Thủy Băng Nguyệt cũng biết rằng đối thủ thực sự mà Chu Dương phải đối mặt là nhà Hứa gia.
Khi đối mặt với một gia tộc ẩn dật khổng lồ như vậy, bất cứ ai cũng phải hết sức thận trọng, hết sức đề phòng, không thể nào có một chút sai sót.
Cho nên bây giờ Chu Dương cần phải tập trung thời gian để đối phó với Hứa gia, Thủy Băng Nguyệt đương nhiên có thể hiểu được.
Nhưng ngay sau đó, lông mày của Thủy Băng Nguyệt cau lại.
Cô có chút bất lực, cảm thấy mình căn bản không giúp được gì cho Chu Dương cả.
Sự giúp đỡ của tông sư võ giả Chu Phong chỉ giống như muối bỏ biển, không có tác dụng gìlớn.
Tuy nhiên, nếu cô muốn thực sự giúp đỡ Chu Dương, chỉ dựa vào thực lực của mình đương nhiên không đủ.
Hiện giờ, chỉ có cầu xin sự trợ giúp của Chu gia mới có thể giúp đỡ Chu Dương được nhiều hơn.
Nhưng khi nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Chu gia, trong lòng Thủy Băng Nguyệt rối bời, vô cùng chán ghét.
“Hầy, thôi kệ. Một gia tộc ẩn dật như Hứa gia, cho dù là Chu gia đụng độ cũng là chuyện rất khó khăn. Dù Chu Dương có được sự hỗ trợ của nhánh phụ Hứa gia, ai biết được nhánh phụ đó của Hứa gia có mưu đồ gì, mình vẫn không yên tâm nổi”.
Sau khi thầm nghĩ một hồi, cuối cùng Thủy Băng Nguyệt cũng nhấc điện thoại và bấm vào một số mà đã lâu cô không liên lạc.
“Bố…”.
…
Chu Dương không biết lúc này Thủy Băng Nguyệt đang làm gì, mà tạm thời cũng không muốn biết.
Sau khi trở lại vịnh Lục Cảnh, anh lập tức bắt tay vào thu xếp.
Trong kế hoạch mà Tô Thế Minh và Hổ gia nói đến, yêu cầu đối với Tô gia nhiều hơn, nhưng điều này không có nghĩa là Chu Dương không cần phải làm gì cả.
Suy đi tính lại, bây giờ ở Đông Hải, e rằng chỉ có Trần Thế Hào mới có thể giải quyết nhu cầu cấp bách của mình.
Đầu tiên, anh liên lạc qua điện thoại với Trần Thế Hào, bày tỏ ý định hôm nay mình sẽ đến câu lạc bộ Silver Lake, và chuẩn bị những chuyện để trao đổi với ông ấy. Chu Dương thu dọn một số tài liệu và chuẩn bị gấp rút đến câu lạc bộ Silver Lake.
Lúc này, Chu Dương không biết rằng cộng đồng bên ngoài Đông Hải đã vô cùng sôi nổi rồi.
Tất cả các gia tộc lớn ở Đông Hải đều đã biết Chu Dương và Tô gia đã cùng nhau đến Thúy Hồ Cư và thảo luận vấn đề ở trong phòng Thăng Long gần một tiếng rưỡi đồng hồ.
Mặc dù mọi người đều biết Chu Dương và Tô gia đã dành một tiếng rưỡi đồng hồ để thảo luận các vấn đề trong phòng Thăng Long, nhưng mọi người không biết Chu Dương và Tô Thế Minh rốt cuộc đã nói gì trong phòng Thăng Long.
Cho dù một số gia tộc muốn mua chuộc thành viên cốt cán của Tô gia, nhưng ngay từ đầu họ đã bị Chu Dương mời ra ngoài, thậm chí Tô Vỹ cũng phải ra ngoài, nên không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Sau khi Tô Thế Minh và tứ đại vệ sĩ dẫn người của mình trở về Tô gia, họ chưa từng nói những gì họ và Chu Dương đã trao đổi ở phòng Thăng Long.
Do đó, dù ai cũng rất tò mò, nhưng vẫn không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Là Tô gia và Chu Dương đã vạch ra ranh giới rõ ràng, không tham gia vào kế hoạch tiêu diệt đó.
Hay là Chu Dương biết mình ngông cuồng tự cao nên muốn đổi ý, nhờ Tô gia giúp làm chứng.
Hoặc là, hai bên đã thực sự đạt được một thỏa thuận tại phòng Thăng Long, cùng nhau tiêu diệt Hứa gia.
…
Trong tất cả những điều này, không ai biết sự thật.
“Họ đã thảo luận cái quái gì vậy, có ai biết không?”
“Chuyện này ai mà biết được, nhưng tôi thấy sau khi đám người Tô Thế Minh ra khỏi phòng Thăng Long, vẻ mặt của họ rất nghiêm trọng, bầu không khí bên trong hiển nhiên không tốt”.
“Ha ha, có lẽ Tô gia cũng căn bản không có cái gan này. Hôm nay họ chính là muốn Chu Dương hủy bỏ ý định tiêu diệt Hứa gia”.
“Đúng, nhưng để xem Tô gia và Chu Dương tiếp theo sẽ có những hành động gì”.
“Thiết nghĩ Tôn gia và Đinh gia càng muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa Tô gia và Chu Dương”.
…
Người của các gia tộc và thế lực lớn nhỏ ở Đông Hải lúc này đều tập trung vào Tô gia và Chu Dương, cũng không để ý lắm đến sự xuất hiện của Hứa gia.
Dù sao, sự xuất hiện của Hứa gia gần như đã trở thành sự thực, dù có bọn họ muốn phản đối cũng không thể gây nên sóng gió gì cả.
Thay vì vậy, tốt hơn là nên đến coi chuyện vui này.
Tôn gia.
Tôn Càn Khôn đã triệu tập rất nhiều vệ sĩ và các thành viên cốt lõi của Tôn gia trong phòng nghị sự của Tôn gia để bàn chuyện.
Tôn Càn Khôn ngồi ở ghế chính trêи cao, Tôn Thiên ngồi bên cạnh Tôn Càn Khôn, vẻ mặt trang nghiêm.
Hắn không ngờ trong khoảng thời gian ngắn, Chu Dương lại khơi mào sóng lớn như vậy, thu hút sự chú ý của tất cả các gia tộc lớn ở Đông Hải.
“Các vị, tôi gọi mọi người đến đây để báo cho mọi người biết tình hình khẩn cấp hiện tại”.
Tôn Càn Khôn nhìn quanh với biểu cảm lạnh lùng.
Trước giờ hắn vẫn luôn chủ trương Tôn gia nên đối đầu trực diện với Hứa gia, cho dù Tôn gia không phải là đối thủ của Hứa gia, hắn nhất định không thể dễ dàng khuất phục như vậy.
Nếu không, chuyện này đồn ra ngoài, sau này Tôn gia sẽ bị coi thường.
Nhưng bây giờ, với những lời nói tiêu diệt Hứa gia trước đây của Chu Dương, Tôn Càn Khôn cho rằng có thể lợi dụng đám người Chu Dương, để cho đám người Chu Dương đấu với Hứa gia, Tôn gia của hắn ở sau làm ngư ông đắc lợi.
Tôn gia tổng cộng có sáu võ sĩ đạt cảnh giới tông sư võ giả, tất cả đều là người của Tôn gia và đều là trưởng bối của Tôn Càn Khôn.
Lúc này, mọi người trong Tôn gia đều nhìn Tôn Càn Khôn chờ hắn nói tiếp.
“Chu Dương và Tô gia đã bàn chuyện ở Thúy Hồ Cư một tiếng rưỡi đồng hồ, vừa rồi mới rời khỏi đó”.
“Một tiếng rưỡi ở trong đó, không ai biết bọn họ đã thảo luận những gì, nhưng Tôn gia chúng ta nhất định không được bỏ qua cơ hội này!”
Tôn Càn Khôn lạnh lùng nói.
“Cơ hội gì, chú Hai, nhỡ đâu chuyện mà Tô gia và Chu Dương thảo luận là từ bỏ ý định tiêu diệt Hứa gia thì chúng ta phải làm sao?”
Tôn Thiên nghiêm túc chất vấn, lúc này đầu óc hắn khá bối rối, hắn cảm thấy khó chịu và trong lòng vô cùng phẫn nộ đối với động tĩnh lớn mà Chu Dương gây ra.
Lần trước, ở phòng Thăng Long, hắn bị câu nói “tiêu diệt Hứa gia” của Chu Dương làm cho sốc đến mức không nói được lời nào. Sau khi trở về Tôn gia, hắn cũng tự nhốt mình trong phòng mấy ngày, miên man suy nghĩ xem rốt cuộc Chu Dương là người như thế nào, tại sao lại dám nói ra những lời muốn tiêu diệt Hứa gia?
Cần biết rằng, cho dù mạnh như Tôn gia, họ cũng chỉ dám nói khẩu hiệu muốn đối đầu trực tiếp với nhà Hứa gia, chứ hoàn toàn không có tư tưởng và năng lực tiêu diệt Hứa gia.
Nhưng còn Chu Dương, tại sao hắn lại nói lời như vậy?
Dựa vào sự hợp tác với Tô gia?
Điều đó căn bản là không thể!
Tô gia còn không bằng Tôn gia, cho dù Chu Dương phối hợp với Tô gia thì cũng không phải là đối thủ của Hứa gia.
Vì vậy bây giờ, khi biết rằng Tô gia và Chu Dương một lần nữa bàn chuyện trong phòng Thăng Long trong một tiếng rưỡi, Tôn Thiên biết những nghi ngờ trước đó của mình có lẽ đã có câu trả lời.
“Ha ha, bọn họ sẽ không bỏ cuộc đâu. Tôi không biết về Chu Dương, không biết hắn sẽ có sự sắp đặt gì khác, nhưng Tô Thế Minh thì tôi biết quá rõ”.
Tôn Càn Khôn cười nhạt.
“Những người khác đều nói rằng khi đám người Tô Thế Minh rời khỏi Thúy Hồ Cư, vẻ mặt của họ rất nghiêm túc, và tất cả đều cho rằng vì ông ta đã đạt được thỏa thuận với Chu Dương, nên ông ta đã từ bỏ ý định không thực tế là tiêu diệt Hứa gia”.
“Tuy nhiên, theo tôi thấy, đây căn bản là biểu hiện của việc sau khi họ đã hạ quyết tâm tiêu diệt Hứa gia!”
/1181
|