Vệ sĩ kia hỏi xong, Hứa Địch lập tức căng thẳng nhìn Nhậm Phong, muốn nhìn ra điều gì đó từ trêи khuôn mặt ông ta.
Hứa Du đã mất tích gần một tháng, trong một tháng nay, thời gian đầu Hứa gia chỉ hỏi thăm sơ lược, sau đó cũng không hỏi thêm nhiều, dù sao, chuyện quan trọng nhất bây giờ của Hứa gia là xuất đầu lộ diện.
Do đó về sau, chỉ có gia đình Hứa Địch dành phần lớn thời gian tìm kiếm tin tức của Hứa Du.
Thế nhưng, đám người Hứa Địch vẫn không có bất kì tin tức liên quan đến Hứa Du, giống như Hứa Du thật sự bốc hơi biến mất trong thế giới loài người.
Điều này khiến cả nhà Hứa Địch đứng ngồi không yên.
Hứa Du là trụ cột trong nhà, giúp gia đình vực dậy, trở thành thành viên quan trọng nhất của Hứa gia.
Bây giờ Hứa Du mất tích, những người của Hứa gia đi theo Hứa Du lúc đầu cũng không thấy tăm hơi, bọn họ đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Hứa Địch.
Điều này khiến hoàn cảnh của Hứa Địch ở Hứa gia càng thêm khó khăn.
Cho nên lần này, Hứa Địch cùng với nhóm vệ sĩ ra ngoài tìm kiếm Hứa Du.
Bây giờ vệ sĩ hạng nhất đã đặt câu hỏi, Nhậm Phong dù biết hay không, đều phải trả lời.
Nhậm Phong nhìn thấy sắc mặt của Hứa Địch, trêи mặt ông ta không có chút biểu cảm.
“Tôi không biết”.
Nhậm Phong lãnh đạm nói.
“Khốn nạn, sao ông có thể không biết, anh trai của tôi ra ngoài đã đến chỗ ông ngay, thế nhưng gần một tháng nay vẫn chưa trở về, ông lại nói không biết sao?”
Hứa Địch nghe thấy vậy, lập tức phẫn nộ, chửi rủa, muốn xông lên dạy dỗ Nhậm Phong một trận.
Trong mắt hắn, mặc dù Nhậm Phong là một ông già năm sáu chục tuổi, nhưng hắn không quan tâm những điều này, hắn chỉ muốn biết tin tức của anh trai.
“Đợi chút, nghe ông ta nói xong đã”.
Tên vệ sĩ kéo tay Hứa Địch, trầm giọng nói, đôi mắt cực kì sắc bén dán chặt vào Nhậm Phong, như xé toạc màn sương mù dày đặc, phơi bày toàn bộ chân tướng ban đầu ra.
Ông ta nghĩ rằng, tự mình đặt câu hỏi, có lẽ Nhậm Phong sẽ nói ra tung tích của Hứa Du.
Thế nhưng ông ta không ngờ rằng, Nhậm Phong vẫn phủ nhận.
Ông ta không liên quan gì đến chuyện sống chết của Hứa Du, nhưng vẫn có tác dụng nhất định với toàn bộ Hứa gia.
Dù sao là một tông sư võ giả, là sự tồn tại không thể xem thường ở bất kì nơi nào.
Kể từ khi Hứa gia trải qua trận nội chiến hơn mười năm trước, thực lực của Hứa gia bây giờ đã suy giảm, không lớn mạnh như trước, cho nên mỗi tông sư võ giả là một đồ bảo hộ đối với Hứa gia.
Huống hồ, Hứa Du là một võ sư mới được thăng cấp, tiềm lực rất lớn trong tương lai.
“Tôi thật sự không biết, sau khi Hứa Du đến chỗ tôi, ngoài hỏi thăm những tin tức của Chu Dương ra, tôi hoàn toàn không biết cậu ta làm gì, vả lại cậu ta cũng không đi theo tôi, mà vẫn luôn đi cùng với những người khác của Hứa gia”.
Nhậm Phong hết sức bình tĩnh, trầm giọng nói, có vẻ như đang cố gắng nhớ lại tình cảnh Hứa Du khi đến đây.
“Có điều, hình như hơn hai mươi ngày trước, Hứa Du đột nhiên đến tìm tôi, nói cần thực hiện một chuyện, bảo tôi đừng để lộ tin tức của cậu ta ra ngoài, lúc đó tôi không chú ý lắm, dù sao cậu ta cũng là một tông sư võ giả, thế nhưng bây giờ nghĩ lại, rất có khả năng…”
Nhậm Phong nói đến đây thì dừng lại, rồi nhìn vào nhóm người Hứa gia, lập tức thấy sắc mặt họ dần dần thay đổi.
Đặc biệt là bốn vệ sĩ đạt cảnh giới tông sư võ giả đứng đầu, vẻ mặt trở nên u ám.
Trong lòng Nhậm Phong nghiêm túc, không biết nhóm vệ sĩ này đang suy đoán những gì, hay là nghĩ đến những khía cạnh khác.
Bản thân Nhậm Phong không có cảm tình tốt với Hứa Du, huống hồ, trước đây Chu Dương còn giúp ông ta cởi bỏ những nút thắt của Nhậm Nam.
Nói đúng ra, quan hệ giữa ông ta và Chu Dương càng thêm thân thiết mới đúng.
“Điều này không thể! Ông đang nói bậy, anh trai của tôi sao có thể rời đi mà không từ biệt, ông…”
Hứa Địch khá lo lắng, hắn biết mục đích bọn họ đến đây lần này, nên khi nghe Nhậm Phong nói về tin tức của Hứa Du, đột nhiên hắn không chịu được, hắn thoát khỏi cánh tay của tên vệ sĩ rồi xông thẳng về phía Nhậm Phong.
“Nếu anh trai của tôi mất tích ở chỗ của ông, vậy ông nhất định phải tìm anh ấy!”
Hét lớn một tiếng, Hứa Địch ra đòn với Nhậm Phong, muốn hạ gục ông ta.
Mặc dù thế, sắc mặt Nhậm Phong vẫn không thay đổi.
Hứa Địch còn lại gần, La Hải vẫn luôn lặng lẽ đứng bên cạnh Nhậm Phong đột nhiên di chuyển.
La Hải là thư ký của Nhậm Phong, luôn đi theo bên cạnh Nhậm Phong, có thể nói nửa bước không rời, lúc Nhậm Phong hợp tác với Chu Dương trước đây, La Hải là người đi theo xử lý việc này.
Có thể nói, La Hải là người mà Nhậm Phong vô cùng tin tưởng.
Hứa Địch không ngờ rằng, một thanh niên vẫn luôn đứng cạnh Nhậm Phong lại ra tay với mình, liền cười chế nhạo.
Người thanh niên này, khoảng ba mươi tuổi, căn bản nhìn không ra thực lực của một cao thủ.
Còn Hứa Địch là người xuất sắc trong thế hệ trẻ đời thứ nhất của Hứa gia.
Tuy thực lực chưa đạt đến cảnh giới tông sư võ giả, nhưng đã rất gần với cảnh giới tông sư võ giả, là một bán bộ tông sư võ giả, cho nên hắn vốn dĩ không cho rằng người thanh niên này có thể ngăn cản mình.
“Muốn chết!”
Gầm lên một tiếng, Hứa Địch không dừng tay, mà càng trở nên hung tợn.
“Dừng!”
La Hải hét lớn, tung ra một đòn đánh.
Lập tức, hai nắm đấm chạm vào nhau, hai bên đột nhiên lùi lại.
Sắc mặt La Hải nghiêm nghị, cảnh giác nhìn Hứa Địch, anh ta không muốn Hứa Địch xông lên một lần nữa.
Còn Hứa Địch nhìn La Hải một cách kinh ngạc.
Vừa nãy mặc dù hai người chỉ va chạm nắm đấm, nhưng Hứa Địch cảm nhận được, người thanh niên này tuy chưa đạt đến cảnh giới tông sư võ giả, nhưng thực lực ngang bằng với mình.
Có thể nói, nếu như dựa vào cú đấm vừa nãy, thực lực của La Hải ngang ngửa với Hứa Địch, cũng là cảnh giới bán bộ tông sư võ giả.
Hứa Địch kìm nén cơn giận, nghiêm túc nhìn La Hải, hắn không ngờ bên cạnh Nhậm Phong lại có người như vậy.
“Chỉ có vậy mà muốn ngăn cản tôi sao? Nếu hôm nay ông không nói ra tung tích của anh trai tôi, thì Hứa gia sẽ không để yên đâu!”
Hứa Địch biết, có La Hải ở đây, bản thân hắn không thể làm gì Nhậm Phong, chỉ có thể lạnh lùng uy hϊế͙p͙.
“Đủ rồi, Hứa Địch, đưa cậu đến đây, không phải để cậu gây chuyện!”
Lúc này, tên vệ sĩ thấp giọng nói, lạnh lùng liếc nhìn Hứa Địch, sau đó nhìn về Nhậm Phong và La Hải, trêи mặt có chút kinh ngạc.
Không phải thực lực của La Hải khiến ông ta kinh ngạc, cảnh giới bán bộ tông sư võ giả hoàn toàn không đáng để nhắc tới trước mặt một tông sư võ giả chân chính như ông ta.
Chỉ là ông ta không ngờ rằng, bên cạnh Nhậm Phong lại tồn tại một người như vậy.
Hơn nữa tuổi còn trẻ, thời gian còn dài, e rằng lại là một Hứa Du khác.
“Nhậm Phong, tôi muốn nghe sự thật, ông đừng qua mặt tôi!”
Tên vệ sĩ kia lại nhìn Nhậm Phong lần nữa, trầm giọng nói.
“Những điều tôi nói đều là sự thật, Hứa Du là một tông sư võ giả, tôi có thể làm gì cậu ta chứ, nhưng lúc cậu ta đến khá thần bí, hình như có hứng thú với thứ đồ gì trêи người Chu Dương, tôi cũng không biết đó là thứ gì”.
“Sau này cậu ta giao đấu với Chu Dương một lần, sau đó rời đi”.
Nhậm Phong thản nhiên nói.
/1181
|