Chương 716: Hổ Gia nhiệt tình đón tiếp
Chu Dương không ngờ, đến cuối cùng, vậy mà anh còn muốn bảo vệ sự an toàn cho Thường Hạo.
Có điều, nếu không để Thường Hạo tự mình trải qua nguy hiểm, chỉ sợ hắn vẫn cho rằng kế hoạch của bản thân là đúng, trong lòng sẽ còn oán hận Chu Dương.
“Nhưng anh sắp xếp nhiệm vụ kiểu gì vậy, ngồi yên ở công ty? Vậy chẳng khác nào bảo tôi đợi ở nhà sao?”
Thẩm Bích Quân cảm thấy hơi cạn lời.
Vừa nãy Chu Dương nói rất hay, sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người, nhưng lại sắp đặt cho bản thân ngồi đợi ở công ty, điều này khiến Thẩm Bích Quân hơi bất mãn.
“Đây cũng là vì an toàn của cô, dù sao đối phương cũng có tới mười một người, hơn nữa, chúng ta không biết, bọn chúng có thể còn có những người khác nữa hay không, cô đừng quên, nguồn gốc của những người này, ngay cả người của Trần Thế Hào cũng không điều tra ra được.”
Chu Dương không nói nhiều, tuy chỉ có vài câu ít ỏi, cũng đã nói hết sức rõ ràng ý kiến của mình.
Thẩm Bích Quân cũng hiểu ý của anh.
Trần Thế Hào là người như thế nào, ngay cả người của ông ấy cũng không điều tra được lai lịch của những người kia, từ đó có thể thấy được, lai lịch những người đó thâm sâu khó lường, có rất nhiều điều bọn họ căn bản chưa nắm rõ.
Mà không biết cũng có nghĩa là nguy hiểm.
Trong mắt Chu Dương, không cho phép Thẩm Bích Quân có bất kì sai sót nào.
“Được rồi, cứ vậy đi, tôi muốn trở về chuẩn bị một chút, hai ngày nữa là đến giao thừa, đó là lúc người ta dễ lơ là, nhất định không thể để xảy ra việc gì ngoài ý muốn.”
Chu Dương xua tay, nói xong liền đi thẳng ra bên ngoài.
“Đợi đã, không phải giao thừa anh ở bên em Linh Ngọc sao?”
Thẩm Bích Quân lớn giọng hỏi Chu Dương.
“Không đâu, chắc cô ấy vẫn còn ở Tạ gia, tôi ở bên mẹ tôi, sao vậy? Cô không có chỗ nào để tới à?”
Chu Dương trả lời tùy ý, rồi bỗng nhiên nhớ lại, Thẩm Bích Quân hình như đã đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia, dường như đêm giao thừa không có chỗ nào để đến.
“Hay là cô đến nhà tôi đi?”
Chu Dương nhỏ giọng hỏi một câu có ý thăm dò.
Tuy nhiên, Thẩm Bích Quân tựa như đang chờ Chu Dương nói những điều này, ngay khi Chu Dương vừa dứt lời, cô vội vàng gật đầu đồng ý, như thể chỉ cần chậm một chút thì Chu Dương sẽ đổi ý.
“Được, quyết định vậy nhé, đợi tới giao thừa tôi sẽ đến tìm anh, không được nuốt lời đâu đấy!”
Thẩm Bích Quân vội nói một câu, rồi lập tức rời khỏi phòng họp, đi thẳng ra khỏi tòa nhà công ty Danh Dương.
Chu Dương vẫn đang đứng ở cửa phòng họp, nở nụ cười gượng gạo.
Anh và Tạ Linh Ngọc là vợ chồng, thông thường mà nói, giao thừa nên ở bên cạnh cô ấy mới đúng.
Có điều, với quan hệ của anh và Tạ Linh Ngọc hiện giờ, còn cả quan hệ với Tạ gia, khả năng hai người ở bên nhau trong đêm giao thừa là không cao.
Lúc này, ngược lại Thẩm Bích Quân tìm được cơ hội đến nhà anh.
Nói không chừng đến lúc đó sẽ khiến mẹ anh nghĩ nhiều.
Chu Dương lắc đầu, không nghĩ nữa.
Lúc này, anh cần đặt nhiều tinh thần và thể lực vào cửa hàng kinh doanh cuối cùng ở quận Phổ Đà, để tránh thất bại trong gang tấc.
…..
Chu Dương không trở về vịnh Lục Cảnh, mà tìm thẳng tới chỗ Ngưu Xuyên, gọi thêm mấy người Triệu Binh, cùng nhau bàn bạc công việc tiếp theo.
“Anh Dương, vài người chúng ta sợ rằng không thể theo dõi được.”
Sau khi Ngưu Xuyên nghe xong sự sắp xếp của Chu Dương, cậu ấy im lặng một lát, rồi thấp giọng nói.
Không phải cậu ấy không tin tưởng vào bản thân, mà do đối phương cũng có thể có tông sư võ giả.
Một khi hai bên xảy ra xung đột chính diện, cũng chỉ có cậu ấy mới đủ thực lực chống lại tông sư võ giả của đối phương.
Khi chưa hiểu rõ tình hình của đối phương, nếu đám người Triệu Binh giao đấu với bọn họ thì không thể đảm bảo có thể dành phần thắng.
“Vậy làm sao bây giờ? Hay là tôi mượn thêm vài người từ chỗ Trần tổng đến.”
Chu Dương nhíu mày rồi khẽ nói.
Thực ra anh cũng hiểu rõ ý trong câu nói của Ngưu Xuyên.
Nếu đối phương không có tông sư võ giả, vậy thì tất cả đều dễ nói, nhưng một khi bọn họ tồn tại một tông sư võ giả, tình hình lại hoàn toàn không giống vậy.
Người có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất như Ngưu Xuyên sẽ bị kìm hãm.
“Anh Dương, em cảm thấy, anh có thể tìm một người khác, hơn nữa, em nghĩ, với thủ đoạn của phía bên kia, rất có thể bọn họ đã biết được một vài thông tin mà chúng ta không biết.”
Ngưu Xuyên im lặng một hồi, mới nói tiếp.
“Cậu nói ai?”
Lúc này, Chu Dương cũng phản ứng lại, nghĩ tới người mà Ngưu Xuyên nói tới.
Nếu là ông ấy…
…
Khách sạn Huy Hoàng ở Đông Hải.
Sau hơn một giờ đồng hồ, Chu Dương và Ngưu Xuyên cùng đi tới khách sạn Huy Hoàng.
Nhìn thấy khách sạn lớn lộng lẫy ở trước mặt, vẻ mặt Chu Dương ngẩn ngơ, có một loại cảm giác giống như cách xa cả một thế giới.
Rõ ràng chỉ mới rời khỏi Đông Hải, tới tỉnh Tương Tây được nửa năm, tuy nhiên bây giờ nhìn thấy khách sạn Huy Hoàng trước mặt, trong lòng Chu Dương vẫn có cảm giác xúc động.
Nói về cuộc sống sung túc, vẫn là Hổ Gia biết hưởng thụ.
Ông ấy tự xây dựng cho bản thân một khách sạn năm sao nguy nga lộng lẫy, đây là điều vô cùng hiếm thấy ở thành phố Đông Hải.
Đúng vậy, chính là Hổ Gia.
Được Ngưu Xuyên nhắc nhở, Chu Dương cũng nghĩ tới Hổ Gia.
Lúc trước công ty Danh Dương và Hổ Gia vẫn có quan hệ hợp tác, nguyên vật liệu cung cấp cho công ty Danh Dương, và nhà nhà máy sản xuất đều là một trong những thành quả hợp tác của hai bên.
Hổ Gia dường như cũng có một thế lực không nhỏ ở Đông Hải, thế lực ngầm này có thể so sánh với thế lực của Trần Thế Hào.
Đặc biệt Chu Dương có ấn tượng vô cùng sâu sắc với một đàn em của Hổ Gia tên là Tiểu Đao.
Chiêu thức phi đao xuất thần nhập hóa.
Dựa theo đánh giá của Ngưu Xuyên, Tiểu Đao này chắc hẳn cũng là một cao thủ, tuy rằng không phải là tông sư võ giả, nhưng sức mạnh cũng sắp đạt đến cảnh giới tông sư võ giả.
“Ha ha, Chu Dương, thật hiếm gặp, mau vào đi.”
Ngay lúc này, Hổ Gia tự mình đi ra cửa khách sạn đón chào, giữ chặt cánh tay Chu Dương, thân thiết chào hỏi.
Đương nhiên mọi người xung quanh đều nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hổ Gia không chỉ là ông chủ của khách sạn Huy Hoàng, hơn nữa còn có địa vị không tầm thường ở thành phố Đông Hải.
Thậm chí, ở rất nhiều nơi, chỉ một câu nói của Hổ Gia cũng có thể quyết định vận mệnh của người khác.
Nhưng bây giờ, mọi người nhìn thấy cảnh tượng gì?
Hổ Gia tự mình ra cửa khách sạn, xúc động chào đón một người trẻ tuổi.
Thanh niên trẻ kia là ai?
Có tư cách gì để cho Hổ Gia tự mình nghênh đón?
Hơn nữa, người kia còn đường đường chính chính tiếp nhận.
Khoảng thời gian này, khách sạn Huy Hoàng vô cùng náo nhiệt, có không ít buổi họp thường niên được tổ chức ở đây, do đó người lui tới cũng rất đông đúc.
Như lúc này, số người ra vào cửa khách sạn cũng đã mấy chục người.
Bọn họ trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, thấy Hổ Gia – người bình thường bản thân hiếm khi bắt gặp, đang tự mình kéo tay một người trẻ tuổi vào khách sạn.
Hơn nữa trên đường đi, Hổ Gia còn cười nói rất vui vẻ, không ngừng trò chuyện với người kia.
“Đây là tình huống gì vậy? Người đó là ai?”
“Đúng vậy, tôi chưa từng thấy Hổ Gia như vậy, chẳng lẽ là con em của gia tộc nào lớn?”
“Không đâu, với thân phận và địa vị của Hổ Gia, cho dù là người của gia tộc hạng nhất ở Đông Hải, cũng không nhất thiết phải như thế.”
“Nếu như vậy, chẳng lẽ là đến từ thủ đô? Đám nhà giàu quyền quý đó?”
“Không biết, có điều nhìn dáng vẻ, giống như Hổ Gia đã quen biết người kia từ lâu.”
…
Mọi người bàn tán sôi nổi, nhưng căn bản không ai quen biết Chu Dương, càng không cần nói tới tên và tất cả thông tin của anh.
/1181
|