“Việc thành lập Tạ gia của chúng ta sau này sẽ lấy công ty cháu làm trụ cột, chắc là không có vấn đề gì chứ?”
Bác cả Tạ gia nói năng đâu ra đấy.
Về cơ bản đây là sự thật đã được chốt từ rất lâu rồi, xét cho cùng thì cả Tạ gia không có sản nghiệp cố định nào có thể mang ra được.
Cũng chính bởi mỹ phẩm Duyệt Kỷ của Tạ Linh Ngọc còn được coi là một công ty ra dáng.
Tuy lần này bác cả từ nước ngoài về nhưng ông ta cũng không thể chuyển sản nghiệp từ nước ngoài về trong nước được. Những gì ông ta có thể mang về chỉ là một ít tiền trong thẻ ngân hàng mà thôi.
Về phần tiền, trêи thực tế cũng không có nhiều, nguyên nhân rất đơn giản, lý do bác cả Tạ gia từ nước ngoài trở về cũng chỉ vì không thể ở nước ngoài kiếm ăn được nữa.
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Tạ Linh Ngọc, cô chỉ có thể gật đầu một cách bất lực.
Dù sao cô cũng đã nhận được tin tức từ lâu chứ không phải là không cần chuẩn bị tâm lý.
Hơn nữa, giả như coi công ty của mình là chủ thể để thành lập Tạ gia trở thành một thế gia thì cũng không gây hại gì nhiều cho mỹ phẩm Duyệt Kỷ.
Ngược lại, sau khi bơm thêm nhiều quỹ, mỹ phẩm Duyệt Kỷ sẽ phát triển thêm một bước lớn cũng chưa biết chừng.
Câu hỏi duy nhất bây giờ là, nếu lấy mỹ phẩm Duyệt Kỷ làm trụ cột, thì toàn bộ Tạ gia sẽ ở trong trạng thái vận hành như thế nào?
Đây là vấn đề mà Tạ Linh Ngọc quan tâm nhất, cũng là vấn đề mà Tạ gia cần phải giải quyết trước nhất.
Là người đứng đầu Tạ gia, bác cả có lẽ sẽ có câu trả lời.
Tạ Linh Ngọc chuyển sự chú ý sang bác cả Tạ gia.
Quả nhiên, đối mặt với vấn đề này, bác cả khẽ ho một tiếng, vẻ mặt tự tin lão luyện bắt đầu chậm rãi kể ra tầm nhìn vĩ đại của mình.
“Trước hết, điểm quan trọng nhất là công ty của cháu được hợp nhất vào Tạ gia, trở thành một phần tài sản của Tạ gia. Trong quá trình này, điều không thể tránh khỏi là công ty không còn là của cháu nữa”.
“Nói cách khác, mỹ phẩm Duyệt Kỷ có thể được đổi tên thành tập đoàn Tạ Thị rồi. Đồng thời, cháu phải lấy cổ phần trong tay ra và chia sẻ nó với những người có mặt ở đây, cũng chính là tất cả các thành viên trong Tạ gia”.
Ngay khi những lời này nói ra, mọi ánh mắt của người Tạ gia đều trở nên sáng rực.
Tạ Linh Ngọc chắc chắn là người giỏi nhất trong Tạ gia không phải nghi ngờ gì nữa, trong tay cô nắm giữ công ty mỹ phẩm trị giá hàng chục triệu.
Trong những năm qua, những người trong Tạ gia không giờ khắc nào không có ý đồ với Tạ Linh Ngọc.
Tuy rằng họ ít nhiều đều nhận được lợi ích từ Tạ Linh Ngọc.
Ví dụ, người dì cả của cô thường đến thăm nhà Tạ Linh Ngọc, hoặc vay tiền, hoặc mang theo một vài món đồ trang sức khi bà ta rời đi.
Hay là một người con của nhà chú ba kết hôn, cũng vay tiền của cô.
…
Có quá nhiều hiện tượng như vậy, nhưng căn bản không thể thỏa mãn được tham vọng của nhóm bà con này.
Mục tiêu thực sự của họ luôn là công ty của Tạ Linh Ngọc.
Nhận cổ phần của công ty, hoặc đơn giản là lấy công ty làm của riêng luôn!
Đây là mục tiêu của những người họ hàng này suốt thời gian qua, nhưng điều rắc rối là mỹ phẩm Duyệt Kỷ được thành lập bởi Tạ Linh Ngọc và không liên quan gì đến Tạ gia, điều này khiến họ căn bản không có cơ hội ra tay.
Nhưng bây giờ, cơ hội đã đến!
Công ty của Tạ Linh Ngọc sắp trở thành của Tạ gia!
Cổ phần của cô phải mang ra chia sẻ!
Tại thời điểm này, không còn nghi ngờ gì nữa, mong muốn của mọi người là làm thế nào để Tạ Linh Ngọc nôn hết cổ phần ra, sau đó làm thế nào để họ nhận được nhiều cổ phần nhất.
Có điều kế hoạch phân chia cổ phần còn chưa đưa ra, bọn họ nhất thời phải đè nén lại sự bồn chồn trong lòng.
Lặng lẽ chờ đợi những lời tiếp theo của bác cả.
“Tất nhiên, bác biết rằng làm như vậy sẽ khiến cháu cảm thấy hơi thiệt thòi”, bác cả nói tiếp: “Nhưng cháu đừng bao giờ nghĩ như vậy, là như vậy cũng là để Tạ gia có thể tiến xa hơn trong tương lai!”
“Để thể hiện thành ý của mình, bác cũng sẽ bỏ ra mười triệu để bơm vốn vào công ty cháu, đến lúc đó giá trị của công ty cháu sẽ tăng lên gấp đôi. Dù chỉ nắm giữ năm mươi phần trăm cổ phần thì cháu vẫn sở hữu số tiền như vậy, có phải không?”
Người bác khéo léo dẫn dụ.
Sắc mặt Tạ Linh Ngọc không chút thay đổi, cô chỉ gật đầu.
Mặc dù giá trị công ty của hơn mười triệu, nhưng nếu bác cả thực sự góp mười triệu vào công ty và để cô chiếm năm mươi phần trăm cổ phần, không phải là cô không thể chấp nhận.
Nhưng e rằng ông bác còn có điều kiện khác.
Quả nhiên!
Vừa dứt lời, sau khi nhìn thấy Tạ Linh Ngọc gật đầu, trong mắt bác cả thoáng hiện một nụ cười khó phát hiện ra.
“Tất nhiên, những gì bác vừa nói chỉ là một phép ẩn dụ”.
“Cháu xem, cháu có một công ty trị giá hàng chục triệu, và bác đã mang ra mười triệu tiền mặt. Sự đóng góp của hai chúng ta có thể nói là tương đương, đúng không”.
“Nhưng hai người chúng ta có thể chiếm hết cổ phần được không? Điều này rõ ràng là không thích hợp. Nếu không, bữa tiệc gia đình hôm nay đã trở thành một cuộc hợp tác kinh doanh thuần túy giữa hai chúng ta, không hề liên quan gì đến toàn bộ Tạ gia?”
Sắc mặt Tạ Linh Ngọc hơi thay đổi, nhưng cô vẫn tiếp tục gật đầu.
Những gì bác cả nói vẫn có lý.
Tuy nhiên, nghe có vẻ hời cho hầu hết những người chẳng có chút đóng góp gì của Tạ gia.
Nhưng cũng như vậy, bác cả cũng phải trả giá rất nhiều.
Nếu bác cả thực sự sẵn sàng hy sinh rất nhiều chỉ vì sự lớn mạnh của Tạ gia, thì Tạ Linh Ngọc không ngại đi theo bác để giúp đỡ cả Tạ gia một tay.
“Bác cứ nói tiếp đi ạ”, Tạ Linh Ngọc nói.
“Vậy thì, những gì tiếp theo đây chính là trọng tâm của cuộc họp hôm nay”.
“Rốt cuộc nên dùng phương án như thế nào để phân chia cổ phần”.
“Tôi có một bản nháp chưa hoàn thiện ở đây. Mọi người có thể nhận lấy và xem qua. Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, có thể đưa ra cho tôi”.
Bác cả mỉm cười lấy ra một xấp tài liệu và phát cho mọi người.
Tạ Linh Ngọc cũng có một bản, nhưng Chu Dương không có, vì vậy anh nghiêng người qua xem chung với Tạ Linh Ngọc.
Thoạt nhìn, dường như không có vấn đề gì.
Chỉ có điều, Chu Dương phát hiện trong này có quá nhiều bẫy văn bản và thủ thuật.
Tài liệu này nhấn mạnh quá nhiều đến một chủ đề, đó là sau khi Tạ gia được thống nhất, tài sản của toàn bộ Tạ gia không còn thuộc về cá nhân mà là của tất cả mọi người trong Tạ gia.
Vì vậy, trong việc phân chia cổ phần, cần phải giữ được sự công bằng nhất có thể để mọi người đều có được cổ phần.
Mặc dù sẽ được thưởng tùy theo công lao của mình, nhưng Tạ Linh Ngọc, người làm nhiều nhất và đóng góp nhiều nhất cũng chỉ có thể nhận được ba mươi phần trăm cổ phần, thậm chí ít hơn.
Trong đó, mọi người trong gia tộc cũng có thể có được các cổ phần khác nhau bằng cách bơm vốn vào công ty ở giai đoạn đầu.
Đến giai đoạn sau, mọi người có thể nhận được số cổ phần khác nhau tùy theo sự đóng góp của mọi người đối với công ty.
Về phần bác cả, với tư cách là gia chủ Tạ gia, sẽ được chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần của công ty.
Điều quan trọng nhất là chỉ có gia chủ mới đủ tư cách để phân chia cổ phần.
Thậm chí, có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào!
/1181
|