Chương 600: Đến rồi (2)
Quán trà này là sản nghiệp của Giang gia, là đầu cầu bảo vệ khu nhà của Giang gia, có vai trò điều tra tình báo.
Hôm nay, Khổng Huy và Giang Phong cùng nhau đến đây kiểm tra xem xét, mà lại có người lặng lẽ vượt qua tầm mắt của rất nhiều người trong Giang gia, sau đó lên đến tầng hai của quán trà.
Nếu không phải ông chủ cứ năm phút lại quan sát theo dõi qua camera, thì e rằng đến bây giờ cũng không ai phát hiện ra trên tầng hai đã có thêm người.
Điều này khiến ông chủ quán trà cảm thấy lo lắng và vô cùng sợ hãi.
Nếu chuyện này Khổng thiếu gia và Giang thiếu gia biết được, thì ông chủ quán trà cảm thấy địa vị của mình hẳn là không thể đảm bảo được nữa rồi.
Chỉ là, khi ông ta lên tầng hai nhắc nhở Khổng Huy và Giang Phong, thì cái người xông vào kia đã xuất hiện trước mặt hai đại thiếu gia.
Lúc này, trong lòng ông ta nóng như lửa đốt.
“Ông xuống đi.”
Nhìn thấy ông chủ bước lên, Giang Phong như phát điên, muốn dìm ông chủ này thẳng xuống sông Trường Giang làm mồi cho cá.
Có điều, lúc này phải kiềm chế sự tức giận trong lòng, hắn không nổi giận với ông chủ mà yêu cầu ông ta rời khỏi tầng hai, nếu không, Giang Phong không đảm bảo rằng mình có thể thể kiềm chế được cảm xúc.
“Vâng vâng.”
Không bị Giang Phong mắng chửi, ông ta cảm thấy như tránh được một kiếp nạn, trong lòng rất kinh ngạc, nhanh chóng đi xuống tầng một.
Chuyện này không ảnh hưởng đến bầu không khí giữa Khổng Huy, Giang Phong và Chu Dương.
Im lặng.
Vẫn im lặng.
Chu Dương không nói chuyện, hai người Khổng Huy và Giang Phong vẫn như cũ không có ý định nói trước.
Mà Trương Hải ở bên cạnh là người đau khổ nhất lúc này.
Ban đầu hắn là người của Chu Dương, nhưng sau đó đã phản bội anh, về làm tay sai cho Khổng Huy và Giang Phong.
Bây giờ, Chu Dương đã tìm tới cửa, khi Khổng Huy và Giang Phong chưa mở miệng nói chuyện, thì Trương Hải cũng không dám lên tiếng.
“Chu tiên sinh không mời mà đến như vậy không phải là rất bất lịch sự sao?”
Cuối cùng, Khổng Huy hơi sốt ruột, không nhẫn nhịn được nữa, hắn trầm giọng hỏi, dùng ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm vào Chu Dương, như muốn giết chết Chu Dương ngay lập tức.
Hắn biết việc này rất khó, nhưng không phải không có khả năng thực hiện.
Đây là quán trà của Giang gia, gần đó có người của Giang gia, không chỉ có đội bảo vệ bình thường, mà còn có nhóm vệ sĩ của Giang gia.
Đối với một gia tộc lớn như Giang gia, thì đội bảo vệ bình thường có thể thực lực không quá mạnh, họ chỉ ở mức trung bình.
Tuy nhiên, nhóm vệ sĩ của một gia tộc lớn lại vô cùng lợi hại.
Suy cho cùng, để có thể trở thành nhóm vệ sĩ của một dòng họ lớn, bản thân đòi hỏi năng lực và sức mạnh mà người khác không có được.
Với nhóm vệ sĩ của Giang gia, cho dù Chu Dương và vệ sĩ của anh có lợi hại đến đâu, chỉ cần chưa đạt tới trình độ tông sư võ giả, thì bọn họ đều không thể an toàn mà rời đi được.
“Không mời mà đến? Tôi lại không cho là vậy, rõ ràng là Trương Hải đã thay mặt các người mời tôi đến đây mà, nếu không, sao tôi có thể biết được các người đang ở đây chứ?”
Chu Dương thản nhiên cười, nhún vai bất đắc dĩ, liếc nhìn Trương Hải một cái, sau đó nụ cười trên mặt cũng dần dần tắt.
Ngay từ giây phút đầu tiên Chu Dương đã cảm nhận được sự thù địch của Khổng Huy và Giang Phong.
Mà trước lúc anh bước lên đến tầng hai, đã nhìn thấy hai người bọn họ đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Còn về việc bọn họ đang nhìn cái gì, Chu Dương không cần nghĩ cũng biết.
Chắc chắn là đang chăm chú quan sát bên ngoài để xem anh có xuất hiện hay không.
Đáng tiếc, lần này phương pháp tới đây của Chu Dương và Ngưu Xuyên hơi cổ quái.
Khi cách khu nhà của Giang gia vài km, Chu Dương và Ngưu Xuyên đã bước xuống xe.
Hơn nữa, hai người còn cố ý đi một đoạn đường tới đây, quần áo trên người cũng là quần áo của du khách bình thường.
Những người không biết họ sẽ chỉ nghĩ rằng họ là khách du lịch từ nơi khác đến.
Ngay cả đội bảo vệ khu nhà Giang gia, thậm chí là nhóm vệ sĩ biết dáng vẻ của Chu Dương và Ngưu Xuyên trông như thế nào đi chăng nữa, thì anh cũng biết cách để đối phó với bọn chúng.
Vì vậy, cả đoạn đường đều rất thuận lợi, cho đến khi lên tới tầng hai của quán trà.
“Mày nói nhảm, tao mời mày qua khi nào, Khổng thiếu gia, Giang thiếu gia, hai người đừng tin lời nói nhảm của hắn, hắn đang gài bẫy tôi đấy!”
Trương Hải chợt lo lắng.
Đùa chứ, nếu Khổng Huy và Giang Phong thực sự tin tưởng Chu Dương, nghĩ rằng chính Trương Hải là người đưa Chu Dương và Ngưu Xuyên tới đây, vậy thì đó chính là phản nghịch.
Một người phản bội hết người này đến người khác như vậy, đến cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Trương Hải không muốn trở thành một người bị Chu Dương, Khổng Huy và Giang Phong căm ghét.
“Hừ, Chu Dương, cậu cho rằng cậu nói như vậy thì chúng tôi sẽ tin sao?”
Khổng Huy chế nhạo, không quan tâm đến lời nói của Chu Dương.
Mặc dù không biết Chu Dương tìm được nơi này bằng cách nào, nhưng hắn không cho rằng Trương Hải lại có gan phản bội hắn và Giang Phong sau khi đã phản bội Chu Dương.
“Anh không tin à? Xuyên Tử, để Khổng thiếu gia và Giang thiếu gia xem thử lời tôi nói rốt cuộc có phải là sự thật hay không.”
Chu Dương nhướn mày, bình thản nói.
Còn Ngưu Xuyên đi thẳng đến trước mặt Trương Hải, sau đó đưa tay ra như muốn lấy thứ gì đó trên người hắn.
“Mày muốn làm gì?”
Trương Hải muốn chống trả, nhưng hắn hoàn toàn không có sức lực để làm vậy, hắn chỉ bị Ngưu Xuyên bóp nhẹ cổ tay một cái, đột nhiên toàn bộ sức lực đều biến mất.
“Các anh xem đi.”
Ngưu Xuyên sờ lên cổ áo của Trương Hải, sau đó cậu ấy tìm thấy một chiếc cúc áo màu đen.
Khổng Huy và Giang Phong nhìn cúc áo màu đen trước mặt, liền biết ngay đó là cái gì.
Thiết bị theo dõi!
Sắc mặt của hai người đột nhiên rất khó coi.
“Trương Hải, cậu giải thích thế nào?”
Khổng Huy mặt mày u ám, không ngờ Chu Dương lại đặt máy theo dõi trên người Trương Hải, mà Trương Hải không để ý lại đưa bọn họ tới đây.
Thậm chí vừa nãy Khổng Huy còn tự hỏi có phải Chu Dương đang nói đùa hay không.
Hay là Trương Hải này đã quay lại làm việc cho Chu Dương.
“Khổng thiếu gia, tôi thực sự không biết, tôi không biết tại sao trên người tôi lại có thứ này, nếu tôi mà biết, thì sao có thể quay về để dẫn dọ đến đây được.”
Trương Hải hoảng sợ, nhất là khi đối mặt với sự chất vấn của Khổng Huy, hắn vội vàng giải thích, nói năng không còn lưu loát.
Trương Hải không giải thích thì không sao, nhưng khi hắn lên tiếng giải thích càng khiến cho Khổng Huy thêm nghi ngờ.
Trương Hải thật sự không biết ư?
E rằng không phải vậy, mà là hắn cố ý mang theo thiết bị theo dõi, mục đích là để giả bộ mình đã an toàn chạy thoát, thuận tiện dẫn theo đám người Chu Dương đến chỗ này.
Bằng cách này, không chỉ có thể đưa Chu Dương và những người khác đến đây, mà còn có thể tiếp tục đứng về phía Khổng Huy và hành động như một nội gián.
Hay cho tên Trương Hải!
Hay cho tên Chu Dương!
Ánh mắt Khổng Huy lóe lên sự hung dữ, hắn đã quyết định dù Trương Hải có dựa dẫm vào Chu Dương hay không thì hắn cũng phải dạy cho Trương Hải một bài học nhớ đời.
“Chu Dương, anh muốn thế nào!”
Giang Phong trầm giọng hỏi.
Đây là quán trà của Giang gia, thân là con nuôi của Giang Hành Nguyên, có thể nói Giang Phong chính là chủ nhân ở đây.
Bây giờ tầng hai quán trà chỉ còn lại vài người bọn họ, đội bảo vệ và vệ sĩ đều đang ở khu vực gần quán trà, phải cần một lúc mới kịp đến đây.
Ngay khi Chu Dương xuất hiện, Giang Phong đã liên lạc với nhóm vệ sĩ của Giang gia qua tín hiệu liên lạc đặc biệt.
Có lẽ vẫn cần vài phút bọn họ mới đến được tầng hai của quán trà.
Do đó, Giang Phong cần kéo dài thời gian với Chu Dương.
———————–
/1181
|