Chương 701: Dự đoán của Trần Thế Hào!
Cái gã điên đó, hai ngày liên tục, gây sự với cả Lý Minh Phong nhà Lý gia và Thái Hùng nhà Thái gia rồi đến cả Đinh Phàm nhà Đinh gia, khiến họ phải chịu bao thua thiệt trên đất Đông Hải.
Thế nên không ít người tò mò, bắt đầu dò la tin tức về Chu Dương.
Nhưng những điều này Chu Dương đều không biết.
Mà nếu có biết, anh cũng chỉ cườinhạt cho qua, không coi đó là vấn đề gì.
Vì chỉ cần giữ vững mục tiêu, thì sớm muộn sẽ đến ngày anh lọt vào mắt những gia tộc lớn, những thế lực mạnh ở Đông Hải.
Thậm chí, chuyện anh có quan hệ tốt đẹp với Tô gia, có vấn đề gì với Tôn gia, đều bị người khác tìm hiểu ra bằng hết.
Trong phòng làm việc của Trần Thế Hào trên tầng ba.
Lúc này trong phòng chỉ có ba người.
Chu Dương, Trần Thế Hào và Tôn Liên.
Từ lúc đi theo Trần Thế Hào tới Đông Hải, Tôn Liên gần như chưa có lúc nào rời xa ông.
Tất nhiên trừ lúc ngủ, còn những thời điểm khác họ đều ở cùng nhau.
Chu Dương thấy việc hai người tuổi tác đã cao mà cả ngày dính lấy nhau thật khó tưởng tượng nổi. Không biết Trần Hân sẽ phản ứng như nào, liệu có thấy khó xử không.
Trên đường tới câu lạc bộ Sliver Lake, Chu Dương chỉ bàn bạc qua loa một lần với Trần Thế Hào về chuyện công ty Danh Dương.
Anh chỉ có một ý tưởng sơ bộ về mục đích của những người đó, cũng như những việc công ty cần làm. Nhưng ý tưởng này chưa kĩ càng, vẫn còn sơ hở.
Nhưng Trần Thế Hào và Tôn Liên không như vậy. Hai người họ tung hoành ngang dọc Đông Hải đã nhiều năm, bất kể là tầm nhìn, phương pháp, cách suy nghĩ hay là cách giải quyết vấn đề toàn diện, đều nhiều kinh nghiệm hơn Chu Dương.
Nên lần này Chu Dương tới đây là để học hỏi những kinh nghiệm đó.
“…Tình hình như này, giờ tôi khá chắc chắn một điều, là mục tiêu của đối phương, chính là chín cửa hàng kinh doanh của công ty chúng ta ở quận Phổ Đà. Còn ba cửa hàng kinh doanh khác ở quận Thanh Phong, chỉ là tiện đối diện chạy tới làm chúng ta bị rối thôi.”
Chu Dương nhanh chóng nói hết những phán đoán và một vài chi tiết cụ thể.
Trần Thế Hào và Tôn Liên ở đây đều là những người đáng tin cậy, nên anh không lo lắng chuyện họ sẽ tiết lộ ý kiến của mình ra ngoài giúp đối phương cảnh giác.
Yên lặng.
Sau khi Chu Dương nói xong, cả phòng làm việc đều yên lặng.
Trần Thế Hào và Tôn Liên cúi đầu ngẫm nghĩ, họ nghe Chu Dương nói xong cũng có vài ý tưởng nhất định, nhưng vì đây là chuyện quan trọng nên không thể qua loa được.
Chu Dương biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nên anh bình tĩnh uống hớp trà, chứ không thúc giục họ.
Thực ra chuyện hôm nay cũng chỉ thế này.
Hơn nữa, nếu mục tiêu của những người đó là chín cửa hàng kinh doanh ở quận Phổ Đà, bây giờ có đến bảy cửa hàng xuất hiện vấn đề rồi, thì hai cửa hàng còn lại trong thời gian ngắn đối phương sẽ không thu mua ngay.
Khoảng thời gian đó là để Chu Dương hành động.
“Cậu nói không sai, mục tiêu chính của đối phương là chín cửa hàng.”
Hồi lâu sau Trần Thế Hào mới chậm rãi lên tiếng, sự chăm chú thể hiện rõ trên mặt ông.
“Như tôi biết, ở Đông Hải này, có thể thu mua bảy cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương ở quận Phổ Đà, lại còn muốn ra tay với hai cửa hàng kinh doanh còn lại, thì không có một gia tộc nào, hay một thế lực nào có thể làm được chuyện như vậy.”
Trần Thế Hào hạ thấp giọng nói.
“Sao lại vậy?”
Chu Dương tò mò hỏi lại.
So với Chu Dương, vốn hiểu biết của Trần Thế Hào về tất cả các thế lực gia tộc ở Đông Hải sâu rộng hơn nhiều.
Chứ chưa bàn tới sức ảnh hưởng của hai người họ ở Đông Hải. Rõ ràng Trần Thế Hào đến đây cũng đã mười mấy năm, từng tiếp xúc với nhiều gia tộc lớn nhỏ, nên dĩ nhiên sẽ nắm rõ chuyện này hơn Chu Dương.
“Quận Phổ Đà là quận sầm uất nhất Đông Hải. Không chỉ nằm sát biển, mà còn có bến cảnglớn nhất trong khu vực, kinh doanh phát đạt, hơn nữa vì vài chính sách ở đầu thế kỉ nên giá cả ở khu này thấp hơn mấy lần so với khu vực khác.”
“Mà những cửa hàng ở quận Phổ Đà đều có giá trị rất đắt đỏ, không có trên mười triệu tệ thì không thể mua được.”
“Đặc biệt là cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương. Như tôi biết thì điều kiện của công ty các cậu, đó là diện tích cửa hàng không dưới một trăm mét vuông.”
“Một trăm mét vuông ở quận Phổ Đà có giá tầm năm mươi triệu, có khi còn hơn thế.”
“Bảy cửa hàng là tầm ba trăm năm mươi triệu, còn chưa kể đến hai cửa hàng kia, giá sẽ khoảng một trăm triệu.”
“Tính toán đơn giản thì giờ họ phải có bốn trăm năm mươi triệu.”
Trần Thế Hào nghiêm túc nói.
Chu Dương nghe vậy cũng hiểu được ý của ông.
Đúng là theo như lời Trần Thế Hào, nếu đối phương muốn thu mua toàn bộ chín cửa hàng kinh doanh, thì cần bỏ ra bốn trăm năm mươi triệu tệ.
Mà điểm quan trọng nhất là, giá trị của những cửa hàng đó, còn nằm ở chỗ là đối tác của công ty Danh Dương.
Nếu đối phương thu mua chín cửa hàng, chỉ để độc chiếm nguồn hàng của công ty Danh Dương ở quận Phổ Đà, thì Chu Dương ngồi ở trụ sở chính cũng khống chế được đối phương.
Mà thế lực hay gia tộc có thể bỏ ra bốn trăm năm mươi triệu này chắc chắn không để sản nghiệp khổng lồ như vậy của mình bị kẻ khác kiểm soát.
Song nếu mục đích của đối phương không phải là trở thành cửa hàng kinh doanh duy nhất của Danh Dương ở quận Phổ Đà, thì cả quận Phổ Đà rộng lớn này, có đến hơn chục triệu cửa hàng.
Mà đối phương hết lần này đến lần khác, luôn đặt mục tiêu vào chín cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương.
Nguyên nhân tại sao thật sự khiến người ta đau đầu.
“Cho nên những người đó có thể không phải dân bản xứ ở Đông Hải, mà là người vùng khác.”
“Tôi có thể hỏi giúp cậu, gần đây có người nào tới Đông Hải nhập cư không.”
Trần Thế Hào vừa nói, vừa đi sang một bên gọi điện thoại.
Cuộc điện thoại rất ngắn, chỉ hai phút sau ông đã cúp máy.
Nhưng Chu Dương chú ý thấy sắc mặt ông hiện giờ vô cùng nghiêm túc, hẳn là do nghe được nhiều tin tức qua cuộc gọi vừa nãy.
“Thật sự là người nhập cư?”
Chu Dương hỏi lại ngay.
Nếu đúng là người vùng khác tới, thì phạm vi sàng lọc là quá lớn, trong thời gian ngắn sẽ không tìm ra lai lịch của đối phương.
“Không phải, tôi hỏi rồi. Thời gian gần đây, thậm chí là hai, ba năm này, không có người vùng khác nào giàu có như vậy vào Đông Hải. Vậy thì những người này là người bản địa, hoặc là họ đã tới Đông Hải từ rất sớm rồi.”
Trần Thế Hào lúc này suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt là về những người đến Đông Hải lập nghiệp từ sớm. Các ông chủ đều thuộc một vài gia tộc và thế lực của người nhập cư.
/1181
|