Chương 762: Thẩm vấn (2)
“Là cậu.”
Chu Dương nhìn thấy ánh mắt của một người không ngừng né tránh mình, hơn nữa gương mặt đã trắng bệch, lập tức đã chọn hắn.
Chu Dương nhớ ra người này hình như là một bán bộ tông sư võ giả, trong đám người Hứa Du có đủ sức mạnh để lọt vào top bốn, cũng coi như là người có thực lực chủ đạo, những thứ hắn hiểu biết cho dù không nhiều như Hứa Du, nhưng hẳn cũng không thua kém.
“Cậu tên là gì?”
Nghe thấy Chu Dương hỏi mình, quả thật Hứa Phi muốn cắn lưỡi tự tử.
Bản thân đã cố gắng né tránh, cố gắng cúi đầu thấp xuống chính là không muốn để Chu Dương để ý đến mình, hỏi mình vấn đề gì đó, thậm chí là ra tay với mình.
Nhưng Hứa Phi không ngờ, bất kể mình cúi thấp thế nào, trốn tránh ra sao, Chu Dương vẫn chọn mình.
Vừa nghĩ đến việc mình không trả lời câu hỏi của Chu Dương, rất có thể sẽ giống như Hứa Du, trong lòng Hứa Phi nhất thời lo sợ, tưởng như sắp khóc đến nơi.
Lúc này Hứa Phi vô cùng hối hận, hắn ở Hứa gia tuy không phải con cháu chi trưởng, nhưng tốt xấu gì cũng là con cháu chi thứ, hơn nữa tuổi còn trẻ đã là bán bộ tông sư võ giả, tương lai trong năm năm tới nhất định sẽ đột phá thăng cấp trở thành tông sư võ giả.
Nhưng nghe nói lần này có chuyện hay, Hứa Phi không nhịn được liền xin Hứa Du đưa mình ra ngoài xem thử, tiện thể cũng để biểu diễn tài nghệ võ thuật của mình, luyện tập một chút.
Hứa Phi không ngờ, tất cả trước đó đều vô cùng thuận lợi.
Nhưng khi chiến đấu trực tiếp với Chu Dương ở biệt thự Nhậm gia thì bọn họ đã thua.
Hơn nữa còn là thua triệt để, liên lụy đến con cháu chi thứ như hắn, tông sư võ giả – Hứa Du cùng toàn bộ mười mấy người đều thua thảm hại.
“Tôi là Hứa Phi.”
Hứa Phi vội trả lời, hắn không muốn vì bất cứ lý do gì khiến Chu Dương tức giận, từ đó mà ra tay với mình.
Vì thế, Hứa Phi đã quyết định, chỉ cần hắn biết câu trả lời thì sẽ nói ra toàn bộ, không cần quan tâm đến những thứ khác.
Như vậy Chu Dương sẽ không thể ra tay với hắn.
“Hứa Phi, tên hay đấy.”
Chu Dương bật cười, từ ánh mắt đầu tiên nhìn Hứa Phi anh đã biết, đây nhất định là một người vô cùng quan trọng.
Bởi vì trước đây trên đường đến khách sạn Huy Hoàng, ánh mắt của Hứa Du luôn chăm chăm nhìn Hứa Phi, hơn nữa trên gương mặt tràn đầy phiền muộn và lo lắng.
Có thể khiến một tông sư võ giả có tâm trạng như vậy, tuyệt đối không phải người đơn giản, cho dù bản thân Hứa Phi là một bán bộ tông sư võ giả, cũng không thể khiến Hứa Du như vậy.
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng.
Địa vị của Hứa Phi ở Hứa gia cao hơn Hứa Du, hơn nữa rất có thể là con cháu của Hứa gia, cho dù không phải là con cháu chi trưởng thì cũng là con cháu chi thứ vô cùng quan trọng.
Những thứ mà hắn biết nhất định sẽ không ít hơn Hứa Du.
“Hứa Phi, tôi hỏi cậu, viên ngọc mà các người nói rốt cuộc là cái gì?”
Chu Dương trầm giọng hỏi.
Hứa gia lại có thể vì một viên ngọc không ai cần trong buổi bán đấu giá ở Trường Sa, mà điều động nhiều người đến đối phó mình như vậy.
Thế thì viên ngọc này, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Chí ít cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của Chu Dương, trong đó rất có khả năng có bí mật gì đó không muốn người khác biết.
Đặc biệt hiện trường buổi bán đấu giá lúc đó, có một sân khấu khổng lồ đột nhiên xuất hiện, đến bây giờ Chu Dương cũng không tưởng tượng được, rốt cuộc đối phương đã dùng cách gì để làm được như vậy.
Nếu là khoa học kỹ thuật, muốn chống đỡ một sân khấu khổng lồ lơ lửng như vậy, thì cần có động lực không hề nhỏ.
Mà muốn dùng động lực lớn như vậy chắc chắn sẽ tạo ra âm thanh lớn.
Nhưng hiện trường lúc đó ngoài tiếng người nói chuyện, căn bản không có âm thanh máy móc nào khác.
Kết hợp tình hình lúc đó với viên ngọc bây giờ Hứa gia muốn có lại với nhau, Chu Dương cảm thấy mình có thể đã chạm đến một lĩnh vực vô cùng bí ẩn.
Lĩnh vực này người bình thường không hay biết, thậm chí là nhiều người ở hiện trường lúc đó cũng không biết đến.
Nếu không, nhiều người ở đó như vậy sao có thể không ai ra giá để giành viên ngọc này, mà lại để Chu Dương có được một cách dễ dàng như vậy.
“Thứ tôi biết cũng không nhiều, chỉ là nghe trưởng bối trong nhà nói viên ngọc đó liên quan đến một tư cách, còn cụ thể là tư cách gì, tôi cũng không biết.”
Hứa Phi cẩn thận dè dặt liếc nhìn Chu Dương, phát hiện sau khi mình nói xong sắc mặt Chu Dương không thay đổi quá lớn, trong lòng bỗng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Chu Dương không đánh hắn thì mọi chuyện đều dễ nói.
“Cậu không biết hay không muốn nói, không bằng lòng nói? Xuyên Tử.”
Hứa Phi còn chưa vui mừng được bao lâu, giọng nói của Chu Dương lại vang lên.
Tiếp sau đó Ngưu Xuyên chậm rãi đi đến trước mặt Hứa Phi, trừng mắt nhìn hắn, vung bàn tay lên, dường như giây tiếp theo sẽ đánh thật mạnh vào mặt hắn.
“Tôi thật sự không biết, tôi cũng chỉ nghe lén trưởng bối trong nhà nói chuyện, hình như có liên quan đến thế giới thần bí gì đó, nhưng sao tôi biết được là thế giới thần bí gì chứ, ngay cả trưởng bối trong nhà cũng không biết.”
Nhìn thấy Ngưu Xuyên sắp ra tay, Hứa Phi vội vàng nói ra hết những chuyện hắn biết liên quan đến viên ngọc.
Đây là chuyện của mấy tháng trước, lúc đó thỉnh thoảng hắn cũng đi qua phòng của bố mẹ hắn, nghe được bố mẹ ở trong phòng đang thảo luận về viên ngọc, chìa khóa của thế giới thần bí gì đó, là bằng chứng và là tư cách mà bọn họ nhất định phải nắm trong tay.
Có điều lúc đó Hứa Phi say rượu, toàn thân đều mơ hồ căn bản không nghe rõ những lời bố mẹ hắn nói.
Nhưng lần này Hứa Du ra ngoài, là nhận mệnh lệnh của gia chủ Hứa gia, đến tìm Chu Dương lấy viên ngọc.
Hứa Phi lập tức gắn kết lại viên ngọc trong lời nói của bố mẹ mà hắn đã nghe lén được, do đó hắn muốn cùng Hứa Du ra ngoài xem thử.
Sau khi Hứa Du nói xong, nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dạng vô cùng thảm hại.
“Tôi thật sự chỉ biết như vậy, những thứ khác tôi không biết gì cả, tôi thật sự không biết mà, đừng đánh tôi…”
Hứa Phi nói xong lập tức quỳ xuống, cúi đầu xuống đất không ngừng van xin.
Chu Dương nhìn bộ dạng của Hứa Phi, rồi lại phân tích tỉ mỉ lời hắn nói lúc nãy một lượt, cảm thấy Hứa Phi quả thật đã nói ra hết những gì hắn biết, anh lập tức ra hiệu với Ngưu Xuyên.
Ngưu Xuyên gật đầu, đương nhiên đã hiểu ý của Chu Dương, nhưng cánh tay đang giơ lên cao vẫn chưa thu lại.
“Tôi hỏi cậu, trong Hứa gia của các người, có bao nhiêu người đạt tới cảnh giới tông sư võ giả?”
Ngưu Xuyên nghiêm giọng hỏi, giọng điệu vang vọng như gõ chuông, khiến mọi người đều khiếp sợ.
Đương nhiên Hứa Phi cũng bị dọa sợ chết khiếp, cộng thêm bàn tay to lớn kia vẫn luôn giơ trên đỉnh đầu, hắn căn bản không dám che giấu điều gì.
Người thuộc cảnh giới tông sư võ giả đã được coi là cao thủ vô cùng mạnh mẽ, ở bên ngoài cũng rất khó gặp.
Thông thường, một tông sư võ giả đủ để trở thành một phần chống đỡ của một gia tộc hạng nhất.
Mặc dù Hứa gia là gia tộc ẩn dật, có tông sư võ giả tồn tại nhưng cũng không nhiều lắm.
“Cụ thể thì tôi cũng không biết, nhưng chắc là hơn mười người, không đến hai mươi người.”
Hứa Phi vội nói.
Người hắn biết có gần mười ba người, cộng thêm một vài trưởng lão và vệ sĩ của gia tộc, có thể có khoảng hai mươi người.
“Điều tôi nói đều là thật, tuyệt đối không lừa anh.”
/1181
|