Chương 579: Đã đến lúc lấy lại một vài thứ
Mấy người cộng sự hợp tác với Vương Vĩ, tuy rằng ngoài miệng nói không sao cả, không cần phải lo sợ, Chu Dương chẳng là cái thá gì, nhưng giọng điệu của họ lại mang theo sự hoang mang, không dám chắc.
Vừa nãy bọn họ nói vô cùng hùng hồn, giống như đang tự tăng thêm can đảm cho bản thân.
Sau một hồi tranh luận quyết liệt, văn phòng làm việc lại lần nữa rơi vào im lặng.
Tất cả mọi người đều âm thầm suy xét sự việc xảy ra vào ngày hôm nay.
Đầu tiên là kênh quảng cáo của Mỹ phẩm thành phố Liễu ở tỉnh Tương Tây được mở lại lần nữa, Trương gia sẽ không ra tay với bọn họ.
Tiếp theo cửa hàng đối diện đã có người thu mua, mà người tiếp nhận cửa hàng này lại là Diệp Phương. Quan trọng nhất là phía sau Diệp Phương có thể còn có sự ủng hộ của Chu Dương.
“Vương tổng, chúng ta có cần ngăn cản Diệp Phương không?”
Trên mặt Đinh Tuấn Phong lộ ra vẻ hung ác, liếc mắt nhìn cửa hàng đối diện đang được sửa sang, trầm giọng nói.
Theo ý của hắn, bất luận là Diệp Phương có thật sự mở một cửa hàng mới và sau lưng Diệp Phương có Chu Dương hỗ trợ hay không.
Chỉ cần trước khi cửa hàng của Diệp Phương khai trương, bọn họ có thể ra tay ngăn cản, khiến việc khai trương cửa hàng không thể thực hiện được. Vậy thì mọi sự lo lắng đều sẽ tiêu tan, mà bọn họ cũng không cần phải luôn thấp thỏm sợ hãi.
“Đúng vậy, Đinh tổng nói đúng đó, chỉ cần cửa hàng này của Diệp Phương không thể khai trương thì chúng ta còn cần lo lắng gì nữa chứ?”
“Không sai, Vương tổng, làm theo cách này đi, vào lúc này cần phải quyết đoán, nếu không, một khi Diệp Phương mở rộng kinh doanh, hậu quả sẽ khó mà đoán trước được.”
“Đúng đó, Vương tổng, ai mà biết được sau lưng Diệp Phương có sự ủng hộ của Chu Dương hay không, chúng ta làm như vậy, cũng chỉ là đề phòng trước sau, bóp chết tất cả những nhân tố không thể khống chế được từ khi chúng còn chưa nảy mầm là xong.”
…
Đã có sự mở đầu của Đinh Tuấn Phong, những người khác cũng sôi nổi đồng ý với quan điểm này.
Suy cho cùng, Diệp Phương muốn đối phó với Mỹ phẩm thành phố Liễu và đe dọa đến việc kinh doanh của họ, thì cửa hàng của Diệp Phương nhất định phải thuận lợi khai trương.
Còn nếu đối phương không thể khai trương cửa hàng như dự kiến, vậy thì tất cả đều là hư ảo, họ cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy.
Cho nên, bây giờ tiến hành ngăn cản trước thực sự là một biện pháp vô cùng tốt.
Mấy người cộng sự hợp tác, cho dù là Thẩm Hải thì lúc này đều mang vẻ mặt mong đợi nhìn chằm chằm vào Vương Vĩ.
Họ đang chờ đợi Vương Vĩ đưa ra quyết định cuối cùng.
Lúc này Vương Vĩ cũng đang trầm tư suy nghĩ.
Quả thật ông ta thấy ý kiến của Đinh Tuấn Phong rất hợp lý, mà sự trở lại của Diệp Phương cũng khiến ông ta cảm thấy đang bị đe dọa.
Cho dù bây giờ sự uy hiếp về mặt quảng cáo của Mỹ phẩm thành phố Liễu ở tỉnh Tương Tây đã không còn, cộng thêm việc Khổng Huy và Giang Phong đều bằng lòng giúp đỡ, nhưng cảm giác uy hiếp này vẫn còn tồn tại.
“Được, cô ta đã lựa chọn quay lại, vậy thì tôi sẽ khiến cô ta không còn chỗ đứng, tôi đi tìm Khổng thiếu gia xin giúp đỡ, mọi người tự mình nghĩ thêm một vài biện pháp nữa đi. Lần này, tôi phải làm cho Diệp Phương dù có trở lại nhưng vẫn không thu hoạch được gì.”
Cuối cùng, Vương Vĩ đập bàn đưa ra quyết định, trên mặt ông ta lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Mọi việc hầu như không hề thay đổi.
Mấy ngày tiếp theo, sau khi hoạt động xúc tiến tiêu dùng của Mỹ phẩm thành phố Liễu bước vào vòng quay mới, việc kinh doanh của cửa hàng cũng phát triển ngày càng tốt.
Tuy rằng vẫn chưa đạt đến mức sôi động như buổi lễ khai trương lúc đầu, nhưng chỉ với việc cửa hàng nằm trên phố đi bộ thì việc kinh doanh cũng tốt đẹp không cửa hàng nào sánh kịp. Mỗi ngày bên trong cửa hàng phần lớn thời gian đều ở vào trạng thái đông khách. Điều này khiến những chủ cửa hàng xung quanh vô cùng hâm mộ và ghen tị.
Việc sửa sang lại cửa hàng do Diệp Phương đứng ra làm chủ cũng đang dần được hoàn thiện, nhận thấy còn hai ngày nữa là mọi thứ sẽ hoàn thành, có thể chuẩn bị cho lễ khai trương của cửa hàng mới.
Mà sau khi Trương gia hủy bỏ lệnh ngăn cấm quảng cáo cho Mỹ phẩm thành phố Liễu, ngoại trừ lúc đầu có gọi một cuộc điện thoại cho Chu Dương thì sau đó không còn liên lạc gì với anh nữa, bọn họ không biểu đạt ý xin lỗi, cũng không có ý đền bù.
Chu Dương không trách móc Trương gia, càng không tìm đến tận nơi để yêu cầu họ phải giải thích rõ ràng.
“Chu tổng, Thẩm tổng, tình hình gần đây không ổn lắm.”
Trong khách sạn Khải Nguyên tại Trường Sa, Diệp Phương mang vẻ mặt nghiêm trọng, quan sát Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
Khoảng thời gian này, cô gần như mỗi ngày đều phải đến đây nói rõ một vài tình huống với Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
Diệp Phương vẫn luôn cho rằng Chu Dương sẽ phản đòn lại bất cứ lúc nào, nhưng mấy ngày tiếp theo, chẳng anh những không có bất cứ hành động gì, mà trái lại vẫn luôn chờ đợi ở trong khách sạn, ngay cả đại sảnh của khách sạn anh hầu như cũng không đặt chân xuống.
“Sao rồi?”
Chu Dương không nói gì, Thẩm Bích Quân mở lời trước.
“Mấy ngày gần đây, cửa hàng đã bị kiểm tra rất nhiều lần, mỗi một hàng mục đều bị kiểm tra, mà đối phương vẫn luôn kén cá chọn canh. Nếu không phải lúc đầu tôi đã dặn dò mọi người, tất cả đều phải nghiêm chỉnh chấp hành theo tiêu chuẩn, e rằng bây giờ cửa hàng đã bị lệnh cưỡng chế đình chỉ việc sửa chữa.”
Diệp Phương trầm giọng nói, cô kể lại tất cả những việc đã xảy ra trong mấy ngày qua.
Tình huống trước mắt khiến Diệp Phương hết sức kinh ngạc, trong lòng cô cũng bắt đầu nghi hoặc.
Gần đây, công việc sửa sang lại cửa hàng được tiến hành rất thuận lợi, nhìn thấy còn khoảng hai ngày nữa là sắp kết thúc.
Nhưng các hạng mục kiểm tra chính thức của thành phố Liễu lại liên tiếp xuất hiện.
Ngoài kiểm tra những thứ như phòng cháy chữa cháy thông thường ra, thì việc kiểm tra về mặt hàng kinh doanh cũng đến không ngừng.
Gần như mỗi ngày, cô với tư cách là đại diện pháp nhân của cửa hàng mới, đều phải tiếp đón nhiều đợt kiểm tra như vậy.
Mà những nhân viên kiểm tra này, trong quá trình làm việc lại luôn kén cá chọn canh.
Có điều, cũng may tật kén cá chọn canh này của họ, căn bản cũng không tính là tật xấu gì, thậm chí trong quá trình thẩm tra kiểm duyệt cũng không dở chứng.
Nếu như không phải lúc đầu Diệp Phương vì để đề phòng có người ngấm ngầm giở trò, dặn dò đội sửa chữa tất cả phải thực hiện nghiêm chỉnh theo quy định thì có lẽ thật sự sẽ bị tra ra vài vấn đề.
Nếu chỉ điều tra những vấn đề nhỏ thì chẳng sao nhưng những nhân viên này, đã xem xét nhiều lần, mà mục tiêu rõ ràng là phải tìm ra được một vài vi phạm, điều này khiến Diệp Phương không thể không đề cao cảnh giác.
Sau khi nghe xong tình hình Diệp Phương nói, vẻ mặt của Thẩm Bích Quân cũng bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
Đây rõ ràng là có người đang nhắm vào Diệp Phương, nhắm vào cửa hàng mới.
“Nhất định là tên Vương Vĩ kia đã sai người giở trò quỷ quái rồi!”
Thẩm Bích Quân oán hận nói, bây giờ người mà cô có thể nghĩ đến cũng chỉ có đám người Vương Vĩ.
Bởi vì chỉ có họ mới có động cơ làm như vậy.
Nếu như cửa hàng mới khai trương thành công thì đây chính là sự đả kích rất lớn đối với Mỹ phẩm thành phố Liễu cũng như đối với đám người Vương Vĩ.
Xóa bỏ mối đe dọa từ khi nó còn chưa nảy mầm cũng không phải là việc làm mới lạ, đám người Vương Vĩ tuyệt đối có khả năng làm như vậy.
“Họ chỉ đang cảnh giác tôi thôi.”
Chu Dương mỉm cười, bình thản nói.
Quả thật, mấy người Vương Vĩ là đang đề phòng Diệp Phương, đề phòng cửa hàng mới khai trương thành công sẽ đe dọa và đả kích bọn họ cùng Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Nhưng điều quan trọng nhất là mấy người Vương Vĩ đang lo lắng người đứng sau tất cả, có dính dáng đến Chu Dương.
Cho nên nếu nói mấy người Vương Vĩ là đang đề phòng Diệp Phương, không bằng nói là họ đang cảnh giác Chu Dương, muốn ngăn cản anh tham dự vào.
“Chu Dương vậy chúng ta có cần dùng biện pháp nào không?”
Thẩm Bích Quân nói, đối phương đã làm như vậy, nếu bọn họ còn không có hành động gì, vậy thì từng bước sẽ bị chèn ép, điều này tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Sắp rồi, bây giờ cũng là lúc khiến Trương gia phải trả giá vì đã thất hứa với chúng ta.”
Chu Dương mỉm cười nói, không chút dè chừng, lập tức đứng bật dậy, gọi điện cho Trương Thái Viêm.
———————–
/1181
|