Chương 585: Bồi thường
“Thằng mập chết tiệt, tốt nhất là mày nên thành thật mà khai ra, rốt cuộc là ai bảo mày gọi điện cho anh Hạo!”
Lão Đinh đưa tay ra giáng xuống một cái tát, lập tức nhận thấy cả bàn tay mình đều nóng rát, vậy thì có thể tưởng tượng được cảm giác của Đinh Tuấn Phong.
Có điều Trần Thiên Hạo đã ra lệnh, vậy thì Lão Đinh đương nhiên sẽ dốc hết sức khiến cho tên mập chết tiệt này phải nói ra.
Trong văn phòng làm việc không có bao nhiêu người.
Ngoài Trần Thiên Hạo, Tiết Man Tử, Lão Đinh cùng Đinh Tuấn Phong ra, cũng chỉ còn lại năm tên đàn em.
Một cái tát của Lão Đinh, lập tức khiến cho mấy tên đàn em run rẩy một trận.
Quá tàn nhẫn.
Có thể không tàn nhẫn sao?
Tạm không nhắc đến dấu tay đỏ hằn trên gương mặt mập mạp của Đinh Tuấn Phong, một cái tát vừa giáng xuống, lập tức đánh cho Đinh Tuấn Phong lùi về phía sau, cả người ngã nhào xuống đất.
Phải biết rằng, Đinh Tuấn Phong ít nhất cũng phải nặng một trăm kg, vậy mà lại bị đánh thành như vậy…
Đám đàn em không dám nghĩ nhiều, trong lòng không ngừng hoảng sợ.
“Ồ, tôi thật sự không biết các anh đang nói gì.”
Vào lúc này, Đinh Tuấn Phong quả thật là vô cùng kinh hãi.
Lúc nãy hắn cho rằng những người này có thể là người hôm qua mà hắn gọi điện, trong lòng tuy hơi lo lắng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao mọi người đều có quen biết với Khổng Huy, hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Nhưng bây giờ, khi bị tát một cái, Đinh Tuấn Phong cảm thấy mặt của hắn xém chút nữa là bị đánh nát, toàn thân trên dưới đều không nhịn được mà run rẩy.
Hắn biết những người này không những có thể ra tay với hắn, mà còn là xuống tay rất độc ác.
Hắn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cho dù là kẻ thù tìm đến cửa thì ít nhất cũng phải nói ra tên họ.
Nhưng đám người này vừa đến, không nói lời nào đã ra tay đánh người.
Tuy rằng Đinh Tuấn Phong da thô thịt dày, cũng chịu không nổi bị bọn họ đánh đấm.
Nếu họ là những người mà hôm qua hắn liên hệ, vậy thì tại sao lại phải cư xử như vậy với hắn.
Toàn thân Đinh Tuấn Phong run rẩy, cố hết sức chống đỡ quỳ dưới đất, cả gương mặt nước mắt lem nhem, trông vô cùng thê thảm.
“Tôi thật sự không biết các anh là ai, cho dù các anh muốn giết tôi, thì ít nhất cũng nói cho tôi biết tôi đã đắc tội với vị thần tiên nào.”
Vào lúc này hắn chỉ muốn biết rốt cuộc những người này là ai, cho dù có bị giết chết, thì cũng phải chết một cách rõ ràng, không thể cứ mơ hồ như vậy được.
“Hừ, còn giả vờ không biết, tao hỏi mày, hôm qua có phải mày gọi điện tìm người giúp mày đi đập phá cửa hàng đối diện không?”
Lão Đinh hung hăng hỏi.
Lúc này, Đinh Tuấn Phong cũng đã nhớ ra, hôm qua hắn thực sự có gọi một cuộc điện thoại như vậy.
Nếu vậy thì đám người này nhất định là những người đó.
Có điều nếu đã là họ thì tại sao lại phải ra tay đánh hắn.
Rõ ràng mọi người đều có quen biết với Khổng Huy, cho dù không thể nói là giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cũng không đến mức ra tay với hắn như vậy.
Trong nháy mắt, Đinh Tuấn Phong xém chút nữa lại bật khóc.
Hắn cảm thấy bản thân vô cùng oan ức, không hiểu chuyện gì, tự nhiên lại bị người ta hung hăng dạy dỗ một trận.
“Này, nhóc con, tao nói cho mày biết, tốt nhất là mày khai ra là ai đứng sau ra lệnh cho mày gọi cho bọn tao đi đập phá cửa hàng đối diện. Chẳng lẽ mày không biết chỗ đó có cao thủ bảo vệ mà còn không nói cho bọn tao biết, khiến cho mấy người bọn tao phải chịu tổn thất lớn, món nợ này, nhất định phải tính rõ với mày.”
Lão Đinh tức giận hét lên.
Sự việc vừa xảy ra vào sáng sớm nay làm sao hắn có thể quên được.
Mười mấy anh em của hắn, bị đối phương bao vây, không chống đỡ nổi năm phút.
Ngay cả Tiết Man Tử cũng không phải đối thủ của họ.
Ở thành phố Liễu, người tài giỏi như vậy thật sự vô cùng ít, vậy mà khi đó lại xuất hiện tới mười người.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì không chỉ Lão Đinh không tin mà ngay cả Trần Thiên Hạo cũng sẽ ngờ vực.
Khi Đinh Tuấn Phong nghe thấy lời Lão Đinh nói, lúc này hắn mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Đám người này ra tay đập phá bị người khác ngăn cản, lại không có năng lực đánh trả người ta, nên bây giờ đem hết sự tức giận đổ lên đầu hắn.
Đinh Tuấn Phong thật sự khóc không ra nước mắt, thật đúng là tai bay vạ gió.
Việc này có liên quan gì đến hắn chứ, làm sao hắn biết được cửa hàng đối diện có cao thủ bảo vệ.
“Thật oan quá, tôi hoàn toàn không biết việc này.”
Đinh Tuấn Phong vừa khóc vừa kể lại chuyện ngày hôm qua hắn nhận lệnh của Vương Vĩ nên mới gọi điện thoại cho bọn họ.
Đợi đến khi Đinh Tuấn Phong nói rõ đầu đuôi sự việc thì Lão Đinh mới nhìn Trần Thiên Hạo, đợi hắn đưa ra quyết định.
“Nói như vậy, tất cả những chuyện này đều là do Vương tổng của bọn mày ra lệnh đúng không?”
Trần Thiên Hạo suy nghĩ một lúc, mới trầm giọng nói.
Hắn cũng không ngờ, người đưa ra mệnh lệnh lại là sếp tổng của Mỹ phẩm thành phố Liễu, người này thật sự có quan hệ với Khổng Huy.
Không những là quan hệ thân quen, mà còn có quan hệ hợp tác, bởi vậy trong tay Khổng Huy cũng có không ít cổ phần của Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Nói cách khác, Khổng Huy cũng là một trong những ông chủ của Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Sự việc lần này đúng là khá rắc rối.
Do có dính dáng đến Khổng Huy, nên Trần Thiên Hạo hơi băn khoăn.
Nhưng cho dù là như vậy thì hắn cũng sẽ không chịu để yên chuyện này.
Không sai, ông chủ của bọn họ thực sự là có quan hệ với Khổng Huy, hắn cũng không tiện trở mặt với Khổng Huy.
Đồng nghĩa với việc hắn cũng không thể đối phó với sếp tổng của bọn họ, nhưng mà đòi một chút bồi thường cũng không có gì là quá đáng.
Dù sao bọn hắn cũng đã nhận lời làm việc cho họ, hôm qua có nhiều anh em bị thương như vậy, ngay cả Tiết Man Tử cũng không tránh khỏi.
Chỉ cần họ đưa tiền bồi thường các loại phí như phí điều trị, phí bồi dưỡng, phí làm việc, phí thiệt hại về mặt tinh thần, tổng cộng lấy năm trăm nghìn tệ cũng không phải là quá đáng.
“Không sai, là Vương tổng bảo tôi gọi điện cho các anh, số điện thoại cũng do Vương tổng đưa cho tôi.”
Đã chọn nói ra sự thật, Đinh Tuấn Phong đương nhiên sẽ không giấu diếm mà khai ra hết.
“Ha ha, dù sao cũng là Vương tổng bảo anh liên hệ với chúng tôi, vậy tôi cũng không tính toán với anh nữa.”
Trần Thiên Hạo mỉm cười nói.
Đinh Tuấn Phong vừa nghe xong, lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự lo lắng nếu những người này mà phát điên lên, thì không biết còn hành hạ hắn ra sao nữa.
Lúc đó, cho dù bản thân không chết, thì cũng sẽ trở thành một người tàn phế.
Đó là việc mà Đinh Tuấn Phong không thể nào chấp nhận được.
“Thật sao? Đại ca, anh thật tốt quá, Vương tổng của chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn các anh.”
Đinh Tuấn Phong vội vàng cảm ơn, xém chút là quỳ xuống dập đầu với họ.
“Không cần cảm ơn, tuy là tôi sẽ không tiếp tục gây phiền phức cho các anh, nhưng hôm qua anh em của tôi vì làm việc cho các anh mà bị thương không ít người, ngay cả người đứng bên cạnh tôi cũng chịu không ít tổn thương, các anh dù sao cũng phải có chút thành ý phải không?”
Trần Thiên Hạo chỉ tay vào Tiết Man Tử đứng bên cạnh, bảo hắn để lộ ra vết thương trên người.
“Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, nhất định là phải có, tôi đưa các anh một trăm nghìn tệ, xem như là phí chịu khổ của các anh em.”
Đinh Tuấn Phong lập tức tỏ rõ thành ý, nếu như lúc này lộ ra một chút do dự, e là sẽ khiến đối phương không vừa lòng.
Hắn cũng xem như là hiểu rõ điểm này.
Dù sao một trăm nghìn này cũng không phải một mình hắn bỏ ra, hơn hữa nếu như để hắn bỏ ra một trăm nghìn tệ mà có thể tránh bị đánh một trận tàn nhẫn, vậy thì cũng đáng.
“Một trăm nghìn tệ?”
Vẻ mặt Trần Thiên Hạo vừa rồi còn vui vẻ cười ha ha nhanh chóng trở nên u ám.
———————–
/1181
|