Chương 617: Hai sự lựa chọn
Lúc này, ông ta đang suy nghĩ về lý do mà Thẩm Hải nói.
Có lẽ, bởi vì mình là một người trong cuộc, cho nên có một số thứ không thực sự được nhìn thấy được chăng?
Mặc dù Thẩm Hải cũng là cộng sự hợp tác làm ăn, hơn nữa lại nắm trong tay không ít cổ phần, nhưng Thẩm Hải từ đầu đến cuối hoàn toàn giống như người ngoài lề.
Trong cuộc chiến với Chu Dương, Thẩm Hải hầu như vẫn là người im lặng.
Bây giờ Thẩm Hải đột nhiên đưa ra ý kiến, có lẽ thật sự có chỗ khác biệt.
Vương Vĩ không khỏi mong đợi.
Nghe thấy Vương Vĩ nói như vậy, những người khác muốn nói, nhưng lời vừa chạm đến môi thì không cách nào bật ra ngoài được cứ thế mà nuốt vào trong bụng.
Mọi người nhìn về phía Thẩm Hải, muốn nghe xem cái gọi là lý do của hắn rốt cuộc là gì.
“Vương tổng, thực ra là chúng ta vẫn luôn đi sai hướng.”
Trong lòng Thẩm Hải đã xác định, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn thực sự lo lắng không thể thuyết phục được Vương Vĩ, dẫn đến việc sẽ bị Vương Vĩ nghi ngờ.
Chỉ là hắn không ngờ Vương Vĩ lại dễ dàng tin lời người khác như vậy, hơn nữa còn bày tỏ ra bản thân cũng không muốn làm thế.
Tình hình như vậy về cơ bản là không thỏa đáng và rất dễ dàng bị người khác lợi dụng.
“Sai hướng?”
Vương Vĩ khẽ hỏi.
Những người khác cũng thì thầm bàn tán.
Sai hướng?
Sai hướng gì?
Trong khoảng thời gian bọn họ tranh đấu với Chu Dương, bọn họ đi sai hướng nào?
Tại sao mọi người không phản ứng kịp?
Ánh mắt mọi người đều quét về phía Thẩm Hải.
“Đúng vậy, Vương tổng, mọi người nghĩ xem, chúng ta ngay từ đầu đã xác định Chu Dương và công ty Danh Dương là đối thủ của chúng ta, còn không ngừng đối đầu với họ.”
“Nhưng đối thủ thực sự của chúng ta là Chu Dương và công ty Danh Dương sao?”
Giọng nói của Thẩm Hải chậm rãi vang lên trong văn phòng.
Những người đang lắng nghe, lông mày của họ cũng nhíu lại ngay lập tức.
Ánh mắt Vương Vĩ nhìn Thẩm Hải càng thêm căng thẳng khó hiểu.
Việc xác định Chu Dương và công ty Danh Dương là đối thủ, là do Vương Vĩ đặt ra ngay từ đầu.
Có thể nói, nếu như xét trên lời của Thẩm Hải nói, thì từ trước đến nay đối thủ của họ đều không phải là Chu Dương, cũng không phải là công ty Danh Dương, vậy thì, điều đó cho thấy ngay từ lúc bắt đầu cách làm của Vương Vĩ đã là sai lầm.
Đây là điều mà Vương Vĩ không thể chấp nhận nổi.
Ánh mắt Vương Vĩ u ám, nhìn chằm chằm vào Thẩm Hải đang nói.
“Không, đối thủ của chúng ta chưa bao giờ là Chu Dương, cũng không phải công ty Danh Dương, mà là chính chúng ta.”
“Mọi người, chi nhánh thành phố Liễu này là cửa hàng riêng của chúng ta, được thành lập từng bước bởi sự đầu tư và chuẩn bị của chúng ta, mà sự giúp đỡ của Chu Dương và công ty Danh Dương cũng không có gì đáng kể.”
“Tương tự, Mỹ phẩm thành phố Liễu của chúng ta, không cần biết là tốt hay xấu, đối với Chu Dương và công ty Danh Dương mà nói đều không quan trọng.”
“Tỉnh Tương Tây có rất nhiều thành phố, thành phố nào cũng sẽ thành lập một chi nhánh, hưng thịnh và suy tàn của một và hai chi nhánh thì Chu Dương cũng không quá quan tâm.”
Thẩm Hải không để ý đến ánh mắt khó chịu của Vương Vĩ, bình tĩnh tiếp tục nói.
“Mục đích của chúng ta đến đây là gì? Là muốn khiêu chiến Chu Dương sao? Lẽ nào những tổn thất ở Đông Hải vẫn chưa đủ ư?”
“Mục đích của chúng ta là đến Tương Tây này mở cửa thị trường, kiếm tiền.”
“Nhưng bây giờ, mọi người hãy xem, chúng ta không những không kiếm được một xu mà còn lãng phí thời gian hàng tháng trời. Ngay cả số tiền đầu tư vào Mỹ phẩm thành phố Liễu cho đến lúc này vẫn chưa thể thu lại được.”
Thẩm Hải rầu rĩ nói, sắc mặt cực kỳ không tốt nhìn mọi người, trên mặt tràn ngập sự thành khẩn.
Mà lời nói của Thẩm Hải giống như ném một tảng đá lớn xuống mặt hồ phẳng lặng, đột nhiên gây ra sóng lớn bắn tung tóe, gợn sóng liên tục.
Tất cả mọi người luôn cho rằng muốn đấu với Chu Dương đến cùng, để rồi cho Chu Dương thấy rằng dù bọn họ có rời Chu Dương đi chăng nữa thì vẫn có thể sống sót yên ổn.
Thời gian trôi qua, niềm tin đó biến thành sự thật, bản thân ở lại Tương Tây, chính là để đối đầu với Chu Dương.
Tuy nhiên sau khi Thẩm Hải nói ra lời này, mọi người lập tức hiểu ra.
Mọi người đều là người Đông Hải.
Từ Đông Hải đi theo Chu Dương đến đây, mục đích là gì?
Tìm kiếm sự giàu có, mở cửa thị trường!
Không cần biết là Chu Dương giúp đỡ hay không, thì hai điểm này đều không thay đổi.
Với sự giúp đỡ của Chu Dương, bọn họ xây dựng chi nhánh của công ty Danh Dương, không chỉ có thể tìm kiếm của cải, mà còn có thể mở ra thị trường, vô cùng rộng lớn thuận lợi.
Không có sự giúp đỡ của Chu Dương, họ cũng có thể tự mở thị trường, nhưng mọi việc sẽ không suôn sẽ như ở Đông Hải.
Không cần biết sẽ xảy ra chuyện gì, hiếm khi tất cả mọi người cùng nhau trở thành một đội, cơ hội thành công cũng không hề nhỏ.
Chỉ là, bây giờ mọi người đều đã trải qua một trận sóng gió giày vò như vậy, thì cái suy nghĩ đó đã không còn nữa rồi.
Trên mỗi khuôn mặt đều lộ ra vẻ tiếc nuối.
Vương Vĩ thấy tất cả những điều này, trong lòng hừ lạnh một tiếng, ông ta đương nhiên thấy được, cái tên Thẩm Hải hoàn toàn không có ý tốt.
Ông ta cho rằng Thẩm Hải sẽ đưa ra ý kiến tốt nào đó giúp ông ta thuyết phục những người này, để họ ở lại tỉnh Tương Tây, giúp ông ta tiếp tục chiến đấu với Chu Dương.
Nhưng bây giờ, Thẩm Hải trực tiếp quét sạch sương mù trước mặt mọi người, cho mọi người biết bản thân đến đây là để làm gì.
“Đúng thế, chính xác là như vậy, tôi theo Chu Dương đến tỉnh Tương Tây, không phải vì công ty Danh Dương đang phát triển nhanh chóng ở Đông Hải và Chu Dương hứa sẽ đưa chúng ta đi mở rộng thị trường ở đây, đồng thời còn hợp tác với Trương gia sao?”
Lúc này có người kinh ngạc thốt lên, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, tay chân múa may, nước da trên mặt có lúc hồng hào khác thường, có lúc lại tái nhợt vì tiếc nuối.
“Đủ rồi, đừng nói nữa.”
Lúc này, Vương Vĩ đột nhiên hét lên.
Nhìn thấy đủ kiểu sắc mặt của mọi người, Vương Vĩ chợt thấy hối hận.
Sớm biết Thẩm Hải sẽ nói như vậy, ông ta tuyệt đối sẽ không bao giờ cho Thẩm Hải cơ hội nói ra.
“Vương tổng, tôi phải nói rằng tất cả mọi người đến với nhau là do duyên phận, mục đích đều giống nhau, chỉ là kiếm tiền, hoàn toàn không muốn phải đánh nhau sống còn với Chu Dương, như vậy thì chúng tôi có lợi gì chứ?”
Nhưng vì Thẩm Hải đã nói nhiều như vậy, đương nhiên lúc này không thể nào chỉ vì một câu nói của Vương Vĩ liền có thể ngăn chặn được.
Không quan tâm đến vẻ mặt ngày càng u ám của Vương Vĩ, Thẩm Hải nhìn đám người rồi sau đó lại cất cao giọng nói.
“Mọi người, bây giờ Khổng Huy đã không còn là đối thủ của Chu Dương nữa, lẽ nào chúng ta vẫn sẽ tiếp tục khiêu chiến với Chu Dương sao?”
“Hơn nữa, lúc mới bắt đầu đấu tranh với Chu Dương, cũng là do một mình Vương Vĩ, chúng ta chẳng qua là bị tình thế ép buộc.”
“Bây giờ, mỗi người có hai sự lựa chọn.”
Thẩm Hải duỗi ra hai ngón tay, cười nói.
“Lựa chọn gì?”
“Đúng, hai lựa chọn gì? Chúng ta còn có thể đi theo Chu tổng lần nữa không?”
Đột nhiên, có hai đối tác không nhịn được nữa vội vàng hỏi.
“Thứ nhất là rời khỏi tỉnh Tương Tây lập tức trở về Đông Hải, nhưng sau khi trở lại Đông Hải, thì lúc đó mọi người đã thật sự đã đắc tội với Chu Dương, còn có những người vẫn đứng về phía Chu Dương, mọi người hãy suy nghĩ thử mà xem, công ty của mình ở Đông Hải có còn muốn hoạt động nữa không.”
“Thứ hai là nhận lỗi với Chu Dương, tin rằng với sự rộng lượng của Chu tổng, thì anh ấy có thể hiểu được chúng ta.”
———————-
/1181
|