Chương 485: Giang Hành Quảng bi thảm! (1)
Giang Phàm Lưu vừa dứt lời, toàn bộ chính sảnh rơi vào im lặng.
Ngay cả Giang Hành Quảng vừa nãy la hét om sòm vì bất mãn cũng sững sờ đờ đẫn.
Ông ta không ngờ, bố mình không hề nghe lời mình nói một chút nào, mà chỉ muốn xử lí chuyện Giang Yến một cách qua loa.
Nói cái gì mà, để cho Giang Hành Nguyên xử lí gọn gàng, không muốn đánh động đến người ngoài.
Cái này là vì bố ông ta không muốn để ý tới, cho anh hai tự mình đi âm thầm giải quyết, không muốn gây ra động tĩnh lớn, không gây ảnh hưởng gì đến danh tiếng của Giang gia là được.
Giang Phàm Lưu vốn không muốn trừng phạt Giang Yến, đúng như ý của Giang Hành Nguyên.
Ngược lại, ông ta trong mắt Giang Phàm Lưu, chỉ là một kẻ càn quấy, không có thể thống gì, coi thường đại cục.
Giang Hành Quảng vô cùng tức giận.
Ông ta cảm thấy nhất định phải xả ra ngoài, loại bực tức này nếu cứ một mực giấu trong lòng, Giang Hành Quảng cho rằng ông ta sớm muộn cũng phát thành bệnh.
Ông ta muốn hỏi ngược lại bố mình một chút, chẳng lẽ trong mắt bố, ông ta không được coi là cái gì sao?
Tại sao mọi người đều hướng về Giang Hành Nguyên?
Giang Bắc bị tàn phế, anh cả Giang Hành Phương bị mất đi tư cách cạnh tranh gia chủ, Giang Phàm Lưu rất xem trọng chiếu cố Giang Hành Phương, điều này ông ta có thể hiểu.
Dù sao, Giang Hành Phương là con trai trưởng, trong gia chủ có thứ tự thừa kế, tự nhiên chiếm ưu thế là hợp lý.
Nhưng Giang Bắc bị tàn phế rồi, Giang Hành Phương cũng mất đi tư cách cạnh tranh gia chủ, Giang Phàm Lưu dưới quyền chỉ còn có Giang Hành Nguyên và ông ta, tại sao chỉ có Giang Hành Nguyên được coi trọng, nhiều lần được giao phó gánh trọng trách nặng nề.
Điều này khiến Giang Hành Quảng thầm ghen tị.
Cho nên trong khoảng thời gian này, Giang Hành Quảng vẫn luôn một mực nhẫn nhịn, cố gắng hết sức không phạm phải lỗi gì, đồng thời cũng không để người khác nắm thóp được mình.
Bây giờ khó khăn lắm, ông ta mới có được cơ hội này.
Con gái Giang Hành Nguyên là Giang Yến mắc phải sai lầm lớn như vậy, thân là gia chủ lại lờ đi như không thấy, ngược lại trong mắt gia chủ, ông ta một lòng lo nghĩ cho Giang gia lại nghiễm nhiên thành một kẻ quấy nhiễu.
Chuyện này Giang Hành Quảng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được nữa!
“Bố! Con không phục! Rõ ràng là con bé Giang Yến kia phạm sai lần, tại sao bố không xử lí, mà lại để cho anh hai tự mình xử lí. Đây rõ ràng không phải là bao che sao?”
Giang Hành Quảng giận không nhịn được, bất chấp không quan tâm tình huống lúc bấy giờ.
Ông ta cũng không để ý rằng mọi thành viên quan trọng trong Giang gia lúc này đều có mặt ở đây, mà bản thân ông ta là thành viên thuộc dòng dõi đích tôn của Giang gia, là con trai thứ ba của gia chủ Giang Phàm Lưu, vậy mà trong tình cảnh này, lại đứng ra so đo với bố mình, với anh em mình, với cháu gái mình những thứ này.
Đây cũng không phải là chuyện phân chia rành mạch gì cả, mà mọi người trong Giang gia đều thấy, đây là hành động muốn khiêu khích đến uy tín của gia chủ.
Nhất thời, tất cả mọi người trong sảnh, bao gồm cả Giang Hành Nguyên, Giang Hành Phương, gia chủ Giang Phàm Lưu, toàn bộ đều kinh ngạc, nhìn Giang Hành Quảng khuôn mặt đang tức tối điên cuồng.
“Hỗn xược! Giang Hành Quảng, cháu biết mình đang nói gì không?”
Giang Trực Phong là người đầu tiên không nhịn được, lập tức đứng dậy, la mắng Giang Hành Quảng.
Trong mắt ông ta, dù Giang Hành Quảng bình thường hơi cao ngạo, kiêu căng, thế nhưng trong mọi chuyện của Giang gia, cũng là người biết lẽ phải, vẫn biết hướng về đại cuộc, đặt lợi ích bản thân cùng với lợi ích Giang gia lên hàng đầu.
Trong vấn đề trái phải sai đúng rõ ràng, thì cuối cùng vẫn đi theo điều có lợi cho Giang gia.
Nhưng ông ta không ngờ rằng, trong tình huống như hôm nay, Giang Hành Nguyên lại dám trước mặt đông đảo thành viên của Giang gia, ngay giữa chính sảnh Giang gia, trong hội nghị gia tộc cử hành tại Giang gia, lại có thể nghi ngờ bố mình, gia chủ Giang gia Giang Phàm Lưu như vậy.
Đây rõ ràng là động muốn khiêu khích đến uy tín của Giang Phàm Lưu.
“Giang Hành Quảng, ông điên rồi!”
“Mau câm miệng! Biết vừa rồi ông vừa nói cái gì không?”
“Tên đần độn này không biết trong đầu đang nghĩ cái gì, có phải vừa bị lừa đá vào đầu không?”
“Chú ba, im miệng, mau xin lỗi gia chủ đi, có phải chú bệnh rồi không?”
“Hừ! Láo xược, chú ba, chú đang nghi ngờ quyết định của bố mình sao?”
…
Dường như tất cả mọi người đều buông lời chỉ trích nặng nề với Giang Hành Quảng. Kể cả người bình thường có mối quan hệ không tệ với ông ta, thậm chí cả những người thân thiết, lúc này ai nấy đều nhắc nhở Giang Hành Quảng, để ông ta không đổ thêm dầu vào lửa.
Còn Giang Hành Nguyên thì vô cùng tức tối, nhìn Giang Hành Quảng với vẻ mặt giận dữ điên cuồng.
Lời chú ba nói, rốt cuộc có ý gì?
Chú ấy rốt cuộc là đang chấn vấn quyết định của bố, vì cho rằng việc bố để cho ông ta tự mình xử lý chuyện Giang Yến là không hợp lí.
Hay là cho rằng việc không trừng phạt Giang Yến, là không được, là không đúng.
Ý của chú ấy rốt cuộc là gì?
Muốn dùng con gái ông ta để tạo uy quyền sao?
Đây rõ ràng là không coi anh hai ông ra cái gì.
Giang Hành Nguyên nổi giận, hai bước đi tới trước mặt Giang Hành Quảng, nhìn Giang Hành Quảng với ánh mắt tức giận lôi đình, trợn trừng mắt rồi giáng một cái tát vào mặt.
“Bốp!”
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, cái tát Giang Hành Nguyên hằn dấu vết trên mặt Giang Hành Quảng.
Giang Hành Quảng cũng không ngờ Giang Hành Nguyên lại đột ngột ra tay, hơn nữa lại dùng lực mạnh như vậy, nên không phản ứng kịp, bị cái tát vừa rồi đánh cho bay ra ngoài, lăn đến mấy vòng, phải nhờ đến sự giúp đỡ của người giúp việc mới có thể dừng lại được.
Mà tất cả những người khác nhìn Giang Hành Quảng lăn trên đất, sắc mặt bất đắc dĩ không biết làm sao, dù cũng hơi bất mãn, nhưng không ai tham gia vào.
Thứ nhất, đây là dòng dõi chính quy của Giang gia tranh đấu, là con trai thứ hai của Giang Phàm Lưu đối đầu với con trai thứ ba. Bọn họ là dòng dõi thứ cấp, rõ ràng là chẳng liên quan gì.
Thứ hai, hành động vừa rồi của Giang Hành Quảng, chính là khiêu khích đến uy tín của gia chủ Giang Phàm Lưu, nên nếu Giang Hành Nguyên không ra tay, có thể gia chủ Giang Phàm Lưu cũng sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ Giang Hành Quảng một bài học.
Nếu không, uy tín của gia chủ Giang Phàm Lưu chắc chắn sẽ bị tổn hại vì hành động lời nói hôm nay của Giang Hành Quảng.
“Anh dám ra tay ư?”
Bị ăn một cái tát mạnh, Giang Hành Quảng lờ mờ khó hiểu.
Ông ta không ngờ, Giang Hành Nguyên lại dám ra tay, hơn nữa còn trước mặt bao nhiêu người như vậy, trực tiếp ra tay với ông ta, một chút tình cảm cũng không còn.
“Mẹ kiếp, đây là anh ra tay trước!”
Giang Hành Quảng không phải là người chịu thua, bị Giang Hành Nguyên tát cho một cái, sự tức giận lúc đầu lại càng tăng lên. Vì chuyện của Giang Yến, mà Giang Hành Quảng từ sớm đã bất mãn với Giang Hành Nguyên, nên sau khi lồm cồm bò dậy, vung mạnh nắm đấm xông về phía Giang Hành Nguyên.
Ông ta và Giang Hành Nguyên tố chất cơ thể không khác biệt nhiều, dáng người cũng không khác biệt lắm, hơn nữa Giang Hành Quảng cũng tự giác hàng ngày rèn luyện thân thể, nên nếu đánh chính diện với Giang Hành Nguyên, có thể sẽ ưu thế hơn.
Như vậy, vừa có thể dạy dỗ được Giang Hành Nguyên, vừa có thể bộc lộ rõ sự bất mãn của mình với những người khác.
“Hừ! Không biết tự lượng sức mình!”
Hừ lạnh một tiếng, Giang Hành Nguyên cũng không né tránh, nhìn thấy Giang Hành Quảng tung quả đấm lao vọt về phía mình, chợt nâng một chân lên, đá trực tiếp về phía trước.
“Ầm!”
Một lần nữa, Giang Hành Quảng bị Giang Hành Nguyên đá cho một cước bay thẳng ra ngoài.
Thậm chí, Giang Hành Quảng lần này còn bị lộn mấy vòng trong không trung, rồi mới rơi bịch xuống nền đất, sau đó lăn lộn tiếp mấy vòng, đập mạnh vào cột đá rồi mới dừng lại.
———————–
/1181
|