Chương 439: Sự phẫn nộ của mọi người
Giọng nói của Thẩm Bích Quân nhanh chóng truyền đến, cánh cửa phòng hội nghị mở ra, mọi người bên ngoài lần lượt vào phòng, đứng trước mặt đám người Trương gia.
Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc, Trần Hân, Ngưu Xuyên, Chu Hạo, Vương Đại Lục, thậm chí cả mấy người Vương Vĩ ở thành phố Liễu cũng có mặt.
Lúc này Chu Dương cũng hơi bất ngờ, những người khác thì không nói, dù sao cũng ở trong khách sạn, đến đây cũng đơn giản.
Nhưng mấy người Vương Vĩ trước đó lại đều ở thành phố Liễu.
Cho dù thành phố Liễu rất gần Trường Sa, nhưng nhanh nhất cũng phải mất ba tiếng đồng hồ di chuyển.
Mà khoảng cách từ Trương gia vào đến Trường Sa, đến khách sạn rồi đến tận lúc này cũng chỉ ngắn ngủi mười mấy phút đồng đồ.
Lẽ nào Vương Vĩ trong chớp mắt đã di chuyển được tới đây?
Có điều sau khi thấy Thẩm Bích Quân nhìn mình một cái, Chu Dương cũng tạm khống chế sự ngạc nhiên này lại.
Bây giờ mấy người Vương Vĩ đang đứng trước cửa, còn về việc bọn họ đến lúc nào thì cũng không còn quan trọng nữa.
“Chu tiên sinh, những người này vào đây thì có vẻ không phù hợp lắm nhỉ?”
Sắc mặt của Trương Luân lập tức trở nên khó coi, rõ ràng ban nãy ông ta vừa cười nhạo bên phía Chu Dương chỉ có hai người thì một giây sau lại có đến tận hai ba mươi người xuất hiện, điều này không khác gì một cú tát mạnh vào mặt ông ta.
“Ha ha, không có gì phù hợp hay không phù hợp cả, bọn họ đều là người của công ty Danh Dương, hơn nữa dự án mở chi nhánh lần này cũng có liên quan đến bọn họ, bọn họ cùng vào nghe họp cũng là điều hợp tình hợp lý.”
Chu Dương cười nói, rồi ra hiệu cho mọi người cùng vào.
Gần hai ba mươi người nhanh chóng đi vào phòng họp.
Có điều đa số mọi người đều rất tự giác, biết mình đến đây chỉ để đảm nhiệm vai trò làm tăng quân số nên cũng tự giác tìm những vị trí trong góc để ngồi.
Còn những người có địa vị hơn thì ngồi bên cạnh Chu Dương và Tôn Liên, trực tiếp đối mặt với Trương gia.
“Bây giờ có thể tiếp tục rồi, hay là tôi rói rõ ràng chuyện lúc trước giữa chúng ta nhé, mọi người thấy thế nào?”
Sau khi thấy mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, Chu Dương dửng dưng nói.
Còn Trương Luân và Trương Anh mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng cũng lập tức nghiêm túc vào việc.
“Khoan đã!”
“Chu tiên sinh, tôi nghĩ có thể trước kia giữa chúng ta đã có hiểu lầm gì đó, những chuyện cậu nói với lão gia nhà chúng tôi qua điện thoại, chúng tôi đều biết, nhưng trong đó có rất nhiều chuyện căn bản đều là xuất phát từ một phía bên cậu, không có chứng cứ nào, nếu đổ hết lên đầu Trương gia chúng tôi thì có chút không hợp lí, mà lại nhân cơ hội này muốn đưa ra điều kiện gì đó thì cũng không thực tế lắm.”
Trương Luân lạnh lùng nói, thái độ cương quyết.
Những người khác bên phía Chu Dương vô cùng sửng sốt, rõ ràng cảm thấy rất ngờ vực với những lời Trương Luân vừa nói.
Rốt cuộc là ông ta đang nói cái gì vậy?
Sao bọn họ đều nghe không hiểu gì hết?
Cũng đúng.
Trước đó Chu Dương cũng chưa từng giải thích rõ ràng với mọi người, cũng không thể hiện sự phán đoán của bản thân, những người biết chuyện lại cũng chỉ có ít ỏi một vài người.
“Chứng cứ?”
Chu Dương mỉm cười, cuối cùng anh cũng biết chủ ý của Trương gia là gì rồi.
Nếu nói đến chuyện chứng cứ thì dù sao trước mặt bọn họ anh cũng không có chứng cứ xác đáng để chứng minh bọn họ có giở trò trong dự án mở chi nhánh này.
Có điều, cái mà gọi là chứng cứ chỉ là thứ mà kẻ yếu mới cần đến, còn Chu Dương anh căn bản không cần.
“Những chuyện mà tôi đã xác định thì không cần chứng cứ, đối với bên các ông mà nói cũng vậy, nếu như tôi đã nhận định Trương gia các ông đã làm trò cản trở thì cho dù có hay không có chứng cứ cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ cũng như cách làm của tôi.”
Chu Dương lạnh lùng quát lớn, vẻ mặt khiêu khích nhìn Trương Luân và Trương Anh.
Lần này cho dù đối mặt với Trương Anh, kể cả việc ông ta là bố của Trương Kiệt thì Chu Dương cũng không giữ lại một chút thể diện nào cho ông ta.
“Chu Dương, đây rốt cuộc là chuyện gì? Cậu……”
Vừa nhìn thấy cảnh này, Trương Kiệt liền muốn nói gì đó để làm dịu lại mâu thuẫn giữa hai bên.
Nhưng lần này có vẻ như Chu Dương không định cho Trương Kiệt cơ hội này.
Nếu Trương gia, đặc biệt là Trương lão gia cho rằng đưa Trương Kiệt cùng đến có thể khiến Chu Dương kiềm chế bản thân một chút vậy thì Chu Dương đơn giản sẽ không kiêng nể nữa.
Về chuyện này, đây không chỉ là chuyện của Chu Dương mà là chuyện của công ty Danh Dương, còn cả những người của hơn ba mươi công ty mỹ phẩm đã từ Đông Hải theo Chu Dương đến Trường Sa.
Lợi ích của những người này Chu Dương càng phải đảm bảo hơn.
Nếu như nói dưới sự bảo đảm của Chu Dương mà bọn họ còn bị thiệt hại vậy thì tất cả đều là do Chu Dương bất tài.
Đây là điều Chu Dương tuyệt đối không cho phép xảy ra.
“Chu Dương, cậu đừng quá đáng quá! Không có chứng cứ gì lẽ nào cậu muốn đổ tiếng xấu xa rác rưởi đó lên đầu Trương gia chúng tôi sao?”
Trương Luân rất tức giận, ông ta không ngờ Chu Dương lại có thái độ quyết liệt thế này, dù không có chứng cứ mà lại dám lớn tiếng như vậy, hơn nữa lại còn thể hiện thái độ có hay không có chứng chứ thì những chuyện tôi muốn làm vẫn nhất định sẽ làm.
Lần này đã khiến Trương Luân rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Đến Trường Sa để đàm phán với Chu Dương là do ông ta đề nghị.
Nhưng điều mà ông ta không ngờ được là Chu Dương lại bất chấp đạo lí như vậy, căn bản không thèm quan tâm đến cái gọi là chứng cứ.
“Thứ rác rưởi? Rốt cuộc có phải là thứ rác rưởi hay không Trương gia các người rõ hơn tôi, nếu không chi nhánh của Vương Vĩ bọn họ sao có thể gặp phải vấn đề đó, còn sau khi tôi nói chuyện điện thoại xong với các người thì những người đó tại sao lại biến mất được?”
Chu Dương vẫn lạnh lùng nói, gật đầu với Vương Vĩ.
“Đúng thế, Chu tổng nói đều là sự thật!”
Vương Vĩ đứng dậy, từng từ từng chữ đem chuyện của mình và bên đối tác ở thành phố Liễu gặp phải nói rõ ràng rành mạch hết ra.
Bỗng chốc, cả phòng hội nghị trở nên vô cùng yên tĩnh.
Người của Trương gia bởi vì đã biết trước nội tình và được Trương Luân và Trương Anh dặn dò tước cho nên không có chỗ nào thấy đặc biệt kinh ngạc.
Nhưng bên phía Chu Dương, những người đại diện cho hơn ba mươi công ty mỹ phẩm đến từ Đông Hải thì đồng loạt xôn xao cả lên.
Bọn họ quả thực không dám tin những gì mình vừa được nghe thấy.
Chi nhánh của Vương Vĩ ở thành phố Liễu đang trong lúc sửa sang, vậy mà lại bị một nhóm xã hội đen đòi phí bảo kê lên đến năm triệu nhân dân tệ.
Chuyện này thực ra cũng không phải chuyện gì to tát, dù gì đối với một cửa hàng thì không đến vài năm sẽ kiếm lại được năm triệu tệ.
Nhưng những điều ẩn giấu đằng sau chuyện này mới có hàm ý sâu xa.
Đồng thời, việc này cũng có thể liên quan đến hành vi vừa ăn cắp vừa la làng của Trương gia, khiến mọi người hết sức phẫn nộ.
Mọi người hợp tác với Trương gia, nhưng ngược lại Trương gia lại hãm hại chúng tôi.
“Nhất định phải cho chúng tôi sự giải thích rõ ràng!”
“Đúng thế, Trương gia các người nhất định phải giải thích rõ ràng với chúng tôi, chúng tôi hợp tác với các người, vậy mà các người bây giờ lại âm thầm giở trò sau lưng chúng tôi sao?”
“Hôm nay có thể đòi phí bảo kê, vậy thì sau này sẽ đòi chúng tôi dâng cả cửa hàng cho các người à?”
“Chu tổng, chuyện này nhất định phải điều tra cho rõ ràng mới được, nếu không chúng tôi căn bản không thể yên tâm được, cũng không thể tiếp tục yên tâm tiến hành dự án chi nhánh này nữa.”
……
Ngay lập tức mọi người đều xôn xao, cả phòng hội nghị như nổ tung, lần lượt chỉ trích Trương gia, bắt Trương gia phải có một sự giải thích rõ ràng.
Sắc mặt của đám người Trương gia trở nên cực kỳ khó coi.
Ngay đến cả Trương Kiệt lúc này cũng vô cùng kinh ngạc nhìn bố và bác của mình, rồi lại nhìn sang Chu Dương, dường như vẫn đang phán đoán điều mà hai bên nói bên nào mới là sự thật, bên nào là giả.
Trương kiệt nghĩ đến rất nhiều khả năng cuối cùng vẫn không có cách nào đưa ra được phán đoán.
Trên thực tế, chuyện này đã vượt qua sự hiểu biết và từng trải của cậu ấy. Dựa trên năng lực cá nhân của cậu ấy chưa từng trải qua chuyện như thế này nên rất khó có thể nhìn nhận được bên nào đúng bên nào sai.
“Chu Dương, cậu đang uy hiếp chúng tôi sao? Cậu phải biết rằng Trương gia căn bản không sợ bị uy hiếp, nếu như cậu không có chứng cứ mà cứ vu oan chuyện này cho Trương gia vậy thì chúng tôi tuyệt đối sẽ không để yên đâu!”
Trương Luân lớn tiếng quát lên, tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, gân xanh trên cổ gần như đều nổi hết cả lên.
Rõ ràng tình hình hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trương Luân.
Trước khi đến Trường Sa, thậm chí ông ta còn dự đoán trước vài chục tình huống có thể xảy ra.
Nhưng hiển nhiên là không bao gồm tình hình trước mắt lúc này.
———————–
/1181
|