Chương 447: Hôn Ước
“Chỉ chuyện này thôi, đặc biệt là Chu Dương, cậu cần phải cảnh giác thêm.”
Câu cuối cùng, Trần Thế Hào đặc biệt nhấn mạnh với Chu Dương.
Dù sao thì Chu Dương mới đến tỉnh Tương Tây chưa được bao lâu, mà đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện, bây giờ đã khuấy động đảo lộn mọi cục diện ở Tương Tây.
Thậm chí, ngay cả năm gia tộc lớn của tỉnh Tương Tây này cũng bị anh true đùa nắm trong lòng bàn tay.
Lại thêm chuyện, Trần Thế Hào vừa mới trở lại, đã nghe Tôn Liên và Trần Hân nhắc đến việc Chu Dương nói chuyện với Trương gia, việc này lại càng khiến ông ấy càng thêm lo lắng cho Chu Dương.
“Ừ, được, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ cố gắng khống chế bản thân, chỉ có điều là tôi sẽ không đi trêu chọc người khác, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ để người khác dễ dàng bắt nạt mình, làm con rùa rụt cổ.”
“Tôi không đi khiêu khích họ, nhưng nếu bất cứ ai không chịu mở mắt ra lại đi khiêu khích tôi, vậy thì chỉ có thể xin lỗi, dù cho hắn có là ai, thì hắn chỉ có hai sự lựa chọn, một là xin lỗi, hai là cút khỏi tỉnh Tương Tây này. Đương nhiên tôi nói được làm được.”
Chu Dương làm một tư thế bất lực dang hai tay ra, thờ ơ nói.
Những người khác cũng chỉ có thể nở một nụ cười.
Đối với những lời này của Chu Dương, thì những người biết về anh thì ắt hẳn sẽ hiểu lời anh nói, ngay cả những người không hiểu, thì họ cũng đều có thể nhìn ra mọi thứ từ vẻ mặt bất lực của những người khác.
Dù sao chỉ cần dựa vào tính cách và thái độ làm việc của Chu Dương, thì họ đều có thể đoán được tương lai ắt sẽ xảy ra một số chuyện không thể đoán trước được.
May mắn thay, tất cả bọn họ đều là một tổng thể, tất cả mọi người đều rất tin tưởng Chu Dương.
Cho nên, lúc này bọn họ không quá lo lắng.
Dù sao thì đám con cháu đại gia tộc kia không phải vẫn còn chưa đến Trường Sa sao?
Đợi đến khi đám gia tộc kia đến Trường Sa, nói không chừng lúc đó bọn họ đã quay về Đông Hải rồi cũng nên.
“Được rồi, lời tôi muốn nói cũng chỉ có vậy thôi, chỉ là nhắc nhở mọi người, nhưng mà mọi người cũng không cần quá lo lắng. Chỉ cần làm tròn bổn phận công việc của mình là được, tôi tin rằng những người đó sẽ không tùy tiện gây rắc rối cho chúng ta đâu, dù sao thì đây cũng là tỉnh Tương Tây, ngay cả khi họ muốn gây rối thì chắc hẳn họ cũng sẽ tính toán đến sự ảnh hưởng ở đây.”
Nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của mọi người, Trần Thế Hào không khỏi nở nụ cười an ủi bọn họ một chút.
Nhưng trên thực tế là ông ấy đang nhắc nhở mọi người, dù sao, thì đám con cháu của đại gia tộc kia cũng cũng chỉ là nghe nhắc đến cảm thấy rất lợi hại, nhưng trên thực tế, thì bọn họ cũng không phải là người không hiểu lí lẽ.
Chưa kể, lần này còn có tiểu công chúa của Thương gia cũng ở đây, nói không chừng, Chu gia, Độc Cô gia cũng sẽ phái người đến.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều dần rời đi, chỉ là so với lúc trước, trên khuôn mặt của mỗi người đều có sự khác biệt, có người lo lắng trong lòng, có người lại hưng phấn kích động.
Những lời vừa rồi của Trần Thế Hào, dường như đã mở ra một cánh cửa mới cho họ.
Hóa ra, một gia tộc lớn như Tôn gia, Tô gia hô mưa gọi gió ở Đông Hải, khi ở Thủ Đô lại không đáng nhắc đến trong mắt Trần gia.
Mà Trần gia ở Thủ Đô, bên trên còn có gia tộc thượng lưu, cao nhất lại có bốn đại gia tộc khác.
Chu gia, Thương gia, Độc Cô gia, Đệ ngũ gia.
Tứ đại gia tộc này đã để lại một dấu ấn lớn trong lòng mọi người.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai người Trần Thế Hào và Chu Dương.
Ngay cả Tôn Liên, Trần Hân và Thẩm Bích Quân cũng bị Trần Thế Hào khuyên rời đi trước.
Có một số chuyện, ông muốn dặn dò giao phó cho Chu Dương, cũng coi như là ủy thác.
“Chú Trần, ông còn có việc gì cần nói với tôi, thì cứ nói thẳng đi, không cần phải kiêng kị gì.”
Thấy Trần Thế Hào chỉ giữ một mình anh ở lại, thì Chu Dương biết chắc chắn ông ấy có điều gì muốn nói với mình.
Mà những lời này, có lẽ người khác không có tư cách được biết hoặc là không cần thiết phải biết.
Còn Chu Dương thì nhất định phải biết.
“Chu Dương, lần này tôi về Trần gia, quả thực đã nghe được rất nhiều tin tức, ngoài những điều vừa nãy tôi nói ra, thì vẫn còn một chút tin khác liên quan đến cậu.”
Trần Thế Hào liếc nhìn Chu Dương, biểu cảm của ông ấy có chút kỳ lạ, dường như rất muốn cười, nhưng lại phải cố nhịn lại.
“Liên quan đến tôi?”
Chu Dương không nhịn được mà nổi lòng tò mò.
Mặc dù anh biết thân phận của mình, nhưng người biết thân phận thật này của anh, thì không nhiều.
Thậm chí, trong số những người có liên lạc với anh cũng chỉ có Trần Thế Hào và Chu Thiều Hoa biết được thân phận này của anh.
Ngay cả Tôn Liên và Trần Hân cũng không rõ chuyện này.
Vậy mà, lần này Trần Thế Hào quay về Thủ Đô một chuyến, sao có thể nghe được tin tức của anh?
Lẽ nào thân phận của anh đã bị truyền đi khắp Thủ Đô rồi sao?
“Thực ra, thì việc tiểu công chúa của Thương gia đến Trường Sa, Tương Tây cũng có một chút liên quan đến cậu.”
Trần Thế Hào vừa cười vừa nói, ông nhớ lại lúc bản thân mình lúc mới nghe tin tức này xong, đột nhiên cảm thấy dường như có hàng vạn con ngựa chạy vụt qua.
Ông ấy cũng không ngờ rằng, Chu Dương ở tỉnh Tương Tây, mà ở Thủ đô lại có tin tức của anh.
“Liên quan gì đến tôi? Mẹ kiếp, chuyện này là sao, tôi còn không biết tiểu công chúa của Thương gia là ai, thậm chí trước nay còn chưa từng nghe nhắc đến người này, nếu như không phải là ông nói, thì ngay cả tứ đại gia tộc Thủ đô tôi cũng không biết, càng không thể biết Thương gia hay tiểu công chúa gì đó.
Chu Dương thật sự không nói nên lời, trong lòng anh cũng vô cùng kinh ngạc.
Anh đương nhiên biết, Trần Thế Hào không thể tự nhiên nói ra lời vô căn cứ được, thế thì có thể chắc chắn một điều khi Trần Thế Hào ở Thủ Đô thực sự đã nghe được tin tức gì đó.
Mà những tin tức này, xác định một chuyện đó là, tiểu công chúa của Thương gia bây giờ đang ở Trường Sa có liên quan đến anh.
Nhưng lẽ nào ở Thủ Đô đã có người phát hiện ra thân phận của anh?
Vậy thì, có phải Chu gia cũng biết rồi hay không?
Lúc này, sắc mặt Chu Dương chợt biến đổi, có rất nhiều câu hỏi đang ẩn dấu trong lòng anh, nhưng lời vừa đến miệng, liền không nói ra nổi.
“Haha, tôi biết lúc này cậu đang lo điều gì, yên tâm đi, thân phận của cậu vẫn chưa bị lộ, ngay cả Chu gia ở Thủ đô cũng không có mấy người biết được thân phận của cậu đâu, những người biết được thân phận của cậu chỉ có vài người thôi, cũng không thể xảy ra chuyện gì được, dù sao thì họ cũng vẫn muốn giữ lại cái mạng mà.”
Trần Thế Hào đương nhiên thấy hết biểu cảm thay đổi liên tục vừa rồi của Chu Dương, cho nên ông ấy hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng anh, ông ấy lên tiếng giải thích.
Đây cũng coi như là một lời giải đáp, để Chu Dương yên tâm hơn.
“Vậy tôi thực sự muốn biết, cái vị tiểu công chúa Thương gia đến Trường Sa thì có liên quan gì đến tôi?”
Nghe được lời giải thích của Trần Thế Hào, nên tinh thần của Chu Dương thả lỏng hơn đôi chút, hiện tại anh thấy hơi tò mò về việc tiểu công chúa Thương gia đến đây thì có liên quan gì đến anh.
“Haha, thực ra thì lúc mới nghe được chuyện này, tôi cũng đã tưởng mình nghe nhầm cơ, sau đó còn xác nhận lại mấy lần.”
Trần Thế Hào mỉm cười nói.
“Nhưng sau khi xác nhận lại vài lần, thì đều nhận được câu trả lời rằng, tiểu công chúa Thương gia bởi vì muốn trốn tránh chuyện liên hôn, cho nên mới chạy đến tỉnh Tương Tây này.”
“Liên hôn? Không phải là với tôi chứ?”
Chu Dương nghe xong thì hết sức kinh ngạc, anh cũng không quan tâm nhiều đến chuyện này, anh hỏi lại một cách lạ lùng.
Đùa gì vậy chứ, anh còn chưa từng xuất hiện ở Thủ Đô, thậm chí, hơn hai mươi mấy năm qua anh còn chưa từng xuất hiện ở Thủ Đô với thân phận là người Chu gia.
Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện một mối liên hôn?
“Không sai, chuyện này, là do gia chủ hiện tại của Thương gia và Chu gia đã định mối liên hôn này từ hơn hai mươi năm trước, có thể nói, là cậu và cô tiểu công chúa Thương gia kia đã có hôn ước từ trong bụng mẹ.”
Trần Thế Hào vừa nói vừa cười, nhìn biểu cảm kinh ngạc trên khuôn mặt Chu Dương, càng khiến ông ấy cảm thấy hài hước.
———————–
/1181
|