“Ha ha, người anh em này, lần đầu anh tới đây sao?”
Đúng lúc này, một thanh niên đi ngang qua đột nhiên ngoảnh lại nhìn Chu Dương cười nói, mắt đảo qua đảo lại, đánh giá ba người Chu Dương.
“Hả? Là sao?”
Chu Dương ngạc nhiên hỏi, anh không ngờ lại có người bỗng chốc nói ra tình hình của mình.
“Hi hi, nếu không phải lần đầu chắc hẳn sẽ quen với tình hình ở nơi này, vừa rồi anh nói không sợ có người gây sự ở đây?”
Tuy cậu thanh niên thấy nhóm Chu Dương ăn mặc không quá cao sang, nhưng khí thế và phong thái lại không hề tầm thường, trong lòng hắn biết, ba người này chắc chắn không phải người bình thường, cho nên liền tới cạnh Chu Dương, nói nhỏ.
“Các anh thấy đám người kia không?”
Cậu thanh niên đầy vẻ bí ẩn chỉ vào tám người bảo vệ đang ngồi trong góc, nói chuyện cười đùa.
“Hử? Sao họ lại tới đây? Chẳng phải họ là bảo vệ sao? Hơn nữa họ đâu có quan tâm tới chuyện ở đây, lại còn ở đó nói chuyện vui vẻ, chẳng lẽ họ đã khiến mấy kẻ muốn gây sự phải khϊế͙p͙ sợ?”
Chu Dương cười nói, anh không thích bộ dạng tỏ ra thần bí của cậu thanh niên kia lắm.
Nhưng anh cũng không biểu hiện ra mặt.
Bởi vì trêи đường tới, anh đã tận mắt thấy sự tình đúng là như vậy, tuy mấy tên bảo vệ kia làm như thể không quan tâm, nhưng quả thật nơi này không có người tới gây rối.
Mà cậu thanh niên này lại chỉ nhìn qua đã biết anh lần đầu tới đây, vậy có lẽ hắn cũng có chút bản lĩnh, biết vài chuyện mà anh không biết.
Dù sao, Trần Thế Hào cũng chỉ nói cho anh chuyện về Chu Vỹ Thiên, còn chuyện về bến cảng Thuấn Thiên, nhất là chuyện về tòa làm việc này có lẽ Trần Thế Hào chưa từng tới nên chắc cũng không biết.
“Hi hi, anh đừng khinh thường mấy tên bảo vệ đó, họ đều là người của Thái gia, được mời tới bến cảng Thuấn Thiên này đó, có mấy người của Thái gia ở đây là có thể khiến đám trộm cướp sợ rồi, ai còn dám tới đây gây sự nữa? Chẳng lẽ muốn chết sớm sao?”
Cậu thanh niên cười nói, vẻ mặt xảo quyệt, hai mắt đảo mấy vòng.
“Các anh tới đây là muốn làm giấy phép thông hành à? Nếu mấy anh tin tôi thì cứ giao cho tôi làm, bảo đảm sẽ làm xong trong vòng mười phút cho các anh, có Thái Đinh Đầu tôi ở đây, cũng coi như các anh có đường tắt để đi”.
“Các anh nhìn đi, người ở đây nhiều như vậy, nếu các anh không có quan hệ mà muốn làm giấy phép thông hành thì phải mất cả ngày ấy!”
Cậu thanh niên khẽ nói, hơn nữa giọng điệu nghiêm túc và tự tin vô cùng.
Như thể nếu nhóm Chu Dương muốn làm gì cứ giao hết cho hắn, vả lại hắn còn có thể xử lý xong xuôi trong vòng mười phút.
Chu Dương liếc nhìn kẻ tự xưng là Thái Đinh Đầu một cái, trong lòng bỗng hiểu ra.
Cảm giác người này không phải vô duyên vô cớ chạy tới nói với anh những lời này, mà là vì hắn là chân chạy việc vặt ở đây, chuyên giúp người ta xử lý vài chuyện trong thời gian ngắn, và hắn sẽ nhận được tiền thù lao tương ứng từ người đó.
“Ha ha, chúng tôi không phải tới để làm giấy thông hành”.
Chu Dương lắc đầu phủ nhận, anh không phải tới để làm chuyện đó, dù có nói cho Thái Đinh Đầu biết mục đích anh tới rồi nhờ hắn giúp, chắc hắn cũng chẳng giúp nổi.
“Haiz, đừng lo, dù các anh không tới làm giấy phép thông hành, nhưng chắc cũng phải làm mấy nghiệp vụ gì chứ, cứ giao cho tôi, tôi bảo đảm sẽ làm xong trong vòng mười phút mà chỉ mất ba ngàn tệ, các anh chỉ cần ngồi đây nghỉ ngơi là được, không các anh nhìn kìa, người người chen chúc nhau, chẳng biết sẽ mất bao lâu”.
Thái Đinh Đầu biết ngay Chu Dương sẽ nói vậy, hắn bỗng lo lắng.
Đùa chứ, vừa rồi hắn đã nói rất nhiều, kể cho Chu Dương biết vài chuyện ở đây, và hắn cũng cảm thấy Chu Dương không phải tới để làm giấy thông hành.
Nhưng một khi đã bị Thái Đinh Đầu để mắt tới, vậy hắn cũng không thể tay không trở về được, cũng phải ôm luôn việc mà hôm nay nhóm Chu Dương tới làm.
“Ha ha, không cần đâu, việc chúng tôi cần làm cậu không giải quyết được đâu”.
Chu Dương thản nhiên nói, đang định đi vào trong.
“Này, từ đã”.
Chu Dương vừa bước được một bước, Thái Đinh Đầu đã cản họ lại.
“Này mấy vị, các anh đang coi thường ai vậy, Thái Đinh Đầu tôi trước giờ chưa nói nhất ngôn cửu đỉnh bao giờ, nhưng tôi luôn giữ lời, chưa từng có chuyện gì là tôi không xử lý được, nếu tôi không giải quyết được tôi sẽ biến ngay, không làm lỡ một giây một phút nào của các anh, và từ giờ về sau, chỉ cần các anh tới, cứ giao hết mọi chuyện cho tôi làm, tôi không lấy một đồng!”
Thái Đinh Đầu ngẩng đầu nhìn Chu Dương, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cảm thấy nhục khi bị người khác nghi ngờ là kẻ vô dụng.
Cũng vì Thái Đinh Đầu kϊƈɦ động nên khi nói, giọng cũng lớn hơn, đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
“Ơ, đây chẳng phải là Thái Đinh Đầu à, sao thế, lại muốn người khác giao việc cho sao?”
“Ha ha, tôi nghĩ Thái Đinh Đầu gặp phải người khó nhằn rồi, tôi nói này Thái Đinh Đầu, người ta đã không muốn, cậu còn gượng ép làm gì?”
“Ha ha, nhưng nói thật, tên Thái Đinh Đầu này đúng là giỏi mà, cậu ta quen biết tất cả nhân viên ở đây, giao cho cậu ta việc gì cậu ta cũng đều xử lý xong trong mười phút”.
“Phải đó, trước kia tôi cũng để Thái Đinh Đầu xử lý hộ đó, mấy anh có việc gì cứ giao cho Thái Đinh Đầu, chỉ mất ba ngàn tệ lại tiết kiệm thời gian, việc gì phải tự làm khổ mình, vất vả biết bao”.
…
Chỉ trong chốc lát, rất nhiều người nhận ra Thái Đinh Đầu, nhao nhao hét lên, hơn nữa có người người còn hết lời khen ngợi Thái Đinh Đầu, như thể Thái Đinh Đầu tài giỏi thật vậy.
Nhưng Chu Dương không hứng thú mấy thứ đó.
Dù Thái Đinh Đầu này có giỏi như nào đi nữa, anh cũng sẽ không giao chuyện mà hôm nay anh tới làm cho hắn.
Chưa kể hắn chỉ là một kẻ mối lái, liệu hắn có khả năng đó thật không.
Huống hồ, nếu muốn thuyết phục Chu Vỹ Thiên giúp đỡ, Chu Dương phải gặp được đối phương, nói rõ với đối phương về mối quan hệ vừa có lợi vừa có hại.
Nếu Chu Dương chỉ tìm bừa một người tới gặp Chu Vỹ Thiên, chưa biết có gặp được hay không, dù gặp được, liệu Chu Vỹ Thiên có nghĩ là anh không có thành ý, rồi từ chối thẳng thừng không?
Mấy chuyện này đều là chuyện mà Chu Dương phải suy nghĩ.
“Sao? Tôi đâu có lừa anh, rất nhiều người ở đây đều tìm tôi làm đó, Thái Đinh Đầu tôi trước nay đã cầm tiền của người khác là phải làm cẩn thận, nói đi, anh tới đây làm gì, cứ giao cho tôi, đảm bảo khiến anh hài lòng”.
Thái Đinh Đầu vô cùng hài lòng với thái độ của mọi người xung quanh, xua tay, nói với vẻ bình tĩnh.
“Ha ha, tôi không cần biết cậu có năng lực như nào, bởi vì chuyện tôi cần làm hôm nay chỉ có tôi mới làm được thôi, với lại, dù có giao cho cậu, chưa chắc cậu đã làm được”.
/1181
|