Không dạy dỗ con cái là lỗi của bố mẹ.
Hoa Thần Vũ trở thành bộ dạng như hôm nay, nếu như nói không liên quan gì với ông tổ của Hứa gia, Chu Dương tuyệt đối sẽ không tin.
Nhưng anh không ngờ rằng ông tổ của Hứa gia lại tệ đến thế, trong mắt chỉ có đứa cháu trai này.
Chu Dương thậm chí còn cân nhắc có nên dạy dỗ cho ông tổ Hứa gia một bài học hay không.
Ở bên kia, Hoa Thần Vũ nhanh chóng tỉnh lại, vì Chu Dương đã truyền chân khí cho hắn, nên mặc dù cơ thể của hắn còn rất yếu nhưng vết thương đã hoàn toàn lành hẳn.
“Tôi, tôi bị làm sao thế này?” Hoa Thần Vũ sờ vết thương của mình: “Tôi không sao nữa rồi?”
Hắn đã ôm quyết tâm nhất định phải chết, bây giờ lại sống trở lại, điều này hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Hơn nữa hắn còn được Thiến Thiến tha thứ.
Có thể nói công cuộc chuộc lỗi đầu tiên của Hoa Thần Vũ xem như viên mãn.
Sau đó Hoa Thần Vũ đứng dậy đi ra phía ngoài, hắn muốn đi chuộc lỗi lần hai.
Vốn dĩ lần này Chu Dương không có dự định đi theo hắn.
Nhưng sau khi nhìn thấy rõ bộ mặt thật của ông tổ Hoa gia, anh đột nhiên thay đổi chủ ý.
Sau khi tạm biệt tài xế, Chu Dương đi theo phía sau của Hoa Thần Vũ và ông tổ Hoa gia.
“Đối tượng cần chuộc tội thứ hai là ai?”, Chu Dương hỏi.
Chỉ một câu hỏi đơn giản như vậy nhưng ông tổ của Hoa gia lại giống như mèo bị giẫm phải đuôi nhảy dựng lên.
“Cái gì mà chuộc tội? Cháu trai của tôi đã chết một lần, tội lỗi đến đâu cũng đã hoàn toàn tiêu biến hết rồi, sao phải chuộc tội nữa chứ?”, ông tổ Hoa gia lớn tiếng nói.
Ánh mắt của Chu Dương lập tức trở nên lạnh lùng.
Sở dĩ anh đi theo hai người này chính là vì sợ cảnh tượng này xuất hiện.
Hoa Thần Vũ thực sự muốn chuộc tội nhưng ông tổ của Hoa gia lại nhất quyết ngăn cản.
Bởi vì bọn họ không chịu nổi cái giá phải trả.
“Tiên sư, không phải tôi không thừa nhận Vũ Nhi nhà tôi có tội, nhưng cái giá của việc chuộc tội này quá lớn”.
“Nếu chỉ lấy tiền xin lỗi còn được, nhưng nếu như mỗi một người đều muốn Vũ Nhi nhà tôi tự sát, nó có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ để chết”.
Ông tổ Hoa gia vẫn ra sức thuyết phục Chu Dương.
Nhưng Chu Dương chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cái giá quá lớn? Lúc đầu khi hắn đưa những cô gái đó vào nhà vệ sinh nam vui vẻ sao không nghĩ tới cảm nhận của người khác?”
“Chỉ có thể vui vẻ mà không thể đền tội sao?”
“Sở dĩ tôi ra tay cứu Hoa thiếu gia là bởi vì thấy cậu ta có lòng chuộc tội”.
“Nếu ông nói cậu ta không cần chuộc tội nữa, vậy thì cái mạng mà tôi cứu được phải thu lại rồi”.
Chu Dương bình thản nói.
Thực ra anh muốn tốt cho Hoa Thần Vũ.
Bởi vì anh có thể nhìn ra Hoa Thần Vũ thật lòng ý thức được lỗi sai của mình, sau khi chuộc tội xong hết mới có thể làm lại cuộc đời.
Nếu không cả đời này của hắn sẽ coi như hoàn toàn bỏ đi.
Thậm chí trong quá trình chuộc tội hắn có thực sự chết đi cũng không liên quan đến Chu Dương.
Dù sao không để hắn chuộc tội thì hắn sống không bằng chết.
Quả nhiên Hoa Thần Vũ cũng lên tiếng: “Ông nội, ông đừng nói thêm nữa”.
“Cháu đã hạ quyết tâm rồi, vốn dĩ cái mạng này của cháu là cháu nợ thế giới này, tiên sư nói không sai”.
“Nếu như ông ngăn cháu chuộc tội, vậy thì cái mạng này của cháu cũng không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa”.
Nghe Hoa Thần Vũ nói vậy, Chu Dương cũng hài lòng gật đầu, sau đó lại cảnh cáo ông tổ Hoa gia một lần nữa mới rời đi với Hổ gia.
Dù sao anh vẫn còn việc quan trọng phải làm.
Việc Hứa gia xuất đầu lộ diện và việc viên ngọc của mình có thể mở ra thế giới nhỏ bé kia, còn có rất nhiều bí mật cần Chu Dương đi làm sáng tỏ.
Bước đầu tiên phải bàn bạc ổn thỏa việc hợp tác với Hổ gia, làm thế nào để đối phó với gia tộc ẩn dật Hứa gia.
Khi hai người trở về khách sạn Huy Hoàng, lần này không có sự quấy rầy của người khác, cuộc đàm phán diễn ra rất suôn sẻ.
Hổ gia một lần nữa công nhận sức mạnh của Chu Dương, đích thực là hoàng đế võ giả chính tông.
Vì vậy cuộc đàm phán lần này dường như nhánh phụ Hứa gia đều đã có thái độ cúi đầu khi đối mặt với Chu Dương.
Chu Dương từng giết trưởng lão Hứa Thiên Long của bọn họ.
Đó là vì Hứa Thiên Long đáng chết!
Ai bảo ông ta có ý đồ xấu với Chu Dương trước chứ?
Vì vậy hai bên không nói quá nhiều chuyện vô nghĩa, đi thẳng vào chuyện tiếp tục hợp tác lúc trước, sau đó thảo luận cách xử lý tiếp theo để đối phó với Hứa gia, mọi việc ổn thỏa Chu Dương cũng rời đi.
Theo kế hoạch tác chiến đã định ra với Hổ gia, trước tiên Chu Dương không thể để lộ ra thực lực của mình, vì vậy anh quay về mua một bộ quần áo, đưa Thẩm Bích Quân đến biệt thự gặp bà Chu, cũng coi như có một lời giải thích cho bà ấy.
Cuộc sống bề ngoài có vẻ yên bình, anh ở nhà nói chuyện xem ti vi với Thẩm Bích Quân và bà Chu.
Lúc này một đoạn tin tức trêи ti vi đã thu hút sự chú ý của Chu Dương.
Hoa Thần Vũ và ông tổ của Hoa gia trở nên nổi tiếng!
Bởi vì công cuộc chuộc tội, bọn họ phải đối mặt với một số quần chúng rất bình thường, hơn nữa lại không thể dùng thế lực đi giải quyết.
Vì vậy rất nhiều người đã nhìn thấy hành động của họ, cộng thêm thân phận đặc biệt của họ, tin tức này lập tức được lan truyền, thậm chí còn lên cả ti vi.
“Cái ông già này thật quá buồn nôn rồi, vậy mà trước kia tôi vẫn còn tin tưởng và ngưỡng mộ ông ta”, Thẩm Bích Quân tỏ vẻ ghét bỏ nói.
Ông già mà cô nói chính là ông tổ của Hoa gia, được gọi là thần hộ mệnh của thành phố Đông Hải.
Sau chuyện này, danh tiếng của ông ta cũng bị xấu đi, bây giờ có thể nói là lan truyền tiếng xấu khắp nơi.
Thậm chí từ khóa tìm kiếm nổi bật của thành phố khác cũng đều nhìn thấy.
Các cư dân mạng để lại bình luận: “Ọe, con người này thật buồn nôn, đúng là dã thú!”
“Bao năm qua hắn đã làm tổn hại đến biết bao cô gái, loại người này đáng chết!”
Trêи mạng đa số đều là những bình luận mắng chửi, hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng, trong mắt của bọn họ Hoa Thần Vũ và ông tổ Hoa gia đều là lưu manh, lội lỗi không thể tha thứ, cho dù có chết trăm lần cũng không hả giận.
Đương nhiên cũng có người bênh vực họ.
“Bây giờ người có tiền ai không như thế, loại chuyện như thế này quá bình thường rồi, hơn nữa ông nội của người ta còn từng cứu cả thành phố, cũng coi như phạm phải chút sai lầm cũng là điều dễ hiểu”.
“Đồng ý, nếu như bạn cũng có năng lực cứu cả thành phố, vậy thì bạn cũng có thể kiêu ngạo”.
“Đúng vậy, tôi đảm bảo những kẻ to mồm bảo người ta đi chết đi cũng có cống hiến và địa vị gì, bọn họ nhất định còn kém hơn nhiều so với hai người này”.
Những người nói lời tốt cho Hoa Thần Vũ cũng nói có tình có lý, nhưng dẫu sao cũng chỉ có vài người.
Hơn nữa bọn họ cũng bị chửi bởi rất thê thảm.
“Không phải chứ, không phải mấy tên nhận tiền giúp tẩy trắng đấy chứ?”
“Đã làm ra chuyện này rồi còn có thể tẩy trắng được sao? Mấy tên đó có thể kiếm được bao nhiêu một tháng, cùng nhau kiếm tiền đi!”
Những người nói giúp Hoa Thần Vũ và ông tổ Hoa gia đều bị gọi thành những kẻ bị mua chuộc.
Vì thế những bình luận này càng lúc càng ít đi, thậm chí biến mất hoàn toàn, trêи mạng chỉ còn lại tiếng chửi bới.
/1181
|