Trời càng lặng thì gió bão lại càng lớn.
Nên cậu không dám khinh thường bỏ qua.
Ai biết dưới sự bình lặng kia sẽ là sóng gió lớn đến như nào.
“Ừ, vất cả cho cậu rồi.”
Chu Dương vỗ vai Ngưu Xuyên rồi nói.
Nói thật thì từ đầu năm, Ngưu Xuyên, Tiêu Đao và mấy chục người do Hổ gia bố trí đều túc trực ở tòa nhà Hằng Phong, hoàn toàn không có thời gian về nhà đón năm mới.
Nên vất vả là chuyện đương nhiên.
Trong phòng, cả Bào Ca, Ngưu Xuyên, Tiểu Đao và La Hải đều ở đây.
Thấy La Hải, mặt Chu Dương vẫn không có chút cảm xúc gì, nhưng thể hôm qua không có gì xảy ra. Mọi người như thường ngày lên tiếng chào hỏi nhau, sau đó ngồi xuống.
“Chu tiên sinh, không có chuyện nào phát sinh trong tòa Hằng Phong thời gian này, anh nói xem có phải bọn người kia không dám tới nữa không?”
La Hải nhìn Chu Dương nhíu mày hỏi, trong lời nói có chút thả lỏng.
Khi La Hải nói ra, Ngưu Xuyên, Bào Ca và Tiểu Đao đều cau mày nhìn phía La Hải, ánh mắt vô cùng nghi ngờ.
Chỉ có Chu Dương như biết rõ mọi chuyện, khuôn mặt anh lạnh tanh.
“La tiên sinh, chẳng lẽ chúng ta ở trong này không cần phòng bị sao? Nếu đây là ý của Nhậm lão gia, vậy thì chẳng phải chúng ta nên dọn dẹp rồi về nhà thôi sao?”
Chu Dương thờ ơ đáp trả.
Nghe thấy Chu Dương nói vậy, sự nghi ngờ trên mặt Ngưu Xuyên, Bào Ca, Tiểu Đao càng rõ hơn.
Lời La Hải nói vừa rồi đã khiến bọn họ khá khó hiểu, nhưng lời của Chu Dương giờ nghe có khác ý La Hải lắm đâu?
Trái lại, La Hải nghe thấy vậy thì trên mặt thoáng hoảng hốt, như thể rất bất ngờ trước lời nói của Chu Dương.
La Hải tưởng Chu Dương cố ý nói vậy, nhưng nhìn thần sắc bình tĩnh của anh, trong lòng anh ta đột nhiên sửng sốt.
“Chu tiên sinh, ý tôi không phải vậy, chỉ là thấy việc buôn bán trong tòa nhà đã hoạt động bình thường, nên nếu để nhiều người phòng thủ ở đây ngày đêm sẽ khiến khách hàng thấy bất an. Điều này sẽ ảnh hưởng không tốt đến tòa cao ốc.”
La Hải vội vàng giải thích.
Chu Dương khẽ mỉm cười, anh không bất ngờ trước phản ứng của La Hải
Dù sao mấy ngày trước anh cũng cân nhắc mọi tình huống có thể phát sinh.
Bây giờ, dù lời nói của La Hải khiến Chu Dương khá bất ngờ, nhưng sau khi nói xong, phản ứng của La Hải đúng như những gì anh dự đoán.
“Yên tâm, tôi sẽ không lơ là bỏ qua, nhưng chúng ta cần thay đổi chiến lược của mình ngay bây giờ.”
Chu Dương cười nói.
Lời anh nói trong nháy mắt thu hút sự chú ý của những người còn lại.
“Không biết sách lược của Chu tiên sinh là gì?”
La Hải vội vàng hỏi ngay, đáy mắt lộ rõ vẻ sốt ruột.
“À, cái này không nóng vội nói ngay được, Nhậm Phong lão gia hôm nay có tới đây không?”
Chu Dương lắc đầu, không nói gì nhiều mà chỉ hỏi về Nhậm Phong.
Mặc dù La Hải rất bất mãn với câu trả lời có như không của Chu Dương, nhưng vẫn phải kiếm chế cười nói.
“Chủ tịch Nhậm sáng nay đến rồi, hôm nay là ngày tòa nhà khai trương nên theo thông lệ, chủ tịch Nhậm phải đến mở cuộc họp hội đồng quản trị, giờ vẫn đang họp.”
“Hả? Vậy là Nhậm lão gia vẫn đang họp sao? Cũng hơi phiền toái đây.”
Chu Dương cau mày trầm giọng nói.
“Hử? Chu tiên sinh, phiền toái gì vậy?”
La Hải nghi hoặc hỏi.
“A, cũng không phải phiền toái gì lớn. Lúc trước ông Nhậm đưa tôi và Bào Ca đến Bán Sơn Lan Uyển một chuyến, hôm nay tôi định lên đó lần nữa để nói chuyện với tiểu thư Nhậm Thanh Thanh .”
Chu Dương do dự, song vẫn kể lại. Nói xong, anh mỉm cười nhìn Bào Ca.
“Thật không?”
La Hải vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ.
Anh ta biết chuyện Nhậm Phong đưa Chu Dương và Bào Ca tới Bán Sơn Lan Uyển, nhưng vế sau Chu Dương nói hôm nay lại tới để gặp Nhậm Thanh Thanh thì anh ta không hề hay biết.
“Chẳng lẽ Nhậm lão gia chưa nói với anh sao? Không sao, anh có thể hỏi lại ông ấy. Vậy chúng tôi sẽ tranh thủ đến Bán Sơn Lan Uyển trước, hôm nay đường khá tắc.”
Chu Dương vừa nói vừa đứng dậy, chỉnh sửa quần áo rồi gọi Bào Ca và Ngưu Xuyên, sau đó nhanh chóng rời đi.
Khi bọn họ đi rồi, La Hải mới kịp phản ứng, kêu lên một tiếng.
Anh ta muốn đuổi theo, nhưng đám người Chu Dương đã đi thang máy xuống rồi.
Vẻ mặt La Hải đầy nghi ngờ, anh ta vội về phòng, gọi tới điện thoại cá nhân của Nhậm Phong.
Lúc này trong phòng họp lớn ở tầng mười bốn tòa nhà, đang diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị.
Nhậm Phong ngồi vị trí chủ tịch, lắng nghe một quản lí cao cấp báo cáo.
Đột nhiên điện thoại ông ta vang lên.
Phải biết đây là số điện thoại cá nhân, không quá năm người biết.
Một khi tiếng chuông từ điện thoại này rung, bất kể chuyện gì Nhậm Phong cũng phải nghe máy.
“A lô.”
Nghe La Hải hỏi từ đầu dây bên kia, Nhậm Phong cau mày nghĩ ngợi, quả thật cũng có chuyện như vậy.
“Ừ, không sai, Thanh Thanh hâm mộ một chị gái khóa trên, người đó quen Chu Dương. Không sao, để bọn họ tới, không có chuyện gì đâu.”
…
Chu Dương không hề biết La Hải đã liên lạc hỏi Nhậm Phong.
Lái xe mất một tiếng, bọn họ mới tới lối vào Bán Sơn Lan Uyển.
“Dừng lại, các anh là ai? Đây là Bán Sơn Lan Uyển, không có giấy thông hành thì không được vào.”
Nhóm Chu Dương vừa tới đã bị mấy người bảo vệ chạy ra vây quanh, ánh mắt nhìn bọn anh chằm chằm, đầy sự phòng bị.
Cả mấy cặp mắt trong xe đều nhìn Chu Dương.
Đến đây là do Chu Dương nói, bây giờ bị bảo vệ chặn thì đương nhiên cũng để anh giải quyết.
Chu Dương che trán, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Hôm đó cùng Nhậm Phong đi vào, dọc đường yên bình vô sự, anh tưởng khu này không có bảo vệ.
Nhưng suy nghĩ một hồi, khu biệt thự trong Bán Sơn Lan Uyển đều là những người giàu nổi tiếng cả nước ở, nếu không có thiết lập kỷ cương, lỡ bị trộm cướp hoặc xảy ra sự cố gì, thì đúng là kinh thiên động địa.
/1181
|