Chương 463: Gây rối
"Hi hi, có lẽ những lời tôi vừa nói chưa được rõ ràng lắm, tôi xin tự giới thiệu trước, tôi tên Phương Lỗi, đến từ Phương gia ở Thủ Đô, không biết các cô gái xinh đẹp đây đến từ đâu?"
Phương Lỗi cười hi hi nói, thực ra ánh mắt luôn chăm chú nhìn trên người Giang Yến, Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc, chị Linh, còn cả Trần Hân.
Còn Tôn Liên do nguyên nhân tuổi tác nên bị Phương Lỗi tự động loại trừ.
Năm người đẹp này, Phương Lỗi ngay từ đầu đã chú ý đến.
Lúc đầu, vốn chỉ có ba người là Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc và Trần Hân, nhưng sau đó, sau khi Giang Yến đến liền có thêm hai người nữa.
Phương Lỗi không nhịn được mà trực tiếp tiến lên phía trước chào hỏi, muốn mượn cớ làm quen, nói không chừng tối nay lại có thể hẹn hò với một người đẹp.
Mà Phương Lỗi vô cùng đắc ý đối với thân phận của bản thân.
Hắn ta đến đây gần nửa ngày, cũng có sự hiểu biết cơ bản đối với những người tới đây.
Thân phận của những người này, hắn ta đương nhiên đã đi nghe ngóng rõ ràng.
Ví dụ như Giang Yến, từ một người bạn ở đây, hắn ta biết được cô là người của Giang gia ở Tương Tây.
Trước mặt Phương gia, mặc dù Giang gia cũng xem như không tệ, nhưng thực tế lại là một chuyện khác, không cao không thấp, chỉ đủ Phương gia liếc nhìn.
Còn những cô gái khác, trong mắt Phương Lỗi, đều rất thân thiết với Giang Yến, đại khái cũng đều là người Tương Tây
Mà năm gia tộc lớn của Tương Tây, theo như Phương Lỗi xem xét, không có gia tộc nào mà hắn cần kiêng dè không được đắc tội.
Đương nhiên, nếu như muốn đắc tội cũng cần cân nhắc có đáng hay không.
Mà bây giờ, nếu có thể cùng với một hai cô gái xinh đẹp có một cuộc hẹn hò ‘một lần khó quên’, đối với Phương Lỗi mà nói, cho dù có đắc tội với tất cả bọn họ, cũng xứng đáng.
Huống hồ, hắn ta chỉ nói tên tuổi của Phương gia ở Thủ Đô, trong tình huống bình thường, không ai có thể giữ được bình tĩnh.
Tình huống như thế này, Phương Lỗi đã gặp qua không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa nhờ vào danh tiếng của Phương gia, hắn cũng không biết đã hẹn hò cùng với biết bao cô gái xinh đẹp.
Chỉ là, Phương Lỗi nhìn những người thờ ơ trước mặt, nhất thời đờ đẫn.
Sao lại không có phản ứng?
Sự kích động đâu?
Sự sùng bái đâu?
Phương Lỗi hơi bối rối, tại sao phản ứng của những người trước mặt này hoàn toàn không giống với những người trước kia hắn ta gặp.
Thậm chí, bọn họ không chỉ không có bất cứ sự sùng bái nào, ngược lại còn tỏ ra khinh miệt.
"Ha ha, Phương Lỗi của Phương gia? Chưa nghe nói đến."
Chị Linh nói với vẻ khinh bỉ, ngữ điệu đầy vẻ chán ghét, như thể bản thân lên tiếng nói chuyện với Phương Lỗi, chính là đã vô cùng hạ thấp mình.
"Cô! Hừ, tôi nói cho cô biết, tôi nói tôi đến từ Phương gia ở Thủ Đô, các cô nói chuyện nên chú ý đến lời nói chút, cô gái xinh đẹp này là Giang Yến của Giang gia đúng không? Nếu như các cô đều là bạn của Giang tiểu thư, tôi dĩ nhiên sẽ không tính toán, chỉ là, cho dù các cô là bạn của Giang tiểu thư thì nói chuyện cũng phải suy nghĩ cho kĩ, có những lời, có những người, không phải các cô có thể tùy tiện nói, tùy tiện đắc tội đâu."
Giọng điệu Phương Lỗi lạnh lùng, rõ ràng những lời chị Linh vừa nói khiến cho hắn ta vô cùng tức giận.
Thậm chí hắn ta đã nghe thấy sự khinh thường trong giọng điệu của chị Linh.
Nhưng Phương Lỗi tự cảm thấy bản thân là một người rộng lượng, sẽ không tính toán với chị Linh.
"Haiz, con người thời nay, còn thực sự cho rằng bản thân trên mặt dát vàng, hay là nói, hắn ta cho rằng trên thế giới này bản thân là lớn nhất sao?”
Chị Linh lạnh lùng nói, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Phương Lỗi, đã có chút ớn lạnh.
Nếu như Phương Lỗi lại không biết mà rút lui, ở đây nói những lời càn quấy, chị Linh cũng không khách sáo cho hắn ta biết hậu quả.
Đối với Phương gia gì đó ở Thủ Đô, thành thật mà nói, chị Linh thật sự không biết, cũng chưa từng nghe.
Suy cho cùng có lẽ chỉ là một gia tộc hạng hai ở Thủ Đô mà thôi.
"Cô!"
Sắc mặt Phương Lỗi tối sầm lại, ánh mắt sắc bén.
"Cô cái gì mà cô, chính cậu nói lời thừa thãi, ở đây lải nhải nhiều lần, không chịu an phận."
Nhưng chị Linh vốn dĩ không cho Phương Lỗi cơ hội nói tiếp, đột nhiên đứng dậy, đối diện Phương Lỗi mắng chửi một trận.
Thậm chí, chị Linh trực tiếp ra tay, gõ liên tục vào đầu Phương Lỗi, như thể coi đầu Phương Lỗi là một con cá gỗ.
"Ha ha, được rồi, chị Linh, trừng phạt qua loa như vậy đủ rồi, ở đây rất nhiều người, ảnh hưởng đến họ thì không tốt lắm."
Chu Dương nói một cách bất lực, chỉ có thể khuyên chị Linh, ít nhất không nên chuyện bé xé ra to.
Dẫu sao bất kì ai ở đây, đều có thể đến từ đại gia tộc, hơn nữa tên Phương Lỗi này, cũng đã tự mình nói rõ thân phận rồi.
Phương gia ở Thủ Đô, nghe thì giống như dọa người, có điều xem bộ dạng này, có lẽ cũng là con của gia tộc nhất nhì, ngang hàng với Trần gia.
Mặc dù có thể ở Tương Tây này, Phương gia có lực lượng nhất định, nhưng đối với Chu gia mà nói, không cần để ý lắm.
Dù gì anh đối với Phương gia cũng không có bất cứ quan hệ nào, không cần thiết nhìn sắc mặt của họ.
"Hừ, loại người này, thực lực không có, chỉ lợi dụng tên tuổi của gia tộc ra ngoài làm bậy, đáng ghét! Dạy cho hắn ta một trận cũng đáng!"
Chị Linh lạnh lùng khịt mũi, cũng không tiếp tục xử lý Phương Lỗi, mặc dù vừa nãy mắng hắn ta một trận gay gắt.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng này, cô căn bản không quan tâm Phương Lỗi, thậm chí là không để ý đến Phương gia.
"Được rồi, chị Linh, đừng chấp nhặt với hắn nữa."
Giang Yến cười nói, cô cũng không muốn làm lớn chuyện, dẫu sao từ miệng của Chu Dương, cô cũng hiểu sơ qua về tình hình ở đây, bất kể là ai cũng đều có thể đến từ một gia tộc không thua kém gì Giang gia.
Thực ra không phải Giang Yến sợ gây rắc rối, mà bản thân tính cách cô đã như thế, không muốn gây rắc rối, cũng không sợ xảy ra chuyện.
"Các người! Thật láo xược!"
Mấy người Chu Dương ở bên này nói chuyện, hoàn toàn không để ý đến Phương Lỗi đang nhìn mình, giống như Phương Lỗi căn bản không tồn tại.
Hành vi không tôn trọng người khác, cuối cùng khiến Phương Lỗi không nhịn được, hét lớn.
Giọng nói của Phương Lỗi không nhỏ, đương nhiên thu hút sự chú ý của không ít người.
Trong chốc lát, có hơn mười người nhìn về phía bên này, chậm rãi đi tới, dường như muốn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dẫu sao, còn khoảng nửa tiếng nữa mới tới chín giờ, nếu trước khi buổi đấu giá bắt đầu, có sự việc náo nhiệt nào đó, bọn họ đương nhiên sẽ không từ chối tới xem.
Nơi Chu Dương đang đứng nhanh chóng tập trung hơn mười mấy người, hơn nữa ai nấy đều vô cùng trẻ tuổi, nhiều nhất cũng không quá ba mươi.
"Này, không phải là Phương Lỗi sao? Cậu ta ở đây làm gì?"
Chương 464: Dương Chiêu Đình đổ mồ hôi lạnh!
Mọi người chợt cười ồ lên.
“Cút!”
Nhưng chị Linh lại đáp lại họ bằng một từ như thế, khuôn mặt thiếu kiên nhẫn, như thể cô ấy rất khó chịu khi có nhiều người xung quanh cô như vậy.
Chu Dương cảm nhận được tâm trạng của chị Linh, anh nghĩ tốt nhất vẫn nên kiểm soát mọi thứ.
“Được rồi, chuyện này không liên quan gì đến mọi người, chúng tôi cũng không có ý định làm quen với các vị, mọi người cũng nên tự giải tán đi”
Chu Dương cười nói, cố gắng hết sức để cư xử bình thường, bình dị gần gũi.
“Haha, thật buồn cười, mày là cái thá gì mà dám nói chuyện với chúng tao như thế?”
“Đúng thế, mày là cái thá gì? Cái loại còn chưa từng đặt chân đến Thủ Đô, từ nơi quê mùa nào chạy đến nơi này, cho rằng bản thân mình đã đến được đây, thì giỏi lắm hả, nói cho mày biết, loại nhà quê như mày, trong mắt bọn tao, còn không bằng cái rắm!”
“Haha, những lời này của anh Lý thật có đạo lý, những người chưa từng đặt chân tới Thủ Đô thì tất nhiên không thể so sánh với chúng ta rồi.”
“Tôi nói rồi, nếu bọn họ có mâu thuẫn với Phương Lỗi, mà chúng ta với Phương Lỗi tốt xấu gì cũng quen biết nhau, có nên giúp Phương Lỗi một chút không?”
…
Có người lên tiếng đề nghị, lập tức, mọi người đều háo hức muốn thử, xắn tay áo lên.
“Tôi khuyên các cậu tốt nhất nên kiềm chế, nếu không hậu quả các cậu không thể tưởng được đâu.”
Chị Linh hàm ý sâu xa liếc nhìn mọi người, miệng khẽ nhếch lên, khuôn mặt đầy mỉa mai.
Mà biểu hiện như vậy trong mắt mọi người không thể nghi ngờ gì chính là một sự khiêu khích.
Đột nhiên, mọi người không thể nhẫn nại được nữa, la hét lao về phía trước để dạy cho Chu Dương một bài học.
Động tĩnh ở đây càng lúc càng lớn, thu hút sự chú ý của nhiều người hơn.
“Hừ! Anh em chúng tao đã nể mặt các người, muốn cho mấy cô em xinh đẹp chơi cùng các anh em, vậy mà không ngờ bọn mày lại không biết giữ thể diện, còn chửi bới tao, bây giờ, sự tình đã không đơn giản như thế.”
“Đúng vậy, giờ tao cho bọn mày hai sự lựa chọn, một là lập tức quỳ xuống và xin lỗi chúng tao, sau đó để lại một vài người đẹp, hai là hôm nay đừng hòng rời khỏi đây!”
…
Đột nhiên, một vài người vây quanh Chu Dương.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Nhưng Chu Dương không hề để ý, có anh và Ngưu Xuyên ở đây, anh căn bản không lo lắng về mối đe dọa từ những cậu ấm yếu đuối này.
“Chuyện gì xảy ra thế này?”
Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bên ngoài đám đông.
Chu Dương ngạc nhiên, anh nhận ra có chút quen thuộc với giọng nói này, như thể anh đã nghe thấy nó ở đâu đó.
Anh cũng nhận thấy khuôn mặt của chị Linh đột nhiên thả lỏng, dường như chủ nhân của giọng nói này đến đây, cô sẽ bình yên vô sự, cũng không cần ra tay.
Những người khác tự nhiên cũng chú ý đến giọng nói này, ngay lập tức tìm người nói.
“Đây không phải là người của Dương gia sao?”
“Đúng vậy, Dương Chiêu Đình là người của Dương gia ở thủ đô.”
“Tại sao anh ta lại ở đây?”
“Không biết, trước đây nghe nói anh ta có nhiệm vụ gì đó ở tỉnh Tương Tây. Dù sao bây giờ không phải hắn đang làm nghề chụp ảnh gì đó sao? Nghe nói đã giành được một giải thưởng ở nước ngoài.”
…
Có người nhận ra người vừa lên tiếng, đúng là Dương Chiêu Đình.
Khi những người vây quanh Chu Dương nhìn thấy Dương Chiêu Đình, khí thế ngay lập tức giảm xuống rất nhiều.
“Anh Dương, tại sao anh lại ở đây?”
“Anh Dương, ở đây xảy ra chút chuyện nhỏ, chúng tôi sẽ nhanh chóng giải quyết, không làm phiền đến anh.”
“Ha ha, anh Dương.”
“Anh Dương.”
…
Sắc mặt Dương Chiêu Đình lạnh lùng, trừng mắt nhìn những người này, khoang mũi của hắn đột nhiên phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Từ trước đến nay hắn luôn khinh thường những người này.
Đó chỉ là một đám người chơi bời lêu lổng, không làm được việc gì, chỉ có thể ở bên ngoài cáo giả oai hùm thôi.
“Tôi thấy bên này có động tĩnh không nhỏ, nên lại đây xem thử.”
Dương Chiêu Đình lạnh lùng nói, nếu ở đây có người nhận ra hắn, vậy thì nhất định phải đến từ Thủ Đô, hắn cũng không quan tâm.
Vì vậy, sau khi nói vài câu, đang chuẩn bị quay người đi thẳng.
Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến hắn, hắn cũng không muốn dây dưa gì với nhóm người này.
“Tiểu Đình Đình, cậu cứ rời đi như vậy sao?”
Dương Chiêu Đình vừa mới quay lưng bỏ đi, đột nhiên một giọng nói chán ghét vang lên từ phía sau.
Trong nháy mắt, cơ thể của Dương Chiêu Đình cứng đờ, khóe miệng khẽ co giật run rẩy, chật vật quay lại, nhìn về phía đám đông, sắc mặt cũng đầy kinh ngạc.
Giọng nói này…
Ngữ khí này…
Còn ai ngoài người đó?
Nhưng, tại sao người đó lại ở đây?
Không phải chị ấy từ trước đến nay luôn không thích những nơi như vậy sao?
Dương Chiêu Đình quay lại một cách khổ sở, đẩy một vài người ngăn trước mặt ra, liếc mắt nhìn thấy chị Linh đang ngồi phía trước.
Ngoài chị Linh, còn có một số người khác dường như đi cùng nhau, hơn nữa trong đó có vài người Dương Chiêu Đình cũng có chút ấn tượng, hình như lúc trước chị Linh đã từng tìm mình để chụp ảnh cho mấy người đó.
Tuy nhiên, tình hình trước mắt thế nào? Chị Linh bị bao vây bởi một nhóm những người không biết danh tính và địa vị của chị ấy, hơn nữa còn la hét bắt chị Linh phải giải thích hoặc ở lại với bọn họ.
Dương Chiêu Đình giận dữ thầm gào thét trong lòng.
Cứ cho là chị Linh ở lại thì các người dám ra tay với chị ấy sao?
Chỉ sợ rằng trước khi các người làm điều đó, chị Linh sẽ tự mình nghiền nát từng bàn tay của các người.
Nghĩ đến hậu quả khi chị Linh tức giận, Dương Chiêu Đình đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sau lưng.
Ban đầu chuyện này cũng không liên quan gì đến hắn, đáng lẽ hắn không nên đi đến xem, bây giờ thì tốt rồi, vấn đề cần xem đã ở đây.
Nếu bây giờ hắn xoay người đi, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng chắc chắn sẽ khiến chị Linh cảm thấy khó chịu và cũng coi thường bản thân hắn. Nếu truyền đến Thủ Đô, chắc chắn sẽ đắc tội không ít người.
Nghĩ đến đây, Dương Chiêu Đình nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại nhìn những người xung quanh một cách tàn nhẫn, khuôn mặt lạnh như băng.
“Các người đang làm gì vậy? Các người có biết mình đang làm gì không?”
Dương Chiêu Đình lớn tiếng quát lên, khuôn mặt vô cùng u ám.
Mọi người nhìn vào đều biết rằng Dương Chiêu Đình đang thực sự tức giận, mà sự tức giận này không hề nhẹ, giống như một con hổ bị sờ vào mông, những người đứng trước mặt đều là kẻ thù.
“Chuyện gì thế này?”
“Đúng vậy, anh Dương, anh đang làm gì vậy? Chúng tôi chưa đắc tội gì với anh, phải không?”
“Đúng vậy, chúng tôi không đắc tội với anh, tại sao anh lại nổi nóng với chúng tôi chứ!”
…
Đột nhiên, những người này thấy bất mãn.
Mặc dù mọi người đều tôn trọng Dương Chiêu Đình, nhưng cũng chỉ vì gia tộc của Dương Chiêu Đình. Nhìn bề ngoài, mọi người đều bày tỏ sự tôn trọng, song trên thực tế, cũng chả có sự trao đổi lợi ích nào.
Cùng lắm là mọi người đều nể mặt Dương Chiêu Đình, sẽ không làm gì có hại cho hắn ta.
Nhưng bây giờ, rõ ràng tất cả mọi người chẳng làm gì cả, Dương Chiêu Đình vừa đến, lại nổi nóng với bọn họ, đổi lại là bất kì ai thì cũng không thể không phát cáu.
Cho nên, lần này mọi người đều khó chịu.
Đúng vậy, Dương Chiêu Đình đến từ Dương gia – một gia tộc thượng lưu ở Thủ Đô, thực lực mạnh hơn nhiều so với gia tộc bọn họ.
Nhưng một khi bọn họ liên hợp cùng nhau, ngay cả khi đối mặt với Dương gia, căn bản cũng không hề sợ hãi.
Đột nhiên, có người nhận ra Phương Lỗi, cười chế nhạo nói.
Một người vừa nhắc đến hắn thì nhiều người dường như cũng nhận ra Phương Lỗi.
"Đúng đó, đây không phải Phương Lỗi của Phương gia ở Thủ Đô sao? Sao lại ở đây tán gái thế này?”
"Ha ha, còn tán gái? Cậu ở Thủ Đô làm cho người ta có bầu, hiện giờ sự việc vẫn chưa thu xếp xong, chạy đến Tương Tây, vẫn còn muốn bắt chuyện với người đẹp, chẳng lẽ không sợ người ta tìm đến cửa sao?"
"Các người đẹp à, đi theo Phương Lỗi không có tiền đồ đâu, chi bằng suy nghĩ, theo chúng tôi vui chơi, chí ít cũng không sợ hãi như khi ở cùng với Phương Lỗi."
"Ha ha, các cô gái xinh đẹp có muốn lưu lại phương thức liên lạc, mọi người làm quen một chút không?""Hi hi, có lẽ những lời tôi vừa nói chưa được rõ ràng lắm, tôi xin tự giới thiệu trước, tôi tên Phương Lỗi, đến từ Phương gia ở Thủ Đô, không biết các cô gái xinh đẹp đây đến từ đâu?"
Phương Lỗi cười hi hi nói, thực ra ánh mắt luôn chăm chú nhìn trên người Giang Yến, Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc, chị Linh, còn cả Trần Hân.
Còn Tôn Liên do nguyên nhân tuổi tác nên bị Phương Lỗi tự động loại trừ.
Năm người đẹp này, Phương Lỗi ngay từ đầu đã chú ý đến.
Lúc đầu, vốn chỉ có ba người là Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc và Trần Hân, nhưng sau đó, sau khi Giang Yến đến liền có thêm hai người nữa.
Phương Lỗi không nhịn được mà trực tiếp tiến lên phía trước chào hỏi, muốn mượn cớ làm quen, nói không chừng tối nay lại có thể hẹn hò với một người đẹp.
Mà Phương Lỗi vô cùng đắc ý đối với thân phận của bản thân.
Hắn ta đến đây gần nửa ngày, cũng có sự hiểu biết cơ bản đối với những người tới đây.
Thân phận của những người này, hắn ta đương nhiên đã đi nghe ngóng rõ ràng.
Ví dụ như Giang Yến, từ một người bạn ở đây, hắn ta biết được cô là người của Giang gia ở Tương Tây.
Trước mặt Phương gia, mặc dù Giang gia cũng xem như không tệ, nhưng thực tế lại là một chuyện khác, không cao không thấp, chỉ đủ Phương gia liếc nhìn.
Còn những cô gái khác, trong mắt Phương Lỗi, đều rất thân thiết với Giang Yến, đại khái cũng đều là người Tương Tây
Mà năm gia tộc lớn của Tương Tây, theo như Phương Lỗi xem xét, không có gia tộc nào mà hắn cần kiêng dè không được đắc tội.
Đương nhiên, nếu như muốn đắc tội cũng cần cân nhắc có đáng hay không.
Mà bây giờ, nếu có thể cùng với một hai cô gái xinh đẹp có một cuộc hẹn hò ‘một lần khó quên’, đối với Phương Lỗi mà nói, cho dù có đắc tội với tất cả bọn họ, cũng xứng đáng.
Huống hồ, hắn ta chỉ nói tên tuổi của Phương gia ở Thủ Đô, trong tình huống bình thường, không ai có thể giữ được bình tĩnh.
Tình huống như thế này, Phương Lỗi đã gặp qua không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa nhờ vào danh tiếng của Phương gia, hắn cũng không biết đã hẹn hò cùng với biết bao cô gái xinh đẹp.
Chỉ là, Phương Lỗi nhìn những người thờ ơ trước mặt, nhất thời đờ đẫn.
Sao lại không có phản ứng?
Sự kích động đâu?
Sự sùng bái đâu?
Phương Lỗi hơi bối rối, tại sao phản ứng của những người trước mặt này hoàn toàn không giống với những người trước kia hắn ta gặp.
Thậm chí, bọn họ không chỉ không có bất cứ sự sùng bái nào, ngược lại còn tỏ ra khinh miệt.
"Ha ha, Phương Lỗi của Phương gia? Chưa nghe nói đến."
Chị Linh nói với vẻ khinh bỉ, ngữ điệu đầy vẻ chán ghét, như thể bản thân lên tiếng nói chuyện với Phương Lỗi, chính là đã vô cùng hạ thấp mình.
"Cô! Hừ, tôi nói cho cô biết, tôi nói tôi đến từ Phương gia ở Thủ Đô, các cô nói chuyện nên chú ý đến lời nói chút, cô gái xinh đẹp này là Giang Yến của Giang gia đúng không? Nếu như các cô đều là bạn của Giang tiểu thư, tôi dĩ nhiên sẽ không tính toán, chỉ là, cho dù các cô là bạn của Giang tiểu thư thì nói chuyện cũng phải suy nghĩ cho kĩ, có những lời, có những người, không phải các cô có thể tùy tiện nói, tùy tiện đắc tội đâu."
Giọng điệu Phương Lỗi lạnh lùng, rõ ràng những lời chị Linh vừa nói khiến cho hắn ta vô cùng tức giận.
Thậm chí hắn ta đã nghe thấy sự khinh thường trong giọng điệu của chị Linh.
Nhưng Phương Lỗi tự cảm thấy bản thân là một người rộng lượng, sẽ không tính toán với chị Linh.
"Haiz, con người thời nay, còn thực sự cho rằng bản thân trên mặt dát vàng, hay là nói, hắn ta cho rằng trên thế giới này bản thân là lớn nhất sao?”
Chị Linh lạnh lùng nói, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Phương Lỗi, đã có chút ớn lạnh.
Nếu như Phương Lỗi lại không biết mà rút lui, ở đây nói những lời càn quấy, chị Linh cũng không khách sáo cho hắn ta biết hậu quả.
Đối với Phương gia gì đó ở Thủ Đô, thành thật mà nói, chị Linh thật sự không biết, cũng chưa từng nghe.
Suy cho cùng có lẽ chỉ là một gia tộc hạng hai ở Thủ Đô mà thôi.
"Cô!"
Sắc mặt Phương Lỗi tối sầm lại, ánh mắt sắc bén.
"Cô cái gì mà cô, chính cậu nói lời thừa thãi, ở đây lải nhải nhiều lần, không chịu an phận."
Nhưng chị Linh vốn dĩ không cho Phương Lỗi cơ hội nói tiếp, đột nhiên đứng dậy, đối diện Phương Lỗi mắng chửi một trận.
Thậm chí, chị Linh trực tiếp ra tay, gõ liên tục vào đầu Phương Lỗi, như thể coi đầu Phương Lỗi là một con cá gỗ.
"Ha ha, được rồi, chị Linh, trừng phạt qua loa như vậy đủ rồi, ở đây rất nhiều người, ảnh hưởng đến họ thì không tốt lắm."
Chu Dương nói một cách bất lực, chỉ có thể khuyên chị Linh, ít nhất không nên chuyện bé xé ra to.
Dẫu sao bất kì ai ở đây, đều có thể đến từ đại gia tộc, hơn nữa tên Phương Lỗi này, cũng đã tự mình nói rõ thân phận rồi.
Phương gia ở Thủ Đô, nghe thì giống như dọa người, có điều xem bộ dạng này, có lẽ cũng là con của gia tộc nhất nhì, ngang hàng với Trần gia.
Mặc dù có thể ở Tương Tây này, Phương gia có lực lượng nhất định, nhưng đối với Chu gia mà nói, không cần để ý lắm.
Dù gì anh đối với Phương gia cũng không có bất cứ quan hệ nào, không cần thiết nhìn sắc mặt của họ.
"Hừ, loại người này, thực lực không có, chỉ lợi dụng tên tuổi của gia tộc ra ngoài làm bậy, đáng ghét! Dạy cho hắn ta một trận cũng đáng!"
Chị Linh lạnh lùng khịt mũi, cũng không tiếp tục xử lý Phương Lỗi, mặc dù vừa nãy mắng hắn ta một trận gay gắt.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng này, cô căn bản không quan tâm Phương Lỗi, thậm chí là không để ý đến Phương gia.
"Được rồi, chị Linh, đừng chấp nhặt với hắn nữa."
Giang Yến cười nói, cô cũng không muốn làm lớn chuyện, dẫu sao từ miệng của Chu Dương, cô cũng hiểu sơ qua về tình hình ở đây, bất kể là ai cũng đều có thể đến từ một gia tộc không thua kém gì Giang gia.
Thực ra không phải Giang Yến sợ gây rắc rối, mà bản thân tính cách cô đã như thế, không muốn gây rắc rối, cũng không sợ xảy ra chuyện.
"Các người! Thật láo xược!"
Mấy người Chu Dương ở bên này nói chuyện, hoàn toàn không để ý đến Phương Lỗi đang nhìn mình, giống như Phương Lỗi căn bản không tồn tại.
Hành vi không tôn trọng người khác, cuối cùng khiến Phương Lỗi không nhịn được, hét lớn.
Giọng nói của Phương Lỗi không nhỏ, đương nhiên thu hút sự chú ý của không ít người.
Trong chốc lát, có hơn mười người nhìn về phía bên này, chậm rãi đi tới, dường như muốn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dẫu sao, còn khoảng nửa tiếng nữa mới tới chín giờ, nếu trước khi buổi đấu giá bắt đầu, có sự việc náo nhiệt nào đó, bọn họ đương nhiên sẽ không từ chối tới xem.
Nơi Chu Dương đang đứng nhanh chóng tập trung hơn mười mấy người, hơn nữa ai nấy đều vô cùng trẻ tuổi, nhiều nhất cũng không quá ba mươi.
"Này, không phải là Phương Lỗi sao? Cậu ta ở đây làm gì?"
Chương 464: Dương Chiêu Đình đổ mồ hôi lạnh!
Mọi người chợt cười ồ lên.
“Cút!”
Nhưng chị Linh lại đáp lại họ bằng một từ như thế, khuôn mặt thiếu kiên nhẫn, như thể cô ấy rất khó chịu khi có nhiều người xung quanh cô như vậy.
Chu Dương cảm nhận được tâm trạng của chị Linh, anh nghĩ tốt nhất vẫn nên kiểm soát mọi thứ.
“Được rồi, chuyện này không liên quan gì đến mọi người, chúng tôi cũng không có ý định làm quen với các vị, mọi người cũng nên tự giải tán đi”
Chu Dương cười nói, cố gắng hết sức để cư xử bình thường, bình dị gần gũi.
“Haha, thật buồn cười, mày là cái thá gì mà dám nói chuyện với chúng tao như thế?”
“Đúng thế, mày là cái thá gì? Cái loại còn chưa từng đặt chân đến Thủ Đô, từ nơi quê mùa nào chạy đến nơi này, cho rằng bản thân mình đã đến được đây, thì giỏi lắm hả, nói cho mày biết, loại nhà quê như mày, trong mắt bọn tao, còn không bằng cái rắm!”
“Haha, những lời này của anh Lý thật có đạo lý, những người chưa từng đặt chân tới Thủ Đô thì tất nhiên không thể so sánh với chúng ta rồi.”
“Tôi nói rồi, nếu bọn họ có mâu thuẫn với Phương Lỗi, mà chúng ta với Phương Lỗi tốt xấu gì cũng quen biết nhau, có nên giúp Phương Lỗi một chút không?”
…
Có người lên tiếng đề nghị, lập tức, mọi người đều háo hức muốn thử, xắn tay áo lên.
“Tôi khuyên các cậu tốt nhất nên kiềm chế, nếu không hậu quả các cậu không thể tưởng được đâu.”
Chị Linh hàm ý sâu xa liếc nhìn mọi người, miệng khẽ nhếch lên, khuôn mặt đầy mỉa mai.
Mà biểu hiện như vậy trong mắt mọi người không thể nghi ngờ gì chính là một sự khiêu khích.
Đột nhiên, mọi người không thể nhẫn nại được nữa, la hét lao về phía trước để dạy cho Chu Dương một bài học.
Động tĩnh ở đây càng lúc càng lớn, thu hút sự chú ý của nhiều người hơn.
“Hừ! Anh em chúng tao đã nể mặt các người, muốn cho mấy cô em xinh đẹp chơi cùng các anh em, vậy mà không ngờ bọn mày lại không biết giữ thể diện, còn chửi bới tao, bây giờ, sự tình đã không đơn giản như thế.”
“Đúng vậy, giờ tao cho bọn mày hai sự lựa chọn, một là lập tức quỳ xuống và xin lỗi chúng tao, sau đó để lại một vài người đẹp, hai là hôm nay đừng hòng rời khỏi đây!”
…
Đột nhiên, một vài người vây quanh Chu Dương.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Nhưng Chu Dương không hề để ý, có anh và Ngưu Xuyên ở đây, anh căn bản không lo lắng về mối đe dọa từ những cậu ấm yếu đuối này.
“Chuyện gì xảy ra thế này?”
Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bên ngoài đám đông.
Chu Dương ngạc nhiên, anh nhận ra có chút quen thuộc với giọng nói này, như thể anh đã nghe thấy nó ở đâu đó.
Anh cũng nhận thấy khuôn mặt của chị Linh đột nhiên thả lỏng, dường như chủ nhân của giọng nói này đến đây, cô sẽ bình yên vô sự, cũng không cần ra tay.
Những người khác tự nhiên cũng chú ý đến giọng nói này, ngay lập tức tìm người nói.
“Đây không phải là người của Dương gia sao?”
“Đúng vậy, Dương Chiêu Đình là người của Dương gia ở thủ đô.”
“Tại sao anh ta lại ở đây?”
“Không biết, trước đây nghe nói anh ta có nhiệm vụ gì đó ở tỉnh Tương Tây. Dù sao bây giờ không phải hắn đang làm nghề chụp ảnh gì đó sao? Nghe nói đã giành được một giải thưởng ở nước ngoài.”
…
Có người nhận ra người vừa lên tiếng, đúng là Dương Chiêu Đình.
Khi những người vây quanh Chu Dương nhìn thấy Dương Chiêu Đình, khí thế ngay lập tức giảm xuống rất nhiều.
“Anh Dương, tại sao anh lại ở đây?”
“Anh Dương, ở đây xảy ra chút chuyện nhỏ, chúng tôi sẽ nhanh chóng giải quyết, không làm phiền đến anh.”
“Ha ha, anh Dương.”
“Anh Dương.”
…
Sắc mặt Dương Chiêu Đình lạnh lùng, trừng mắt nhìn những người này, khoang mũi của hắn đột nhiên phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Từ trước đến nay hắn luôn khinh thường những người này.
Đó chỉ là một đám người chơi bời lêu lổng, không làm được việc gì, chỉ có thể ở bên ngoài cáo giả oai hùm thôi.
“Tôi thấy bên này có động tĩnh không nhỏ, nên lại đây xem thử.”
Dương Chiêu Đình lạnh lùng nói, nếu ở đây có người nhận ra hắn, vậy thì nhất định phải đến từ Thủ Đô, hắn cũng không quan tâm.
Vì vậy, sau khi nói vài câu, đang chuẩn bị quay người đi thẳng.
Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến hắn, hắn cũng không muốn dây dưa gì với nhóm người này.
“Tiểu Đình Đình, cậu cứ rời đi như vậy sao?”
Dương Chiêu Đình vừa mới quay lưng bỏ đi, đột nhiên một giọng nói chán ghét vang lên từ phía sau.
Trong nháy mắt, cơ thể của Dương Chiêu Đình cứng đờ, khóe miệng khẽ co giật run rẩy, chật vật quay lại, nhìn về phía đám đông, sắc mặt cũng đầy kinh ngạc.
Giọng nói này…
Ngữ khí này…
Còn ai ngoài người đó?
Nhưng, tại sao người đó lại ở đây?
Không phải chị ấy từ trước đến nay luôn không thích những nơi như vậy sao?
Dương Chiêu Đình quay lại một cách khổ sở, đẩy một vài người ngăn trước mặt ra, liếc mắt nhìn thấy chị Linh đang ngồi phía trước.
Ngoài chị Linh, còn có một số người khác dường như đi cùng nhau, hơn nữa trong đó có vài người Dương Chiêu Đình cũng có chút ấn tượng, hình như lúc trước chị Linh đã từng tìm mình để chụp ảnh cho mấy người đó.
Tuy nhiên, tình hình trước mắt thế nào? Chị Linh bị bao vây bởi một nhóm những người không biết danh tính và địa vị của chị ấy, hơn nữa còn la hét bắt chị Linh phải giải thích hoặc ở lại với bọn họ.
Dương Chiêu Đình giận dữ thầm gào thét trong lòng.
Cứ cho là chị Linh ở lại thì các người dám ra tay với chị ấy sao?
Chỉ sợ rằng trước khi các người làm điều đó, chị Linh sẽ tự mình nghiền nát từng bàn tay của các người.
Nghĩ đến hậu quả khi chị Linh tức giận, Dương Chiêu Đình đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sau lưng.
Ban đầu chuyện này cũng không liên quan gì đến hắn, đáng lẽ hắn không nên đi đến xem, bây giờ thì tốt rồi, vấn đề cần xem đã ở đây.
Nếu bây giờ hắn xoay người đi, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng chắc chắn sẽ khiến chị Linh cảm thấy khó chịu và cũng coi thường bản thân hắn. Nếu truyền đến Thủ Đô, chắc chắn sẽ đắc tội không ít người.
Nghĩ đến đây, Dương Chiêu Đình nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại nhìn những người xung quanh một cách tàn nhẫn, khuôn mặt lạnh như băng.
“Các người đang làm gì vậy? Các người có biết mình đang làm gì không?”
Dương Chiêu Đình lớn tiếng quát lên, khuôn mặt vô cùng u ám.
Mọi người nhìn vào đều biết rằng Dương Chiêu Đình đang thực sự tức giận, mà sự tức giận này không hề nhẹ, giống như một con hổ bị sờ vào mông, những người đứng trước mặt đều là kẻ thù.
“Chuyện gì thế này?”
“Đúng vậy, anh Dương, anh đang làm gì vậy? Chúng tôi chưa đắc tội gì với anh, phải không?”
“Đúng vậy, chúng tôi không đắc tội với anh, tại sao anh lại nổi nóng với chúng tôi chứ!”
…
Đột nhiên, những người này thấy bất mãn.
Mặc dù mọi người đều tôn trọng Dương Chiêu Đình, nhưng cũng chỉ vì gia tộc của Dương Chiêu Đình. Nhìn bề ngoài, mọi người đều bày tỏ sự tôn trọng, song trên thực tế, cũng chả có sự trao đổi lợi ích nào.
Cùng lắm là mọi người đều nể mặt Dương Chiêu Đình, sẽ không làm gì có hại cho hắn ta.
Nhưng bây giờ, rõ ràng tất cả mọi người chẳng làm gì cả, Dương Chiêu Đình vừa đến, lại nổi nóng với bọn họ, đổi lại là bất kì ai thì cũng không thể không phát cáu.
Cho nên, lần này mọi người đều khó chịu.
Đúng vậy, Dương Chiêu Đình đến từ Dương gia – một gia tộc thượng lưu ở Thủ Đô, thực lực mạnh hơn nhiều so với gia tộc bọn họ.
Nhưng một khi bọn họ liên hợp cùng nhau, ngay cả khi đối mặt với Dương gia, căn bản cũng không hề sợ hãi.
Đột nhiên, có người nhận ra Phương Lỗi, cười chế nhạo nói.
Một người vừa nhắc đến hắn thì nhiều người dường như cũng nhận ra Phương Lỗi.
"Đúng đó, đây không phải Phương Lỗi của Phương gia ở Thủ Đô sao? Sao lại ở đây tán gái thế này?”
"Ha ha, còn tán gái? Cậu ở Thủ Đô làm cho người ta có bầu, hiện giờ sự việc vẫn chưa thu xếp xong, chạy đến Tương Tây, vẫn còn muốn bắt chuyện với người đẹp, chẳng lẽ không sợ người ta tìm đến cửa sao?"
"Các người đẹp à, đi theo Phương Lỗi không có tiền đồ đâu, chi bằng suy nghĩ, theo chúng tôi vui chơi, chí ít cũng không sợ hãi như khi ở cùng với Phương Lỗi."
"Ha ha, các cô gái xinh đẹp có muốn lưu lại phương thức liên lạc, mọi người làm quen một chút không?"
/1181
|