Chương 524: Suy đoán
Chu Dương nói xong, mỉm cười nhìn mọi người.
Bọn họ cũng chăm chú nhìn Chu Dương, không nói nên lời.
Trong lòng Lưu Phúc Sinh cảm thấy lo lắng, đám côn đồ này đến tìm Chu Dương để gây rắc rối cho anh, nhưng chúng không hề biết mặt mũi Chu Dương thế nào, chỉ cần Chu Dương giả vờ không biết, tất nhiên bọn chúng sẽ không nhận ra.
Nhưng bây giờ, Chu Dương tự mình nói ra thân phận, đây không phải tự chui đầu vào rọ sao.
Có điều, ngay lập tức Lưu Phúc Sinh gạt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Chu Dương sợ có người tìm anh gây phiền phức sao?
Không sợ.
Ngay cả Tiết Man Tử còn không đánh lại một chiêu của Chu Dương, cả thành phố Liễu này, còn ai có thể đe dọa đến Chu Dương chứ?
Ít nhất thì Lưu Phúc Sinh không thể nghĩ ra được ai.
E rằng, ngay cả những người có thực lực cao hơn Tiết Man Tử cũng không làm được.
Ngay lập tức, Lưu Phúc Sinh thở phào nhẹ nhõm.
Chu Dương là người được lãnh đạo khách sạn chiếu cố, nếu bị thương ở khách sạn, vậy thì đội trưởng đội bảo vệ như anh ta, hiển nhiên là người đầu tiên không thể trốn tránh trách nhiệm.
Hơn nữa, đội bảo vệ của bọn họ lại bị một đám côn đồ đánh bại, sẽ khiến khách sạn mất hết thể diện.
Tuy nhiên lúc đó, Hạo Ca, Lão Đinh, Tiết Man Tử, và mọi người đều không ngừng run rẩy.
Bọn họ đối đầu với Chu Dương chỉ là sự trùng hợp, nguyên nhất là vì sự cố đua xe hôm qua.
Mà sự cố này có thể coi là lớn hay nhỏ đều phụ thuộc vào Hạo Ca.
Tuy nhiên, dưới sự xúi dục của Lão Đinh, Hạo Ca đã nhớ đến hai cô gái xinh đẹp kia, càng nảy sinh ác ý với Chu Dương.
Điều khiến họ không ngờ là thực lực của người đua xe với họ lại mạnh như vậy.
Ngay cả Tiết Man Tử cũng bị người này đánh bại, không tiếp nổi một chiêu.
Mà bây giờ, người này lại nói mình chính là Chu Dương.
Chu Dương?
Mục đích lần này của bọn họ đến khách sạn không phải là gây phiền phức cho Chu Dương, muốn đánh Chu Dương tàn phế, trút giận thay cho Khổng Huy sao?
Thế nhưng, nếu người này thực sự là Chu Dương, vậy thì bọn họ làm thế nào để đánh anh tàn phế, trút giận thay cho Khổng Huy.
“He he, vị tiên sinh này, anh đừng dọa chúng tôi nữa, người chúng tôi tìm là Chu Dương, sếp tổng một công ty mỹ phẩm bình thường, sao có thể là anh được chứ, he he.”
Não bộ của Hạo Ca thông minh lanh lợi, thoáng cái đã nghĩ rằng, nhất định người đối diện không hài lòng, muốn ra tay dạy dỗ một trận.
Đặc biệt là lần này bọn họ gây ra động tĩnh không hề nhỏ ở trước cửa khách sạn
Đã có một số khách xuống thang máy nhìn thấy sự hỗn loạn trong sảnh, còn nhìn thấy những tên côn đồ hung dữ, sợ hãi đứng từ xa, không dám di chuyển.
Càng huống hồ, Khổng Huy từng nói, Chu Dương chẳng qua chỉ là một sếp tổng của công ty mỹ phẩm bình thường, sao có thể bản lĩnh lớn như vậy, hơn nữa còn rất mạnh, ngay cả Tiết Man Tử cũng không phải đối thủ của anh.
Đây nhất định là giả.
Nghe Hạo Ca nói như vậy, Lão Đinh, Tiết Man Tử, và những người khác cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Vậy mới đúng chứ.
Khổng Huy rõ ràng đã từng nói, tên Chu Dương chỉ là một ông chủ của công ty mỹ phẩm nhỏ, một người bình thường, sao có thể mạnh mẽ như vậy.
Nếu như người này chính là Chu Dương – người mà bọn họ muốn gây sự, vậy thì bọn họ căn bản không có khả năng đánh bại.
Đây rõ ràng là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Mà Khổng Huy cũng sẽ không giao nhiệm vụ này cho bọn họ.
“He he, vị tiên sinh này, vừa rồi chúng tôi có mắt như mù, xúc phạm đến anh, tôi nhất định là nhận nhầm người rồi, người hôm qua đua xe với tôi căn bản không phải là anh, tôi vẫn chưa đeo kính, nên không nhìn rõ, hehe..”
Lão Đinh đảo mắt một vòng, vội vã gõ vào đầu mình vài phát, ánh mắt trở nên mơ hồ, giống hệt như không thể nhìn rõ mọi thứ.
Hạo Ca và Tiết Man Tử nhìn thấy vậy, trong lòng cũng thầm tán thưởng.
Thời khắc quan trọng, vẫn là Lão Đinh đáng tin cậy.
Người nãy rõ ràng không phải người họ có thể xử lý, nếu đã đánh không lại, vậy thì cũng chỉ còn cách nhận tội, cầu xin đối phương tha thứ.
Mà Lão Đinh vừa giả vờ nhìn không rõ đồ vật, nên mới nhận sai người, đây quả là lý do hợp lý.
Đột nhiên, Hạo Ca và Tiết Man Tử nhìn Chu Dương, với vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
Lúc này, anh nên thỏa mãn và hiểu cho chúng tôi rồi chứ.
Không phải chúng tôi muốn gây phiền phức gì cho anh mà là nhận nhầm người, quả thực là như vậy.
“He he, diễn xuất không tồi.”
Cách này đối phó với người khác, có lẽ sẽ có khả năng thành công, cho dù không thành công thì cũng có thể giảm bớt sự tức giận của đối phương.
Thế nhưng rất đáng tiếc, lần này, đám người Hạo Ca đang đối mặt với Chu Dương.
Chu Dương nhìn tài diễn xuất kém cỏi của ba người bọn chúng, khóe miệng hơi nhếch lên, khóe mắt cũng trở nên sắc bén lạnh lùng.
Vừa rồi rõ ràng anh nghe thấy Tiết Man Tử uy hiếp bảo vệ, muốn hỏi anh đang ở phòng nào.
Mà đám người này, còn không biết mặt mũi anh ra sao, đã tìm đến tận cửa, nếu nói bọn chúng không có ai chống lưng, chắc chắn Chu Dương sẽ không tin.
Chu Dương nhanh chóng nghĩ tới rất nhiều khả năng.
Đám người này, trông có vẻ là người thành phố Liễu, hơn nữa nhất định có sức ảnh hưởng không nhỏ ở đây.
Vậy thì, người có thể chống lưng cho bọn chúng, tất nhiên cũng là người thành phố Liễu.
Mà Chu Dương tự nhận thấy mình chưa từng xúc phạm người nào ở đây.
Ngoại trừ…
Ngẫm lại một lúc, trong lòng Chu Dương đã hiểu rõ.
Khổng Huy.
Nếu nói Chu Dương từng đắc tội với ai ở thành phố Liễu, vậy thì tất nhiên chỉ có một mình Khổng Huy.
Hơn nữa, theo những tin tức trước đây có được từ chỗ Vương Vĩ, có vẻ như Khổng Huy đến từ thành phố Liễu, còn là con cháu của gia tộc Khổng gia, có thực lực không nhỏ ở đây.
Nếu đúng là hắn thì hoàn toàn có thể sai khiến đám côn đồ này.
Hơn nữa, nếu như thực sự là Khổng Huy, vậy thì tất cả đều có thể giải thích rõ ràng.
Bởi vì theo phỏng đoán của Chu Dương, e rằng tên Khổng Huy này vẫn chưa biết năng lực và tầm ảnh hưởng của anh, cho nên mới dám nảy sinh ý đồ xấu xa với anh như vậy.
Nếu như đổi lại là một người khác, thì e rằng Khổng Huy sớm đã đạt được mục đích.
Nhưng đáng tiếc, lần này, Khổng Huy gặp phải Chu Dương.
“Có điều, thật đáng tiếc, tao chính là Chu Dương mà bọn mày muốn tìm, chỉ là tao không biết, bọn mày đến tìm tao, rốt cuộc là vì chuyện gì, tao tự nhận thấy bản thân trước đây không hề quen biết bọn mày, vậy thì bọn mày hung hăng đến tận cửa tìm tao, có phải đã có người sai khiến không?”
Chu Dương mỉm cười nhìn Hạo Ca, không tỏ vẻ tức giận, một luồng sức mạnh vô hình từ trên người anh tản ra khắp đại sảnh.
Lúc này, không chỉ những người trực tiếp đối mặt với Chu Dương là Hạo Ca, Lão Đinh, Tiết Mạn Tử mà ngay cả những tên côn đồ khác và nhân viên bảo vệ, thậm chí một vài vị khách bước ra từ thang máy cũng bị choáng váng trước cảnh tượng này, họ cảm thấy Chu Dương trở nên rất đáng sợ.
Có vẻ như giây tiếp theo, Chu Dương có thể xé nát tất cả những người ở đại sảnh thành từng mảnh.
Xì…
Hạo Ca bỗng nhiên run rẩy, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Người này lẽ nào thật sự là Chu Dương…
“Ting ting.”
Lúc này, thang máy lại tiếp tục mở toang, Thẩm Bích Quân, Diệp Phương đồng thời bước ra.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai người chợt há hốc miệng, hết sức ngạc nhiên.
Nhưng khi nhìn thấy Chu Dương ở giữa đám đông, họ lập tức cảm thấy yên tâm hơn, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.
/1181
|