Bây giờ Chu Dương không nói nên lời.
Anh muốn nói anh thật sự anh không phải kẻ xấu, vì anh nghĩ cô bé Thủy chính là Băng Nguyệt mà mình quen biết, cho nên mới làm quen với cô bé.
Hai tháng trước, Chu Dương đi Thánh Sơn, tình cờ gặp Băng Nguyệt, Băng Nguyệt đã đưa anh vào ảo ảnh để thử nghiệm.
Bản thân hôn mê hai tháng, Băng Nguyệt biến mất sau khi tỉnh lại, mà nhóm người Hứa Thiên Long và Ngưu Xuyên ở bên ngoài canh giữ cũng chưa từng nhìn thấy Băng Nguyệt bước ra.
Nói cách khác, Băng Nguyệt rất có khả năng biến mất sau khi anh đi vào ảo ảnh.
Cộng thêm tính cách và ngoại hình này… điều quan trọng là cô bé Thủy còn đang nhặt rác, nhìn bộ dạng giống người vô gia cư, sao trêи thế giới lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên lớn đến vậy?
Hầu như tất cả các bằng chứng đang chứng tỏ cô bé Thủy này chính là Băng Nguyệt!
Anh không thể nói ra những lời này vì người bình thường chưa từng tiếp xúc với những thứ như Thánh Sơn, nếu Chu Dương nói thẳng ra, có bị người khác coi là ông chú biến thái hay không thì chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ bị xem là kẻ tâm thần.
Cho nên bây giờ anh chỉ có thể đặt tất cả hi vọng vào cô bé: “Băng Nguyệt, lẽ nào cháu thật sự không nhớ chú sao?”
“Nếu như cháu không nhớ chú, có thể nói cho chú biết nhà của cháu ở đâu không? Vừa nãy cháu nói mẹ của cháu dặn dò không có cái gì miễn phí trêи đời, vậy mẹ cháu đang ở đâu?”
“Cháu xuất hiện ở đây hai tháng trước, vậy trước đó cháu sống ở đâu vậy?”
Chu Dương đưa ra một loạt câu hỏi.
Sau khi nghe những câu hỏi này, những người xung quanh cũng bắt đầu im lặng, ánh mắt hiếu kỳ của từng người nhìn chằm chằm vào cô bé.
Một cô bé kì quặc như vậy, không thể phát triển được tính cách thế này nếu như không có sự giáo ɖu͙ƈ của bố mẹ, hoặc không tiếp xúc với người trưởng thành.
Nói cách khác, cô bé Thủy chắc chắn sống cùng với người lớn nào đó.
Nhưng mối quan hệ giữa cô bé và những người lớn này không dễ nói.
Nếu như đó là bố mẹ của cô bé Thủy, nhưng có bố mẹ nào lại cho phép cô bé bảy tám tuổi ra ngoài nhặt rác cả ngày chứ?
Ngoài ra, cô bé thật sự xuất hiện ở khu này nhặt rác hai tháng trước, trước đó, căn bản chưa ai nghe nói về một cô bé như vậy.
Trêи thực tế, nếu như cô bé đang sống ở thành phố này trước đây, vậy sớm nổi tiếng từ lâu mới đúng.
Lai lịch của cô bé thật sự khiến người khác tò mò, trước đó, cũng rất nhiều người nghe ngóng về lai lịch của cô bé, nhưng cô bé kì lạ này lại dùng những chủ đề không rõ ràng, trước giờ chưa từng nói ra thân phận thật sự của mình.
Bây giờ nghe Chu Dương hỏi câu hỏi như vậy, nhóm người xung quanh không dứt khoát chỉ trích Chu Dương, mà tập trung chăm chú nhìn cô bé.
Cùng lúc bị nhiều người nhìn chằm chằm, sắc mặt của cô bé cũng bắt đầu hoảng loạn.
Nhưng sự hoảng loạn nhanh chóng bị cô bé che đậy, thay vào đó thẳng thắn hỏi Chu Dương: “Làm gì, làm gì, điều tra hộ khẩu sao?”
“Tôi và chú không quen, việc gì phải nói với chú những thông tin này, tôi làm sao biết được chú là người tốt hay là người xấu?”
“Sau khi nói với chú những thông tin này, chú là người xấu thì làm thế nào?”
Tay cô bé chống lên hông, bộ dạng ông cụ non nhìn mọi người đang ngơ ngác.
Thế nhưng bọn họ nhanh chóng trở nên nhẹ nhõm, cô bé nói cũng có lý.
Đừng thấy tuổi của cô bé Thủy còn nhỏ mà xem thường, ý thức bảo vệ bản thân của cô bé rất mạnh.
Là một bé gái nhỏ, cô bé thật sự không nên để lộ thông tin cá nhân của mình một cách tùy tiện.
Còn những người hiếu kì về thông tin của cô bé, cũng chỉ vì tò mò chứ không hề ép buộc, điều này cũng vì những vấn đề không rõ ràng từ cô bé bấy lâu nay, không hề có ai truy hỏi đến cùng.
Lúc này, ánh mắt của mọi người tập trung nhìn Chu Dương.
“Người này chắc chắn là tên lừa đảo”.
“Đúng vậy, người này là tên lừa đảo, cô bé rõ ràng không quen anh, anh nói bao nhiêu lí do cũng vô dụng”.
“Tôi thấy anh ta muốn lừa lấy thông tin cá nhân của cô bé Thủy, sau đó đợi lúc không người lén lút ra tay, tên này chắc chắn là người xấu”.
Lời này của cô bé Thủy không những không trả lời bất kì câu hỏi nào của Chu Dương, thậm chí còn chuyển sự chú ý lên người Chu Dương, điều này khiến Chu Dương rất đau đầu.
Bây giờ anh đã bị gắn mác ông chú biến thái, nếu như nói bất kì điều gì không cẩn thận, sợ rằng lập tức sẽ bị nhóm người nhiệt tình này bắt giao cho cảnh sát.
Là một hoàng đế võ giả, đây chắc chắn là một chuyện rất mất mặt, điều then chốt là anh không thể dùng vũ lực với những người bình thường này.
Lẽ nào thật sự phải từ bỏ sao?
Chu Dương không cam tâm, vì lúc nhìn cô bé Thủy chống tay lên eo, anh thấy giống hệt hình ảnh anh từng thấy trước đó.
Căn bản không thể là hai người!
Khả năng lớn nhất chính là, Băng Nguyệt thật sự không nhớ mình.
Vấn đề lớn nhất cũng là điều này, Băng Nguyệt không nhớ mình, còn anh đang nói quen cô bé, nhìn giống như có lòng dạ xấu.
Chu Dương chậm rãi đứng dậy, nhìn Băng Nguyệt, sau đó nói với mọi người: “Xin lỗi các vị, là tôi nhận nhầm người”.
“Cô bé thật sự không phải người bạn tôi quen, bây giờ không còn gì nữa, mọi người giải tán đi, tôi sẽ không làm phiền cô bé này nữa”.
Chu Dương thành thật nói.
Có lẽ Băng Nguyệt thật sự không nhớ anh, vậy thì anh không thể vội vàng được.
Cho dù bây giờ bên cạnh không có những người này quan sát thì có làm sao? Cho dù anh thật sự dùng vũ lực cưỡng ép Băng Nguyệt đi thì làm được gì? Nói cho cùng Băng Nguyệt không nhận ra anh!
Nếu như có thể, anh dự định tối nay lén lút hành động, lợi dụng sức mạnh của hoàng đế võ giả âm thầm theo cô bé Thủy, Chu Dương không tin, cô bé này không về nhà buổi tối!
Chỉ cần cô bé về nhà, Chu Dương có thể đảm bảo điều tra ra tất cả bí mật về thân phận của cô bé Thủy, sức mạnh của hoàng đế võ giả không phải để trang trí!
Anh muốn xem thử, cô bé Thủy rốt cuộc có phải là Băng Nguyệt không!
Sau khi hạ quyết tâm, Chu Dương chuẩn bị rời đi, nhưng lúc quay người thì cô bé Thủy lại đột nhiên nói: “Này, tôi thấy chú là một người rất kì lạ”.
“Chú thật sự đi như vậy sao? Không phải chú định lén lút theo dõi tôi buổi tối chứ?”
“Nếu như vậy, bây giờ tôi sẽ nói cảnh sát bắt chú đi, xem rốt cuộc chú có phải là người xấu hay không”.
/1181
|