Người phụ nữ này xem ra rất bận rộn, dù cô ta không hài lòng về Chu Dương, nhưng cũng không muốn chờ chiếc xe tiếp theo.
Tuy rằng tự cô ta chọn ngồi chung xe với anh, nhưng rõ ràng cô ta đổ lỗi này lên tài xế và Chu Dương.
“Hai kẻ hạ đẳng hèn hạ các người, mau chở tôi đi!”
“Một tên tài xế hôi hám, một tên lang thang dám đắc tội với tôi, đợi đến khách sạn Huy Hoàng, tôi muốn hai người quỳ xuống xin lỗi”, người phụ nữ hung hãn nói.
“Cái loại rẻ rúng như này mà cũng đến khách sạn Huy Hoàng? Anh ta đi đến đó làm gì? Xin cơm à?”
“Chồng tôi là thành viên nội bộ của khách sạn, tôi nói cho anh biết, đợi đến khách sạn rồi, các người chạy không thoát đâu!”
Người phụ nữ la lối om sòm khiến Chu Dương không nhịn nổi, mà nguyên nhân quan trọng hơn là, người tài xế nhiệt tình khi nãy giờ cũng im lặng.
Sắc mặt tài xế tái xanh, tay chân run lẩy bẩy.
Rõ ràng, anh tài xế đã bị người phụ nữ kia hù dọa.
Vừa rồi cô ta nhấn mạnh đến sức mạnh của khách sạn Huy Hoàng, đừng có tùy tiện động tới khách sạn.
Bây giờ, tự anh ta vi phạm điều này.
Vì giúp đỡ Chu Dương, anh ta chọn cách khiêu khích người phụ nữ có quan hệ với khách sạn Huy Hoàng, nên rõ ràng anh ta đang rất sợ.
Thấy vậy, Chu Dương không nhịn nổi, quay lại tát cô gái kia một cái.
“Anh, sao thằng ranh thối tha nhà anh lại đánh tôi?”, khuôn mặt cô ta lộ vẻ bất ngờ, hét lên om sòm.
“Hừ, tôi không dám!”, Chu Dương vừa nói, vừa vung thêm cái bạt tai nữa.
“Anh, anh còn đánh tiếp! Không phải anh nói anh không dám sao!”, cô ta kinh hãi.
Tên ăn mày này điên rồi à?
Sao lại dám ra tay với cô ta?
Mà lúc hỏi hắn, hắn còn nói không dám?
“Đúng thế, tôi nói là tôi không dám”, Chu Dương lại cho cô ta thêm cái bạt tai.
“Cô nghĩ tôi nói thật à?”, Chu Dương hỏi.
“Nói, nói thật không?”, người phụ nữ ʍôиɠ lung, lấy tay che mặt.
“Anh, anh lừa tôi”, bỗng cô ta nhận ra mình bị Chu Dương lừa!
Chu Dương miệng nói không dám đánh, nhưng tay thì vẫn vung lên liên tục!
“Không phải tôi lừa cô, mà do cô ngu đần quá”, Chu Dương nói thầm.
Anh tát người phụ nữ thêm vài cái nữa trước khi chán nản, nói: “Cô có bị ngu không? Tôi đã tát cô rồi mà cô còn hỏi tôi có dám không”.
“Vì cô hỏi rồi nên tôi đành nói không dám, nếu không chẳng phải sẽ làm cô mất mặt thêm sao?”
“Mà đương nhiên, điều này không ngăn tôi tiếp tục đánh cô”.
Chu Dương ung dung trả lời.
Người phụ nữ định định nói thêm, nhưng vừa mở miệng đã bị Chu Dương tát cho cái nữa: “Im miệng, cô nói thêm một chữ, tôi sẽ tát cô một cái!”
Chu Dương hung hãn uy hϊế͙p͙.
Anh không muốn nghe cô ta lảm nhảm thêm.
Đây chỉ là lời đe dọa suông, Chu Dương đã từng nghe quá nhiều rồi.
Người phụ nữ này đúng là muốn uy hϊế͙p͙ Chu Dương, nhưng sau vài cái bạt tai đã thành thật hơn.
Cô ta đành phải dồn nén sự tức giận vào lòng.
Đến lúc tới khách sạn Huy Hoàng, cô ta sẽ trả thù đầy đủ.
Thậm chí muốn trả thù mạnh gấp mười ngàn lần!
Cô ta hận Chu Dương thấu trời, trong lòng thầm nghĩ ra mười ngàn cách giết Chu Dương, chỉ vậy mới tiêu tan được chút giận dữ trong lòng.
Chu Dương không quan tâm, chỉ muốn người phụ nữ này ngậm miệng lại, như vậy là được.
Lúc này, anh tài xế bên cạnh cũng trấn tĩnh hơn, thầm giơ ngón tay cái về hướng Chu Dương.
Chu Dương mỉm cười, không để ý nhiều.
Xe nhanh chóng đến trước cửa khách sạn Huy Hoàng, người phụ nữ trong xe lúc này bắt đầu hét ầm lên.
Vì cô ta thấy trước cửa khách sạn là một đống người nhốn nháo!
Trong đó, cô ta liếc thấy được chồng mình.
“Ha ha, các người chết chắc rồi! Thấy không, đó là chồng tôi”, người phụ nữ chỉ người quần áo đen đứng cạnh Hổ gia.
Thấy vậy, sắc mặt anh tài xế cứng đơ lại.
Còn Chu Dương coi như chẳng có chuyện gì, bộ dạng thảnh thơi như cũ, quay xuống tát người phụ nữ lần nữa.
“Anh, anh vẫn dám đánh tôi?”, cô ta kinh ngạc.
Đến cửa khách sạn mà tên lang thang này vẫn dám đánh cô ta!
“Không sao, giờ cô nói được rồi”, Chu Dương lười biếng đáp: “Bây giờ tôi đánh cô không phải vì cô lảm nhảm nữa, mà tôi đánh cho vui thôi”.
“Muốn nói gì thì nói đi, ngứa tay thì tôi tát cô vài cái nữa”.
“Hừ, tôi xem anh đắc ý được mấy giây”, ánh mắt cô ta thoáng qua một tia thù hận, sau đó mở cửa xe, hét lên với người ở bên ngoài: “Anh yêu, em ở đây!”
Người áo đen đứng cạnh Hổ gia thấy cô ta thì vội nói nhỏ với Hổ gia mấy câu, được ông gật đầu mới nhanh chóng chạy về phía xe taxi.
Còn sắc mặt anh tài xế tái mét lại khi đạp chân phanh cho xe dừng.
Xong rồi, lần này xong đời rồi, tài xế nghĩ vậy, nhìn Chu Dương nói: “Người anh em, cậu chạy mau đi, tôi không đánh cô ta, chắc bọn họ sẽ không làm gì tôi đâu”.
“Chạy gì mà chạy”, Chu Dương nhún vai: “Anh nghĩ sao nhiều người lại đứng đây như vậy?”
“Tại sao? Không phải bọn họ định đánh hội đồng chúng ta chứ? Thế thì xong rồi, cậu chạy cũng không thoát đâu”.
“Đúng phân nửa, đúng là họ sẽ chạy về phía chúng ta, nhưng không phải để đánh, mà để đón”, Chu Dương ra vẻ bình thản nói.
Tài xế không nói nổi, trong đầu nghĩ cảnh giới của tên lang thang này đúng là không giống ai, sắp chết mà vẫn khoác lác.
Đúng là khoác lác còn quan trọng hơn mạng sống!
Khuôn mặt người phụ nữ kia đầy sự khinh bỉ, nhưng cô ta ngày càng hưng phấn khi thấy người áo đen chạy tới!
“Cục cưng của anh… Hôm nay mặt em sưng quá…”, người áo đen nhìn vợ mình, ngập ngừng mãi không thôi.
“Cục cưng, là tên này, trêи xe hắn bắt nạt em, đánh em làm mặt em sưng như vậy”, người phụ nữ chỉ vào Chu Dương.
Người quần áo đen nhìn Chu Dương một cách âm trầm.
“Ha ha, xin chào”, Chu Dương cười híp mắt chào hỏi.
“Thằng nhãi to gan, mày dám đánh vợ tao, mày tin tao chém mày chết không”, người mặc đồ đen hung hăng uy hϊế͙p͙.
Rõ ràng hắn không biết Chu Dương.
“Không tin”, Chu Dương dứt khoát lắc đầu: “Hôm nay các người tập trung đông như vậy, là vì có chuyện, đánh tôi sẽ không khiến anh trễ việc chứ?”
Sắc mặt người mặc đồ đen cứng đờ.
Không sai, hôm nay bọn họ ra đây đông như thế là để đón tiếp Chu Dương.
Theo lý thì giờ Chu Dương cũng sắp tới, nếu lúc hắn đánh người lại đúng thời điểm Chu Dương đến thì hành vi đó không lịch sự chút nào.
Khéo Hổ gia còn đánh hắn.
Nên lúc này hắn không dám ra tay với Chu Dương.
Nhưng điều này không có nghĩa hắn ta hết cách với anh!
“Thằng ranh, ngoan ngoãn xuống xe cho tao, đợi mọi chuyện kết thúc, tao sẽ cho mày một bài học!”
“Tôi không xuống, bảo ông chủ các anh ra đây đón tôi”, Chu Dương đáp lại.
/1181
|