bị giam ở trong phủ trấn trưởng, còn vị anh dũng cướp ngựa này đương nhiên là Trần Duệ ngụy trang.
Lời của Banneker khiến Trần Duệ liên tưởng đến một cái huy chương màu lam trong kho trữ vật, nó cũng được khắc một đồ án hình cự long hai đầu. Huy chương này lấy từ chỗ tên gian thương Silva ở Ám Nguyệt thành. Silva nhiều lần buôn người tới Lam Dong lãnh địa, lúc gặp đạo tặc chỉ cần đưa ra cái huy chương này là có thể an toàn đi qua. Còn có cả tên Lavater này nữa, vừa vặn phù hợp với lời khai của Silva.
Thì ra là phụ thuộc quân đoàn bí mật của Lam Dong, chẳng trách đến cả lão Gauss cũng không tra được lai lịch của huy chương.
Đây cũng coi như là một tình báo ngoài ý muốn.
“Đừng có ngây ra đó, tới đây chuẩn bị lát đi. Buổi tối chúng ta còn phải nghỉ ngơi.”
Banneker nhìn “Yake” còn đăm đăm ngơ ngẩn, bất mãn.
“Tuân lệnh thưa đại nhân”
Giác ma như tỉnh mộng, bắt đầu lu bù dọn dẹp, sửa sang một bãi đất trống sạch sẽ.
Làm xong, giác ma vác một bình rượu bên hông ra định tu một ngụm, bỗng nhớ tới Banneker ở bên cạnh nên vội quay sang nịnh nọt đưa cho hắn.
Banneker cầm lấy mở nút lọ, bỗng chợt dừng lại. Tộc giác ma thích nhất rượu nên mang rượu theo người cũng là chuyện thường. Nhưng vấn đề là cái bình rượu này bằng sứ chứ không phải túi da. Cả đoạn đường chém chém giết giết thế mà bình rượu này vẫn không sứt mẻ gì là sao? Chẳng lẽ một giác ma bình thường cũng có đồ trang bị không gian đắt đỏ?
“Ngươi uống một ngụm trước đi.”
Banneker đưa bình rượu lại.
Trần Duệ biết Banneker đã sinh nghi nên đành lộ ra vẻ mừng rỡ nhận lấy uống một ngụm. Ngay lúc hắn uống rượu bỗng có cảm giác nguy hiểm, cuối cùng không thể che dấu nữa, thân hình nhoáng cái tránh ra một đao trí mạng.
“Rốt cục không giả vờ nữa hả…”
Banneker nhìn vẻ mặt lãnh đạm của tên giác ma, khinh miệt nói.
Vừa rồi Banneker không phải thăm dò mà là muốn giết thật. Dù tên giác ma này có vấn đề hay không cũng mặc kệ, đằng nào mang theo cũng vướng víu, giết quách cho rảnh nợ.
Không thể tưởng được chém một đao liền phát hiện thật đúng là có vấn đề.
“Ngươi rốt cục là ai?”
Liêm đao trong tay Banneker chỉ thẳng “Yake”.
Tâm kế tên giác ma này âm trầm đến đáng sợ. Bình rượu vừa nãy chắc chắn có vấn đề, nếu như không phải hắn cẩn thận thì chắc chắn đã bị lừa rồi.
Trần Duệ cũng không còn cách nào khác. Bên trong bình là rượu pha với nọc độc mạnh nhất của Độc Long Pagdarius, túi da bình thường không đựng được. Kể cả bình sứ thế này nhưng chẳng bao lâu cũng sẽ bị ăn mòn, trừ khi dùng loại bình dược cao cấp đặc thù của dược tề sư. Nhưng mà dùng loại bình đó thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này, nói cho đối phương rằng bên trong có độc đấy?
Sự cẩn thận của Banneker vượt quá dự tính của Trần Duệ. Biết một trận chiến là không thể tránh khỏi, hắn âm thầm vận tinh lực rồi nhàn nhạt nói:
“Ta là người muốn lấy mạng ngươi.”
“Thực lực của ngươi hẳn là ác ma cao giai, nếu không thì đã không thể tránh một đòn kia.”
Ánh mắt Bannker trở nên lạnh lẽo:
“Đây không phải là diện mạo thật của ngươi nhỉ. Vẫn còn cần ngụy trang sao?”
Đúng như vị đại ác ma này nói, Trần Duệ sử dụng “Ngụy trang”. Nhưng nếu ngụy trang thành hình thái chiến đấu của giác ma thì không thích hợp để đánh nhau nên Trần Duệ chỉ khôi phục thân thể lại bình thường, còn khuôn mặt lại biến thành người khác, hay nói đúng hơn là một Trần Duệ khác: Trần Duệ trạch nam tại địa cầu.
Lần đầu tiên hắn dùng khuôn mặt này xuất hiện tại Ma giới.
Banneker nhíu mày, loại kĩ thuật biến hình này của đối phương rất kì diệu. Nếu không phải tình cờ bị vạch mặt thì dùng ánh mắt ác ma cao giai đỉnh phong của hắn cũng không thể nhìn ra chút sơ hở nào.
Tâm cơ Banneker cũng không tầm thường, lập tức phản ứng kịp. Hắn tỏ vẻ khiếp sợ: Lực lượng, tâm kế và kỹ năng biến hình của kẻ này… mà rất nhiều chuyện xảy ra hôm nay là do một kẻ giả trang hắn làm, vậy tức là …
“Rốt cục ngươi là ai?”
Banneker hét lớn:
“Biến cố trên thị trấn đều do ngươi giở trò phải không? Chủ nhân của ngươi là kẻ nào!”
Theo Banneker, kẻ hiểm ác điều khiển ở phía sau chắc chắn không ngu tới mức tự mạo hiểm làm những chuyện này, nhưng tên trước mặt chắc chắn cũng là nhân vật mấu chốt. Chỉ cần bắt hắn thì vụ thảm bại hôm nay còn có thể cứu vãn hoặc có đường giải thích.
Banneker nghĩ đến nhanh như vậy khiến Trần Duệ khá bất ngờ, nhưng hắn cũng không thèm nói nhảm. Hắn hất tay lên, tụ tập lực lượng, rượu trong bình bắn ra như tên giội vào Banneker. Banneker cẩn thận thuấn di tránh đi, thấy đống rượu rơi làm cháy đen một mảnh đất, thực vật và cây cối gần đó thậm chí còn bốc hơi luôn. Banneker há hốc kinh hãi.
Chỉ một khắc ngây người mà hắn đã bị đối phương đã xông tới đánh một quyền. Mặc dù khí tức của đối phương vẫn yếu ớt như cũ nhưng Banneker không dám coi thường. Hắn thiêu đốt ma hỏa toàn thân, giơ đao chống đỡ.
Trần Duệ cảm thấy một cỗ lực lượng hùng hậu tràn tới. Một chiêu đỡ đòn đơn giản mà vững như một tấm chắn, quyền hắn đấm vào như đụng phải hòn núi cao, không thể rung chuyển chỉ một phần. Toàn thân hắn bị lực phản chấn bắn ngược ra ngoài, trên không trung lộn một vòng rồi đáp lên mặt đất.
Xem ra năng lực phòng ngự của Banneker còn trên cả tưởng tượng. Vừa rồi hắn có thể vững vàng chống đỡ được hai tên ác ma cao giai đỉnh phong Lux và Pauli liên thủ công kích, hơn nữa còn tập kích bất ngờ giết chết được một người. Đó hoàn toàn không phải do may mắn!
Banneker lại có cảm thụ khác. Hắn thấy lực lượng của một quyền này mãnh liệt như sóng biển trào dâng, bàng bạc mà bành trướng, thậm chí còn xuyên qua liêm đao truyền thẳng vào trong thân thể. Mặc dù không bị đánh lui ra sau nhưng bàn chân cũng đã ngập vào trong đất. May là kịp thời đánh bay được đối thủ, nếu không chỉ sợ còn bị dính đòn mạnh hơn.
Chỉ một đòn thăm dò đơn giản đã khiến hai bên càng thêm đề phòng. Ngoại trừ Độc Long và Lomond cộng thêm Arnoux kẻ có thể dễ dàng xé rách cực quang đạn thì Banneker là địch nhân mạnh nhất mà Trần Duệ gặp phải cho tới giờ.
Còn trong mắt Banneker, tên này rõ ràng chỉ có lực lượng ác ma cao giai trung đoạn, thậm chí vẫn còn xa mới tới cao đoạn. Vậy mà lực lượng bàng bạc phát ra suýt nữa làm cho hắn một đại ác ma gần đạt tới cảnh giới Ma vương ăn quả lỗ lớn. Tuyệt đối không thể khinh thường được!
Trần Duệ dù biết trình độ phòng ngự siêu cường của Banneker nhưng vẫn không hề e sợ, hét lớn một tiếng chủ động công kích. Lực lượng lĩnh ngộ từ nộ hải truyền thẳng vào trong nắm đấm, một quyền lại một quyền toàn lực đánh Banneker. Phòng ngự của Banneker hoàn toàn khác với loại phòng ngự biến thân cứng như đá của Kulia, đây là một loại kỹ xảo vận dụng kết hợp với lực lượng. Đao vung lên, tuy phòng nhiều công ít nhưng vẫn vững vàng như cột trụ.
Dưới loại công thủ trùng kích mạnh mẽ này, Trần Duệ dần dần nắm bắt được một loại cảm giác mới lạ, tựa như mài đao tóe ra lửa vậy, mài càng nhiều càng sắc, lửa càng chớp càng rực.
Nếu như có thể nắm chắc và thành thạo được loại cảm giác này thì rất có thể đột phá được bình cảnh, tiến tới một bước mấu chốt đạt tới độ viên mãn của sát cảnh.
Nhưng chiến đấu là ranh giới giao thoa giữa sinh và tử, không thể để dành lực lượng. Tuy lực lượng bành trướng này của Trần Duệ khá mạnh mẽ nhưng lại hao tổn tinh lực vô cùng. Cho dù có đặc tính hồi phục của tinh thể nhưng tốc độ tiêu hao còn lớn hơn nhiều lắm.
Kinh nghiệm chiến đấu của Banneker vô cùng dày dặn, cảm giác được lực công kích của đối phương yếu bớt liền chuẩn bị phản kích. Nào ngờ đối phương không những không liều mạng mà lại cắm đầu bỏ chạy.
Banneker truy kích một mạch mấy vòng rừng, bỗng thấy Trần Duệ lại nhảy lên một con ngựa Phong Ma buộc bên cây để bỏ chạy. Vốn Trần Duệ còn muốn giết nốt con ngựa kia, nhưng Banneker chạy tới vô cùng nhanh nên không kịp, đành mặc kệ thúc ngựa chạy trốn. Tốc độ ngựa Phong Ma nhanh vô cùng. Tuy sức chịu đựng không so bì được với những con Địa Hành Long chuyên dụng để bôn ba đường dài, nhưng dù sao cũng khỏe hơn ma thú bình thường. Dù lúc trước đã chạy hơn nửa ngày nhưng giờ nó vẫn đạp như bay.
Banneker biết rõ nhất định phải bắt lấy kẻ này, nếu không lúc về Xích U lãnh địa không thể báo cáo kết quả. Hắn cũng cưỡi lên con ngựa còn lại, thúc giục đuổi theo. Điều khiến Banneker kinh ngạc là kĩ thuật ngự thú cao minh mà hắn vẫn lấy đó làm kiêu ngạo so với kẻ phía trước lại chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ. Nếu hắn không dùng lực lượng ma hỏa thúc ngựa gia tốc thì sợ đã sớm bị bỏ xa rồi.
Chó chết hơn là tên kia còn vừa chạy vừa uống thuốc. Không biết trang bị không gian của hắn chứa bao nhiêu thuốc mà mồm cứ tu liên tục thế nhỉ.
Chẳng lẽ thằng này mang một cái tiệm bán thuốc theo người? Banneker cắn răng đuổi theo.
Banneker hình như đã nghe qua, cũng có chút ấn tượng với giác ma này…
“Vừa rồi ngươi làm rất tốt. Chờ chúng ta về Đọa Thiên Sứ đế quốc ta sẽ thưởng hậu hĩnh cho người.”
“Đa tạ đại nhân”
Giác ma gượng ngồi dậy:
“Các huynh đệ trốn được chắc chẳng nhiều. Không phải đại nhân đã nói là cấp trên sẽ phái người tiếp ứng ở phía bắc sao? Đâu cả rồi?”
Vừa nhắc tới việc này Banneker liền ngay lập tức nghiến răng nghiến lợi. Lơ mơ đánh nhau chết sống cả buổi mà vẫn không biết rốt cục thằng khốn nào bày cái mưu kế âm hiểm này.
“Tên kia không phải ta, hắn giả mạo ta. Tất cả chúng ta đều bị trúng kế!”
Banneker âm trầm nói:
“Nhưng một trận chiến hôm nay cũng không phải không có thu hoạch gì. Ta đã có chút lĩnh ngộ với lực lượng cấp Ma vương. Đại ác ma không có biến dị huyết mạch thì cực hạn chỉ là ác ma cao giai mà thôi. Cơ hội này rất hiếm gặp. Nếu như đạt tới cấp Ma vương thì cho dù Xích U lãnh địa không chứa ta thì ta cũng có thể chuyển sang Lam Dong lãnh địa. Yake, ngươi hãy theo ta, ta cam đoan không bạc đãi ngươi.”
“Tôi đương nhiên sẽ theo đại nhân.”
Yake vừa nghe Banneker gần nắm bắt được ảo diệu của lực lượng cấp Ma vương thì con mắt xẹt qua tia kì dị, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ tò mò:
“Đại nhân quen với người của Lam Dong lãnh địa ư? Chúng ta cứ sang đó như thế liệu có bị coi thường không?”
“Sẽ không!”
Giọng Banneker chắc nịch:
“Phó đoàn trưởng quân đoàn Song Đầu Long của lãnh địa Lam Dong Lavater đã từng gặp ta, hơn nữa còn để lộ ý mời chào của lĩnh chủ đại nhân. Quân đoàn Song Đầu Long là một chi lực lượng tinh nhuệ bí mật ngay dưới quyền chỉ huy của Lam Dong lĩnh chủ. Nếu như ta có thể lĩnh ngộ được lực lượng cấp Ma vương thì nhất định sẽ được lĩnh chủ Lam Dong trọng dụng, không chừng còn có thể làm những chức vị quan trọng như phó đoàn trưởng cũng nên.”
Lavater? Quân đoàn bí mật Song Đầu Long.
Yake thật còn đang bị giam ở trong phủ trấn trưởng, còn vị anh dũng cướp ngựa này đương nhiên là Trần Duệ ngụy trang.
Lời của Banneker khiến Trần Duệ liên tưởng đến một cái huy chương màu lam trong kho trữ vật, nó cũng được khắc một đồ án hình cự long hai đầu. Huy chương này lấy từ chỗ tên gian thương Silva ở Ám Nguyệt thành. Silva nhiều lần buôn người tới Lam Dong lãnh địa, lúc gặp đạo tặc chỉ cần đưa ra cái huy chương này là có thể an toàn đi qua. Còn có cả tên Lavater này nữa, vừa vặn phù hợp với lời khai của Silva.
Thì ra là phụ thuộc quân đoàn bí mật của Lam Dong, chẳng trách đến cả lão Gauss cũng không tra được lai lịch của huy chương.
Đây cũng coi như là một tình báo ngoài ý muốn.
“Đừng có ngây ra đó, tới đây chuẩn bị lát đi. Buổi tối chúng ta còn phải nghỉ ngơi.”
Banneker nhìn “Yake” còn đăm đăm ngơ ngẩn, bất mãn.
“Tuân lệnh thưa đại nhân”
Giác ma như tỉnh mộng, bắt đầu lu bù dọn dẹp, sửa sang một bãi đất trống sạch sẽ.
Làm xong, giác ma vác một bình rượu bên hông ra định tu một ngụm, bỗng nhớ tới Banneker ở bên cạnh nên vội quay sang nịnh nọt đưa cho hắn.
Banneker cầm lấy mở nút lọ, bỗng chợt dừng lại. Tộc giác ma thích nhất rượu nên mang rượu theo người cũng là chuyện thường. Nhưng vấn đề là cái bình rượu này bằng sứ chứ không phải túi da. Cả đoạn đường chém chém giết giết thế mà bình rượu này vẫn không sứt mẻ gì là sao? Chẳng lẽ một giác ma bình thường cũng có đồ trang bị không gian đắt đỏ?
“Ngươi uống một ngụm trước đi.”
Banneker đưa bình rượu lại.
Trần Duệ biết Banneker đã sinh nghi nên đành lộ ra vẻ mừng rỡ nhận lấy uống một ngụm. Ngay lúc hắn uống rượu bỗng có cảm giác nguy hiểm, cuối cùng không thể che dấu nữa, thân hình nhoáng cái tránh ra một đao trí mạng.
“Rốt cục không giả vờ nữa hả…”
Banneker nhìn vẻ mặt lãnh đạm của tên giác ma, khinh miệt nói.
Vừa rồi Banneker không phải thăm dò mà là muốn giết thật. Dù tên giác ma này có vấn đề hay không cũng mặc kệ, đằng nào mang theo cũng vướng víu, giết quách cho rảnh nợ.
Không thể tưởng được chém một đao liền phát hiện thật đúng là có vấn đề.
“Ngươi rốt cục là ai?”
Liêm đao trong tay Banneker chỉ thẳng “Yake”.
Tâm kế tên giác ma này âm trầm đến đáng sợ. Bình rượu vừa nãy chắc chắn có vấn đề, nếu như không phải hắn cẩn thận thì chắc chắn đã bị lừa rồi.
Trần Duệ cũng không còn cách nào khác. Bên trong bình là rượu pha với nọc độc mạnh nhất của Độc Long Pagdarius, túi da bình thường không đựng được. Kể cả bình sứ thế này nhưng chẳng bao lâu cũng sẽ bị ăn mòn, trừ khi dùng loại bình dược cao cấp đặc thù của dược tề sư. Nhưng mà dùng loại bình đó thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này, nói cho đối phương rằng bên trong có độc đấy?
Sự cẩn thận của Banneker vượt quá dự tính của Trần Duệ. Biết một trận chiến là không thể tránh khỏi, hắn âm thầm vận tinh lực rồi nhàn nhạt nói:
“Ta là người muốn lấy mạng ngươi.”
“Thực lực của ngươi hẳn là ác ma cao giai, nếu không thì đã không thể tránh một đòn kia.”
Ánh mắt Bannker trở nên lạnh lẽo:
“Đây không phải là diện mạo thật của ngươi nhỉ. Vẫn còn cần ngụy trang sao?”
Đúng như vị đại ác ma này nói, Trần Duệ sử dụng “Ngụy trang”. Nhưng nếu ngụy trang thành hình thái chiến đấu của giác ma thì không thích hợp để đánh nhau nên Trần Duệ chỉ khôi phục thân thể lại bình thường, còn khuôn mặt lại biến thành người khác, hay nói đúng hơn là một Trần Duệ khác: Trần Duệ trạch nam tại địa cầu.
Lần đầu tiên hắn dùng khuôn mặt này xuất hiện tại Ma giới.
Banneker nhíu mày, loại kĩ thuật biến hình này của đối phương rất kì diệu. Nếu không phải tình cờ bị vạch mặt thì dùng ánh mắt ác ma cao giai đỉnh phong của hắn cũng không thể nhìn ra chút sơ hở nào.
Tâm cơ Banneker cũng không tầm thường, lập tức phản ứng kịp. Hắn tỏ vẻ khiếp sợ: Lực lượng, tâm kế và kỹ năng biến hình của kẻ này… mà rất nhiều chuyện xảy ra hôm nay là do một kẻ giả trang hắn làm, vậy tức là …
“Rốt cục ngươi là ai?”
Banneker hét lớn:
“Biến cố trên thị trấn đều do ngươi giở trò phải không? Chủ nhân của ngươi là kẻ nào!”
Theo Banneker, kẻ hiểm ác điều khiển ở phía sau chắc chắn không ngu tới mức tự mạo hiểm làm những chuyện này, nhưng tên trước mặt chắc chắn cũng là nhân vật mấu chốt. Chỉ cần bắt hắn thì vụ thảm bại hôm nay còn có thể cứu vãn hoặc có đường giải thích.
Banneker nghĩ đến nhanh như vậy khiến Trần Duệ khá bất ngờ, nhưng hắn cũng không thèm nói nhảm. Hắn hất tay lên, tụ tập lực lượng, rượu trong bình bắn ra như tên giội vào Banneker. Banneker cẩn thận thuấn di tránh đi, thấy đống rượu rơi làm cháy đen một mảnh đất, thực vật và cây cối gần đó thậm chí còn bốc hơi luôn. Banneker há hốc kinh hãi.
Chỉ một khắc ngây người mà hắn đã bị đối phương đã xông tới đánh một quyền. Mặc dù khí tức của đối phương vẫn yếu ớt như cũ nhưng Banneker không dám coi thường. Hắn thiêu đốt ma hỏa toàn thân, giơ đao chống đỡ.
Trần Duệ cảm thấy một cỗ lực lượng hùng hậu tràn tới. Một chiêu đỡ đòn đơn giản mà vững như một tấm chắn, quyền hắn đấm vào như đụng phải hòn núi cao, không thể rung chuyển chỉ một phần. Toàn thân hắn bị lực phản chấn bắn ngược ra ngoài, trên không trung lộn một vòng rồi đáp lên mặt đất.
Xem ra năng lực phòng ngự của Banneker còn trên cả tưởng tượng. Vừa rồi hắn có thể vững vàng chống đỡ được hai tên ác ma cao giai đỉnh phong Lux và Pauli liên thủ công kích, hơn nữa còn tập kích bất ngờ giết chết được một người. Đó hoàn toàn không phải do may mắn!
Banneker lại có cảm thụ khác. Hắn thấy lực lượng của một quyền này mãnh liệt như sóng biển trào dâng, bàng bạc mà bành trướng, thậm chí còn xuyên qua liêm đao truyền thẳng vào trong thân thể. Mặc dù không bị đánh lui ra sau nhưng bàn chân cũng đã ngập vào trong đất. May là kịp thời đánh bay được đối thủ, nếu không chỉ sợ còn bị dính đòn mạnh hơn.
Chỉ một đòn thăm dò đơn giản đã khiến hai bên càng thêm đề phòng. Ngoại trừ Độc Long và Lomond cộng thêm Arnoux kẻ có thể dễ dàng xé rách cực quang đạn thì Banneker là địch nhân mạnh nhất mà Trần Duệ gặp phải cho tới giờ.
Còn trong mắt Banneker, tên này rõ ràng chỉ có lực lượng ác ma cao giai trung đoạn, thậm chí vẫn còn xa mới tới cao đoạn. Vậy mà lực lượng bàng bạc phát ra suýt nữa làm cho hắn một đại ác ma gần đạt tới cảnh giới Ma vương ăn quả lỗ lớn. Tuyệt đối không thể khinh thường được!
Trần Duệ dù biết trình độ phòng ngự siêu cường của Banneker nhưng vẫn không hề e sợ, hét lớn một tiếng chủ động công kích. Lực lượng lĩnh ngộ từ nộ hải truyền thẳng vào trong nắm đấm, một quyền lại một quyền toàn lực đánh Banneker. Phòng ngự của Banneker hoàn toàn khác với loại phòng ngự biến thân cứng như đá của Kulia, đây là một loại kỹ xảo vận dụng kết hợp với lực lượng. Đao vung lên, tuy phòng nhiều công ít nhưng vẫn vững vàng như cột trụ.
Dưới loại công thủ trùng kích mạnh mẽ này, Trần Duệ dần dần nắm bắt được một loại cảm giác mới lạ, tựa như mài đao tóe ra lửa vậy, mài càng nhiều càng sắc, lửa càng chớp càng rực.
Nếu như có thể nắm chắc và thành thạo được loại cảm giác này thì rất có thể đột phá được bình cảnh, tiến tới một bước mấu chốt đạt tới độ viên mãn của sát cảnh.
Nhưng chiến đấu là ranh giới giao thoa giữa sinh và tử, không thể để dành lực lượng. Tuy lực lượng bành trướng này của Trần Duệ khá mạnh mẽ nhưng lại hao tổn tinh lực vô cùng. Cho dù có đặc tính hồi phục của tinh thể nhưng tốc độ tiêu hao còn lớn hơn nhiều lắm.
Kinh nghiệm chiến đấu của Banneker vô cùng dày dặn, cảm giác được lực công kích của đối phương yếu bớt liền chuẩn bị phản kích. Nào ngờ đối phương không những không liều mạng mà lại cắm đầu bỏ chạy.
Banneker truy kích một mạch mấy vòng rừng, bỗng thấy Trần Duệ lại nhảy lên một con ngựa Phong Ma buộc bên cây để bỏ chạy. Vốn Trần Duệ còn muốn giết nốt con ngựa kia, nhưng Banneker chạy tới vô cùng nhanh nên không kịp, đành mặc kệ thúc ngựa chạy trốn. Tốc độ ngựa Phong Ma nhanh vô cùng. Tuy sức chịu đựng không so bì được với những con Địa Hành Long chuyên dụng để bôn ba đường dài, nhưng dù sao cũng khỏe hơn ma thú bình thường. Dù lúc trước đã chạy hơn nửa ngày nhưng giờ nó vẫn đạp như bay.
Banneker biết rõ nhất định phải bắt lấy kẻ này, nếu không lúc về Xích U lãnh địa không thể báo cáo kết quả. Hắn cũng cưỡi lên con ngựa còn lại, thúc giục đuổi theo. Điều khiến Banneker kinh ngạc là kĩ thuật ngự thú cao minh mà hắn vẫn lấy đó làm kiêu ngạo so với kẻ phía trước lại chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ. Nếu hắn không dùng lực lượng ma hỏa thúc ngựa gia tốc thì sợ đã sớm bị bỏ xa rồi.
Chó chết hơn là tên kia còn vừa chạy vừa uống thuốc. Không biết trang bị không gian của hắn chứa bao nhiêu thuốc mà mồm cứ tu liên tục thế nhỉ.
Chẳng lẽ thằng này mang một cái tiệm bán thuốc theo người? Banneker cắn răng đuổi theo.
/1093
|