Chương 457: Chúng tôi cũng phải đi (1 )
Anh nghĩ, Trần Thế Hào không giống một người rảnh rỗi đang đùa giỡn với người khác.
Hơn nữa, lại làm ra vẻ thần bí như vậy, thật giống như tối nay phải đi đâu đó để nắm tình hình quan trọng.
“Hi hi, cụ thể thế nào bây giờ tôi chưa nói được, mà có nói ra chưa chắc cậu đã tin, yên tâm đi, chúng ta chỉ đi quan sát một chút, không phải nơi xấu xa gì đầu, cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, nếu quả thực không được nữa thì cậu có thể đưa Ngưu Xuyên đi cùng.”
“Còn về những người khác, cậu xem thử có thể đưa theo mấy người, nhưng tốt nhất không nên đưa quá nhiều người đi cùng, tôi lo lắng đến lúc đó cậu không thể chăm sóc tốt cho bọn họ.”
Trần Thế Hào cười nói, sau khi nói xong thì dứng dậy chuẩn bị rời di.
Lúc ông ấy sắp ra khỏi phòng, dot nhiên xoay người nói thêm một câu.
“Đúng rồi, tốt nhất cậu dừng dựa Thẩm Bích Quân
và Tạ Linh Ngọc đi cùng, hai người phụ nữ đó mà đi theo, buổi tối chúng ta nhất định sẽ có không ít phiển toái.”
“Phiền toái gì vậy? Không thể cho chúng tôi đi cùng sao?”
Chỉ là, Trần Thế Hào vừa dứt lời, giọng điệu chất vấn của Thẩm Bích Quân đã lập tức truyền tới. Chu Dương rõ ràng nhìn thấy khóe miệng Trần
Thế Hào khẽ co giật, hiển nhiên là cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Thầm Bích Quân,
càng khiến người khác cảm thấy ớn lạnh chính là Thẩm Bích Quân dã nghe thấy lời ông ấy nói rồi mới
bước tới. Nhưng trái lại Trần Thế Hào không hề hấn gì, quan hệ giữa Thẩm Bích Quân và ông ấy không thân thiết lắm, ông ấy cũng có thể phớt lờ Thầm Bich Quân
“Được rồi, điểu nên nói tôi đều đã nói cả rồi, tối nay tôi lại tới tìm cậu.”
Sau khi bỏ lại một câu, Trần Thế Hào di thằng về phòng của minh, chí khí gật đầu khi dổi diện với
Thẩm Bich Quân, coi như chào hỏi, Lúc này, Chu Dương ớt phản ứng lại, bản thân anh dường như đã bị Trần Thế Hào gài bảy.
Dĩ nhiên anh có thể không dể ý tới cảm nhận của
Thẩm Bích Quân, thậm chí có thể không cần phải giải thích gì với cô ấy.
Nhưng Chu Dương không làm vậy.
Thẩm Bích Quân không chỉ là cấp trên của anh, mà cô ấy còn có mối quan hết rất tốt với vợ anh Tạ Linh Ngọc, thường xuyên dùng mối quan hệ này, nói này nói nọ với Chu Dương, lập ra một vài điều khoản, đề Chu Dương phải tuân thủ.
Giống như bây giờ, Trần Thế Hào đã rời đi, nhưng sắc mặt Thẩm Bích Quân không tốt hơn là báo, cô nhìn chằm chằm vào Chu Dương.
“Thành thật khai báo, lúc nãy hai người vừa nói gi? Cái gì mà không thể đưa tôi và Linh Ngọc đi cùng, còn sợ chúng tôi gây phiền phức cho các người?” Thẩm Bích Quân hùng hùng hổ hổ tiến lên mấy
bước, ngẩng đầu nhìn Chu Dương đang đứng trước mặt, hung dữ chất vấn.
Khuôn mặt Chu Dương tỏ vẻ bất lực, trong lòng thẩm oán trách Trần Thế Hào “Hi hi, không có gì, chỉ thảo luận một chút về vấn để tiếp theo của dự án chi nhánh thôi.”
Chu Dương trợn tròn mắt nói dối, căn bản không hể cảm thấy tội lỗi, tựa như chỉ có như vậy, mới dảm bảo tính chính xác nhất.
Còn muốn lợi dụng những thử lác để lửa gạt
qua mắt Thẩm Bích Quân thì cơ bản là không thể. Dẫu sao, Thẩm Bích Quân từ trước đến nay được xem là người luôn nhìn thấu mọi việc, truy xét từng tí một.
“Chu Dương, anh trợn mắt nói dối như vậy, trong lòng không cảm thấy áy náy hà? Hay là anh coi tôi như một đứa con nít 18, 19 tuổi mới lắn lộn ngoài xã hội không lâu, dễ bị lừa gạt như vậy sao?”
Thẩm Bích Quân căn bản không hề tin câu nói của Chu Dương, cô không lùi bước mà tiến thẳng về phía trước dồn ép Chu Dương vào phòng.
“Bup!”
Dùng chân đá vào cánh cửa, ngay lập tức cửa phòng đóng kín lại.
Lúc này trong phòng, chỉ còn lại hai người Chu Dương và Thẩm Bích Quân,
Chu Dương dường như cảm nhận được tiếp theo, bản thân anh sắp rơi vào tinh thế dầu sôi lửa bỏng, Giây phút này, Chu Dương suy nghĩ rất nhiều thử, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định.
“Được rối, tôi nói, Trần Thể Hảo bảo tối nay sẽ đưa tôi dến một nai thú vị chơi dùa một chút, còn bảo tôi đừng nói với hai người”
Hết sức quả quyết, Chu Dương trực tiếp bán dứng Tran Thé Hãy, nói ra toàn bộ những gì lúc nay
Trần Thế Hào đã nói với anh. Anh tin rằng chỉ có như vậy, Thầm Bích Quân mới có thể thật sự tin tưởng anh, không còn chút hoài nghi nào.
Đồng thời lời nói này cũng khơi gợi hứng thú của Thẩm Bích Quân.
Có điều thú vị?
Rốt cuộc là gì?
Tại sao Trần Thế Hào lại nói với Chu Dương một cách lên lén lút lút như vậy, mà không dám nói ra
trước mặt mọi người. Nghĩ đến cảnh bọn họ ra ngoài vào buổi tối, nhất thời, trong đầu Thẩm Bích Quân xuất hiện hàng loạt các hình ảnh.
Giây kế tiếp, Thẩm Bích Quân bừng bừng sát khí, sự phẫn nộ tăng lên tột đỉnh.
“Chu Dương, anh có biết anh đang làm gì không? Anh đã là người có vợ rồi đấy? Lại còn có suy nghĩ đến những nơi như vậy? Rốt cuộc anh có biết xấu hổ là gì không?”
Hiển nhiên, Thẩm Bích Quân dã liên kết pvi thủ vị mà Trần Thế Hảo nhắc dến với việc ra ngoài vào buổi tối lại với nhau, tự nhiên sẽ nghĩ rằng bọn họ sẽ đi đến những ndi chơi bời truy lạc vào buổi cdêm như hop dem
Mặc dù bản thân Thẩm Bích Quân chưa từng đến
hộp đêm, nhưng chắc hẳn những năm cô còn ở Thẩm gia, không ít lần đã nhìn thấy Thẩm Duy Ngôn đến đó.
Nói không chừng, mẹ của Thẩm Trạch đã quen biết Thẩm Duy Ngôn ở trong hộp đêm, sau đó trở thành vợ chính thức.
Chu Dương đưa tay che trán, tất nhiên anh biết Thầm Bích Quân đang suy nghĩ sai lệch.
“Ê ê ê, cô tỉnh táo lại chút đi, cô cảm thấy tôi và Trần Thế Hào thật sự sẽ đến những nơi như cô nghĩ sao? Huống hồ, ông ấy cũng chưa nói rốt cuộc là nơi nào, cô đừng có mà tưởng tượng phong phú như vậy được không?”
Chu Dương vội vàng phản bác. Bằng không, nếu anh cứ một mực giữ yên lặng, không phản bác lại, nói không chừng trong đầu Thẩm Bích Quân đang nghĩ, bây giờ giờ anh đang làm chuyện xấu xa khiến người đời không ngừng oản hận. Dĩ nhiên, đối với Thâm Bích Quân mà nói thì đó là chuyện xấu, còn trong mất những người khác sẽ có những cái nhìn không giống nhau,
“Hừ, tối hôm nay, bất kế mấy người di đâu, tôi và Linh Ngọc đếu phải di cũng, mấy người không dược phớt lờ hai chung tôi, nếu không, anh cử chở đó mà xem!”
Sau khi nghe thấy Chu Dương nói như vậy, Thẩm Bích Quân lập tức loại bỏ những ý nghĩ không đứng đắn kia, hung hăng uy hiếp.
Bây giờ cô căn bản không biết rốt cuộc Chu Dương và Trần Thế Hào đã nói với nhau những gì, còn về sự thẳng thắn của Chu Dương vừa nãy, Thẩm Bích Quân cũng chỉ tin một nửa.
Nếu muốn biết tôi nay bọn họ đi đâu làm gì thì vẫn phải đi theo mới được.
Sau khi quyết định chủ ý, trong đầu Thẩm Bích Quân đã vạch ra sẵn một kế hoạch, đợi đến khi trở về sẽ thảo luận thật kỹ lưỡng với Tạ Linh Ngọc. Hoặc còn có thể nói với Tôn Liên và Trần Hân.
Dù sao, cô ấy và Tạ Linh Ngọc đã có thể không chế được Chu Dương.
Tuy nhiên về phía Trần Thế Hào, e rằng chỉ có Trần Hân và Tôn Liên mới có thể kìm hãm được một chút. Dẫu sao, một người trung niên như Trần Thể Hào,
cũng không thể làm chuyên xấu xa bậy bạ gì trước mặt con gái và tình nhân cũ chứ?
Hừ hử, đây chính là kết quả của việc hai người đắc tội với tô Thẩm Bích Quân thắm cười diệ hardy, vô ý buông tay ra, không tiếp tục uy hiếp Chu Dương.
Lời đã nói đến mức này, nên làm như thế nào, Thẩm Bích Quân tin rằng Chu Dương sẽ tự mình đưa ra lựa chọn.
Nhìn Thẩm Bích Quân kiêu ngạo hất đầu rời khỏi phòng, Chu Dương cũng thấy bất lực.
Anh căn bản không thể làm gì được Thẩm Bích Quân, cũng không thể xem thường khả năng của Thẩm Bích Quân.
Dù Tạ Linh Ngọc không ở đây, Chu Dương cũng không thể xem lời Thẩm Bích Quân nói như gió thổi bên tại.
Có điều, vui chuyện tối nay có khả năng sẽ bị làm hỏg.
Nhưng Chu Dương cũng không đề tâm lắm đến Suy cho cùng, sẽ phát sinh chuyện gì, dến giờ
chuyện này.
anh còn chưa biết được?
———————–
/1181
|