Hai tỉ là con số rất lớn, đặc biệt là đối với kiểu gia tộc vốn không giàu có như Hứa gia, đột nhiên lại bị Chu Dương lừa mất hai tỉ, có thể nói là tổn hại nặng nề.
Nhưng Hứa Thánh Linh vẫn rất vui vẻ chi trả.
Sau khi lấy được hai tỉ, Chu Dương cũng không dài dòng thêm nữa: “Nói đi, thử thách của các ông đang ở đâu? Tôi qua xem xét”.
“Phải khẩn trương, ngày mai tôi phải tham gia hội nghị giao lưu ngành mỹ phẩm ở thành phố Đông Hải nữa”.—
Chu Dương thoải mái nói, nhưng trong lòng Hứa Thánh Linh lại ngấm ngầm châm chọc, còn nghĩ ngày mai tham gia hội nghị ư?
Đợi sao khi cậu đi, mạng cũng mất rồi cậu lấy gì mở cuộc họp!
Đúng là một tên ngốc.
Lúc này mọi nhục nhã trong lòng Hứa Thánh Linh do Chu Dương đem lại đều đã tan thành mây khói.
Trước đây cậu kiêu ngạo thì đã sao?
Bây giờ không phải sắp chết rồi à?
Thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về tôi! Mà cậu, chẳng qua chỉ là một tên ngốc mà thôi!
Những người khác của Hứa gia cũng nghĩ như vậy.
“Ha ha, hoàng đế võ giả, tôi còn cho rằng ghê gớm cỡ nào chứ, kết quả vẫn không phải là một tên không có đầu óc”.
—
“Đúng vậy, tên Chu Dương này mặc dù là người tu hành, trẻ tuổi như vậy đã trở thành hoàng đế võ giả, nhưng đáng tiếc cái đầu của hắn dường như không có tác dụng lắm”.
“Rõ ràng có thể rời đi, nhưng lại khăng khăng muốn ở lại tham gia thử thách, ban đầu tôi còn hơi lo lắng, nhưng bây giờ xem ra tôi đã quá xem trọng anh ta rồi”.
Mọi người nhao nhao châm biếm.
Trong mắt bọn họ, lần này Chu Dương thật sự chết chắc rồi.
Nhưng bọn họ không biết, chính bởi vì kiểu ‘ngu xuẩn’ này nên Chu Dương mới có thể thật sự trở thành hoàng đế võ giả.
—-
Không có trái tim hoàng đế dũng cảm bá đạo thì không thể trở thành hoàng đế võ giả!
Vì thế, Chu Dương cũng không quan tâm lời châm biếm của họ, đám người đã đi đến sân sau của Hứa gia dưới sự chỉ dẫn của Hứa Thánh Linh.
Sân sau có một căn phòng bí mật, căn phòng bí mật này có lịch sử nghìn năm, nhưng với người Hứa gia mà nói, bọn họ cũng chưa có ai từng bước vào căn phòng bí mật này.
Bởi vì quá nguy hiểm!
Thử thách của hoàng đế!
Căn phòng bí mật này chính là cửa vào cuộc thử thách của hoàng đế!
Sau khi bước vào thử thách của hoàng đế thì tuyệt đối không có đường lui!
Hoặc là thử thách thành công, hoặc là rơi xuống đó.
Đương nhiên, trong mắt người Hứa gia, căn bản không tồn tại chuyện thử thách thành công, căn phòng bí mật này đã trở thành một loại thủ đoạn hành hạ người khác của bọn họ.
Không nghe lời đúng không, tôi sẽ ném bạn vào trong căn phòng bí mật.—
Những người ở Hứa gia cứ nói đến căn phòng bí mật liền biến sắc, có thể nói là căn phòng bí mật này chính là một danh từ khủng khϊế͙p͙ ở Hứa gia.—
Vì thế sau khi nghe Chu Dương đồng ý vào căn phòng bí mật, tất cả mọi người đều cảm thấy anh chết chắc rồi.
Đương nhiên Chu Dương cũng có thể nhìn thấy phản ứng của những người này.
Nhưng trong lòng anh không có chút dao động.
Anh nhún người nhảy lên, tiến vào căn phòng bí mật!
“Vào rồi, vào rồi kìa! Thằng nhóc đó cuối cùng cũng chết rồi!”
Đám người Hứa gia vui mừng reo hò.
“Chúng ta thắng rồi!”
“Bây giờ, Hứa gia chúng ta đã có thể chính thức xưng bá Đông Hải rồi, cũng không có gì có thể ngăn cản chúng ta nữa!”
—-
“Tôi phải bắt toàn bộ những người từng ủng hộ Chu Dương, sau đó treo lên đánh, để chúng biết rốt cuộc ai mà là bá chủ của Đông Hải!”
“Nghe nói vợ của Chu Dương vô cùng xinh đẹp, hơn nữa trong số cô gái từng ủng hộ cậu ta cũng rất nhiều người xinh đẹp, ví dụ như Thẩm Bích Quân”.—
“Thậm chí còn có một ngôi sao nổi tiếng tên là Tô Hiểu Manh, bây giờ những cô gái này đều là người của Hứa gia chúng ta rồi, chúng ta phải để bọn họ mãi mãi cầm tù ở Hứa gia! Biến thành đồ chơi của chúng ta!”
Đám người Hứa gia đã bắt đầu ảo tưởng về cảnh thống trị Đông Hải.
Còn về Chu Dương đang âm thầm thán phục.—-
Hứa gia không hổ là gia tộc ẩn dật kế thừa nghìn năm lịch sử.
Cho dù người Hứa gia bây giờ đều vô cùng ngu xuẩn, nhưng bọn họ tiếp tục kế thừa những thứ này thật sự có thể nói là báu vật.
Chu Dương nhảy từ cửa xuống căn phòng bí mật vô cùng đơn giản này, lại mất hai phút mới chạm đất.
Cơ thể rơi tự do hai phút là khái niệm gì?
Căn phòng bí mật này chẳng lẽ có độ sâu mấy chục mét?
Nhưng trêи thực tế cũng không phải như vậy. Bởi vì sau khi Chu Dương chạm đất, phát hiện bản thân dường như đã thoát khỏi lực hút của trái đất, chỉ cảm giác rơi xuống từ độ cao mười mấy mét, lực ma sát khi chạm đất không hề lớn.
Đây là một hiện tượng vô cùng thần kỳ.
Hoàng đế võ giả cũng không biết bay, nếu nói cửa vào của căn phòng bí mật này thật sự có độ sâu mấy chục mét, vậy căn bản không cần nghĩ nữa, Chu Dương sẽ bị ngã chết.
Nhưng anh vẫn ổn, cũng có nghĩa mọi thứ đều là hiệu ứng trận pháp của căn phòng bí mật.
Cho dù là một người bình thường nhảy xuống cũng sẽ không chết.
Nhưng hiệu ứng cơ thể rơi tự do hai phút này, cũng đủ để dọa một người bình thường đang sống sợ chết khϊế͙p͙.—
Mặc dù an toàn đáp đất, căn bản cũng không có tâm tư để suy nghĩ nhiều như vậy, bọn họ chỉ biết cảm thán sự thần kỳ của căn phòng bí mật này, vì thế trong lòng càng thêm kính nể, sợ hãi!
Nhưng Chu Dương thì không, trong quá trình cơ thể rơi tự do, nội tâm anh cũng không hề dao động.
Bởi vì anh có sự tồn tại của trái tim hoàng đế chân chính.—
Đối mặt với cái chết, anh cũng sẽ không hề sợ hãi.
Sau khi chạm đất, anh phát hiện không gian bên trong sáng rõ lạ thường, phóng tầm mắt nhìn xa, là bởi vì trêи vách tường được khảm rất nhiều dạ minh châu.
Nơi anh đang đứng chỉ là một không gian vô cùng nhỏ hẹp, đi về phía trước chỉ có một con đường nhỏ.
Chu Dương không nghĩ nhiều, anh men theo con đường đi về phía trước.
Quá trình rất thuận lợi, giống như đi trêи một hành lang bình thường, chỉ hơi u ám.
Phía cuối con đường có một cánh cửa đá.
Chu Dương đẩy cửa đá, bước vào một căn phòng.
Bên trong căn phòng vẫn là vô số dạ minh châu, nhưng cửa đá phía sau lại tự động đóng lại, hơn nữa cũng không mở ra được.
—
Chu Dương cũng không thử xem mở cửa thế nào, mà bắt đầu đánh giá căn phòng này.
Căn phòng vô cùng đơn giản, trừ xung quanh có vô số dạ minh châu ra thì trước mặt anh có một cái bàn đá và một ghế đá mà thôi.–
Đây là ý gì?
Chu Dương hơi tò mò, cái này mà cũng được xem là thử thách sao?
Lẽ nào thử thách này chính là vô vị nhàm chán? Để bạn chờ đợi một lúc trong một căn phòng chẳng có gì cả như vậy ư?
Nếu như vậy, thì thử thách thật sự của Chu Dương là phải dùng sức phá vỡ, để mở ra một con đường rời khỏi đây.
Dẫu sao ngày mai anh còn phải cùng Thẩm Bích Quân đi tham gia hội nghị.
Đúng lúc này, khí lưu trong phòng dường như khẽ thay đổi.-
Khi Chu Dương đang muốn nghiên cứu nguồn gốc của những thay đổi này, thì trêи chiếc ghế đá bên cạnh bàn đá đột nhiên dần dần ngưng tụ lại bóng dáng một người, Chu Dương bỗng thấy thích thú.
Cái bóng đó lại là bản thân anh!
/1181
|