Chương 425: Chụp hình!
“Trước kia lúc ở Đông Hải, mỗi lần Chu Dương gặp khó khăn, đều tìm bố cháu bàn bạc? Lần nào bố cháu cũng sẽ giúp cậu ấy sao?”
Dù lòng Tôn Liên có hơi suy sụp, nhưng lại nắm được mấu chốt trong lòng Trần Hân.
“Đúng vậy, mấy lần đều vậy, cháu thấy không dưới mười lần rồi, hơn nữa, có mấy lần, còn có người khác đi cùng anh Chu Dương tới, nhưng cháu không nhận ra họ, hỏi bố thì ông ấy cũng không nói cho cháu biết.”
Trần Hân ngẫn người một lúc, không biết tại sao giọng nói dì Tôn Liên đột nhiên lại thay đổi, trở nên nghiêm túc.
Lẽ nào trong đó có vấn đề gì?
Nhưng Trần Hân nghĩ kĩ lại, cũng không phát hiện chỗ nào có vấn đề, những gì bản thân nói đều là bản thân tận mắt thấy, chứ không hề nói dối.
“Là vậy sao?”
Tôn Liên lẩm bẩm, lòng bắt đầu suy tư.
Trước kia còn tưởng rằng là vì Trần Thế Hào coi trọng Chu Dương, muốn tạo mối quan hệ với Chu Dương, nên mới ra tay giúp đỡ.
Nhưng xem ra, quan hệ giữa Trần Thế Hào và Chu Dương, còn hơn cả những gì mà Tôn Liên nghĩ.
Thậm chí, Trần Thế Hào đối với Chu Dương đã vượt qua cả sự coi trọng rồi.
Lẽ nào, đây thật sự chỉ là coi trọng tài năng?
Tôn Liên để tay lên ngực tự hỏi sự hiểu biết của bản thân về Trần Thế Hào, ông vốn không phải là người như thế, vậy nên sự khả năng này cự kì nhỏ.
Nếu vậy nguyên nhân là vì Trần Hân?
Tôn Liên sớm đã chú ý tới, quan hệ giữa Trần Hân và Chu Dương cũng cực kì không bình thường, hơn nữa Trần Hân cũng hơi có ý muốn dựa vào Chu Dương.
Lẽ nào Trần Thế Hào là vì Trần Hân mới dùng mọi cách để giúp đỡ Chu Dương?
Mà Trần Hân bị Tôn Liên nhìn chằm chằm như vậy, bỗng chốc liền cảm thấy ngại ngùng.
Dù cô không phải cô gái từng trải sự đời, nhưng bắt gặp ánh mắt của Tôn Liên, cũng đủ để thấy một số thứ như đúng mà sai trong mắt Tôn Liên.
“Dì Tôn, sao dì cứ nhìn chằm chằm vào cháu thế.”
Cơ thể Trần Hân yêu kiều vặn vẹo, tránh đi ánh mắt Tôn Liên.
“Haha, Hân Nhi, cháu có từng nghĩ bố cháu đối xử với Chu Dương tốt như vậy là vì cháu chưa?”
Tôn Liên cười nói.
“Vì cháu?”
Trần Hân chớp mắt, nhất thời không hiểu vì sao.
“Đúng vậy, bố cháu có thể đã nhìn trúng Chu Dương, muốn Chu Dương làm con rể của mình.”
“Con rể?”
Trần Hân trợn tròn đôi mắt, lúc đầu còn chưa hiểu ý của Tôn Liên, nhưng chỉ một lát sau, mặt Trần Hân bỗng đỏ bừng như bị bỏng tỏa ra khói trắng.
“Dì Tôn, dì đang nói gì vậy!”
Trần Hân vội vàng phản bác, càng không dám nhìn Tôn Liên.
“Sao? Hân Nhi, lẽ nào cháu không có chút tình ý nào sao?”
Tôn Liên tiếp tục trêu.
Trong mắt Tôn Liên, nếu Chu Dương thật sự ở bên Trần Hân, có lẽ cũng không tệ.
Nhưng vấn đề trước mắt, chính là Chu Dương đã có vợ, hơn nữa Tạ Linh Ngọc vẻ đẹp xuất thần, không chỉ không kém cạnh Trần Hân, thậm chí vì nguyên nhân tuổi tác, Trần Hân còn không mặn mà phong tình bằng.
“Dì Tôn, dì nghĩ nhiều rồi, anh Chu Dương đã có vợ, hơn nữa, chị Linh Ngọc cũng rất xinh đẹp.”
Trần Hân nhỏ giọng nói, lúc nhắc tới Tạ Linh Ngọc, rõ ràng không đủ hơi, giống như đã làm sai chuyện, như thể sợ nhắc tới Tạ Linh Ngọc sẽ bị Tôn Liên phát hiện.
“Haha, Hân Nhi, thích thì cứ nói ra, cho dù không có kết quả cũng sẽ không hối hận, dì cũng từng kể với cháu, chuyện giữa dì và bố cháu, giờ nghĩ lại, năm đó đúng là thiếu mất một cơ hội tốt.
Tôn Liên cười nói, chỉ là trong nụ cười, tràn đầy cay đắng.
…
Trong căn phòng, giọng nói nhẹ nhàng của hai người phụ nữ, Chu Dương không hề biết, e là anh cũng không có hứng thú biết.
Trở về phòng của mình, Chu Dương vẫn đang suy nghẫm lại chuyện mà Tôn Liên vừa nói.
Quả thực, theo những gì Tôn Liên nói, trực tiếp lật bài với Trương Thái Viêm là được, nếu không phải ông làm, vậy thì tốt, tôi nhận sai, nhưng nếu là ông làm, cho dù phải trở mặt cũng chẳng có gì cần do dự.
Còn Trương Kiệt, cậu ấy là một người không thể đánh đồng với Trương gia.
Sau khi hạ quyết tâm, Chu Dương không muốn nghĩ gì khác nữa.
Giờ cái anh cần chờ đợi là, bên phía Vương Vĩ có tiếp nhận sự đe dọa kia không.
Cứ vậy, ba ngày thấm thoắt trôi qua, bên phía Vương Vĩ không có chút phản hồi nào.
Tất cả, dường như đều vững vàng tiến lên.
Thậm chí, khoảng thời gian này, bốn gia tộc lớn đều không có động tĩnh gì, giống như trước kia khi đã sẵn sàng hành động, nhất thời đều tan thành mây khói.
Cùng lúc đó, hợp đồng liên quan đến người đại diện hình ảnh cửa hàng trụ sở chính của công ty Danh Dương và Giang Yến cũng đã kí kết, từ giờ phút đó, Giang Yến sẽ trở thành đại sứ hình ảnh của công ty Danh Dương.
Dưới sự sắp xếp của quản lí cửa hàng, Trương Tâm Di đã bắt đầu liên hệ khắp nới, chuẩn bị một tổ quay phim cho Giang Yến, đầu tiên sẽ phát tán tin tức này khắp Trường Sa thậm chí là Tương Tây.
Chu Dương cũng cẩn thận dò hỏi ý Giang Yến, làm như vậy có khiến cô rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan hay không.
Suy cho cùng, Giang Yến là người của Giang gia, mà giữa Chu Dương và Giang gia lại có mối thù sâu đậm.
Chu Dương sợ làm vậy, sẽ khiến Giang Yến khó sống ở Giang gia, bị người nhà Giang gia loại trừ.
Nhưng phản hồi mà Chu Dương nhận được lại là Giang Yến không hề quan tâm đến chuyện Giang gia nhìn cô thế nào, dù gì cô cũng là người nhà họ Giang, là con gái của Giang Hành Nguyên, không ai có thể thay đổi.
Nếu đã có sự bảo đảm của Giang Yến, vậy Trương Tâm Di làm việc lại càng nhanh gọn.
Chẳng mấy chốc, mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa, Trương Tâm Di cũng mời nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất Tương Tây về, đích thân chụp ảnh quảng bá cho Giang Yến.
Lại là một cuối tuần, Chu Dương tới cửa hàng từ sáng sớm, lúc này, Trương Tâm Di đã chuẩn bị xong mọi thứ trong cửa hàng.
“Chu tổng, anh tới rồi à.”
Thấy Chu Dương tới, Trương Tâm Di vội vàng dừng tay, chậm rãi chạy tới chào.
“Ừm, mọi thứ chuẩn bị thế nào rồi? không có vấn đề gì chứ?”
Chu Dương gật đầu, nhìn quanh một vòng, thấy cửa hàng đã chuẩn bị được kha khá, đặc biệt để ra một số khoảng trống để phù hợp cho việc quay phim chụp ảnh của Giang Yến.
Về điểm này, Chu Dương rất hài lòng.
Suy cho cùng, so với cái giá mà họ trả ra, có thể mời Giang Yến tới đảm nhiệm vào trò người đại diện hình ảnh, đối với công ty Danh Dương và cửa hàng mà nói, chính là một chuyện tốt chỉ lời là không lỗ.
Không chỉ cửa hàng trụ sở chính, chờ sau khi những chi nhánh kia đều hoàn thiện, đồng thời có thể phát tán ảnh quảng bá của Giang Yến đi, để mỗi chi nhánh đều treo ảnh quảng bá của Giang Yến.
Chu Dương tin với vẻ ngoài của Giang Yến, còn có tiếng tăm của cô ở Tương Tây, chắc chắn sẽ đạt được phản hồi tích cực.
“Không thành vấn đề, yên tâm đi, Chu tổng, giờ chỉ cần đợi nhiếp ảnh gia và Giang Yến tiểu thư tới.”
Trương Tâm Di cười nói, hiện giờ lòng cô cực kì kích động, tất cả những chuyện này đều là cô xúc tiến làm chủ, nhất thời tràn ngập cảm giác đạt được thành tựu.
Không lâu sau, Giang Yến cũng tới.
Không giống trước kia một mình tới, lần này cạnh cô còn có một cô gái.
Chu Dương vừa thấy cô gái này, lập tức liền nghĩ ra là ai.
Chị Linh.
Dù không biết chị Linh này rốt cuôc là ai, nhưng thấy quan hệ rất thân thiết với Giang Yến, thì liền hiểu ra, ít nhất cô cũng là một người của gia tộc lớn.
“Giang tiểu thư, chị Linh.”
Vì không biết chị Linh họ gì, nên Chu Dương chỉ có thể có thể xưng hô với đối phương là chị Linh giống Giang Yến.
Dù sao nhìn tuổi tác, Chu Dương thấy bản thân gọi đối phương một tiếng chị Linh cũng không gọi là thiệt thòi.
———————–
/1181
|