Tuy là đầu mùa đông, nhưng nơi biên cương đã sớm có tuyết rơi, mờ mịt cả một vùng.
Hàn khí lạnh như băng làm tê cóng cả tay Doãn Vũ Dương, nhưng nàng không quan tâm, đôi mắt to tròn vẫn chớp chớp quan sát bốn phía.
Nàng đang mặc một chiếc áo choàng mũ màu tím, che hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng vẫn khó nén hưng phấn trong lòng. Nàng nhẹ nhàng đi đạo trên phố phường náo nhiệt.
“Quận chúa!” Đồ đại nương vẻ mặt khỗ sở gọi khẽ, bước nhanh theo nàng, “Người chậm một chút, kẻo bị phát hiện.”
Nghe được thanh âm phía sau Doãn Vũ Dương – À không! Từ mười năm trước, sau khi Cẩn Vương gia Lý Nhạc thu nhận nàng làm nghĩa nữ, nàng đã không mang họ Doãn nữa mà sửa thành họ Lý, vì thế, hiển nhiên hiện tại mỹ nhân này tên là Lý Vũ Dương. Nàng không còn là dân thường mặc áo vải, mà là Quận chúa Vũ Dương cành vàng lá ngọc của Cẩn Vương phủ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã mười năm, vốn là tiểu nữ oa xinh xắn đã có dấu hiệu trưởng thành của một thiên tiên giai nhân. Ngoại hình Lý Vũ Dương không bằng những cô gái phương Bắc cao lớn khỏe mạnh, nhưng có cái phong tình xinh đẹp động lòng người của mỹ nữ phương Nam.
Lại nghe Đồ đại nương ở một bên bất đắc dĩ than thở, Lý Vũ Dương không nhịn được ngước mặt nhìn trời, nghe lời bước chậm.
Dù sao đây cũng là cơ hội có thể quang minh chính đại xuất phủ mà nàng vất vả chờ đến, nàng không muốn mới dạo vài vòng lại bị “thỉnh” trở về Vương phủ.
Không lâu nữa là lễ mừng năm mới rồi, không khí khắp mọi nẻo đường tràn đầy hân hoan, rộn ràng cùng bận rộn chọn mua hàng Tết.
Trời mặc dù đổ tuyết, nhưng vẫn không làm giảm bầu không khí, cảnh tượng náo nhiệt này làm trên mặt Lý Vũ Dương luôn nở nụ cười.
Linh di vốn cho là hiện nay thân phận nàng là một Quận chúa, khác trước rất nhiều, là tiểu thư khuê các, không nên xuất đầu lộ diện. Vì nguyên nhân này, nàng không được ra khỏi Vương phủ nửa bước, khiến nàng luôn luôn buồn bực.
Gần đây, nàng còn nghe nói Linh di cùng Vương gia nghĩa phụ bàn bạc, ý định nàng tìm một nhà môn đăng hộ đối, để nàng xuất giá. . . . . . Nghĩ tới đây, nàng không khỏi chép miệng.
Nàng đối với việc lấy chồng thật sự không thích, nhưng nàng sẽ không dại dột đem suy nghĩ trong đầu nói ra, Linh di sẽ lại lôi một đống đạo lý ra khuyên bảo.
Nhiều năm trôi qua, trong thâm tâm nàng vẫn nhớ, khoảng thời gian cha mẹ ruột mang nàng du sơn ngoạn thủy, dần theo năm tháng, chỉ có thể kỳ vọng tái hiện trong những giấc mơ.
Sau đêm bão tuyết rét lạnh đó, nàng chưa từng thấy phụ mẫu mình nữa, khi ấy còn nhỏ tuổi nàng không hiểu chuyện, thỉnh thoảng đi hỏi Linh di.
Nhưng Linh di chỉ cần nghe nàng mở miệng nhắc đến phụ thân mẫu thân, hốc mắt sẽ lại đỏ, không muốn xem bộ dạng Linh di đẫm lệ, số lần nói tới càng ít đi, về sau lại càng không nhắc nữa.
Nàng nghe lời Linh di, quên đi mình là Doãn Vũ Dương, chấp nhận cuộc sống cẩm y hoa phục, nàng là Quận chúa Vũ Dương của Cẩn Vương phủ.
Lần này nếu không phải là cầu xin Linh di mấy ngày, Linh di bị nàng làm phiền, rốt cuộc đồng ý cho nàng ra phố, bằng không nàng không có cơ hội để đi theo Đồ đại nương đi ra ngoài đi dạo chơi như bây giờ, nhìn những cảnh tượng náo nhiệt này.
Bên tai đầy tiếng rao bán, Lý Vũ Dương ở trên đường thấy vậy con mắt luôn bận bịu, tò mò nhìn chung quanh.
“Đại nương, ” nàng quay đầu cười ngọt ngào, “Ta muốn cái này!”
“Vâng.” Đồ đại nương lập tức móc bạc, mua mấy cái bánh hoa mai.
Lý Vũ Dương nhận lấy, thỏa mãn khẽ cắn một miếng, mang theo mùi hoa cùng vị ngọt lấp đầy mũi. Nàng vẫn rất thích bánh hoa mai, có lẽ bởi vì đây là mùi vị in sâu trong trí nhớ nàng.
Tuy rằng những năm gần đây, mặc dù ăn vô số bánh hoa mai do nhiều người làm, nhưng nàng vẫn không tìm được, mùi vị đó chỉ thuộc về mẫu thân. . . . . .
Đối với Linh di, tận đáy lòng nàng luôn cảm kích, những năm nay nếu không nhờ Linh di, chắc rằng ba bữa cơm no sẽ không có, đừng nói bây giờ còn có thể tận hưởng cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Linh di chẳng khác nào mẫu thân thứ hai của nàng.
Năm đó tại ngôi miếu đổ nát tình cờ gặp gỡ, nối duyên phận giữa Cẩn Vương gia Lý nhạc và Linh di, Vương gia thấy các nàng một lớn một nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa, động lòng trắc ẩn, liền mang các nàng về Cẩn Vương phủ, sau đó cùng Linh di lưỡng tình tương duyệt, kết thành phu thê.
Chẳng qua Vương gia sớm đã có thê thất, cho dù ngay lúc đó nàng tuổi còn quá nhỏ, cũng hiểu rõ tình cảm của Linh di và nghĩa phụ đến được với nhau không dễ.
Những năm này, Linh di vì một nhà hoà thuận vui vẻ, vẫn cam chịu làm thứ Vương phi, vì sợ nàng nhỏ tuổi ở trong Cẩn Vương phủ danh không chánh, ngôn bất thuận, bị người khác gây khó khăn, chê cười, còn để nàng bái Vương gia cùng Đại Vương phi Liên Băng Nguyệt làm nghĩa phụ, nghĩa mẫu.
Nhưng đây đối với nàng và Linh di mà nói bất quá là kế tự vệ, trên thực tế, nàng cùng nghĩa mẫu Liên Băng Nguyệt không thân thiết với nhau.
Mười năm, tuy là Quận chúa của Cẩn Vương gia, nhưng nàng thật sự không phải là tiểu thư khuê tú điềm đạm, nho nhã. Nàng thích chơi chung cùng bọn hạ nhân trong phủ, người không biết, có thể lầm nàng là tỳ nữ.
Mà nàng cũng không để bụng, dù sao nàng cũng không hứng trở thành Quận chúa, muốn làm tiểu thư khuê các, phép tắc nhiều vô số kể, lễ nghi phải chu toàn, cử chỉ thanh lịch. . . . . . Những thứ này đối với nàng còn khổ hơn cực hình.
“Quận chúa, người cũng phải cẩn thận một chút.” Nhìn nàng, Đồ đại nương không yên lòng lại dặn dò thêm, “Lễ mừng năm mới sắp đến rồi, trên đường này đông đúc, người bị đụng ngã, lão nô có thể bị trách phạt.”
“Ta biết rồi.” Lý Vũ Dương ngẩng đầu nhìn Đồ đại nương, trong mắt tỏa lên ánh sáng mê người.
Thấy nụ cười ngọt ngào của nào, khóe miệng Đồ đại nương cũng không khỏi giương lên.
Bất luận kẻ nào chỉ cần nhìn phải, cũng đủ để khó có thể quên dáng điệu xinh đẹp của Vũ Dương Quận chúa, nàng hiển nhiên là một mỹ nhân. Trong phủ, mọi người dưới đều thích gần gũi với nàng, không chỉ vì diện mạo đẹp đẽ, mặc dù là Quận chúa, lại không chút xíu nào kiêu căng tự mãn, thật sự đáng quý.
Cả Cẩn Vương phủ trừ Đại vương phi cùng một số người ra, cơ hồ không có ai không thích vị Vũ Dương Quận chúa như hoa như ngọc này.
Đi bên cạnh Đồ đại nương, Lý Vũ Dương thấy rất thích một gian hàng nặn đất. Nhân đại nương đang bận chọn mua đồ Tết, nàng chạy đến trước gian hàng, hai con mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm người bán hàng dùng bán tay khéo léo lần lượt nặn ra từng con vật nhỏ rất sống động.
Cái này chắc là Nặc Nhi sẽ thích -
Trong đầu nàng hiện lên một bóng dáng, đó là nhi tử của nghĩa phụ và Linh di, nàng yêu thương hắn giống như đệ đệ ruột.
Đang định mở miệng hỏi mua về, nhưng lời chưa kịp thốt, đã bị một tiếng la hung dữ cắt đứt.
“Tiểu tử thúi ngươi bị câm à?”
Tiếng rống to như sấm, làm nàng nhịn không được nghiêng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy cách đó không xa có mấy người nam tử cao to như hung thần ác sát, đang vung tay, bộ dạng hung tợn đó cũng đủ khiến người qua đường thối lui mấy bước, hơn thế nữa, cho dù tò mò, tất cả cũng chỉ dám nhìn từ xa.
Chuyện gì xảy ra thế?
“Tiểu cô nương, nàng đừng tới đó.” Tựa hồ nhìn ra nàng định đến gần, người nặn đất hảo tâm nhỏ giọng nhắc nhở, “Bọn nó là địa đầu xà, về phần tên tiểu tử đang vẽ kia. . . . . . Xem ra chắc là người nơi khác, cho nên mới không hiểu quy định lấy bạc đổi yên ổn, làm ầm ĩ thế kia.”
Lý Vũ Dương nhíu mày. lấy bạc đổi yên ổn. . . . . . Đây là quy định gì thế? Sao chưa bao giờ nghe thấy?
“Đa tạ tiểu ca đã nhắc nhở.” Nàng khẽ mỉm cười, kéo áo choàng trên người, cúi đầu cẩn thận không để cho người khác thấy rõ dung mạo của mình, chậm rãi đến gần.
Nàng thấy mấy người đó bao quanh trước cái bàn sơ sài, ở trên bày tranh vẽ bằng bột chì, màu nước, một bạch y nam tử ngồi ở sau cái bàn, vẻ mặt không chút thay đổi. Mà trong mùa lạnh thế này, trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo trắng đơn thuần - Hắn không lạnh sao? Nhìn cả người phong phanh, nàng cũng muốn run thay.
Ánh mắt của nàng hướng về trước mặt hắn, lập tức bị con mắt đen của hắn hút lấy – đó là một đôi mắt đen như trời đêm, trong suốt lấp lánh. . . . . . Nàng hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn không tha, đôi mắt như thế cho nàng một cảm giác quen thuộc.
Mới vừa nãy, người bán kia nói nam tử này là người bên ngoài, cho nên không thể gặp trước đó được, nhưng tại sao cảm giác ấy lại mãnh liệt như thế?
Xem bức tranh bày ra trên bàn được vẽ một nửa, ngay giữa là một con đầu rồng, mắt sư tử, thân hươu, chân ngựa, trên lưng còn chở một đứa trẻ – một bức Kỳ Lân Tống Tử! (*)
Cỗ xe ngừng phía sau hắn, bên trên cũng treo vài bức Kỳ Lân Tống Tử, được đề là “Liễu Nham Phong”, đây chắc là tên của hắn.
“Bức tranh thật đẹp!” Nàng không nhịn được khen ngợi.
Nàng buột miệng khen, không chỉ là những bức tranh bức tranh hắn vẽ, mà còn bạch y nam tử bị ức hiếp, trên mặt lại không có một tia không vui hoặc tức giận, chỉ có bình tĩnh. Mặt hắn không chút thay đổi tựa như mình chỉ là người ngoài cuộc, lạnh lùng nhìn chuyện phát sinh trước mắt.
Đám người vây quanh hắn không khách khí dùng sức vỗ mạnh vào bàn, “Đại gia ta miệng nói được làm được, ngươi còn không mau giao bạc ra đây!”
Liễu Nham Phong chỉ nhàn nhạt liếc đối phương một cái, cúi đầu cầm lấy bút họa trên giấy, chỉ vài nét, đứa trẻ cưỡi trên Kỳ Lân tay cầm nhiều đóa hoa sen nở rộ.
Thủ pháp của hắn làm khóe miệng Lý Vũ Dương giương lên.
Bọn người đứng trước Liễu Nham Phong, nhận thấy rõ rành không để chúng vào mắt, giận đến nỗi đưa tay níu lấy cổ áo hắn.
“Tiểu tử, hóa ra ngươi chán sống đúng không? Đây là địa bàn của bổn đại gia, muốn ở đây an ổn, biết điều một chút dâng lên ngân lượng hiếu kính các đại gia. Đây là phép tắc, ngươi không lấy ra, là muốn ép đại gia ta đánh rồi!”
Du côn lưu manh ban ngày ban mặt đòi cả người cả của, với cướp bóc có cái gì khác biệt?
Nhìn vị nam tử bị níu lấy, Lý Vũ Dương không khỏi giận dữ.
“Quận chúa!” Đồ đại nương chạy tới bên cạnh nàng, thấy vẻ mặt tối đi, trong lòng âm thầm kêu khổ, “Quận chúa ngoan của lão nô, ngàn vạn người đừng xen vào a!”
Nàng không đáp lời, trừng trừng như cũ đám người phía trước kia.
“Không để lão tử ở trong mặt, muốn chết này!” Tên đó không nhịn được ngã lật cái bàn, bức họa trên bàn bị xé thành hai nửa, bay xuống ở trên mặt tuyết.
Bức họa, tiếc quá! Lý Vũ Dương tức giận dậm chân.
“Quận chúa?” Lúc này, Đồ đại nương cũng bất chấp, kéo tay nàng, chỉ sợ nàng kích động.”Chúng ta trở về phủ đi.”
Nàng không nghe theo mà rút tay về.
Đã phá bức tranh, đám bại hoại kia vẫn không có ý định thu tay lại, một người trong đó dùng sức vung tay lên, đẩy ngã Liễu Nham Phong trên mặt đất.
Trọng tâm không vững ngã oạch trong đống tuyết, bàn tay cũng bởi vì va phải đá trên mặt đất, chảy máu đỏ.
Thấy cảnh tưởng như vậy, Lý Vũ Dương bỗng nhói lòng. Đôi tay này dùng để người ta kiếm tiến, nếu bị hủy hoại, sau này dựa vào cái gì mà nuôi gia đình? Bọn người kia thật là khinh người quá đáng!
Nàng trong cơn giận dữ bước lên trước.
Đồ đại nương thấy thế tâm cả kinh. Bà già khọm kéo không được Quận chúa, chứ nói chi thay Quận chúa chắn quả đấm. Bà nhìn chung quanh, bởi vì Quận chúa khăng khăng, nên thị vệ Vương phủ cũng đợi bên ngoài quán trà nhỏ, bà không dám chần chờ vội vàng đi tìm viện binh.
“Dừng tay lại!” Lý Vũ Dương tiến lên ngăn cản.
Tên đang giơ tay lên muốn tiếp tục đấm đá Liễu Nham Phong, không có ngờ tới nửa đường xông ra một tên Trình Giảo Kim, tay dừng ở giữa không trung, tầm mắt thì trừng hướng đến nàng.
Người đi đường vốn là ở một bên xem không dám ra tay làm việc nghĩa, tất cả cũng đồng thời nhìn về phía nàng.
Nam tử cầm đầu nhìn từ trên xuống dưới Lý Vũ Dương, vóc dáng nhỏ nhắn, chiếc áo choàng dầy cộm cơ hồ che mất nàng, khiến cho người khác thấy không rõ dung mạo của nàng.
“Nha đầu, không liên quan đến ngươi, cút ngay cho ta!” Nhìn ra y phục trên người nàng danh quý, nam tử vẻ mặt dữ tợn hung ác phất tay, muốn nàng chớ xen vào việc của người khác.
“Muốn cút cũng là ngươi cút đi.” Nàng không khách khí cãi lại, “Bằng không ta sẽ báo quan!”
“Báo quan?” Nghe được lời, nam tử giương thủ cười ha ha, “Nàng biết lão tử là người nào không?”
Lý Vũ Dương lạnh lùng khẽ hừ. Nàng mặc khỉ gió hắn là ai!
“Ta là Vương Nhị, cậu cả Tri phủ là lão Đại của ta.”
Vẻ mặt nàng khinh thường nói: “Quan hệ thật đúng là xa, ta không cần biết cậu cả Tri phủ hay là thứ gì, Thiên hoàng lão tử ở trước mặt, ta cũng không để vào mắt.”
“Tiểu tử này ở trên địa bàn của ta buôn bán, thì phải trả tiền, đây là quy củ.” Vương Nhị nói với bộ dạng đương nhiên.
Cùng người như thế nói chuyện, quả thật không hài lòng hơn nửa câu.”Các ngươi đi nhanh đi.” Tay nàng bực mình ra hiệu, “Chuyện phát sinh dưới mắt ta thì không thể làm ngơ được.”
“Nha đầu này nói chuyện rất không khách khí . . . . . .” Vương Nhị vỗ vỗ cằm, vẻ mặt tò mò tiêu sái đến trước mặt nàng.”Ngẩng đầu, để cho bổn đại gia xem một chút.” Hắn lỗ mãng vươn tay, định kéo áo choàng nàng.
“Láo xược!” Lý Vũ Dương không vì hành động bất ngờ này mà kinh sợ, chẳng qua là mặt lộ vẻ khinh miệt lui một bước, không để cho hắn được như ý.
Phản ứng của nàng chọc giận Vương Nhị, người vây xem không ít, thái độ của tiểu nha đầu này nói rõ đem hắn trước mặt dẫm ở dưới lòng bàn chân.
“Khư! Thật không biết tự lượng sức mình, đáng chết nha đầu!” Hắn vươn tay, nổi giận đùng đùng phải bắt nàng.
Nàng linh hoạt xoay người, thoát tay của hắn, còn thừa dịp hắn không chú ý giơ tay, thưởng hắn một cái tát.
Hoàn toàn không biết được nàng sẽ dùng chiêu này, Vương Nhị khó tin vỗ mặt, đáy mắt lóe tia tức giận, “Nha đầu chết tiệt kia!” Hắn nguyền rủa một tiếng, thủ hạ phía sau không nhịn được bật cười, làm hắn trợn mắt nhìn bọn chúng một cái.
Hắn giơ tay lên, không chút lưu tình hướng tới Lý Vũ Dương, lại bị nàng nhanh nhẹn nghiêng người tránh thoát.
Thì ra là từ nhỏ nàng rất được Cẩn Vương gia yêu thích, luôn đi theo nghĩa phụ văn võ song toàn tập cỡi ngựa bắn cung, không như vẻ ngoài yếu đuối.
Nhưng mà động tác này khiến cho áo choàng rơi xuống, để người ở đây rõ ràng thấy được dung mạo của nàng, nàng hất cằm lên, trong ánh mắt nổi lên tức giận chống đối, càng làm nàng lộ ra vẻ khác người.
“Cút đi!” Nàng trách mắng.
“Không nghĩ tới là một mỹ nhân.” Vương Nhị vừa thấy ngũ quan thanh tú, vốn là lửa giận bỗng biến thành dục hỏa, mê đắm đưa tay định sờ lên mặt của nàng.
Nàng đột nhiên lui về phía sau một bước dài, để tay hắn chụp một cái vô ích.
“Chớ né, tiểu mỹ nhân.” Hắn sai thủ hạ bên cạnh, “Lão tử coi trọng nàng, là phúc khí của nàng đấy.” Lý Vũ Dương nở nụ cười sương lạnh, sau đó giơ tay lên nghĩ giáo huấn bọn này một chút, nhưng không cẩn thận chú ý đến bên cạnh đột nhiên hai người xông tới, trực giác của nàng chỉ giúp ngăn cản phía bên trái, nhưng từ bên phải cổ nàng hung hăng bị xông một chưởng, nàng thình lình bị đánh đầu nghiêng sang một bên, trọng tâm không vững ngã trong đống tuyết, cái trán còn bị va đập.
Nàng đau đến muốn hét lên, cảm thấy một trận choáng váng ập tới, giọt huyết châu rời từ trán xuống, nhanh chóng nhuộm đỏ cả mặt đất đầy tuyết.
“Đáng tiếc cho một mỹ nhân, khuôn mặt xấu xí rồi. . . . . . Mau ngoan ngoãn cho đại gia ta đi.” Khẩu khí Vương Nhị dương dương đắc ý, vươn tay muốn lôi nàng tới.
Nàng đưa tay muốn phản kích, nhưng sự cháng váng đành khiến hành động của nàng không cách nào nhanh nhẹn, hoàn toàn không có sức lực.
Liễu Nham Phong đứng một bên vốn vẻ mặt không chút thay đổi nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lạnh lẽo đi -
Trước khi mọi người vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, hắn đã nhanh chóng nghiêng mình che chở Lý Vũ Dương, bàn tay dùng sức mà đưa về phía nàng.
“Ngươi -”
Không cho Vương Nhị cơ hội nói chuyện, khuôn mặt Liễu Nham Phong lãnh ngạnh, duỗi tay ra, dùng sức kéo tóc của đối phương, Vương Nhị lập tức không vững ngã nhào trên đất. Vương Nhị còn chưa có phản ứng gì, hằn đã tung một cước ngay bụng đối phương, khiến cho Vương Nhị đau đến mức ở trên mặt tuyết ôm bụng mà rên rỉ.
Bàn tay nhỏ bé của Lý Vũ Dương che lại vết máu đang chảy, kinh ngạc nhìn tình thế trước mắt đảo ngược.
Thân hình Liễu Nham Phong cho dù không có cao lớn bằng Vương Nhị, nhưng hắn không cho đối phương chiếm được nửa điểm thượng phong, một cước đã hạ gục Vương Nhị, một cái tay đã đem mấy tên thủ hạ của Vương Nhị xông lên đánh cho hoa rơi nước chảy. (Snow: a, Phong ca “rồ” quá đi mất)
Hắn không lưu tình hạ thủ khiến người ta ấn tượng khắc sâu, mặc dù vết thương trên vẫn có chút đau, nhưng hai mắt Lý Vũ Dương hai mắt sáng lên, trong mắt chợt hiện một tia bội phục.
“Tha mạng a!” Vương Nhị bị dẫm ở trên mặt đất mắt thấy tình thế bất lợi, lập tức cầu khẩn thảm thương, “Đại gia xin tha mạng! Tiểu nhân không dám nữa!”
Khóe miệng Lý Vũ Dương không khỏi giương lên. Hóa ra, Liễu Nham Phong thờ ơ không phải vì sợ phiền phức, mà là vốn dĩ hắn không để những người đó ở trong mắt, cũng không cần nàng viện thủ tương trợ. Một mình hắn có thể xử lý thích đáng hết bọn du côn này, là nàng xen vào việc của người khác rồi.
Ánh mắt Liễu Nham Phong lạnh như sương quét qua bọn người bị hắn đánh liên tiếp mà không dám đến gần, sau đó cúi đầu nhìn Vương Nhị.
“Đại gia. . . . . .” Vương Nhị thấy ánh mắt của hắn, đã bị làm cho sợ đến vẻ mặt trắng bệch, “Tha mạng a!”
Hắn vươn tay, dùng sức kéo Vương Nhị đang trên mặt đất, Vương Nhị đã bị làm cho sợ đến chân cũng mềm nhũn. Tiếp đó, tay hắn chuyển động, một tiếng xương gãy thanh thúy rõ ràng truyền vào trong tai mọi người bốn phía.
Vương Nhị đau đớn, gào khóc ngay tức khắc, “Tay của ta. . . . . . Tay của ta đứt rồi!”
Mặt lãnh, nam tử đẩy Vương Nhị cho bọn thủ hạ, chúng đỡ lấy Vương Nhị, chật vật mà ngã lăn rồi sau đó chạy đi.
Mà hắn không hao phí thời gian xem bọn kia chạy mất, chính là xoay người, hai mắt dán vào Lý Vũ Dương còn té ở trên mặt tuyết.
Lý Vũ Dương nén cảm giác choáng vàng, từ từ từ trên mặt tuyết đứng dậy. Liễu Nham Phong đưa tay đỡ lấy nàng.
Nàng nhìn bàn tay còn đang chảy máu, “Tay của ngươi bị thương có sao không?” Bàn tay này dùng để vẽ tranh, nếu không có thể vẽ được nữa, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?
Đáy mắt hắn hiện lên một cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh mặt trở lại không chút thay đổi. Hắn không nói lời nào lấy chiếc khăn tay, chậm vào vết thương trên trán nàng.
Nàng đau đến nhíu mày, nhưng cũng tình cờ phát hiện mặc dù quần áo đơn bạc, tay hắn rất ấm áp, dường như không bị hàn khí ảnh hưởng.
Sau khi giúp nàng lau vết máu, hắn yên lặng không lên tiếng xoay người.
Ánh mắt nàng tò mò đuổi theo, thấy hắn leo lên cỗ xe, lấy hòm rương gỗ, sau đó kéo chiếc ghế ra, để nàng ngồi lên, im lặng thay nàng lau vết thương, chú tâm bó thuốc.
“Thật nhìn không ra. . . . . .” Nàng tò mò nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn gần trong gang tấc, “Ngươi không chỉ vẽ tranh đẹp, mà còn có thể chữa trị vết thương nữa.”
Hắn như không nghe thấy, tất cả lực chú ý đặt trên vết thương của nàng.
“Đúng rồi! Bọn chúng mới nói là ngươi câm, mà ngươi không nói lời nào. . . . . . Là bởi vì ngươi không cách nào nói chuyện sao?” Nàng rất nhanh tìm hiểu nguyên nhân hắn không lên tiếng, “Ngươi nghe được lời nói của ta không?”
Liễu Nham Phong nhàn nhạt liếc nàng một cái.
Thấy ánh mắt của hắn, nàng thản nhiên cười tươi, “Ngươi nghe được mà!”
Liễu Nham Phong cũng không nhếch lên, nhưng nhìn nụ cười của nàng, khóe miệng hắn không nhịn được giương nhẹ.
Xử lý tốt vết thương xong, hắn không nói lời nào dọn vào hòm thuốc, cất lại trên xe.
“Ngươi mặc như vậy không lạnh sao?” Lý Vũ Dương tò tò đi sau hắn, nhìn cỗ xe thô sơ nghĩ thầm hẳn là gia cảnh hắn bần hàn.
Hắn vẫn im lặng, vừa đem rương gỗ cất xong, xét phần bàn tay bị đả thương, hắn chỉ tùy ý dùng vải trắng băng bó qua loa.
Mặc dù bị ngó lơ, nhưng Lý Vũ Dương một chút cũng không nổi giận, nàng cởi bỏ trên người mình ném lên cỗ xe, “Cho ngươi đó!”
Như là sợ bị hắn cự tuyệt, đem chiếc áo choàng cho hắn, nàng vội vàng xoay người rời đi.
Liễu Nham Phong không ngờ tới nàng làm như vậy, cầm lấy cái áo còn vương hơi ấm của nàng sửng sốt một chút, rồi sau đó không chút nghĩ ngợi lập tức xoay mình xuống xe. Đúng lúc này, Đồ đại nương cũng thở hồng hộc mà dẫn thị vệ chạy đến.
“Quận chúa -” Vừa nhìn thấy vết thương trên trán Lý Vũ Dương, bà lập tức sợ hãi, “Trán của người, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Đừng lo lắng,” Lý Vũ Dương giơ tay lân, “Không có gì đâu.”
“Làm sao không có gì đáng ngại? Nếu khiến Vương gia -”
“Yên tâm đi.” Nàng cười ngọt ngào mà cắt ngang Đồ đại nương đang kinh ngạc, “Với nghĩa phụ thì ta sẽ khai báo!”
“Lớn mật!”
Nghe được tiếng mắng của thị vệ, Lý Vũ Dương quay thân lại, thấy Liễu Nham Phong bị hai gã thị vệ giải đến cách đó không xa.
“Không được vô lễ!” Thanh âm nhẹ nhàng lập tức vang lên nói: “Buông hắn ra đi, để hắn tới đây.”
“Quận chúa!” Đồ đại nương lo lắng khuyên can.
“Không sao.” Nàng mỉm cười với bà: “Hắn đã cứu ta đấy.”
“Thật không?” Đồ đại nương không cho là vậy. Nếu không phải bởi vì bạch y thư sinh, Quận chúa nhà bà sẽ không mất hồn như thế, bây giờ còn bị thương, thật không biết trở về làm sao khai báo với Vương gia và Linh Vương phi đây.
Sắc mặt Liễu Nham Phong trầm xuống, cách một khoảng trừng mắt nhìn Lý Vũ Dương.
Quận chúa?
Nàng là người của hoàng thất.
Mí mắt của hắn khẽ cụp, che giấu tất cả suy nghĩ, rồi ném chiếc áo cầm trong tay về phía nàng.
Nàng vội đưa tay lấy được, khó hiểu nhìn hắn, “Ngươi không nhận sao, đây là bổn Quận chúa muốn tặng cho ngươi mà.”
Liễu Nham Phong không nói gì mà lui một bước dài, ngay sau đó xoay người rời đi.
“Chờ chút đã!” Lý Vũ Dương muốn đuổi theo.
“Quận chúa!” Đồ đại nương vội vàng kéo nàng. “Người tha cho lão nô đi! Chuyện này nếu truyền đến tai Linh Vương phi, lão nô có tội thì sẽ tự chịu, nhưng người cũng đừng quên ngoại trừ phải khai báo với Vương gia và Linh Vương phi, còn có Đại vương phi a! Mặc dù bây giờ Đại vương phi trở về kinh chúc thọ Thái tử phi, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở lại, nếu người biết Cẩn Vương phủ không có quy củ như vậy, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả Linh Vương phi đang lâm bệnh cũng phải cùng đi theo chúng ta nhận tội.”
Lời của Đồ đại nương khiến cho Lý Vũ Dương cho dù không cam lòng, cũng chỉ có thể ép mình đứng lại.
Đây cũng có thể nói là mực thước “Thượng đẳng nhân” — tuyệt không quan hệ với người thân phận không hợp, như vậy là mất thể thống.
Nhưng mà đúng như Đồ đại nương nghĩ, Linh di còn che chở cho nàng, vì Linh di thương yêu nàng, cho nên chỉ mắng nhẹ làm chuyện lớn hóa nhỏ, sợ là nghĩa mẫu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng. Nhớ tới Đại Vương phi, tâm tình của nàng không yên ổn.
Năm đó, Vương phi vì tiếp nhận ý muốn của nghĩa phụ Cẩn Vương gia, không muốn ngỗ ngược với phu quân, cho dù không tình nguyện, cũng phải gật đầu thu nàng làm nghĩa nữ. Rồi nhưng, Vương phi luôn xem Linh di là cái đinh trong mắt, đối với nàng tự nhiên cũng sẽ không có sắc mặt hòa nhã.
Những năm gần đây, Vương phi căn bản là đối với nàng chẳng quan tâm, thậm chí có một thời còn gây phiền toái, vì Linh di, bất kể gặp phải chuyện bất bình gì, nàng cũng bắt mình nhẫn nhịn.
Lý Vũ Dương nhìn Liễu Nham Phong y phục đơn bạc đi xa, biết rõ người này và nàng bất đồng thế giới, không nên quan hệ, nhưng bóng dáng lẻ loi ấy cứ làm nao lòng.
“Đại nương. . . . . .Ta xin bà một lần này thôi.” Nàng nhẹ gỡ tay Đồ đại nương, trước khi bà chưa kịp ngăn cản, rảo bước nhanh đuổi theo Liễu Nham Phong.
“Ngươi không muốn nhận thì thôi, ta lấy lại, nhưng cái này. . . . . .” Nàng chìa ra một chiếc bánh hoa mai, “May là không nát, ngươi cầm ăn đi.”
Liễu Nham Phong yên lặng nhìn người trước mặt, thấy trong mắt nàng ánh lên sự mong đợi.
Đối với một người xa lạ tình cờ gặp gỡ, nàng không e ngại bày tỏ quan tâm, đôi mắt to tròn sáng trong hút hồn người khác — nàng đối với hắn thật là tốt, không hề tính toán bất kỳ báo đáp nào.
Ánh mắt của hắn dừng trên cái trán bị thương, nàng vì cứu hắn mà mặt mày trày xước. . . . . . Chần chừ một chút, hắn vươn tay lấy món bánh.
Thấy hắn nhận bánh hoa mai, nụ cười trên mặt Lý Vũ Dương càng thêm rực rỡ, nhưng sau một khắc, nụ cười của nàng cứng đờ — bởi vì thấy phía sau hắn bỗng nhiên xuất hiện hai nam nhân.
Bọn họ nhìn qua cũng biết không phải là hạng du côn lưu manh, giống Liễu Nham Phong mặc bạch y, hơn nữa vẻ mặt lại nghiêm nghị. Có vẻ Liễu Nham Phong biết họ.
Đồ đại nương ở một bên nhìn, trực giác mách bảo có cái gì không đúng, lập tức tiến lên, “Quận chúa, trời không còn sớm nữa, chúng ta nên nhanh trở về Cẩn Vương phủ.” Bà còn ra hiệu cho thị vệ bảo vệ Quận chúa. Vị Bạch y thư sinh này tuyệt đối có gì cổ quái, dù sao trời lạnh như thế này, lại ăn mặc đơn bạc thế, không phải nghèo mua không nổi quần áo mà là đầu óc có vấn đề. Bất kể là người nào, Quận chúa Cẩn Vương phủ không được quan hệ cùng người như vậy.
Lý Vũ Dương đành phải bĩu môi, theo lời Đồ đại nương cước bộ rời đi.
Bão tuyết vẫn rơi mịt mù, nàng xoay người nhìn Liễu Nham Phong càng ngày càng xa, chỉ còn thấy hai mắt đen sáng ngời, nàng không nhịn được vẫy tay.
Tưởng rằng hắn sẽ không phản ứng, thấy hắn do dự, ai ngờ cuối cùng vẫn chậm rãi nhẹ vươn tay lên. (Snow: Cảnh này mà lên phim chắc đẹp lắm đây)
Bởi vì hành động đơn giản của hắn mà nàng để lộ nụ cười mỉm, dù biết là tình cờ gặp nhau, nhưng nàng biết có thể làm cho người nam nhân này chịu làm như thế, đã rất khó rồi.
Hàn khí lạnh như băng làm tê cóng cả tay Doãn Vũ Dương, nhưng nàng không quan tâm, đôi mắt to tròn vẫn chớp chớp quan sát bốn phía.
Nàng đang mặc một chiếc áo choàng mũ màu tím, che hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng vẫn khó nén hưng phấn trong lòng. Nàng nhẹ nhàng đi đạo trên phố phường náo nhiệt.
“Quận chúa!” Đồ đại nương vẻ mặt khỗ sở gọi khẽ, bước nhanh theo nàng, “Người chậm một chút, kẻo bị phát hiện.”
Nghe được thanh âm phía sau Doãn Vũ Dương – À không! Từ mười năm trước, sau khi Cẩn Vương gia Lý Nhạc thu nhận nàng làm nghĩa nữ, nàng đã không mang họ Doãn nữa mà sửa thành họ Lý, vì thế, hiển nhiên hiện tại mỹ nhân này tên là Lý Vũ Dương. Nàng không còn là dân thường mặc áo vải, mà là Quận chúa Vũ Dương cành vàng lá ngọc của Cẩn Vương phủ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã mười năm, vốn là tiểu nữ oa xinh xắn đã có dấu hiệu trưởng thành của một thiên tiên giai nhân. Ngoại hình Lý Vũ Dương không bằng những cô gái phương Bắc cao lớn khỏe mạnh, nhưng có cái phong tình xinh đẹp động lòng người của mỹ nữ phương Nam.
Lại nghe Đồ đại nương ở một bên bất đắc dĩ than thở, Lý Vũ Dương không nhịn được ngước mặt nhìn trời, nghe lời bước chậm.
Dù sao đây cũng là cơ hội có thể quang minh chính đại xuất phủ mà nàng vất vả chờ đến, nàng không muốn mới dạo vài vòng lại bị “thỉnh” trở về Vương phủ.
Không lâu nữa là lễ mừng năm mới rồi, không khí khắp mọi nẻo đường tràn đầy hân hoan, rộn ràng cùng bận rộn chọn mua hàng Tết.
Trời mặc dù đổ tuyết, nhưng vẫn không làm giảm bầu không khí, cảnh tượng náo nhiệt này làm trên mặt Lý Vũ Dương luôn nở nụ cười.
Linh di vốn cho là hiện nay thân phận nàng là một Quận chúa, khác trước rất nhiều, là tiểu thư khuê các, không nên xuất đầu lộ diện. Vì nguyên nhân này, nàng không được ra khỏi Vương phủ nửa bước, khiến nàng luôn luôn buồn bực.
Gần đây, nàng còn nghe nói Linh di cùng Vương gia nghĩa phụ bàn bạc, ý định nàng tìm một nhà môn đăng hộ đối, để nàng xuất giá. . . . . . Nghĩ tới đây, nàng không khỏi chép miệng.
Nàng đối với việc lấy chồng thật sự không thích, nhưng nàng sẽ không dại dột đem suy nghĩ trong đầu nói ra, Linh di sẽ lại lôi một đống đạo lý ra khuyên bảo.
Nhiều năm trôi qua, trong thâm tâm nàng vẫn nhớ, khoảng thời gian cha mẹ ruột mang nàng du sơn ngoạn thủy, dần theo năm tháng, chỉ có thể kỳ vọng tái hiện trong những giấc mơ.
Sau đêm bão tuyết rét lạnh đó, nàng chưa từng thấy phụ mẫu mình nữa, khi ấy còn nhỏ tuổi nàng không hiểu chuyện, thỉnh thoảng đi hỏi Linh di.
Nhưng Linh di chỉ cần nghe nàng mở miệng nhắc đến phụ thân mẫu thân, hốc mắt sẽ lại đỏ, không muốn xem bộ dạng Linh di đẫm lệ, số lần nói tới càng ít đi, về sau lại càng không nhắc nữa.
Nàng nghe lời Linh di, quên đi mình là Doãn Vũ Dương, chấp nhận cuộc sống cẩm y hoa phục, nàng là Quận chúa Vũ Dương của Cẩn Vương phủ.
Lần này nếu không phải là cầu xin Linh di mấy ngày, Linh di bị nàng làm phiền, rốt cuộc đồng ý cho nàng ra phố, bằng không nàng không có cơ hội để đi theo Đồ đại nương đi ra ngoài đi dạo chơi như bây giờ, nhìn những cảnh tượng náo nhiệt này.
Bên tai đầy tiếng rao bán, Lý Vũ Dương ở trên đường thấy vậy con mắt luôn bận bịu, tò mò nhìn chung quanh.
“Đại nương, ” nàng quay đầu cười ngọt ngào, “Ta muốn cái này!”
“Vâng.” Đồ đại nương lập tức móc bạc, mua mấy cái bánh hoa mai.
Lý Vũ Dương nhận lấy, thỏa mãn khẽ cắn một miếng, mang theo mùi hoa cùng vị ngọt lấp đầy mũi. Nàng vẫn rất thích bánh hoa mai, có lẽ bởi vì đây là mùi vị in sâu trong trí nhớ nàng.
Tuy rằng những năm gần đây, mặc dù ăn vô số bánh hoa mai do nhiều người làm, nhưng nàng vẫn không tìm được, mùi vị đó chỉ thuộc về mẫu thân. . . . . .
Đối với Linh di, tận đáy lòng nàng luôn cảm kích, những năm nay nếu không nhờ Linh di, chắc rằng ba bữa cơm no sẽ không có, đừng nói bây giờ còn có thể tận hưởng cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Linh di chẳng khác nào mẫu thân thứ hai của nàng.
Năm đó tại ngôi miếu đổ nát tình cờ gặp gỡ, nối duyên phận giữa Cẩn Vương gia Lý nhạc và Linh di, Vương gia thấy các nàng một lớn một nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa, động lòng trắc ẩn, liền mang các nàng về Cẩn Vương phủ, sau đó cùng Linh di lưỡng tình tương duyệt, kết thành phu thê.
Chẳng qua Vương gia sớm đã có thê thất, cho dù ngay lúc đó nàng tuổi còn quá nhỏ, cũng hiểu rõ tình cảm của Linh di và nghĩa phụ đến được với nhau không dễ.
Những năm này, Linh di vì một nhà hoà thuận vui vẻ, vẫn cam chịu làm thứ Vương phi, vì sợ nàng nhỏ tuổi ở trong Cẩn Vương phủ danh không chánh, ngôn bất thuận, bị người khác gây khó khăn, chê cười, còn để nàng bái Vương gia cùng Đại Vương phi Liên Băng Nguyệt làm nghĩa phụ, nghĩa mẫu.
Nhưng đây đối với nàng và Linh di mà nói bất quá là kế tự vệ, trên thực tế, nàng cùng nghĩa mẫu Liên Băng Nguyệt không thân thiết với nhau.
Mười năm, tuy là Quận chúa của Cẩn Vương gia, nhưng nàng thật sự không phải là tiểu thư khuê tú điềm đạm, nho nhã. Nàng thích chơi chung cùng bọn hạ nhân trong phủ, người không biết, có thể lầm nàng là tỳ nữ.
Mà nàng cũng không để bụng, dù sao nàng cũng không hứng trở thành Quận chúa, muốn làm tiểu thư khuê các, phép tắc nhiều vô số kể, lễ nghi phải chu toàn, cử chỉ thanh lịch. . . . . . Những thứ này đối với nàng còn khổ hơn cực hình.
“Quận chúa, người cũng phải cẩn thận một chút.” Nhìn nàng, Đồ đại nương không yên lòng lại dặn dò thêm, “Lễ mừng năm mới sắp đến rồi, trên đường này đông đúc, người bị đụng ngã, lão nô có thể bị trách phạt.”
“Ta biết rồi.” Lý Vũ Dương ngẩng đầu nhìn Đồ đại nương, trong mắt tỏa lên ánh sáng mê người.
Thấy nụ cười ngọt ngào của nào, khóe miệng Đồ đại nương cũng không khỏi giương lên.
Bất luận kẻ nào chỉ cần nhìn phải, cũng đủ để khó có thể quên dáng điệu xinh đẹp của Vũ Dương Quận chúa, nàng hiển nhiên là một mỹ nhân. Trong phủ, mọi người dưới đều thích gần gũi với nàng, không chỉ vì diện mạo đẹp đẽ, mặc dù là Quận chúa, lại không chút xíu nào kiêu căng tự mãn, thật sự đáng quý.
Cả Cẩn Vương phủ trừ Đại vương phi cùng một số người ra, cơ hồ không có ai không thích vị Vũ Dương Quận chúa như hoa như ngọc này.
Đi bên cạnh Đồ đại nương, Lý Vũ Dương thấy rất thích một gian hàng nặn đất. Nhân đại nương đang bận chọn mua đồ Tết, nàng chạy đến trước gian hàng, hai con mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm người bán hàng dùng bán tay khéo léo lần lượt nặn ra từng con vật nhỏ rất sống động.
Cái này chắc là Nặc Nhi sẽ thích -
Trong đầu nàng hiện lên một bóng dáng, đó là nhi tử của nghĩa phụ và Linh di, nàng yêu thương hắn giống như đệ đệ ruột.
Đang định mở miệng hỏi mua về, nhưng lời chưa kịp thốt, đã bị một tiếng la hung dữ cắt đứt.
“Tiểu tử thúi ngươi bị câm à?”
Tiếng rống to như sấm, làm nàng nhịn không được nghiêng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy cách đó không xa có mấy người nam tử cao to như hung thần ác sát, đang vung tay, bộ dạng hung tợn đó cũng đủ khiến người qua đường thối lui mấy bước, hơn thế nữa, cho dù tò mò, tất cả cũng chỉ dám nhìn từ xa.
Chuyện gì xảy ra thế?
“Tiểu cô nương, nàng đừng tới đó.” Tựa hồ nhìn ra nàng định đến gần, người nặn đất hảo tâm nhỏ giọng nhắc nhở, “Bọn nó là địa đầu xà, về phần tên tiểu tử đang vẽ kia. . . . . . Xem ra chắc là người nơi khác, cho nên mới không hiểu quy định lấy bạc đổi yên ổn, làm ầm ĩ thế kia.”
Lý Vũ Dương nhíu mày. lấy bạc đổi yên ổn. . . . . . Đây là quy định gì thế? Sao chưa bao giờ nghe thấy?
“Đa tạ tiểu ca đã nhắc nhở.” Nàng khẽ mỉm cười, kéo áo choàng trên người, cúi đầu cẩn thận không để cho người khác thấy rõ dung mạo của mình, chậm rãi đến gần.
Nàng thấy mấy người đó bao quanh trước cái bàn sơ sài, ở trên bày tranh vẽ bằng bột chì, màu nước, một bạch y nam tử ngồi ở sau cái bàn, vẻ mặt không chút thay đổi. Mà trong mùa lạnh thế này, trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo trắng đơn thuần - Hắn không lạnh sao? Nhìn cả người phong phanh, nàng cũng muốn run thay.
Ánh mắt của nàng hướng về trước mặt hắn, lập tức bị con mắt đen của hắn hút lấy – đó là một đôi mắt đen như trời đêm, trong suốt lấp lánh. . . . . . Nàng hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn không tha, đôi mắt như thế cho nàng một cảm giác quen thuộc.
Mới vừa nãy, người bán kia nói nam tử này là người bên ngoài, cho nên không thể gặp trước đó được, nhưng tại sao cảm giác ấy lại mãnh liệt như thế?
Xem bức tranh bày ra trên bàn được vẽ một nửa, ngay giữa là một con đầu rồng, mắt sư tử, thân hươu, chân ngựa, trên lưng còn chở một đứa trẻ – một bức Kỳ Lân Tống Tử! (*)
Cỗ xe ngừng phía sau hắn, bên trên cũng treo vài bức Kỳ Lân Tống Tử, được đề là “Liễu Nham Phong”, đây chắc là tên của hắn.
“Bức tranh thật đẹp!” Nàng không nhịn được khen ngợi.
Nàng buột miệng khen, không chỉ là những bức tranh bức tranh hắn vẽ, mà còn bạch y nam tử bị ức hiếp, trên mặt lại không có một tia không vui hoặc tức giận, chỉ có bình tĩnh. Mặt hắn không chút thay đổi tựa như mình chỉ là người ngoài cuộc, lạnh lùng nhìn chuyện phát sinh trước mắt.
Đám người vây quanh hắn không khách khí dùng sức vỗ mạnh vào bàn, “Đại gia ta miệng nói được làm được, ngươi còn không mau giao bạc ra đây!”
Liễu Nham Phong chỉ nhàn nhạt liếc đối phương một cái, cúi đầu cầm lấy bút họa trên giấy, chỉ vài nét, đứa trẻ cưỡi trên Kỳ Lân tay cầm nhiều đóa hoa sen nở rộ.
Thủ pháp của hắn làm khóe miệng Lý Vũ Dương giương lên.
Bọn người đứng trước Liễu Nham Phong, nhận thấy rõ rành không để chúng vào mắt, giận đến nỗi đưa tay níu lấy cổ áo hắn.
“Tiểu tử, hóa ra ngươi chán sống đúng không? Đây là địa bàn của bổn đại gia, muốn ở đây an ổn, biết điều một chút dâng lên ngân lượng hiếu kính các đại gia. Đây là phép tắc, ngươi không lấy ra, là muốn ép đại gia ta đánh rồi!”
Du côn lưu manh ban ngày ban mặt đòi cả người cả của, với cướp bóc có cái gì khác biệt?
Nhìn vị nam tử bị níu lấy, Lý Vũ Dương không khỏi giận dữ.
“Quận chúa!” Đồ đại nương chạy tới bên cạnh nàng, thấy vẻ mặt tối đi, trong lòng âm thầm kêu khổ, “Quận chúa ngoan của lão nô, ngàn vạn người đừng xen vào a!”
Nàng không đáp lời, trừng trừng như cũ đám người phía trước kia.
“Không để lão tử ở trong mặt, muốn chết này!” Tên đó không nhịn được ngã lật cái bàn, bức họa trên bàn bị xé thành hai nửa, bay xuống ở trên mặt tuyết.
Bức họa, tiếc quá! Lý Vũ Dương tức giận dậm chân.
“Quận chúa?” Lúc này, Đồ đại nương cũng bất chấp, kéo tay nàng, chỉ sợ nàng kích động.”Chúng ta trở về phủ đi.”
Nàng không nghe theo mà rút tay về.
Đã phá bức tranh, đám bại hoại kia vẫn không có ý định thu tay lại, một người trong đó dùng sức vung tay lên, đẩy ngã Liễu Nham Phong trên mặt đất.
Trọng tâm không vững ngã oạch trong đống tuyết, bàn tay cũng bởi vì va phải đá trên mặt đất, chảy máu đỏ.
Thấy cảnh tưởng như vậy, Lý Vũ Dương bỗng nhói lòng. Đôi tay này dùng để người ta kiếm tiến, nếu bị hủy hoại, sau này dựa vào cái gì mà nuôi gia đình? Bọn người kia thật là khinh người quá đáng!
Nàng trong cơn giận dữ bước lên trước.
Đồ đại nương thấy thế tâm cả kinh. Bà già khọm kéo không được Quận chúa, chứ nói chi thay Quận chúa chắn quả đấm. Bà nhìn chung quanh, bởi vì Quận chúa khăng khăng, nên thị vệ Vương phủ cũng đợi bên ngoài quán trà nhỏ, bà không dám chần chờ vội vàng đi tìm viện binh.
“Dừng tay lại!” Lý Vũ Dương tiến lên ngăn cản.
Tên đang giơ tay lên muốn tiếp tục đấm đá Liễu Nham Phong, không có ngờ tới nửa đường xông ra một tên Trình Giảo Kim, tay dừng ở giữa không trung, tầm mắt thì trừng hướng đến nàng.
Người đi đường vốn là ở một bên xem không dám ra tay làm việc nghĩa, tất cả cũng đồng thời nhìn về phía nàng.
Nam tử cầm đầu nhìn từ trên xuống dưới Lý Vũ Dương, vóc dáng nhỏ nhắn, chiếc áo choàng dầy cộm cơ hồ che mất nàng, khiến cho người khác thấy không rõ dung mạo của nàng.
“Nha đầu, không liên quan đến ngươi, cút ngay cho ta!” Nhìn ra y phục trên người nàng danh quý, nam tử vẻ mặt dữ tợn hung ác phất tay, muốn nàng chớ xen vào việc của người khác.
“Muốn cút cũng là ngươi cút đi.” Nàng không khách khí cãi lại, “Bằng không ta sẽ báo quan!”
“Báo quan?” Nghe được lời, nam tử giương thủ cười ha ha, “Nàng biết lão tử là người nào không?”
Lý Vũ Dương lạnh lùng khẽ hừ. Nàng mặc khỉ gió hắn là ai!
“Ta là Vương Nhị, cậu cả Tri phủ là lão Đại của ta.”
Vẻ mặt nàng khinh thường nói: “Quan hệ thật đúng là xa, ta không cần biết cậu cả Tri phủ hay là thứ gì, Thiên hoàng lão tử ở trước mặt, ta cũng không để vào mắt.”
“Tiểu tử này ở trên địa bàn của ta buôn bán, thì phải trả tiền, đây là quy củ.” Vương Nhị nói với bộ dạng đương nhiên.
Cùng người như thế nói chuyện, quả thật không hài lòng hơn nửa câu.”Các ngươi đi nhanh đi.” Tay nàng bực mình ra hiệu, “Chuyện phát sinh dưới mắt ta thì không thể làm ngơ được.”
“Nha đầu này nói chuyện rất không khách khí . . . . . .” Vương Nhị vỗ vỗ cằm, vẻ mặt tò mò tiêu sái đến trước mặt nàng.”Ngẩng đầu, để cho bổn đại gia xem một chút.” Hắn lỗ mãng vươn tay, định kéo áo choàng nàng.
“Láo xược!” Lý Vũ Dương không vì hành động bất ngờ này mà kinh sợ, chẳng qua là mặt lộ vẻ khinh miệt lui một bước, không để cho hắn được như ý.
Phản ứng của nàng chọc giận Vương Nhị, người vây xem không ít, thái độ của tiểu nha đầu này nói rõ đem hắn trước mặt dẫm ở dưới lòng bàn chân.
“Khư! Thật không biết tự lượng sức mình, đáng chết nha đầu!” Hắn vươn tay, nổi giận đùng đùng phải bắt nàng.
Nàng linh hoạt xoay người, thoát tay của hắn, còn thừa dịp hắn không chú ý giơ tay, thưởng hắn một cái tát.
Hoàn toàn không biết được nàng sẽ dùng chiêu này, Vương Nhị khó tin vỗ mặt, đáy mắt lóe tia tức giận, “Nha đầu chết tiệt kia!” Hắn nguyền rủa một tiếng, thủ hạ phía sau không nhịn được bật cười, làm hắn trợn mắt nhìn bọn chúng một cái.
Hắn giơ tay lên, không chút lưu tình hướng tới Lý Vũ Dương, lại bị nàng nhanh nhẹn nghiêng người tránh thoát.
Thì ra là từ nhỏ nàng rất được Cẩn Vương gia yêu thích, luôn đi theo nghĩa phụ văn võ song toàn tập cỡi ngựa bắn cung, không như vẻ ngoài yếu đuối.
Nhưng mà động tác này khiến cho áo choàng rơi xuống, để người ở đây rõ ràng thấy được dung mạo của nàng, nàng hất cằm lên, trong ánh mắt nổi lên tức giận chống đối, càng làm nàng lộ ra vẻ khác người.
“Cút đi!” Nàng trách mắng.
“Không nghĩ tới là một mỹ nhân.” Vương Nhị vừa thấy ngũ quan thanh tú, vốn là lửa giận bỗng biến thành dục hỏa, mê đắm đưa tay định sờ lên mặt của nàng.
Nàng đột nhiên lui về phía sau một bước dài, để tay hắn chụp một cái vô ích.
“Chớ né, tiểu mỹ nhân.” Hắn sai thủ hạ bên cạnh, “Lão tử coi trọng nàng, là phúc khí của nàng đấy.” Lý Vũ Dương nở nụ cười sương lạnh, sau đó giơ tay lên nghĩ giáo huấn bọn này một chút, nhưng không cẩn thận chú ý đến bên cạnh đột nhiên hai người xông tới, trực giác của nàng chỉ giúp ngăn cản phía bên trái, nhưng từ bên phải cổ nàng hung hăng bị xông một chưởng, nàng thình lình bị đánh đầu nghiêng sang một bên, trọng tâm không vững ngã trong đống tuyết, cái trán còn bị va đập.
Nàng đau đến muốn hét lên, cảm thấy một trận choáng váng ập tới, giọt huyết châu rời từ trán xuống, nhanh chóng nhuộm đỏ cả mặt đất đầy tuyết.
“Đáng tiếc cho một mỹ nhân, khuôn mặt xấu xí rồi. . . . . . Mau ngoan ngoãn cho đại gia ta đi.” Khẩu khí Vương Nhị dương dương đắc ý, vươn tay muốn lôi nàng tới.
Nàng đưa tay muốn phản kích, nhưng sự cháng váng đành khiến hành động của nàng không cách nào nhanh nhẹn, hoàn toàn không có sức lực.
Liễu Nham Phong đứng một bên vốn vẻ mặt không chút thay đổi nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lạnh lẽo đi -
Trước khi mọi người vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, hắn đã nhanh chóng nghiêng mình che chở Lý Vũ Dương, bàn tay dùng sức mà đưa về phía nàng.
“Ngươi -”
Không cho Vương Nhị cơ hội nói chuyện, khuôn mặt Liễu Nham Phong lãnh ngạnh, duỗi tay ra, dùng sức kéo tóc của đối phương, Vương Nhị lập tức không vững ngã nhào trên đất. Vương Nhị còn chưa có phản ứng gì, hằn đã tung một cước ngay bụng đối phương, khiến cho Vương Nhị đau đến mức ở trên mặt tuyết ôm bụng mà rên rỉ.
Bàn tay nhỏ bé của Lý Vũ Dương che lại vết máu đang chảy, kinh ngạc nhìn tình thế trước mắt đảo ngược.
Thân hình Liễu Nham Phong cho dù không có cao lớn bằng Vương Nhị, nhưng hắn không cho đối phương chiếm được nửa điểm thượng phong, một cước đã hạ gục Vương Nhị, một cái tay đã đem mấy tên thủ hạ của Vương Nhị xông lên đánh cho hoa rơi nước chảy. (Snow: a, Phong ca “rồ” quá đi mất)
Hắn không lưu tình hạ thủ khiến người ta ấn tượng khắc sâu, mặc dù vết thương trên vẫn có chút đau, nhưng hai mắt Lý Vũ Dương hai mắt sáng lên, trong mắt chợt hiện một tia bội phục.
“Tha mạng a!” Vương Nhị bị dẫm ở trên mặt đất mắt thấy tình thế bất lợi, lập tức cầu khẩn thảm thương, “Đại gia xin tha mạng! Tiểu nhân không dám nữa!”
Khóe miệng Lý Vũ Dương không khỏi giương lên. Hóa ra, Liễu Nham Phong thờ ơ không phải vì sợ phiền phức, mà là vốn dĩ hắn không để những người đó ở trong mắt, cũng không cần nàng viện thủ tương trợ. Một mình hắn có thể xử lý thích đáng hết bọn du côn này, là nàng xen vào việc của người khác rồi.
Ánh mắt Liễu Nham Phong lạnh như sương quét qua bọn người bị hắn đánh liên tiếp mà không dám đến gần, sau đó cúi đầu nhìn Vương Nhị.
“Đại gia. . . . . .” Vương Nhị thấy ánh mắt của hắn, đã bị làm cho sợ đến vẻ mặt trắng bệch, “Tha mạng a!”
Hắn vươn tay, dùng sức kéo Vương Nhị đang trên mặt đất, Vương Nhị đã bị làm cho sợ đến chân cũng mềm nhũn. Tiếp đó, tay hắn chuyển động, một tiếng xương gãy thanh thúy rõ ràng truyền vào trong tai mọi người bốn phía.
Vương Nhị đau đớn, gào khóc ngay tức khắc, “Tay của ta. . . . . . Tay của ta đứt rồi!”
Mặt lãnh, nam tử đẩy Vương Nhị cho bọn thủ hạ, chúng đỡ lấy Vương Nhị, chật vật mà ngã lăn rồi sau đó chạy đi.
Mà hắn không hao phí thời gian xem bọn kia chạy mất, chính là xoay người, hai mắt dán vào Lý Vũ Dương còn té ở trên mặt tuyết.
Lý Vũ Dương nén cảm giác choáng vàng, từ từ từ trên mặt tuyết đứng dậy. Liễu Nham Phong đưa tay đỡ lấy nàng.
Nàng nhìn bàn tay còn đang chảy máu, “Tay của ngươi bị thương có sao không?” Bàn tay này dùng để vẽ tranh, nếu không có thể vẽ được nữa, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?
Đáy mắt hắn hiện lên một cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh mặt trở lại không chút thay đổi. Hắn không nói lời nào lấy chiếc khăn tay, chậm vào vết thương trên trán nàng.
Nàng đau đến nhíu mày, nhưng cũng tình cờ phát hiện mặc dù quần áo đơn bạc, tay hắn rất ấm áp, dường như không bị hàn khí ảnh hưởng.
Sau khi giúp nàng lau vết máu, hắn yên lặng không lên tiếng xoay người.
Ánh mắt nàng tò mò đuổi theo, thấy hắn leo lên cỗ xe, lấy hòm rương gỗ, sau đó kéo chiếc ghế ra, để nàng ngồi lên, im lặng thay nàng lau vết thương, chú tâm bó thuốc.
“Thật nhìn không ra. . . . . .” Nàng tò mò nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn gần trong gang tấc, “Ngươi không chỉ vẽ tranh đẹp, mà còn có thể chữa trị vết thương nữa.”
Hắn như không nghe thấy, tất cả lực chú ý đặt trên vết thương của nàng.
“Đúng rồi! Bọn chúng mới nói là ngươi câm, mà ngươi không nói lời nào. . . . . . Là bởi vì ngươi không cách nào nói chuyện sao?” Nàng rất nhanh tìm hiểu nguyên nhân hắn không lên tiếng, “Ngươi nghe được lời nói của ta không?”
Liễu Nham Phong nhàn nhạt liếc nàng một cái.
Thấy ánh mắt của hắn, nàng thản nhiên cười tươi, “Ngươi nghe được mà!”
Liễu Nham Phong cũng không nhếch lên, nhưng nhìn nụ cười của nàng, khóe miệng hắn không nhịn được giương nhẹ.
Xử lý tốt vết thương xong, hắn không nói lời nào dọn vào hòm thuốc, cất lại trên xe.
“Ngươi mặc như vậy không lạnh sao?” Lý Vũ Dương tò tò đi sau hắn, nhìn cỗ xe thô sơ nghĩ thầm hẳn là gia cảnh hắn bần hàn.
Hắn vẫn im lặng, vừa đem rương gỗ cất xong, xét phần bàn tay bị đả thương, hắn chỉ tùy ý dùng vải trắng băng bó qua loa.
Mặc dù bị ngó lơ, nhưng Lý Vũ Dương một chút cũng không nổi giận, nàng cởi bỏ trên người mình ném lên cỗ xe, “Cho ngươi đó!”
Như là sợ bị hắn cự tuyệt, đem chiếc áo choàng cho hắn, nàng vội vàng xoay người rời đi.
Liễu Nham Phong không ngờ tới nàng làm như vậy, cầm lấy cái áo còn vương hơi ấm của nàng sửng sốt một chút, rồi sau đó không chút nghĩ ngợi lập tức xoay mình xuống xe. Đúng lúc này, Đồ đại nương cũng thở hồng hộc mà dẫn thị vệ chạy đến.
“Quận chúa -” Vừa nhìn thấy vết thương trên trán Lý Vũ Dương, bà lập tức sợ hãi, “Trán của người, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Đừng lo lắng,” Lý Vũ Dương giơ tay lân, “Không có gì đâu.”
“Làm sao không có gì đáng ngại? Nếu khiến Vương gia -”
“Yên tâm đi.” Nàng cười ngọt ngào mà cắt ngang Đồ đại nương đang kinh ngạc, “Với nghĩa phụ thì ta sẽ khai báo!”
“Lớn mật!”
Nghe được tiếng mắng của thị vệ, Lý Vũ Dương quay thân lại, thấy Liễu Nham Phong bị hai gã thị vệ giải đến cách đó không xa.
“Không được vô lễ!” Thanh âm nhẹ nhàng lập tức vang lên nói: “Buông hắn ra đi, để hắn tới đây.”
“Quận chúa!” Đồ đại nương lo lắng khuyên can.
“Không sao.” Nàng mỉm cười với bà: “Hắn đã cứu ta đấy.”
“Thật không?” Đồ đại nương không cho là vậy. Nếu không phải bởi vì bạch y thư sinh, Quận chúa nhà bà sẽ không mất hồn như thế, bây giờ còn bị thương, thật không biết trở về làm sao khai báo với Vương gia và Linh Vương phi đây.
Sắc mặt Liễu Nham Phong trầm xuống, cách một khoảng trừng mắt nhìn Lý Vũ Dương.
Quận chúa?
Nàng là người của hoàng thất.
Mí mắt của hắn khẽ cụp, che giấu tất cả suy nghĩ, rồi ném chiếc áo cầm trong tay về phía nàng.
Nàng vội đưa tay lấy được, khó hiểu nhìn hắn, “Ngươi không nhận sao, đây là bổn Quận chúa muốn tặng cho ngươi mà.”
Liễu Nham Phong không nói gì mà lui một bước dài, ngay sau đó xoay người rời đi.
“Chờ chút đã!” Lý Vũ Dương muốn đuổi theo.
“Quận chúa!” Đồ đại nương vội vàng kéo nàng. “Người tha cho lão nô đi! Chuyện này nếu truyền đến tai Linh Vương phi, lão nô có tội thì sẽ tự chịu, nhưng người cũng đừng quên ngoại trừ phải khai báo với Vương gia và Linh Vương phi, còn có Đại vương phi a! Mặc dù bây giờ Đại vương phi trở về kinh chúc thọ Thái tử phi, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở lại, nếu người biết Cẩn Vương phủ không có quy củ như vậy, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả Linh Vương phi đang lâm bệnh cũng phải cùng đi theo chúng ta nhận tội.”
Lời của Đồ đại nương khiến cho Lý Vũ Dương cho dù không cam lòng, cũng chỉ có thể ép mình đứng lại.
Đây cũng có thể nói là mực thước “Thượng đẳng nhân” — tuyệt không quan hệ với người thân phận không hợp, như vậy là mất thể thống.
Nhưng mà đúng như Đồ đại nương nghĩ, Linh di còn che chở cho nàng, vì Linh di thương yêu nàng, cho nên chỉ mắng nhẹ làm chuyện lớn hóa nhỏ, sợ là nghĩa mẫu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng. Nhớ tới Đại Vương phi, tâm tình của nàng không yên ổn.
Năm đó, Vương phi vì tiếp nhận ý muốn của nghĩa phụ Cẩn Vương gia, không muốn ngỗ ngược với phu quân, cho dù không tình nguyện, cũng phải gật đầu thu nàng làm nghĩa nữ. Rồi nhưng, Vương phi luôn xem Linh di là cái đinh trong mắt, đối với nàng tự nhiên cũng sẽ không có sắc mặt hòa nhã.
Những năm gần đây, Vương phi căn bản là đối với nàng chẳng quan tâm, thậm chí có một thời còn gây phiền toái, vì Linh di, bất kể gặp phải chuyện bất bình gì, nàng cũng bắt mình nhẫn nhịn.
Lý Vũ Dương nhìn Liễu Nham Phong y phục đơn bạc đi xa, biết rõ người này và nàng bất đồng thế giới, không nên quan hệ, nhưng bóng dáng lẻ loi ấy cứ làm nao lòng.
“Đại nương. . . . . .Ta xin bà một lần này thôi.” Nàng nhẹ gỡ tay Đồ đại nương, trước khi bà chưa kịp ngăn cản, rảo bước nhanh đuổi theo Liễu Nham Phong.
“Ngươi không muốn nhận thì thôi, ta lấy lại, nhưng cái này. . . . . .” Nàng chìa ra một chiếc bánh hoa mai, “May là không nát, ngươi cầm ăn đi.”
Liễu Nham Phong yên lặng nhìn người trước mặt, thấy trong mắt nàng ánh lên sự mong đợi.
Đối với một người xa lạ tình cờ gặp gỡ, nàng không e ngại bày tỏ quan tâm, đôi mắt to tròn sáng trong hút hồn người khác — nàng đối với hắn thật là tốt, không hề tính toán bất kỳ báo đáp nào.
Ánh mắt của hắn dừng trên cái trán bị thương, nàng vì cứu hắn mà mặt mày trày xước. . . . . . Chần chừ một chút, hắn vươn tay lấy món bánh.
Thấy hắn nhận bánh hoa mai, nụ cười trên mặt Lý Vũ Dương càng thêm rực rỡ, nhưng sau một khắc, nụ cười của nàng cứng đờ — bởi vì thấy phía sau hắn bỗng nhiên xuất hiện hai nam nhân.
Bọn họ nhìn qua cũng biết không phải là hạng du côn lưu manh, giống Liễu Nham Phong mặc bạch y, hơn nữa vẻ mặt lại nghiêm nghị. Có vẻ Liễu Nham Phong biết họ.
Đồ đại nương ở một bên nhìn, trực giác mách bảo có cái gì không đúng, lập tức tiến lên, “Quận chúa, trời không còn sớm nữa, chúng ta nên nhanh trở về Cẩn Vương phủ.” Bà còn ra hiệu cho thị vệ bảo vệ Quận chúa. Vị Bạch y thư sinh này tuyệt đối có gì cổ quái, dù sao trời lạnh như thế này, lại ăn mặc đơn bạc thế, không phải nghèo mua không nổi quần áo mà là đầu óc có vấn đề. Bất kể là người nào, Quận chúa Cẩn Vương phủ không được quan hệ cùng người như vậy.
Lý Vũ Dương đành phải bĩu môi, theo lời Đồ đại nương cước bộ rời đi.
Bão tuyết vẫn rơi mịt mù, nàng xoay người nhìn Liễu Nham Phong càng ngày càng xa, chỉ còn thấy hai mắt đen sáng ngời, nàng không nhịn được vẫy tay.
Tưởng rằng hắn sẽ không phản ứng, thấy hắn do dự, ai ngờ cuối cùng vẫn chậm rãi nhẹ vươn tay lên. (Snow: Cảnh này mà lên phim chắc đẹp lắm đây)
Bởi vì hành động đơn giản của hắn mà nàng để lộ nụ cười mỉm, dù biết là tình cờ gặp nhau, nhưng nàng biết có thể làm cho người nam nhân này chịu làm như thế, đã rất khó rồi.
/21
|