Rất nhiều người đồng ý với ý kiến của Tôn Thánh Kiệt.
Vốn dĩ Hứa gia mạnh hơn nhiều so với Chu Dương, Hứa gia có thể đánh bại anh một cách dễ dàng, lúc đó, bọn họ cũng không cần phải đối phó với Chu Dương.
Nếu như muốn nương tựa vào Hứa gia, Hứa gia cũng sẽ không thật sự để mắt đến chút thực lực cỏn con của Tôn gia bọn họ.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Hứa gia và Chu Dương gần như đã trong trạng thái cân bằng, thậm chí có thể nói Chu Dương cao hơn một chút.
Dưới tình huống này, dĩ nhiên Hứa gia vô cùng sốt sắng, bây giờ bọn họ đi nương nhờ cũng giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nếu như tương lai Hứa gia đánh bại Chu Dương, thống nhất thành phố Đông Hải, vậy thì Tôn gia bọn họ cũng sẽ có tiếng nói rất lớn.
Hơn nữa, bọn họ cũng có lòng tin, nếu bọn họ liên thủ với Hứa gia, nhất định sẽ có thể đánh bại Chu Dương.
Dù Chu Dương mạnh mẽ thế nào cũng chỉ là một người mà thôi!
Hứa gia là gia tộc ẩn dật kế thừa hàng ngàn năm, cộng thêm với gia tộc hạng nhất ở thành phố Đông Hải – Tôn gia, đánh bại một Chu Dương nhỏ bé không phải là dễ như trở bàn tay sao!
Tôn Thánh Kiệt phân tích rõ ràng đâu ra đó, cũng có được sự đồng ý của số đông mọi người trong gia tộc.
Tôn Càn Khôn ở vị trí đứng đầu, lại hơi nhíu mày.
Có thể nói, bây giờ Tôn gia có thể yên ổn đứng ở vị trí gia tộc hạng nhất ở thành phố Đông Hải, công lao của Tôn Càn Khôn không thể xem thường.
Trong lòng hắn sao có thể không cân nhắc phân tích những lời Tôn Thánh Kiệt nói?
Những thứ này hắn đều nghĩ đến nhưng hắn không hạ quyết tâm bởi vì trong lòng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy bất an.
Bao nhiêu năm nay, Tôn Càn Khôn vẫn luôn được khen là túc trí đa mưu, dường như toàn bộ thành phố Đông Hải không có chuyện gì không nằm trong sự khống chế của hắn.
Tình huống bất an thế này hắn hầu như chưa từng gặp.
Nhưng lần này, hắn cảm thấy bất an bởi vì cục diện thành phố Đông Hải đã vượt ra ngoài sự khống chế của hắn, ở đây đã xuất hiện một biến số!
Là một quân sư khống chế toàn cục, trong phương diện bố cục, điều Tôn Càn Khôn sợ nhất chính là biến số.
Chu Dương chính là biến số lớn.
Tôn Càn Khôn chịu thiệt thòi trước mặt Chu Dương không chỉ một lần, mỗi khi hắn tưởng mình sơ suất, điều chỉnh lại trạng thái bố cục để tiếp tục ra tay với Chu Dương thì Chu Dương lại càng trở nên lớn mạnh hơn.
Thậm chí cho tới bây giờ, Chu Dương đã trở mình biến hóa thành hoàng đế võ giả!
Điều này sao có thể! Một người bình thường làm sao có thể trở thành hoàng đế võ giả trong vòng hai tháng ngắn ngủi!
Tôn Càn Khôn phát hiện, hắn chưa bao giờ nhìn thấu Chu Dương, đây là nguyên nhân khiến hắn lo sợ.
Cho dù hắn đa mưu túc trí nghĩ kế thế nào, cũng không chịu nổi sự biến hóa siêu việt này của Chu Dương.
Giống như đặt Gia Cát Lượng vào chiến trường thời hiện đại, Gia Cát Lượng đã tính toán chu toàn tất cả, bố trí xong tất cả bố cục, khi vốn dĩ tưởng không có chút sơ hở nào, kẻ địch bỗng nhiên xuất hiện một trăm máy bay ném bom!
Cán cân này không dễ điều khiển!
Bây giờ Tôn Càn Khôn có cảm giác như vậy, dường như hắn mãi mãi không thể thấy được giới hạn của Chu Dương rốt cuộc ở đâu, cho nên hắn không dám bày mưu hãm hại Chu Dương nữa.
“Mọi người còn quá trẻ”, Tôn Càn Khôn thở dài nói: "Người có thể tuyên bố muốn tiêu diệt Hứa gia, còn có thể sống lâu như vậy, cháu nghĩ cậu ta thật sự đơn giản giống như cháu thấy sao?”
Tôn Càn Khôn lắc đầu nói: “Toàn bộ thành phố Đông Hải, thật ra người thần bí và lớn mạnh nhất, có lẽ là Chu Dương”.
Không khí trong đại sảnh Tôn gia lập tức lắng đọng, sống ở Tôn gia lâu như vậy, đa số bọn họ lần đầu tiên được nghe thấy Tôn Càn Khôn đánh giá một người như thế.
“Đủ rồi, hôm nay đến đây thôi, để tôi nghĩ kỹ rồi chúng ta hãy quyết định”, Tôn Càn Khôn nói.
Mọi người nhốn nháo lắc đầu thở dài, nếu Tôn Càn Khôn đã nói vậy, dĩ nhiên bọn họ sẽ không phản bác gì.
Dù sao, địa vị của Tôn Càn Khôn ở Tôn gia là thần tượng của tất cả mọi người, lời của hắn chính là chân lý.
Chỉ có Tôn Thánh Kiệt không phục.
Hắn được ca tụng là người thông minh nhất thế hệ trẻ, thật ra dựa theo suy nghĩ của mình, sự thông minh của hắn đã sớm vượt qua Tôn Càn Khôn!
“Ha ha, bác hai chắc chắn là sợ Chu Dương rồi, tôi phân tích rõ ràng chính xác như vậy, ông ấy vẫn không nghe ý kiến của tôi, hừ, đúng là già rồi nên hồ đồ”.
“Cần suy nghĩ gì nữa chứ? Lẽ nào còn muốn ủng hộ Chu Dương sao? Nếu thật sự để Chu Dương chiến thắng, cả thành phố Đông Hải có một mình hắn làm chủ, vậy thì Tôn gia chúng ta đâu còn không gian sinh tồn nữa”.
Trong lòng Tôn Thánh Kiệt đã hạ quyết tâm, hắn muốn hành động một mình, vượt quyền Tôn Càn Khôn tự chạy đi tìm Hứa gia hợp tác.
Đợi sau khi hợp tác thành công, toàn bộ Tôn gia sẽ khâm phục hắn, đến lúc đó, hắn có thể thay thế Tôn Càn Khôn sớm hơn một chút rồi.
Lúc này, Chu Dương vẫn đang ở Tô gia ngồi uống trà cùng Tô Thế Minh và Tô Vỹ trong phòng khách.
Thật ra Tô Thế Minh hơi lúng túng.
Ông ta không ngờ Chu Dương lại mạnh đến thế, vậy mà không lâu trước đây, ông ta còn nghĩ đến việc để Tô gia chấm dứt quan hệ với Chu Dương.
Bây giờ, Chu Dương giành thắng lợi, đuổi thẳng hai lão già Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Quân, tình thế hoàn toàn đảo ngược.
Cho dù Tô Thế Minh mặt có dày đi nữa, lúc này cũng không thể lập tức bắt đầu lấy lòng Chu Dương.
Người ta vừa gặp khó khăn, ông đã lập tức muốn tránh xa, thậm chí vì Tô Vỹ muốn đứng về phía Chu Dương, ông ta còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tô Vỹ.
Bây giờ người ta thắng lợi rồi, ông lập tức chạy tới nịnh bợ?
Như vậy thì cũng mặt dày quá! Tô Thế Minh không làm được chuyện thế này.
Ông ta cũng biết, sở dĩ Chu Dương ở lại đây uống trà cũng chỉ vì nể mặt Tô Vỹ.
Vì vậy, đường đường một gia chủ Tô gia, lại ở một bên đảm nhiệm một nhân vật bưng trà rót nước.
Tô Vỹ lại tỏ ra vô cùng hưng phấn: "Lão đại, vừa nãy anh thật sự quá ngầu rồi!"
“Đó là công phu gì vậy, em có thể học không”.
Tô Vỹ phấn khích như một đứa trẻ, khua tay múa chân: "Anh đứng đó bất động, hai lão già kia đã bị nhấc thẳng lên, em cũng muốn làm được như vậy”.
Chu Dương cười nhạt, nhẹ nhàng vỗ vai Tô Vỹ nói: "Chiêu thức này nếu cậu muốn học cũng không phải không được, nhưng trước mắt nó vẫn rất khó với cậu”.
“Cậu cứ đi theo Ngưu Xuyên luyện tập chăm chỉ trước đã, sớm muộn sẽ có một ngày cậu đạt được đến trình độ này”.
Chu Dương nói rất chân thành, bởi vì anh thật sự cảm thấy Tô Vỹ có cơ hội trở thành hoàng đế võ giả, dĩ nhiên đó là vài chục năm sau.
Bây giờ, chuyện anh cần xử lý chính là nói chuyện nghiêm túc với Tô Thế Minh.
“Tô gia chủ, ông cũng ngồi xuống đi”. Chu Dương thản nhiên nói.
Cách nói thật giống như nơi này là nhà anh, còn Tô Thế Minh lại chỉ như một người dưới đến chào hỏi.
/1181
|